• 367

Chương 165: TAM SƯ HỘI CHẨN(1)


(1)Hội chẩn: là hình thức thảo luận giữa nhiều bác sĩ có chuyên môn cao về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều t8rị phù hợp, kịp thời.

N

Tôi cũng có kết luận tương tự. Ngài ấy tuổi cao sức yếu, nếu gượng ép đột phá, tôi e là không những không thành công, mà còn mang họa sát thân.
Trịnh sư cũng lắc đầu.
Tuy Danh Sư có thể chỉ điểm giúp người ta đột phá, vươn lên cảnh giới cao hơn, nhưng cũng có tính giới hạn. Vị Thẩm Hồng này, đã đến thời khắc dầu khô đèn tắt, cố tình đột phá, chẳng những sẽ thất bại, không khéo còn vì thế mà mất mạng ngay lập tức.

Bệ hạ Thẩm Truy đích thân viết thư, phái người đưa đến thì nhất định là thật rồi!
Đại sư Lục Trầm nhìn về phía Thành bá,
A Thành, lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta phải ra ngoài ngay bây giờ.
.

Dạ!
Biết lão gia ra lệnh như thế, chắc chắn đang có chuyện gấp, Thành bá vội vàng đi chuẩn bị ngay.
Đây chính là người quyền lực nhất vương quốc Thiên Huyền, bệ hạ Thẩm Truy!

Sư phụ, Nguyên Ngữ đại sư, hai vị đều đến rồi à!

Gầm xong, đại sư Lục Trầm đứng bật dậy, mang theo lửa giận hừng hực mà xông thẳng ra ngoài.
Chưa qua khỏi cửa, ông đã thấy quản gia Thành vội vàng bước vào.

Bệ hạ, thứ cho tôi nói thẳng, các cơ quan nội tạng của ngài Thẩm Hồng đây đều đã suy kiệt. Nếu đổi lại là ba năm trước, chúng tôi còn có cách giúp ngài ấy đột phá. Khổ nỗi hiện tại, tử khí đã vây quanh, hoàn toàn hết cách rồi!

Trang sư lên tiếng đầu tiên.

Ừm!
Cụ già vuốt râu, mỉm cười gật đầu, sau đó quay về phía long giá vẫy tay,
Hai vị cũng ra đi, đến nơi rồi!
.
Soạt! Soạt!

Chắc chắn bệ hạ Thẩm Truy đã vì chuyện của lão tổ(1) mà làm vậy. Nói thực lòng, ta cũng đã từng khám qua rồi. Lão tổ không phải bị bệnh, mà là sinh mệnh đã đi đến điểm cuối cùng. Nếu không thể đột phá được, e là chẳng qua nổi cái tháng này đâu.

(1)Lão tổ: ông nội của Vua.

Hai vị nói không sai!
Lưu sư cũng đã lắc đầu,
Sống chết có số, Thẩm Hồng đã vì vương quốc Thiên Huyền mà tận tâm tận lực bao nhiêu năm nay. Thực sự không thể cầm cự lâu hơn được nữa rồi, thôi thì coi như một sự giải thoát cho ông ấy.
.
Danh Sư đã quen với chuyện sống chết, nên không quá nặng nề khi đối mặt. Thẩm Hồng tuy là bạn thân của ông ấy, nhưng cũng chẳng vì vậy mà ông phải cố nói lời an ủi hay nói tránh đi.
Sư phụ của hai người đều đến, nên Lục Trầm mới cho họ đi theo.
Bằng không, Danh Sư tới thăm, đám vãn bối như bọn họ, đâu đủ tư cách bái kiến.
Rèm cửa trên long giá lại được vén ra, một ông lão chầm chậm bước xuống.
Nhìn thấy ông lão này, vẻ mặt của đại sư Nguyên Ngữ và đại sư Lục Trầm đều trở nên trịnh trọng. Hoàng Ngữ bước tới một bước, thần thái đầy cung kính:
Lưu sư, ngài đến rồi!
.

Ba vị sư phụ có biện pháp giải quyết không ạ?

