• 508

Chương 178: XUNG ĐỘT



Ố…


Trông thấy bộ dạng này của ông ấy, đám hội trưởng Âu Dương muốn bật cười nhưng không dám.
Có điều, h6ọ cũng biết đây không phải là lúc để cười, nên đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Trương Huyền.
Muốn nghe xem hắn sẽ n5ói gì.
Ban đầu ông ấy đã định bụng đến đây để hủy bỏ tư cách của Trương Huyền, bây giờ thì ý định ấy đã tan thành mây khói rồi.
Chỉ dựa vào luyện đan, là đã thấy ra công pháp mình tu luyện xung đột với dược liệu. Kĩ thuật luyện đan chân chính ra sao thì chưa biết, nhưng chỉ xét về nhãn lực, dẫu có muốn khảo hạch lên hai sao, e là vẫn thừa sức.
Rời khỏi Công Hội Luyện Đan Sư, Trương Huyền sải bước về phía học viện.

Sau đó, mọi người chợt thấy người thanh niên quay qua nhìn đan sư Hồng Vân với vẻ mặt đầy ngờ vực:
Ông có chắc chắn ông là Luyện Đan Sư hai sao không vậy?
.

Ý cậu là sao?
Đan sư Hồng Vân phất tay một cái, bắt đầu thấy hơi bức xúc.

Tôi đâu có nói trình tự của ông bị sai, cũng đâu có nói hai loại dược liệu này có vấn đề!
Trương Huyền hờ hững nói.

Thế nghĩa là sao?


Lục Tầm, là Trương Huyền…
Vương Siêu khe khẽ kêu lên.

Hắn?
Lục Tầm ngẩng lên, vừa nhìn thấy đã không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ khinh bỉ,
Bản thân là giáo viên của học viện, vậy mà lại chẳng chăm chút diện mạo, chú trọng đến tác phong bản thân. Thực sự không thể hiểu nổi, sao ngày xưa học viện lại thu nhận cái loại người như thế chứ!
.

Hai loại dược liệu này, tuy đều có thuộc tính ôn hòa, nhưng khi hòa trộn với nhau sẽ sinh ra dị biến, có thuộc tính nóng cực kì gay gắt.
Trương Huyền nói.

Điểm này ta biết, các công thức luyện chế Tinh Nguyên Đan đã được truyền thừa từ lâu đời, và đều có dùng đến hai loại dược liệu này. Nếu quả thực vì chúng dung hợp với nhau mà nổ lò thì những người khác cũng phải nổ chứ.
Đan sư Hồng Vân lắc đầu,
Hơn nữa, thứ tự cho dược liệu vào lò của ta không hề sai lầm. Khi lần lượt cho hai loại dược liệu này, ta còn cho vào một gốc cỏ Tử Hương xen giữa để trung hòa. Cả trình tự và thời gian đều không sai lệch tí tẹo nào!
.
Hồng Vân, tron8g mắt họ là một đan sư cực kì mạnh mẽ, đứng chót vót trên cao. Dù là bệ hạ Thẩm Truy mà gặp ông ấy, cũng phải cung kính giữ 3lễ, hoàn toàn không dám xem thường.
Nhưng bây giờ thì, cả người ông ấy trông như một cục than, tóc tai dựng ngược. N9ếu không có đôi mắt đang chớp chớp, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là, không biết có phải người sống hay không.
Một Luyện Đan Sư một sao vừa mới thăng cấp, dạy dỗ một Luyện Đan Sư hai sao, còn khiến ông ấy không dám lên tiếng phản bác…
Mọi người đều nuốt nước miếng ừng ực vì quá sốc.
Thầy giáo Lục Tầm là ai?
Nhà giáo ưu tú nổi tiếng nhất học viện Hồng Thiên này. Số lượng học trò muốn bái làm thầy xếp thành hàng dài qua cả cổng học viện.
Trương Huyền mỉm cười.

