• 367

Chương 162: CẢNH GIỚI THỨ HAI?



Hơn nữa, vẽ tranh quan trọng nhất vẫn là ý cảnh, không có ý cảnh, dẫu có đẹp đẽ đến mấy cũng vô ích. Tả Hữu Du Long, dùng8 chiêu này không khác gì phũ phàng cắt một bức tranh hoàn chỉnh ra làm hai phần, ý cảnh đã bị xé rách… Cho nên, bức tranh3 này, dẫu có ráp lại hoàn mỹ đến mấy, e là cũng rất khó đạt đến cảnh giới thứ ba.


Hai tay phối hợp tốt đến mấy, 9cũng đã cắt bức tranh ra làm hai phần, ý cảnh của cả tác phẩm chắc chắn đã mất đi không ít.
Bây giờ thì cậu ta đã nhận ra, tay trái của Trương Huyền vẽ khoảnh sân trong mà họ đang có mặt. Trong ấy có người đang vẽ tranh, có người đang bình luận, không khí an lành, hiền hòa. Còn bên tay phải lại vẽ một khoảnh sân khác, trong ấy có trăm hoa khoe sắc, chim chóc bay lượn ríu rít, còn có đủ loại động vật chạy nhảy, tiếng ve kêu rộn rã, mang cho người ta cảm giác của một chốn thế ngoại đào viên đầy sức sống.
Một bên là người, một bên là vật; một bên yên tĩnh, một bên rộn ràng. Vốn dĩ là hai hoàn cảnh đối lập nhau, hai trạng thái và ý vị khác biệt nhau. Thế nhưng, với sự xuất hiện của bức tường, đã khiến cho hai thế giới vốn trái ngược đó, dung hòa làm một trong chớp mắt, mang đến cho người ta cảm giác hoàn mỹ.

Đúng đó, muốn có được tác phẩm có ý cảnh, đầu tiên phải quan sát thật nhiều, cảm nhận về thế giới sâu sắc hơn, hiểu biết về vạn vật xung quanh nhiều hơn!

Đại sư Lục Trầm cũng ân cần dạy bảo.
Thở dài một hơi, đại sư Nguyên Ngữ khép mắt lại, chẳng buồn xem nữa.
Không phải ông không muốn xem, mà là sợ khi nhìn thấy cái bộ dạng lòi mặt chuột của đối phương khi hai bên tranh không khớp, chỉ tổ bực mình hơn.
Vừa nhìn qua, Hoàng Ngữ không nhịn được mà thốt lên.
Thấy hai phần trái phải của bức tranh đã sắp sửa ráp lại với nhau, nhưng từ độ đậm nhạt của màu sắc, phong cách vẽ cho đến ý tứ của hai nửa bức tranh, chúng chẳng tương đồng chút nào cả, thậm chí tông màu cũng khác. Trong tình huống này, dẫu có khớp nhau cũng sẽ mang hai phong cách trái ngược, chứ không thể thành một bức tranh hoàn chỉnh…
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng với hiểu biết của ông về vẽ tranh, có thể nhận thấy rõ ràng, hai bên của bức tranh cứ như hai thế giới hoàn toàn trái ngược, tuyệt đối không có khả năng hòa hợp lại với nhau. Lẽ nào anh bạn trẻ Trương Huyền này, đúng như Nguyên huynh nói, quá ham cái danh huyễn?
Tuy trước đó chỉ tiếp xúc có một lần, nhưng tính tình của cậu ta có vẻ cũng khiêm tốn, cẩn thận, lễ phép, nhã nhặn, đâu có giống hạng người như thế đâu…

Đẹp quá…

Hoàng Ngữ buột miệng xuýt xoa, ánh mắt sáng như đèn pha ô tô.
Xem một lát, đại sư Nguyên Ngữ bất giác lắc đầu, cả đại sư Lục Trầm cũng tỏ ra đầy tiếc nuối.