Thấy biểu cảm của họ, bệ hạ Thẩm Truy nghe tim mình đánh
thịch
một cái, lo lắng hỏi.

Lão gia, bệ hạ phái người truyền tin…

Vừa vào cửa, Thành bá đã báo ngay.
Chuyện ngày mai ông sẽ đưa người đến Tàng Thư Khố của vương quốc, ông đã cho người chuyển lời, và bệ hạ Thẩm Truy cũng đã đồng ý. Tại sao lúc này ngài ấy lại phái người truyền tin đến?
Trong lòng thấy nghi ngờ, ông cố nén suy nghĩ muốn dạy dỗ thằng con ngu ngốc xuống, mở cuộn thư ra, vừa đọc xong, hai con ngươi của ông bất giác co lại.
ếu Trương Huyền nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Nhà giáo ưu tú nổi tiếng n3hất học viện - Lục Tầm, lại là con trai của Lục Trầm, người đòi cư xử bằng vai phải lứa với hắn…

Lưu sư quá khen rồi…
Lục Trầm vội vàng khom người đáp lễ.
Ông ấy là đại sư thư họa, địa vị rất cao, nhưng nếu so với Danh Sư chân chính, thì vẫn kém hơn một khoảng nhất định.
Bệ hạ Thẩm Truy vừa cười vừa vội vàng giới thiệu,
Nói đến xuất thân thì thấy ấy chính là con trai duy nhất của sư phụ Lục Trầm đây.
.

Lục Trầm, đại sư thư họa nổi tiếng gần xa, tôi cũng đã nghe danh từ lâu.
Nhìn sang Lục Trầm, Lưu sư cười nói.

Mấy hôm nay, ta vẫn cho rằng đúng như trong thông báo đã được công bố là bệ hạ đã đi săn. Nào ngờ ngài ấy lại đi sắp xếp chuyện này!


Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.


Chuyện gì vậy?

Thấy vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi, đại sư Nguyên Ngữ thấy kì lạ, bèn hỏi thăm.

Bệ hạ khách sáo rồi. Tôi đến đây, cũng không phải chỉ vì chuyện của lão tổ các vị. Thứ nhất là để chúc thọ Điền lão. Thứ hai là nghe nói ở học viện Hồng Thiên của các vị vừa xuất hiện một hạt giống rất khá, tôi cũng muốn đến xem xem có thể thu nhận làm học trò hay không.
Trang Sư mỉm cười đáp lại.

Lưu sư đang nói đến thầy giáo Lục Tầm phải không ạ. Thấy ấy dạy học rất khá, cũng rất nổi tiếng trong cả vương quốc, đến tôi cũng đã nghe danh từ lâu.

Chẳng mấy chốc, một cụ già được viên thái giám ấy dìu tới.
Cụ già này râu tóc bạc trắng, da dẻ đã xuất hiện nếp nhăn, cả người bị tử khí bao quanh, có cảm giác như có thể nằm xuống buông tay bất cứ lúc nào.
Không cần đoán cũng biết, đã đến
cảnh giới
dầu hết đèn tắt.
Nếu không thể đột phá, hoặc tìm được biện pháp giải quyết, đích xác là không thể sống qua nổi tháng này.

Tham kiến bệ hạ!

Binh sĩ xung quanh quỳ rạp xuống, cả nhóm Lục Trầm, Nguyên Ngữ cũng khom người hành lễ.
Đại sư Lục Trầm chẳng giải thích, mà đưa lá thư qua.
Đại sư Nguyên Ngữ vừa tò mò vừa cúi xuống xem, lập tức cũng không khỏi loạng choạng mà lùi lại mấy bước, hai mắt trợn to:
Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ?
.
Bệ hạ Thẩm Truy mời một lúc đến ba vị Danh Sư, chả trách sao cả Lục Trầm cũng thấy khó mà tin nổi.
Hoàng Ngữ là học trò của Danh Sư, và vị mà cô ấy cung phụng chính là người đi ra đầu tiên, Lưu sư. Bạch Tốn cũng là học trò của Danh Sư, thầy của cậu ta là một trong hai người ra sau, Trang sư.
Lưu sư cũng chẳng phí lời, đi quanh Thẩm Hồng một vòng quan sát, chân mày không ngừng chau lại.
Kế đó, hai vị Danh Sư còn lại cũng bước đến, quan sát kĩ càng một lượt, rồi ai nấy cũng im lặng trầm ngầm.
Nhớ đến nội dung của lá thư, đại sư Nguyên Ngữ không khỏi than thở.