Ta không được? Lẽ nào ta có điểm đặc thù nào đó?
Đan sư Hồng Vân chau mày.
Không chỉ đan sư Hồng Vân thắc mắc, mà những người khác cũng lấy làm khó hiểu.
Nếu đã bảo không phải vấn đề này, vậy cũng phải có giải thích khác chứ?
Đan sư Hồng Vân lập tức tái mặt.
Hồng Viêm Quyết là công pháp gia truyền của ông ấy. Từ nhỏ ông ấy đã tu luyện nó, đến nay cũng đã mấy chục năm rồi, và đích xác là nó có thuộc tính hỏa. Mỗi khi vận hành chân khí, cơ thể ông đều nóng như lửa. Nhưng đây là bí mật của riêng ông ấy, chưa từng tiết lộ cho người ngoài biết, cả những người bạn thân thiết cũng chẳng hay. Tại sao thằng cha này vừa mở miệng ra là phán trúng phóc được?
Chuyện bệ hạ Thẩm Truy mời nhóm Lưu sư tới, tuy rất bí mật và cũng đã tung tin ra bên ngoài là đi săn, nhưng trên thực tế thì có không ít người đã biết được từ lâu.
Để thu hút sự chú ý của Danh Sư, trở thành học đồ, Lục Tầm đã có toan tính từ trước. Dẫu không có chuyện Vương Đào và Vương Nham rút khỏi lớp, chắc chắn anh ta cũng sẽ tìm một bàn đạp, để đẩy danh tiếng mình lên cao. Chính tên Trương Huyền này đưa mặt đến cho anh ta vả, đương nhiên anh ta phải thẳng tay mà vả thôi.

Thế còn hoa Kim Tiền?


Hoa Kim Tiền, có màu vàng và xám bạc, nên cũng được gọi là Kim Hoa Ngân Diệp (hoa vàng lá bạc), cũng là dược liệu có tính trung hòa.


Đi thôi! Nhanh chóng đến chỗ Dương sư, lỡ đến muộn một cái, chẳng biết phải xếp hàng đến bao giờ.

Lục Tầm xua tay, nói.

Cỏ Thanh Hoa có thuộc tính gì?
Không quan tâm tới vẻ cáu bẳn của đối phương, Trương Huyền hỏi.

Cỏ Thanh Hoa, toàn thân màu xanh xám, tính ôn.
Đan sư Hồng Vân đáp.

Tôi thấy chắc thằng cha này bị thầy khiêu chiến, sợ đến khiếp vía nên suốt mấy ngày này đang tìm kiếm đối sách, ăn không ngon ngủ chẳng yên, rồi mới ra nông nỗi này…

Vương Siêu cười nói.
Không phải chính tai nghe thấy, thực sự là ông sẽ chẳng dám tin là thật.

Nhưng phải có cách giải quyết chứ?

Quả nhiên đúng như đối phương đã nói, lập tức phát nổ.

Vậy là…

Cỏ Tử Hương chẳng qua chỉ là đóng vai trò trung hòa. Chỉ cần tìm được loại dược liệu vừa không xung đột với chân khí của bản thân, vừa có thể thay thế cỏ Tử Hương là đã giải quyết được vấn đề rồi.

Vậy là…

Trương Huyền cảm thấy vô cùng uất ức.
Đan sư Hồng Vân đã khảo nghiệm xong, biết thanh niên trước mặt đúng là có chân tài thực học, nên cũng không ngăn cản nữa.
Ông ấy đã cất công thỉnh giáo người khác về phương thức chế luyện Tinh Nguyên Đan. Từng loài dược liệu, từng bước tiến hành, ông đều làm giống y như hướng dẫn. Nhưng kết quả lại hoàn toàn không như ý, vì vậy mới khiến ông ấy hoàn toàn bế tắc.
Như đối phương đã nói, hai loại dược liệu này dung hợp với nhau sẽ trở nên nóng gắt, ông ấy cũng biết, và đã sử dụng biện pháp phòng ngừa từ trước, nên không thể nào vì nguyên nhân này được.
Đối với anh ta, Trương Huyền chỉ là một viên gạch lót chân trên con đường trở thành Danh Sư mà thôi. Chẳng đáng vì một tên như thế mà bận lòng, và cũng hoàn toàn không có cái gọi là hận thù và tức giận.