Bức tranh này đẹp như vậy, còn có sai sót gì nữa sao ạ?
Chẳng biết họ thở dài vì chuyện gì, Bạch Tốn lập tức mở miệng hỏi.
Sau một đống chuyện, ấn tượng của ông ấy đối với Trương Huyền đã xấu đi ít nhiều. Nhưng bức tranh này, đích xác là rất khá, ngoại trừ thiếu mất ý cảnh, còn đâu ông cũng chẳng nhìn ra được khiếm khuyết nào khác nữa. Xem ra thằng nhóc này, hoàn toàn không phải kẻ bịp bợm, mà đúng là có chút bản lĩnh thực sự.
Có điều, với chút tài mọn ấy mà đã trở nên kiêu ngạo, bắt họ phải chờ đợi mỏi mòn, trong tận đáy lòng, ông vẫn thấy khá bực bội.
Mọi người nhìn qua, đúng là bút vẽ trong hai tay của Trương Huyền đã tụ lại một chỗ, bức tranh trên giấy cũng đã bắt đầu kết hợp.

Thế này… không khớp thì phải?

Nói thật lòng, cậu ta chẳng nhận ra bức tranh này có vấn đề gì, khéo cũng chẳng thua kém gì hai bức trước cả.

Bức này, đúng là về kĩ thuật thì chẳng chê vào đâu được, vì chẳng phạm phải bất kì sai lầm nào về màu sắc, phối hợp, tất cả đều rất hoàn hảo. Chỉ có điều, giống như tôi đã nói trước đó, trái phải kết hợp, vì quá chú trọng tiểu tiết nên đã khiếm khuyết về ý cảnh! Không có ý cảnh, cùng lắm chỉ đạt đến cảnh giới thứ hai là Linh Động, còn cách Ý Tồn một quãng rất xa!

Trên bức tranh vẽ từ hai bên của Trương Huyền, phần ở giữa được hắn vạch nhẹ một đường bút, một bức tường đã hiện ra, giống như một tấm bình phong ngăn đôi hai phần của bức tranh.
Cảm giác xung đột không thể khớp nhau trước đó, sau khi bức tường xuất hiện, đã chẳng còn chút xung đột nào, trái lại, khiến cho người ta cảm nhận được một thế giới khác hẳn.

Tại sao có thể như vậy?

Vừa mới nhắm mắt lại, bên tai ông lập tức vang lên những tiếng xuýt xoa vì ngạc nhiên, tựa như mọi người đang được nhìn thấy cảnh gì đó rất khó tả.
Trước đó, hai bức tranh do hai vị đại sư Nguyên Ngữ và Lục Trầm vẽ đều đạt đến cảnh giới thứ ba, vừa nhìn vào đã khiến người ta có cảm giác tươi vui thanh thản.
Còn bức này của Trương Huyền, tuy ngòi bút rất điêu luyện, tinh tế, bất luận là bố cục hay kết cấu đều không có vấn đề gì, nhưng tiếc một chỗ… lại thiếu đi cái cảm giác này.
Đại sư Nguyên Ngữ lấy làm khó hiểu, không khỏi quay qua nhìn, nhưng ngay lập tức, hai con ngươi co lại, thân thể chao đảo, chết đứng ngay và luôn:
Đây, đây là sao?
.
Ông ấy cũng bị ngu người luôn rồi.
Một nửa mang tông màu sáng, một nửa mang tông màu tối, dù có ráp lại với nhau, cũng chỉ là thứ bỏ đi.
Lẽ nào, đã thất bại?

Lợi hại…

Đại sư Nguyên Ngữ cũng nghẹn ngào hồi lâu, rồi mới thốt ra đúng hai tiếng.

Khoe khoang kĩ thuật6 quá độ mà làm mất đi mục đích ban đầu của tác phẩm, rỗng tuếch!
Giải thích xong, đại sư Nguyên Ngữ chỉ lắc đầu tỏ vẻ ng5án ngẩm.
Sau cơn bàng hoàng, ấn tượng của ông ấy về Trương Huyền chẳng những không tốt lên, mà còn xấu hơn trước.

Anh bạn họ Trương này vẫn còn trẻ, ưa khoe mẽ âu cũng là chuyện thường tình…

Đại sư Lục Trầm biết rõ tính khí của ông bạn thân, có gì sẽ nói huỵch toẹt ra, chẳng chút giấu giếm, nên chỉ biết gượng cười mà nói đỡ cho Trương Huyền.
Đại sư Lục Trầm an ủi.
Tuy chưa đạt đến cảnh giới thứ ba, nhưng vẫn khiến ông ấy khá kinh ngạc.
Lúc trước cách hơi xa nên bọn họ thấy không rõ lắm, cũng không nhận ra đang vẽ nơi này. Bây giờ đến gần nhìn, ai nấy cũng không khỏi trầm trồ.
Cảnh vật trong sân vườn được vẽ giống y như đúc, vô cùng sống động. Qua ngòi bút của hắn, tất cả đều giống như vật thể sống, nổi lên trên mặt giấy, đẹp đến ngỡ ngàng.
Dù gì Trương Huyền còn chưa đến 20 tuổi, vậy mà đã sở hữu kỹ năng hội họa cao thâm như vậy, dẫu có là ông ấy thì cũng phải khen ngợi không tiếc lời.