Đúng vậy!
Đại sư Lục Trầm cũng gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng.

Truyền tin?

Lục Trầm chau mày, đưa tay nhận bức thư từ tay của đối phương.
Có lẽ vì biết được những chuyện này, nên 9Hoàng Ngữ mới đắn đo có nên nói ra hay không, vẻ mặt cũng đầy chần chừ.
Nghĩ cũng đúng, ông bố của ngươi muốn kết giao bằng vai phải lứa v6ới người ta, vậy mà ngươi lại rắp tâm dí người ta vào chỗ chết… Nói ra không điên người mới lạ, chưa bùng nổ ngay tại chỗ đã là khá lắm rồi.
<5br>
Bây giờ ta sẽ đi lôi cổ cái thằng nghiệt súc ấy về đây, bắt nó nhận thua…

Bộ không thấy bệ hạ Thẩm Truy còn phải cung kính đến thế sao?

Thôi được rồi, cũng không cần nói chuyện khách sáo nữa, mau gọi Thẩm Hồng ra đây, cũng nhiều năm rồi chúng tôi chưa gặp mặt. Tiện thể nhờ Trang sư và Trịnh sư cùng xem xem, có cách nào giải quyết hay không.
Hàn huyên một lát, Lưu sư cũng chẳng rề rà thêm, nói thẳng vào chuyện chính.
Thẩm Hồng, chính là lão tổ đang lâm trọng bệnh của vương thất vương quốc Thiên Huyền.
Nghe ông ấy nói vậy, bệ hạ Thẩm Truy chẳng dám chậm trễ, ra lệnh cho viên thái giám ở bên cạnh đi ngay.

Tiểu Ngữ, Bạch Tốn, hai trò cũng đi cùng luôn!
Lục Trầm quay đầu qua, cũng đưa lá thư trên tay cho hai người xem.
Ban đầu, cả Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đều hơi hoang mang không hiểu, sau khi đọc được nội dung trong thư, mắt người nào người nấy cũng sáng lên, vẻ mặt khó mà tin nổi:
Chuyện này… chuyện này…
.
Ông ấy đã quen biết với Lục Trầm nhiều năm, chưa có chuyện gì có thể khiến tâm trạng ông ấy phải phập phù như vậy. Tại sao bây giờ ông ấy lại sợ hãi bất thình lình như thế?

Huynh xem…

Lúc này thì Thành bá đã trở lại.

Chúng ta đi thôi!
Lục Trầm chẳng nói gì thêm, vội vàng đưa ba người còn lại đi theo.
Vương thất chỉ có một vị lão tổ trấn thủ vương triều, là hòn đá trấn quốc sau cùng của vương quốc Thiên Huyền. Vì có ngài ấy, vương quốc mới được bình yên vô sự, không chịu họa ngoại xâm. Một khi ngài ấy nằm xuống, e là cả vương quốc Thiên Huyền sẽ rơi vào cảnh bị vây khốn bốn bề, mưa dầm gió quật.
Khổ nỗi, con người dù thực lực có mạnh đến mấy, cũng không tránh được cái quy luật sinh, lão, bệnh, tử của tự nhiên.
Rèm xe lại được vén ra, có thêm hai người nữa xuất hiện, đều tầm năm sáu mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, nụ cười nhẹ nhàng trên môi, mang lại cho người ta cảm giác bình yên, hiền hòa.

Trang sư, Trịnh sư!


