• 508

Chương 160: HUYNH ĐỆ GIAO ĐẤU


Tất cả những người còn lại trong lớp, nghe thấy sắp tỉ võ đều tránh vào một góc.

Trông thấy khí thế tỏa ra từ ha8i người họ, sắc mặt Triệu Nhã trở nên nghiêm trọng.
Hơn nữa, bộ thương pháp này còn lợi hại hơn cả Vương gia thương, nếu gọi là đệ nhất thương pháp ở vương quốc Thiên Huyền cũng chẳng có gì quá quắt. Ấy vậy mà vẫn chưa đặt tên…
Không phải là ngươi đang trêu ta đấy chứ?
Vương Gia Thương vốn rất nổi tiếng, chỉ cần là người học thương pháp, hầu hết đều có nghiên cứu, nhưng cũng chỉ biết được tên và số thứ tự của chiêu thức, chứ không thể biết tâm pháp tu luyện, thuộc kiểu chỉ thấy được hình chứ không ngộ được ý.

Thế thì ta bắt đầu đây. Thức thứ ba, Hàn Mang Sạ Khởi!


Ta nghe nói, để ứng phó với cuộc Sư Giả Bình Trắc lần này, thầy Vương Siêu còn truyền thụ cho Mạc Hiểu đến mấy chiêu thương pháp gia truyền của mình!
Tu vi thì kém cỏi, nhưng Viên Đào lại rất mau lẹ về tin tức, chần chừ một lát rồi cậu ta mới lên tiếng.

Thương pháp gia truyền? Ý cậu là Vương Gia Thương sao?

Trên sàn đấu.

Thầy Vương đã truyền thụ ba chiêu thương pháp Vương gia cho ta, gồm thức thứ 3, thức thứ 7 và thức thứ 18, ngươi cẩn thận đấy!
Mạc Hiểu xoay cây thương trong tay, khiến mũi thương chĩa thẳng về phía đối thủ.
Từ khi học được chiêu này, cậu luôn cố gắng tu luyện, nhưng nằm mơ cậu cũng chẳng ngờ, chiêu này lại lợi hại đến vậy.
Trước đó khi hạ gục được thầy Chu Thiên, cậu ta cứ ngỡ là nhờ vào chân khí của thầy Trương Huyền. Bây giờ cậu ta mới vỡ ra, cùng một đẳng cấp, dẫu không có luồng chân khí của thầy Trương thì chiêu thương pháp này, cũng hoàn toàn không có đối thủ.
Triệu Nhã cảm thấy khó có thể tin nổi.

Vương Gia Thương nổi tiếng lắm à?
Thấy cô ấy tỏ thái độ như thế, Lưu Dương quay qua hỏi.
Lưu Dương hỏi.

Họ 6đã lớn lên cùng nhau, năng khiếu và khả năng lĩnh ngộ thương pháp của Mạc Hiểu, Trịnh Dương đều không sánh kịp. Nghe nó5i họ đã giao thủ vô số lần, nhưng Trịnh Dương vẫn luôn là người thất bại. Ta e là lần này cũng khó mà vượt qua!


Đúng đó, Vương Gia Thương lợi hại lắm, nhưng lại không truyền ra ngoài bao giờ. Nào ngờ, thầy Vương Siêu lại phá bỏ điều lệ này, truyền cho cậu ta đến mấy chiêu, cũng thật là hào phóng. Coi bộ, vì cuộc Sư Giả Bình Trắc này, thầy Lục Tầm kia cũng tốn nhiều tâm huyết đấy!
Triệu Nhã cất giọng lạnh lùng.
Vương Gia Thương thuộc hàng thương pháp gia truyền, truyền nam không truyền nữ, lại càng chưa bao giờ truyền cho người ngoài. Qua lời của Viên Đào, thầy Vương Siêu lại truyền cho Mạc Hiểu đến mấy chiêu, từ đó có thể thấy, Sư Giả Bình Trắc lần này quan trọng đến mức nào.