Kể ra cũng có tài năng thực sự đấy!
Đại sư Nguyên Ngữ cũng gật gù, nhìn Trương Huyền, trong giọng điệu ẩn chứa ý khuyên răn,
Có điều, người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn!
.
Giọng điệu của đại sư Nguyên Ngữ đã không còn chút khách sáo nào.

Ồ…

Lúc nghe Lục Trầm kể về cậu Trương Huyền này, ông ấy còn ôm niềm hy vọng rất lớn, bởi có lẽ đây thực sự là một thiên tài thiếu niên, có thể làm rạng danh cho nghề thư họa. Nhưng tận mắt chứng kiến rồi ông mới vỡ ra, đó chỉ là một kẻ ham danh hão mà thôi.
Rõ ràng không có bản lĩnh, vậy thì cứ thành thật vẽ tranh như bình thường là được rồi, vậy mà còn đòi giả danh cao thủ, dùng kỹ thuật Tả Hữu Du Long. Chuyến này thì thôi rồi, phong cách hai bên bức tranh bất đồng, cả khớp cũng không khớp được, để ta xem ngươi làm sao hạ màn.
Tuổi trẻ mà, thích khoe khoang bản thân cũng là chuyện thường tình, làm sao mà giống mấy ông già sắp xuống lỗ như chúng ta được chứ.

Cho ra đời tác phẩm tuyệt nhất mới là cách khoe khoang chân chính, còn thủ pháp Tả Hữu Du Long chỉ là chiêu của mấy anh thợ vẽ lề đường, dùng để vẽ tranh bán số lượng lớn thì còn được. Nếu không chịu sửa đổi thói quen này, e là cả đời cũng khó mà có được thành tựu!

Lục Trầm đang định nói thêm vài câu thì nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tốn.

Nhìn kìa, đã bắt đầu ráp lại với nhau rồi…

Nếu đúng là có cái tính này, sau này e là sẽ không thể đạt được thành tựu cao trong thư họa thật rồi…

Không khớp với nhau đồng nghĩa là thứ bỏ đi. Đợi cả buổi chiều, không ngờ lại đợi ra cái của nợ này…
Đại sư Nguyên Ngữ lắc đầu, vẻ mặt tràn trề thất vọng.
Ông khẽ chau mày, mở mắt ra nhìn thì trông thấy đại sư Lục Trầm, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn, ai nấy cũng đều há mồm trợn mắt, nhìn chằm chằm về phía trước, cứ như gặp quỷ vậy.

Sao vậy? Dẫu không ráp lại được, cũng đâu đến nỗi phải kinh ngạc thế chứ…


Chính là cái tiểu viện này…

Bạch Tốn không nhịn được mà la lên.

Ủa?


Không đúng, đây là…


Nét bút thần thánh, đây tuyệt đối là nét bút thần thánh…

Đại sư Lục Trầm đang không ngừng run rẩy.
Kiêu ngạo vô lễ, bắt họ chờ đến trưa mới tới; trước khi vẽ tranh đòi điều chỉnh trạng thái, lại ngốn mất hai ba canh giờ, hoàn toàn chẳng có ý thức về thời gian; bây giờ còn đi khoe khoang kĩ thuật vẽ, đánh mất ý nghĩa ban sơ của nghề hội họa. Tóm lại, đúng là cái hạng tâm thái không vững vàng, quá mức hám danh.
Vẽ tranh mà tâm trí không đủ tĩnh lặng, chỉ chăm chăm khiến người xem kinh ngạc, lòe mắt thiên hạ, cho dù kỹ thuật cao siêu thì có ích gì chứ? Khó mà trở thành đại sư thực thụ.
Tuy cả hai tay cùng vẽ, nhưng các chi tiết thì không chê vào đâu được. Từng cái bàn chiếc ghế rồi cả biểu cảm trên khuôn mặt của những nhân vật cũng đều rõ mồn một, giống như đem mọi thứ in lên mặt giấy vậy. Toàn bộ bức tranh đẹp không thể tả.

