• 508

Chương 66: Chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật!



Chỉ có 10 điểm?


Không chỉ Tào Hùng muốn rồ dại, mà cả trưởng lão Mạc Tường và trưởng lão Thượng Thần cũng đều chớp mắt lia lịa.

Điểm tín nhiệm chỉ có nhiêu đây mà cũng dám khăng khăng đòi tiến hành Khảo Vấn Học Tâm, cho hỏi.. thầy lấy đâu ra sự tự tin vậy?

Muốn giật lại học trò từ tay thầy giáo khác, ít nhất sức nặng của thầy trong lòng học trò cũng phải cao một chút chứ, bằng không thì khác gì tự chuốc nhục. Vốn cứ ngỡ, độ tín nhiệm của học trò đối với thầy phải đến khoảng 20, tuy chưa cao nhưng còn chấp nhận được. Nhưng đằng này… mịa nó, chỉ có 10 điểm, ngươi đến đây để giỡn mặt với bọn ta à!

Mặt trưởng lão Thượng Thần tái mét, trong lòng thấp thoáng hiện ra một dự cảm chẳng lành.

Không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo thôi. Và rõ ràng, đồng đội ngu như heo đã xuất hiện.

Khóe miệng Thượng Bân cũng đang co giật liên hồi, thiếu chút nữa là phun cả nước miếng ra.

Trước khi đến đây ngươi còn thề thốt với ta, Lưu Dương chắc chắn muốn trở về làm học trò của ngươi. Với độ tín nhiệm này, ở đó mà học trò, học trò cái đầu ngươi đó!

Cái đệch, ngươi muốn chơi ta phỏng?


Dẫu độ tín nhiệm chỉ có 10 điểm thì đã sao? Tính Lưu Dương vốn đa nghi, không chịu tin bất cứ ai! Độ tín nhiệm của trò ấy đối với ta chỉ có 10 điểm, nhưng nếu ngươi không vượt qua nổi thì ta cũng vẫn thắng thôi!


Lát sau Tào Hùng đã bình tĩnh trở lại, nhìn qua Trương Huyền.


Tính cách đa nghi? Nếu đúng là người có tính cách như vậy thì cũng có thể chấp nhận được!
Mạc trưởng lão gật gù.

Mỗi người mỗi khác, có những người sinh ra đã thích tin tưởng người khác, nhưng cũng có những người lại đa nghi. Dẫu quan hệ có tốt đến đâu, người ấy có thân thiết đến nhường nào, họ vẫn không thôi ngờ vực được.

Điểm này có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên. Nếu cậu ta lớn lên trong một môi trường tràn đầy sự nghi ngờ, thì đích xác rất khó để xây dựng niềm tin.

Theo suy đoán của ông ấy thì độ tín nhiệm Lưu Dương dành cho Tào Hùng khoảng 17, 18 điểm. Kết quả thì chỉ có 10 điểm, nhưng nếu Lưu Dương đúng là có tính cách đa nghi, vậy điểm số như vậy cũng có thể hiểu được.


Không sai, chỉ cần ngươi không vượt qua được 10 điểm, kẻ cười sau cùng vẫn chưa biết là ai đâu!


Mắt Thượng Bân cũng lập tức lóe sáng, bất giác gật đầu, quyết định tin Tào Hùng thêm lần nữa.

Tuy trong học viện, tiếng tăm của thầy Tào này không lớn mấy, cũng chẳng phải giáo viên ưu tú gì, nhưng vẫn nhận được không ít đánh giá tốt. Nếu so với tên Trương Huyền, khác nào như phân đi so với cơm, tuyệt đối không thể đánh đồng được.

Nếu thầy Tào chỉ có 10 điểm, vậy tên kia chắc chắn còn tệ hơn!

Nghĩ đến đây, tất cả lại tiếp tục nhìn qua quả cầu thủy tinh còn lại.