Thức thứ ba, Hàn Mang Sạ Khởi; thức thứ 7, Tà Dương Dư Huy; thức thứ 18, Quy Điểu Nhập Lâm(1)? Hay lắm!
Sắc mặt của Trịnh Dương trở nên nghiêm trọng.
(1)Hàn Mang Sạ Khởi: ánh sáng lạnh bừng lên; Tà Dương Dư Huy: nắng chiều vương vấn; Quy Điểu Nhập Lâm: chim bay về rừng.
Đùng!
Vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Hiểu đã thấy ngực mình nhói đau, Vương Gia Thương đang thi triển bị phá tan trong chớp mắt, cả người cậu ta lập tức bay ngược ra sau, trượt xa đến bảy tám mét mới dừng lại.
Ầm!
Vừa dứt lời, trường thương của Trịnh Dương liền cuộn mình như mãnh long múa lượn, trường giang dựng sóng. Tuy chỉ là một chiêu rất bình thường, nhưng lại khiến Mạc Hiểu có cảm giác như bị một ngọn núi lớn đổ ập xuống đầu. Áp lực cực kỳ to lớn, khiến cậu ta hít thở cũng thấy khó khăn.
Chật vật đứng dậy, Mạc Hiểu trợn tròn đôi mắt, hoàn toàn chẳng dám tin.
Cậu ta đã dùng Vương Gia Thương, được ca ngợi là thương pháp đệ nhất ở vương thành Thiên Huyền. Nào ngờ, đối mặt với thương pháp của đối phương, hoàn toàn như một trò trẻ con, chỉ một chiêu đã bị hạ gục.
Ngươi học chiêu thức của người ta, còn đòi đặt tên cho chiêu thức ấy, đùa chắc?

Ơ…


Vậy à…

Thấy đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng của thằng bạn nối khố, Mạc Hiểu đã thực lòng thực dạ sùng bái thầy giáo Trương Huyền này rồi. Rồi cậu ấy chợt mỉm cười.
Thầy Trương đều bảo tụi mình thoải mái đặt tên những công pháp mà thấy ấy sáng tạo ra mà…
Nghĩ đến đây, Trịnh Dương liền vội vàng giải thích:
Không sao đâu, thầy Trương nói rồi, tụi ta đặt tên gì cũng được. Chẳng giấu gì ngươi, công pháp mà mấy người bọn ta đang tu luyện, đều do thầy Trương sáng tạo ra, tên thì cũng do tụi ta tự đặt lấy…
.
Thấy thằng bạn thân nới với giọng điệu rất nghiêm trọng, không giống như đang đùa, Trịnh Dương chỉ biết đần mặt ra.
Chà đạp tâm huyết?

Hả?

Trịnh Dương giật bắn người, rõ ràng đến chính cậu cũng không ngờ, chiêu thức này lại sở hữu uy lực khủng khiếp đến thế.
Ngay cả bản thân Trịnh Dương cũng biết rõ, còn lâu lắm cậu ta mới có thể là đối thủ của người bạn thân này.
Có lẽ cũng vì biết được chuyện này, nên Lục Tầm mới cố tình giật Mạc Hiểu từ tay Vương Siêu về lớp của mình, sau đó dùng cậu ta để đối chiến với Trịnh Dương. Không thể không công nhận, thủ đoạn quá độc địa.
Trong lúc mấy người bàn tán, trên sàn đấu, hai bên đã giao thủ với nhau mấy lượt, tiếng thương vang lên chát chúa, kình khí phát tán bốn bề. Quả nhiên Trịnh Dương đã bắt đầu tỏ ra lúng túng, không chống đỡ nổi, liên tục bị bức lui.

Thương pháp hay lắm! Ngươi có học tập, ta cũng đâu có ngồi chơi không. Mạc Hiểu, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử, thương pháp do thầy Trương dạy cho ta!


Đâm đẹp lắm!

Thấy thương pháp của đối thủ lợi hại đến thế, hai con ngươi của Trịnh Dương bất giác co lại, cậu ta vội vàng vung thương đến tiếp chiêu.

Tình nghĩa anh em?


Ừ, Mạc Hiểu lớn lên cùng Trịnh Dương từ hồi còn bé, bảo cậu ta tỉ thí với Trịnh Dương, chắc chắn thẳm sâu trong lòng cậu ta cảm thấy khá dằn vặt. Vì vậy cậu ta mới cất công đến đây, ngoài miệng nói là tỉ thí, nhưng trên thực tế là muốn báo cho bạn mình biết là mình đã học được thứ gì, để bạn mình có sự chuẩn bị từ trước. Cậu không thấy trước khi tỉ thí, cậu ta đã báo trước các chiêu thức mình đã học sao? Thông thường khi tỉ thí, ai lại đi báo cho đối thủ biết mình sẽ dùng chiêu gì?

Cậu ta cũng phải biết tên chiêu thương pháp đã đánh bại mình mới được.

Tên hả?
Trịnh Dương gãi đầu gãi tai, tỏ ra đầy ngượng nghịu,
Ta cũng đâu có biết nó tên là gì, thầy Trương mới vừa sáng tạo ra, vẫn chưa kịp đặt tên…
.