Ừ!
Mấy người còn lại chẳng hề phản đối.
Lại đợi thêm khoảng nửa canh giờ, một cỗ xe ngựa to lớn chầm chậm chạy đến, xung quanh bao vây đầy thị vệ và kị binh, trận thế rất to lớn, vừa nhìn đã biết đó là long giá ngự dụng.
Vị lão tổ này cũng không ngoại lệ.
Khoảng thời gian trước, bệ hạ Thẩm Truy đã mời đại sư Nguyên Ngữ đến khám bệnh. Tiếc thay, tuy y thuật của ông ấy cũng được xưng là cao minh, nhưng cũng không thể khiến người ta bất tử được. Trừ khi, lão tổ có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Vương cung của vương quốc Thiên Huyền.
Bốn người xuống xe, đại sư Lục Trầm lập tức hỏi viên thị vệ gần đó:
Bệ hạ về đến chưa?
.

Hồi bẩm Lục đại sư, bệ hạ vẫn chưa về tới…
Nhận ra Lục Trầm, tay thị vệ vội vàng bước đến, cung kính trả lời.

Nếu vẫn chưa về đến, vậy chúng ta cứ chờ ở đây, chắc chắn họ sẽ đi qua đây thôi.
Lục Trầm gật đầu.

Được rồi, đừng ở đây rề rà nữa, vào thôi!
Lưu sư cười nói.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào vương cung.

Thôi được rồi!

Bệ hạ Thẩm Truy tỏ ra rất thất vọng.
Nhưng muốn làm được chuyện này, lại khó biết nhường nào.
Lúc khỏe mạnh còn làm không được, huống chi đến lúc già yếu, như ngọn đèn trước gió có thể bị thổi tắt bất kì lúc nào, thì làm sao làm nổi đây?

Chư vị Danh Sư đồng ý đến vương quốc Thiên Huyền, thực sự là niềm vinh hạnh cho Thẩm mỗ tôi…

Sắp xếp chỗ ngồi chủ khách ổn thỏa, bệ hạ Thẩm Truy nào dám tỏ vẻ kẻ cả, cung kính lên tiếng đáp tạ.
Bên ngoài trời đã tối đen từ lâu, người trên đường đã bắt đầu thưa thớt, chiếc xe phóng như bay trên đường, tốc độ không hề chậm chút nào.
Chẳng mấy chốc đã đến trước một tòa cung điện nguy nga.
Bệ hạ Thẩm Truy mỉm cười chào hỏi, rồi quay người lại, hướng mình về phía long giá, khom lưng hành lễ.
Soạt!
Lưu sư an ủi.

Danh Sư hai sao?

Soạt!
Rèm cửa trên long giá được vén lên, một người trung niên ăn vận cực kì quý phái bước ra.

Lão hủ Thẩm Hồng kính chào Lưu sư, Trang sư và Trịnh sư.
Cụ già khom lưng hành lễ.

Đừng khách sáo nữa, để chúng tôi xem xem…

Ông ấy cứ ngỡ, đại sư Nguyên Ngữ bó tay, nhưng nhờ đến ba vị Danh Sư, thì chắc chắn sẽ giải quyết được họa ngầm của lão tổ. Nhưng ông hoàn toàn không ngờ rằng, cuối cùng vẫn chỉ nhận được cái kết quả này.

Thực ra ngài cũng đừng thất vọng, tuy chúng tôi là Danh Sư, những cũng chỉ mới là một sao mà thôi. Nếu bệ hạ mời được một vị hai sao, hoặc danh sư có cấp bậc cao hơn, thì chưa hẳn là hết cách giải quyết…

Nhìn thấy hai vị này, đám Hoàng Ngữ đều rùng mình một cái, sau đó vội vàng bước đến hành lễ.
Được người ta gọi là

, chứng tỏ ba vị này, đều là Danh Sư chân chính.

Chuyện này…

Ông hoàn toàn không dám tin.
Bệ hạ Thẩm Truy chỉ biết cười khổ.

Để mời được ba vị này, ông ấy đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền của, chưa kể đối phương vì tiện đường đến chúc thọ Điền lão nên mới nhận lời. Bằng không, muốn mời được họ đến đây, cửa cũng chẳng có đâu.

Như vậy rồi mà còn đòi mời hai sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.