Bên này, ánh sáng vẫn chưa tan đi, mà vẫn bao trùm xung quanh quả cầu.


Sao vẫn chưa ra kết quả nhỉ?


Thẩm Bích Như nhíu mày ngạc nhiên.


Khi cầu thủy tinh vấn tâm thẩm định, ảo cảnh xuất hiện sẽ khác nhau, và thời gian ra kết quả cũng bất đồng. Có nhanh có chậm là chuyện rất bình thường!
Nghe thấy thắc mắc của nữ thần, Thượng Bân bước tới giải thích, ra vẻ ta đây kiến thức uyên bác lắm.

Là cháu ruột của chủ nhiệm Phòng Đào tạo, đương nhiên gã ta rành về Khảo Vấn Học Tâm hơn các giáo viên khác nhiều.

Nếu là thường ngày, cú làm màu vừa rồi có lẽ sẽ nhận được không ít lời tung hê khen ngợi như đẹp trai ngời ngời, phiêu dật như tiên. Nhưng tiếc thay, lúc này mắt gã đang sưng húp, bầm tím, đôi môi như hai miếng lạp xưởng vắt ngang, chẳng khác gì thằng gù trong nhà thờ Đức Bà, thực sự chẳng có mẩu liên quan nào đến hai chữ đẹp trai cả.


Thế nhanh thì tốt, hay chậm mới tốt?
Mặc kệ sự thể hiện của gã, Thẩm Bích Như hỏi tiếp.


Đương nhiên là nhanh sẽ tốt hơn rồi! Hiện ra kết quả nhanh chóng, tượng trưng cho độ tín nhiệm của người được thẩm định đối với người này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, nên không cần phải suy nghĩ nhiều. Còn chậm thì chứng tỏ có lẽ không tín nhiệm, có khả năng còn bị điểm âm nữa…


Chắp hai tay ra sau lưng, Thượng Bân mỉm cười đầy tự tin:
Cô Thẩm ạ, cô cứ tin ta đi. Tuy ta chưa chứng kiến Khảo Vấn Học Tâm lần nào, nhưng ta đã đọc không ít tài liệu có liên quan. Thứ như gã Trương Huyền này, dùng thủ đoạn cưỡng ép để nhận Lưu Dương làm học trò, chắc chắn sẽ khiến cậu ấy bất mãn trong lòng, âm 10 điểm cũng là chuyện thường tình…
.

Gã ta còn đang thao thao bất tuyệt, nói năng có lý có cứ, bỗng lại cảm thấy hình như có ai đó kéo áo, lôi gã ra khỏi cơn thèm thể hiện.


Làm gì thế?


Thượng Bân chau mày lại, trong lòng có hơi bực mình. Khó lắm mới có cơ hội thể hiện trước mặt nữ thần, kẻ nào lại dám cắt ngang, thật chẳng biết chọn thời điểm gì cả!

Vừa quay qua nhìn, hóa ra là Tào Hùng.

Lúc này, ánh mắt Tào Hùng ngập tràn sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, chẳng còn vẻ tự tin khi nãy nữa. Gã ta chỉ tay về phía trước:
Thượng thiếu, thầy nhìn kìa…
.

Nương theo ngón tay của Tào Hùng nhìn qua, gã thấy ánh sáng trên cầu thủy tinh cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, một hàng chữ số hiện ra.


Gì thế? Lẽ nào không phải âm điểm…


Hừ một tiếng, Thượng Bân nhìn về phía hàng số vừa hiện lên, vừa thấy thì suýt cắn vào lưỡi mình.


Tại sao có thể như vậy được chứ? Chuyện này… ta không tin!
Gã sắp phát điên rồi.

Trên cầu thủy tinh đang nằm chễm chệ con số rất to, rõ ràng --- 64!

Nghĩa là độ tín nhiệm đạt 64 điểm!

Một tên khốn thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, mà độ tín nhiệm của học trò lại đạt đến trình độ của Danh Sư, sánh ngang với cha mẹ… Làm sao có thể chứ?