Sáng tạo ra? Chưa kịp đặt tên?
Mạc Hiểu loạng choạng, suýt té xỉu ngay tại chỗ.
Người có thể sáng tạo ra thương pháp, có vị nào không phải là đại sư thương pháp chân chính, có kinh nghiệm dày dặn đến kinh người? Thông thường, thương pháp còn chưa hình thành thì đã được chọn tên trước rồi. Chưa hết, đem đi truyền thụ cho học trò từ tám hoánh, vậy mà cả cái tên cũng chưa đặt?
Mạc Hiểu vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Vương gia thương, thứ mà thầy Vương Siêu coi như báu vật. Nếu không phải thầy Lục Tầm đích thân thỉnh cầu, đồng thời cũng sắp tiến hành Sư Giả Bình Trắc, chắc chắn thầy Vương Siêu sẽ không bao giờ truyền thụ ba chiêu thương pháp này cho cậu ta.
Học được chiêu thức lợi hại như vậy, đúng ra phải âm thầm luyện tập, đến lúc tỉ thí mới thi triển ra, như vậy mới tạo sự bất ngờ, khiến cho Trịnh Dương không kịp trở tay. Bây giờ đã chạy qua đây đòi tỉ thí, Trịnh Dương biết trước, chắc hẳn sẽ có sự đề phòng, sau này thi đấu, e là chẳng còn dễ dàng nữa.

Đó là tình nghĩa anh em!
Triệu Nhã cũng đang bối rối, Lưu Dương đứng bên cạnh chợt lên tiếng.
Mà chiêu này của Trịnh Dương còn cao minh hơn Vương Gia Thương gấp mấy lần, ấy vậy mà thầy Trương lại dễ dàng truyền thụ cho Trịnh Dương, thật hay đùa vậy?

Thầy Trương không bao giờ giấu giếm với học trò, thầy thật sự là một nhà giáo chân chính!
Trịnh Dương cất giọng chắc nịch.
Chiêu này tập trung toàn bộ tinh khí thần trong thân thể lên ngọn thương, thẩm thấu vào cán thương, dẫu có là tấm thép dày đến mấy ngón tay cũng không chịu nổi một nhát đâm của nó.
Mạc Hiểu không thẹn là thiên tài thương pháp, Vương Gia Thương vốn rất khó luyện, mà cậu ta vẫn có thể phát huy được uy lực mạnh mẽ như vậy.
Trường thương của Mạc Hiểu rung lên, mang theo tiếng xé gió đâm thẳng đến.
Thương vẫn chưa đến, mà kình khí đã men theo thân thương lan thẳng ra, ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện, tựa như một thứ đoạt mệnh truy hồn, khiến người ta cảm thấy toàn thân lạnh cứng.


Thương pháp lợi hại quá…

Chỉ có đàn ông mới thấu hiểu được, thế nào là tình nghĩa anh em. Tuy Mạc Hiểu hành động khá là khéo, khiến Triệu Nhã và Vương Dĩnh cảm thấy khó hiểu, nhưng làm sao qua mắt được Lưu Dương!

Thì ra là vậy!

Trịnh Dương vội chạy đến đỡ bạn thân dậy.

Ngươi… đây là chiêu gì vậy?


Ngươi…

Nghe thấy lời này, mặt của Mạc Hiểu lập tức đanh lại, tức tối quát lên:
Trịnh Dương, cẩn thận lời nói! Mỗi một môn võ công do các nhà tu luyện sáng tạo ra, đều chất chứa trong ấy bao nhiêu tâm huyết, và cái tên được đặt sẽ còn lưu danh thiên cổ. Nếu chiêu này là do thầy Trương sáng tạo, nhất định phải để cho thấy ấy đặt tên, ngươi mà đặt… thì còn ra cái thể thống gì nữa? Không may bị thầy ấy phát hiện, chẳng phải sẽ vô cùng tức giận, cảm thấy ngươi đã chà đạp lên tâm huyết của thầy ấy sao?

Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ ra, tiếp tục quan sát trận đấu.
Keng keng keng!
Triệu Nhã phân vân một thoáng rồi đáp.
Tuy không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, Mạc Hiểu cực kỳ đáng sợ.
Trước đây, thực lực của Trịnh Dương còn kém cô rất xa. Sau 3khi học được thương pháp của thầy Trương, khí thế của cậu ta mỗi lúc một mạnh hơn. Nếu phải giao thủ, cô đã hoàn toàn k9hông phải đối thủ của cậu ta rồi.

Cậu bảo hai người họ ai sẽ chiến thắng?

Trước đó, mơ ước lớn nhất của cậu là được làm học trò của thầy Vương Siêu, mong mỏi có cơ hội nhìn thấy Vương Gia Thương, học được một hai chiêu. Bây giờ cậu mới giật mình nhận ra, may mà khi ấy thầy Vương không nhận, không thì làm sao cậu có được cơ may trở thành học trò của thầy Trương?