Đúng vậy, Dương sư mới là mục tiêu phấn đấu của chúng ta. Còn tên Trương Huyền này chỉ là một tay giáo viên tép riu trong học viện thôi mà…


Thực ra không phải dị ứng, mà là do chân khí của ông tương khắc với nó…
Trương Huyền lại chắp hai tay ra sau lưng,
Hồng Viêm Quyết mà ông đang tu luyện vốn có thuộc tính là hỏa, còn cỏ Tử Hương lại sinh trưởng trong nước, là dược liệu có thuộc tính là thủy. Khi chân khí của ông tiếp xúc với nó, rất dễ hóa giải mất thuộc tính thủy trong nó, khiến dược liệu mất đi tác dụng. Người khác luyện Tinh Nguyên Đan, hiệu quả của cỏ Tử Hương sẽ được bảo tồn, còn ông dùng thì nó lại mất tác dụng. Hai loại dược liệu kia mất đi chất trung hòa, đương nhiên sẽ phát sinh phản ứng, dẫn đến nổ lò!
.

Sao… sao cậu biết ta tu luyện Hồng Viêm Quyết?


Hội trưởng Âu Dương, những gì đan sư Hồng Vân đã nói khi nãy ắt hẳn ngài cũng đã nghe thấy. Tôi lấy lại số tiền vừa rồi được chưa, và cả 100 vạn tiền cọc tôi đã giao trước đây nữa…

Mặc cho mọi người bàng hoàng ngơ ngác, Trương Huyền quang minh chính đại bước đến trước mặt hội trưởng Âu Dương, thò tay lấy lại số kim phiếu vừa đưa ra khi nãy.
Bị
rầy la
, đan sư Hồng Vân lập tức đỏ mặt.
Cũng đúng, ông ấy là Luyện Đan Sư hai sao mà, mặt mũi nào đi hỏi cái chuyện này…
Ta cũng thi đỗ khảo hạch Luyện Đan Sư hai sao một cách chính đáng như ai, hơn nữa thực lực không hề thấp kém trong hàng ngũ này, cớ sao ngươi lại bảo không được?

Không sai, đích xác là ông có điểm đặc thù. Nếu tôi không nhìn nhầm, chắc hẳn ông chưa bao giờ ăn cỏ Tử Hương, vốn là dược liệu chủ yếu trong luyện chế đan dược, đúng không?
Trương Huyền quay qua hỏi.
Vì hai thứ này mà hắn đã phải tìm đủ mọi cách để kiếm tiền mua, thậm chí không ngại ngụy trang thành Danh Sư, chỉ điểm cho một đống người… Kết quả… dược liệu đã có, mà tiền thì chẳng tốn…
Biết trước như vậy thì hắn còn giả làm Danh Sư chi nữa? Để bản thân bây giờ đuối như trái chuối…

Tìm đối sách?
Lục Tầm lắc đầu, ánh mắt bừng lên vẻ tự tin mãnh liệt,
Trong học viện Hồng Thiên, muốn thắng tôi trong việc giảng dạy à… nằm mơ mà thôi!
.

Đúng vậy. Nói thực lòng, cũng chỉ có thể trách hắn quá đen đủi. Đúng lúc thầy đang kiếm bàn đạp để đẩy danh tiếng lên cao, thu hút sự chú ý của Danh Sư. Vậy mà hắn lại lù lù xuất hiện, bị vả mặt cũng đáng đời…
Vương Siêu bật cười.
Sau cơn bàng hoàng, đan sư Hồng Vân vội vàng nhìn người thanh niên.
Lúc này, ông đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Chỉ điểm cho Luyện Đan Sư hai sao… là việc mà họ không bao giờ dám nghĩ đến.
Họ cũng muốn xem xem, người thanh niên oai phong, hùng dũng trong buổi biện đan ngày nào, có thể tái hiện huy hoàng hay không.



Tất cả lại một phen nghẹn lời.
Bằng không, sao có thể nổ lò khi luyện chế hoàn toàn đúng với quy chuẩn?
Hơn nữa… nếu hai loại dược liệu này đều không có vấn đề, vậy ngươi hỏi đến làm gì?
Một Luyện Đan Sư bá đạo như ngươi, bán đại vài viên đan dược là đã kiếm được cả đống tiền rồi, vì mấy đồng tiền trinh này mà đến mức đó sao?
Làm lơ ánh mắt ngỡ ngàng của họ, Trương Huyền cất tiền xong, mới gật gù thỏa mãn.