Đáng tiếc…

Hắn chỉ vừa học được vẽ tranh, nên chẳng biết vẽ gì, đành vẽ ra khung cảnh sân trong nơi mọi người đang có mặt và khoảnh sân ngoài sát vách.

Để tôi xem xem!

Muốn thể hiện, trước tiên phải có bản lĩnh để thể hiện mới được, bằng không, chỉ khiến mình trở thành cái hạng
đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm
.
Và rất hiển nhiên, cái tay Trương Huyền này chính là loại thứ hai.

Bêu xấu rồi!

Vẽ xong bức tường, toàn bộ tác phẩm cũng đã được hoàn thành, Trương Huyền đặt bút xuống, khẽ mỉm cười, nói:
Mời các vị đến giám định!
.
Đại sư Lục Trầm bước đến đầu tiên, cúi xuống nhìn bức tranh trước mặt.
Hoàng Ngữ và Bạch Tốn cũng vội vàng bước đến.

Khiêm tốn?
Nghe thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý khác, Trương Huyền hiểu ngay, chắc chắn là do hắn đã câu giờ quá lâu, khiến ông ấy tức giận rồi. Hắn chỉ có thể gượng cười,
Vâng, vâng, đúng là tôi đã làm mất quá nhiều thời gian của mọi người. Tôi thành thật xin lỗi!
.

Như vậy thì còn được!
Thấy thái độ của hắn rất thành khẩn, đại sư Nguyên Ngữ mới gật đầu hài lòng,
Hiện cậu đang sở hữu một nền tảng rất khá, sau này cố gắng vun bồi, đi du lịch nhiều cho mở mang tầm mắt, việc cho ra đời những tác phẩm đạt đến cảnh giới thứ ba cũng sẽ chỉ là chuyện trong tầm tay thôi. Tuyệt đối không được cậy tài mà ngông cuồng, lãng phí thiên phú hơn người!
.
Đại sư Lục Trầm chỉ biết lắc đầu.
Thư họa được chia làm bốn cảnh giới: Lục Thực, Linh Động, Tồn Ý, Kinh Hồng.
Nghe họ đánh giá như thế, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn chỉ biết im thin thít.
Trên mảng thư họa, chắc chắn họ không có quyền phát ngôn như hai vị trước mặt, nên cũng chẳng thể phản bác.
Rõ ràng, sự xuất hiện của bức tường này, là thứ ông ấy hoàn toàn không ngờ đến.
Nếu ý cảnh ở hai bên bức tường giống hệt nhau, trái lại đó sẽ là một nét bút phá hỏng mọi thứ.
Có thể nói, bức tường này, tuyệt đối là một nét bút thần thánh.
Chỉ cách nhau một bức tường, mà như xa cách biển trời, khiến cho chất lượng của tác phẩm lập tức tăng lên một bước dài.
Nếu như không có ý cảnh, giỏi nhất cũng chỉ đạt đến cảnh giới thứ hai, Linh Động, cũng chưa thể coi là trân phẩm được.

Tiếc thật đó, có điều anh bạn này của chúng ta còn trẻ chán. Đợi đến lứa tuổi như chúng ta, là đã có thể cho ra đời những tác phẩm cảnh giới thứ ba, thậm chí là thứ tư một cách dễ dàng rồi!

Trước đó, ông cũng có suy nghĩ giống của đại sư Nguyên Ngữ, ngỡ rằng bức tranh này của Trương Huyền chắc chắn sẽ hỏng bét thôi. Nhưng ông hoàn toàn không ngờ rằng, rõ ràng là hai cảnh tượng có ý vị trái ngược nhau, nhưng khi nằm cách nhau một bức tường, lại trở nên cực kỳ hòa hợp, động và tĩnh đan xen một cách vừa phải, mang đến cho người xem một vẻ đẹp và sự hưởng thụ khác hẳn.
Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh.

Đúng là không khớp được…

Vốn còn định tìm cách nói đỡ cho Trương Huyền vài câu, nhưng lúc này đại sư Lục Trầm cũng nghẹn họng, sắc mặt đã trở nên khó coi. Bàn tay đang vuốt râu của ông ấy do hơi quá đà nên đã nhổ đứt mấy cọng râu mà cũng chẳng hay biết.

Tôi xin ghi nhớ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.