Thượng Bân nhìn qua Tào Hùng, trong đầu chỉ có ý tưởng muốn giết người, vùng ngực tức anh ách, chỉ muốn hộc máu.

Nhọc nhằn lắm mới được làm màu với nữ thần một lần, phán như đúng rồi rằng thời gian càng lâu thành tích càng kém. Cuối cùng lại thành như vậy mới đau. Tổ bà nó, mày đến đây để chơi ông phải không?

Hơn nữa… thầy Tào, thầy làm ơn đáng tin hơn một chút được không?

Chẳng phải thầy bảo, cậu học trò này tính vốn đa nghi sao?

Đa nghi cái sht!

Đa nghi mà độ tín nhiệm tận 64 điểm à?

Chẳng phải thầy bảo nhất định sẽ thắng mà?

10 điểm chọi với 64 điểm… ngươi thắng cái bất à?

Nước mắt lưng tròng, một lần nữa Thượng Bân thấy mặt mình nóng rát, hệt như bị vả cho mấy cái thật mạnh, chỉ ước gì dưới đất có cái lỗ để chui xuống!


64?


Khác với hai người kia đang cảm thấy không dám tin và suy sụp, Mạc trưởng lão đứng phắt dậy, kích động đến phát run.

Mức độ tín nhiệm này, đã đạt đến trình độ của Danh Sư, chính ông ta cũng mới thấy lần đầu trong đời!

Một kẻ vô dụng bị điểm 0 trong kỳ khảo hạch giáo viên mà có thể khiến học sinh tín nhiệm đến thế sao?

Sao thầy ấy lại làm được?

Còn nữa, mới nhập học được hai ngày, làm tròn luôn số lẻ thì thầy Trương Huyền và Lưu Dương chỉ biết nhau được 30 canh giờ mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, lại khiến độ tín nhiệm đạt đến hơn 60… Dẫu có là Danh Sư một sao trong truyền thuyết cũng khó mà làm được!

Danh Sư cũng có chia đẳng cấp, một sao xem như là cấp thấp nhất.

Cho dù như vậy, cũng đã sở hữu năng lực khiến không ít người phải điên cuồng rồi.


Hai vị trưởng lão, vậy là xem như tôi đã thắng rồi đúng không?

Mặc kệ hai tên Thượng Bân và Tào Hùng đang đực mặt ra, Trương Huyền nhìn về phía Mạc Tường và Thượng Thần.


Không đúng, chắc chắn là cầu thủy tinh bị trục trặc gì rồi. Bằng không, sao độ tín nhiệm lại cao như vậy được? Ta không phục, không phục!


Tào Hùng gầm lên.

Cũng chẳng trách được sao gã lại không tin. Chuyện này cũng giống như một gã ăn mày lâu nay sống chung với anh ta, đột nhiên biến thành hoàng đế vậy. Thi khảo hạch bị 0 điểm, vốn cứ nghĩ tên khốn này chắc chắn sẽ bị âm điểm tín nhiệm. Cuối cùng, không những không âm mà còn dương tận 64 điểm, vượt hết tất cả giáo viên trong học viện. Chưa phát điên, vậy cũng coi như ý chí của gã ta kiên định lắm rồi.


Không sai, tôi cũng cảm thấy thầy Tào Hùng nói rất có lý. Hắn làm sao có thể khiến học trò tín nhiệm đến mức ấy được. Nếu quả thật là vậy, chẳng phải cả Lục Tầm, Vương Siêu cũng không sánh bằng sao…


Thượng Bân cũng bước tới, nghiến răng nói.

Nghe thấy lời hai người này nói, Mạc trưởng lão đang định lên tiếng thì nhìn thấy Lưu Dương sau khi trắc nghiệm xong, bước đến trước mặt Trương Huyền, đôi mắt ánh lên vẻ sùng bái tột độ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.