Ơ… ta bị dị ứng với cỏ Tử Hương, không thể ăn nó…

Đan sư Hồng Vân gật đầu.
Trông thấy đan sư Hồng Vân lúc mới đến thì vô cùng ngang ngược, hung hăng, vậy mà lúc này lại như một đứa học trò, bị quở trách mà không dám cãi lại. Đám người hội trưởng Âu Dương ai nấy cũng vò đầu bứt tai, chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong.
Ngốc mấy họ cũng đã hiểu ra, chắc chắn những gì Trương Huyền nói đều đúng hết. Bằng không, sao có thể khiến đối phương cam chịu như thế.
Hắn ở lại rồi tốn công tốn sức để trả lời câu hỏi của ông ta, cũng chỉ là vì tiền, bằng không thì ai mà rảnh hơi vậy?

Đa tạ đã chỉ giáo…

Vương Siêu cũng gật đầu đồng tình, chẳng để ý nữa. Hai người họ hiên ngang lướt qua trước mặt Trương Huyền, chẳng thèm liếc qua lấy một cái.


Ông không cần quan tâm là làm sao tôi biết. Nếu không tin, ông có thể thử đem cỏ Tử Hương mà ông đã chiết xuất cho vào hỗn hợp cỏ Thanh Hoa và hoa Kim Tiền. Nếu không phát nổ, chứng tỏ tôi đã nói sai.
Trương Huyền cũng chẳng giải thích.
Chỉ cần luyện đan, thư viện Thiên Đạo đã có thể hình thành
sách giới thiệu
. Đừng nói công pháp, cả khuyết điểm của công pháp này, nếu muốn hắn cũng có thể đọc ra vanh vách, chẳng có gì khó khăn cả.
Nhận được thông tin Danh Sư
Dương Huyền
đã xuất hiện, Lục Tầm và Vương Siêu cũng đã không kìm nổi sự háo hức, vội vàng rời khỏi học viện. Nhưng vừa đến cổng thì cả hai lại nhìn thấy một thanh niên lừ đừ uể oải đi vào trường.
Thằng cha này, đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rối như tổ quạ, vừa nhìn là biết đã mấy ngày không ngủ nghỉ rồi.
Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, không quan tâm sự ngạc nhiên của mọi người, mà bước đến trước lò đan vừa bị nổ. Trên mặt sàn gần đó, vẫn còn hai gốc cỏ Thanh Hoa và hoa Kim Tiền chưa dùng hết.

Cỏ Thanh Hoa và hoa Kim Tiền đều có tính ôn, sau khi dung hòa sẽ trở nên nóng gắt… cho thêm cỏ Tử Hương để trung hòa, là đã giải quyết được họa ngầm này. Mọi Luyện Đan Sưu đều xem đây là chân lý, nói thực lòng, làm như thế đích xác là không hề sai. Nhưng… người khác làm thì chính xác, còn ông thì không được!

Đan sư Hồng vân chần chừ một lát, rồi vẫn quyết định thử. Lấy cỏ Thanh Hoa, hoa Kim Tiền và cả cỏ Tử Hương, đồng thời luyện hóa chúng thành chất dịch, sau đó trộn ba dung dịch này lại với nhau.
Ầm!
Đan sư Hồng Vân run lên bần bật.
Ông ấy đã học luyện Tinh Nguyên Đan mấy năm nay, mãi vẫn chưa thành công. Vốn dĩ ông ấy cứ nghĩ là do các bước luyện chế hay quá trình điều phối dược liệu có vấn đề. Nhưng có nằm mơ ông ấy cũng không ngờ tới rằng, đó là do chân khí của bản thân đã hóa giải dược tính của có Tử Hương…
Bị anh ta khiêu chiến, dẫu có là trưởng lão cũng phải vã mồ hôi đầy trán. Còn hắn ta chỉ là một tên giáo viên tép riu mới về trường hồi năm ngoái, chắc chắn đã sợ bĩnh ra quần rồi.
Bằng không, sao lại trông thê thảm thế này?

Ông chính là Luyện Đan Sư hai sao, biết nguyên nhân rồi, lẽ nào cả biện pháp giải quyết vấn đề đơn giản đến thế cũng nghĩ không ra?
Trương Huyền tỏ ra khá bực bội.
Thư viện có thể nhìn ra khuyết điểm, chứ đâu có cung cấp cho hắn biết phương pháp giải quyết. Đương nhiên, chuyện này hắn không thể nói ra rồi… Lỡ đâu đối phương thấy mình không trả lời đến nơi đến chốn thì nuốt lời, vẫn đòi lấy tiền thuốc thì phải làm sao đây?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.