Là thầy Trương truyền thụ cho ngươi? Thương… thương pháp lợi hại như thế mà thầy ấy cũng truyền cho ngươi sao?

Nếu không tận mắt chứng kiến, thật sự là cậu tuyệt đối không dám tin.

Đây là thương pháp mà thầy Trương đã truyền thụ cho ta!
Trịnh Dương cất giọng đầy tự hào.
Trước giờ, Trịnh Dương vốn đã không thắng nổi cậu Mạc Hiểu này, bây giờ Mạc Hiểu lại học thêm thương pháp của Vương gia, làm sao mà địch nổi đây?
Thoáng chốc, cả nhóm đều vô cùng lo lắng cho Trịnh Dương.

Vương Sùng?


Không sai, Vương Sùng được xưng tụng là người giỏi thương pháp nhất ở vương thành Thiên Huyền, ngay cả bệ hạ Thẩm Truy còn khen ngợi không tiếc lời. Thương pháp do Vương gia sáng tạo lại càng là thứ tuyệt thế vô song, có vô số kẻ học thương pháp ngày đêm mơ ước!
Giọng điệu của Vương Dĩnh mang theo sự ngưỡng mộ.

Chiêu thương pháp này quá lợi hại, ta thua tâm phục khẩu phục, có thể cho ta biết tên được không?

Lát sau, Mạc Hiểu tò mò hỏi lại.

Trong vương thành Thiên Huyền có hai dòng họ Vương nổi tiếng, đầu tiên chính là Vương gia chúng tôi, một trong bốn đại gia tộc. Còn lại chính là gia tộc lừng lẫy về thương pháp, nổi tiếng nhất là đại sư Vương Sùng!
Lần này không phải Triệu Nhã đáp, mà là Vương Dĩnh.
Là con em của Vương gia, một trong bốn đại gia tộc, đương nhiên cô bé cũng biết rất rõ về dòng họ Vương còn lại, vốn danh tiếng chẳng thua kém gì họ.
Mạc Hiểu, giao đấu từ nhỏ đến lớn với nhau, bất luận là thương pháp hay thực lực, cậu đều không sánh bằng cậu ấy. Hiện tại người ta còn học được Vương Gia Thương, cho nên cậu cứ ngỡ có thể đối chiến trực diện đã là khá lắm rồi. Nào ngờ chỉ một đường thương mà cậu đã đánh văng được cậu ấy. Nếu không kịp thời thu hồi sức mạnh, e là đã bị thương mất rồi.

Ngươi không sao chứ!

Lâu nay cậu cứ thấy tiếc nuối cho người bạn thân này, vì không được làm học trò của thầy Vương Siêu. Nào ngờ người ta đã bái được một thầy giáo còn giỏi hơn, học được thương pháp cao thâm hơn.
Chiêu này một khi đã tung ra, cậu ta biết, đừng nói là chỉ học ba chiêu Vương Gia Thương, dẫu có học hết đi nữa, mình cũng mãi mãi không phải là đối thủ.

Vương Siêu là con trai duy nhất của vị đại sư thương pháp này, chính vì như thế, mới khiến cho vô số người tu luyện thương pháp tranh nhau đến bái sư.
Vương Dĩnh nói.

Thì ra là vậy!
Lưu Dương quay lại nhìn sàn đấu, vẻ lo lắng hiện ra trên khuôn mặt,
Nếu vậy, chẳng phải nguy to cho Trịnh Dương rồi sao?
.
Thấy kình khí của Mạc Hiểu phát tán bốn bề, trường thương hệt như tia sét rạch ngang bầu trời vậy, khiến cả đám đứng nhìn mà không khỏi nín thở theo dõi.

Triệu Nhã, Mạc Hiểu học được thương pháp lợi hại như thế, sao không đợi đến lúc tỉ thí mới cọ sát với Trịnh Dương, mà lại chạy qua đây ngay lúc này?
Vương Dĩnh khá là ngạc nhiên.

Hay là vầy đi, ngươi giúp ta nghĩ thử xem, nên đặt tên gì thì nghe mới hay…

Chưa hết cơn bàng hoàng thì giọng của đứa bạn thân lại vang lên.

Lợi hại đến thế sao?

Lưu Dương chắt lưỡi, tò mò hỏi tiếp:
Thế vị Vương Sùng ấy có quan hệ thế nào với thầy Vương Siêu?
.
Tuy ở thế hạ phong, nhưng Trịnh Dương không hề nao núng, trái lại còn khẽ mỉm cười.
Vừa rồi cậu ta vẫn chưa thi triển thương pháp do Trương Huyền dạy, mà chỉ sử dụng nền tảng và lý giải của chính mình về thương pháp, đương nhiên không thể địch nổi Vương Gia Thương của đối phương.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.