• 1,095

Chương 322: SÓNG TO LẠI ẬP ĐẾN


Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Chẩm Khê là...

Có phải vị khách kia vừa ăn cướp vừa la làng không? Hay là mồi chài Lionel để tống tiền8?

Coi như có tiền đi chăng nữa, có ai rảnh rỗi không có việc gì làm lại đeo cái dây chuyền kim cương trị giá sáu trăm triệu đến cái nơ3i vàng thau lẫn lộn như quán bar này không?

Đi xem lại video giám sát đi, nếu như trong phòng VIP và toilet không có, nhìn xem lúc cô ta ở hành lang hay là ở chỗ khác có để lộ ra manh mối gì không.


Ngộ nhỡ không tìm được thì sao?

Đền tiền thôi. Chứ anh muốn cô ta đi báo cảnh sát đến điều tra thật đấy à?


Sáu trăm triệu won đấy!

Thấy nhiều đúng không? Nếu như anh có thể debut, có thể nổi tiếng thì số tiền này không mất bao lâu là có thể kiếm lại được rồi. Phải biết nhìn xa trông rộng một tí, biết chưa?


Người phụ nữ kia nói rằng dây chuyền đó là quà kỷ niệm một năm ngày cưới mà chồng cô ta tặng. Ngày hôm nay lúc mang đi chồng cô ta có biết, nếu như đêm nay không mang về nhất định sẽ bị nghi ngờ. Cô ta tin chắc chuyện này không liên quan đến Lionel và hy vọng chúng ta báo cảnh sát để họ đến đây điều tra.


Chị nói xem cô ta nói thế là thế nào? Không phải là tự mâu thuẫn với nhau sao? Cô ta cho là cảnh sát đến rồi thì tìm được dây chuyền luôn à? Còn nữa, chồng cô ta biết rồi thì sẽ ra sao? Cô ta báo cảnh sát chẳng lẽ chồng cô ta sẽ không biết ư?
.
Chẩm Khê bực bội lấy điện thoại ra,
Được rồi, trực tiếp đến tiền, trước tiên qua được đêm nay đã, chuyện sau này để sau này hẵng nói.

Chẩm Khê gọi điện thoại cho dì Từ, nhờ dì ấy chuyển tiền của cô sang bên này.
Tất cả tiền trong tay cô đều ném vào thị trường chứng khoán với quỹ đầu tư, chứ không có nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa, thời điểm này đi xoay tiền cũng không thực tế. Tại sao Chẩm Khê lại cần tiền gấp như vậy, hơn nữa còn là cả một khoản lớn như vậy? Đợi đến ngày mai không được sao? Không thể.

Sao...


Bởi vì đã nói với mọi người về tấm vé đó trước rồi, nên khi người đó đến phía sau hậu trường căn bản không có ai ngăn cản, cô ta đi thẳng một mạch đến đây, không gõ cửa gì đã vào phòng hóa trang của bọn tôi.
Chẩm Khê sợ đến mức nghẹn họng.
Cô ta không làm gì...

Cô ta chụp ảnh anh Tề Lỗ đang thay quần áo.
Trong nháy mắt, Chẩm Khê chợt cảm thấy não mình nổ tung, trước mắt như có vô số ruồi muỗi bay quanh, một câu cô cũng không thốt ra được.
Em không đến tại sao lại không nói với tôi? Nếu như tôi biết trước thì tấm vé kia đã bị hủy rồi.


Xin lỗi...


Hiện giờ cô gái kia dùng tấm ảnh để uy hiếp, uy hiếp cái gì em có biết không?


Cô ta bắt tôi phải ở bên cô ta, hẹn hò với cô ta.
Đây là lần đầu tiên Quả Tử Lê dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô.
Chẩm Khê, em bảo tôi phải làm sao bây giờ?

Không có cách xử lý nào khác. Báo cảnh sát, từ chối yêu cầu hoặc là những thứ khác, đều sẽ khiến cho bức ảnh kia bị tung lên mạng.

Gia đình Tề Lỗ...
Chẩm Khê cay đắng mở miệng, muốn nói đến gia thế nhà Tề Lỗ.
Em có biết thân phận của cô gái kia là gì không?

Cô biết, cho nên câu tiếp theo cô không cách nào nói tiếp được.

Ồ, hóa ra là thay đổi cách thức, muốn bao nuôi anh.


Hôm nay cũng là do cô ta hẹn gặp, nói là gặp mặt lần cuối, sau đó thì xảy ra chuyện như vậy.


Được rồi, dây chuyền kia nhất định là bị cô ta giấu đi rồi, chính là vì muốn ép anh từ bỏ ý định hoàn lương đấy. Nếu như anh có món nợ sáu trăm triệu won gánh trên vai, cô ta muốn anh làm gì anh cũng phải nghe theo.

Giọng bên kia đã khàn khàn đi rồi.

Mặc kệ em có chuyện gì, hiện tại có thể mời em đến một chuyến không?

Chẩm Khê liếc nhìn những người đang trong phòng giám sát, nói:
Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Câu đầu tiên đối phương nói ra đã khiến mí mắt Chẩm Khê giật liên hồi. Quả Tử Lê đã bao giờ nói chuyện lạnh lùng với cô như thế?

Tôi...


Em đổi vé với người khác sao?


Nếu không chỉ với Huy Dương...
Minor mở miệng.

Vậy tôi thà đi báo cảnh sát còn hơn.
Lionel cũng mở miệng.

Nếu không thì số tiền kia đi đâu tìm được chứ? Tôi sẽ không nói với anh ấy về chuyện của anh, tôi chỉ nói bản thân mình có việc cần dùng thôi.

Cô thì có chuyện gì mà cần tiêu đến một khoản lớn như vậy? Tôi không cần tiền của cậu ta, nếu như cô đi vay cậu ta, giờ tôi sẽ báo cảnh sát rồi tự thú.

Anh bị làm sao thế? Cái gì nặng cái gì nhẹ anh không phân rõ được à?


Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Chẩm Khê cũng không muốn nghiên cứu xem nguyên nhân Minor đến đây cũng như chuyện xảy ra vừa nãy giữa hai người họ là gì. Hiện giờ cấp bách nhất vẫn là chiếc dây chuyền kia.
Chiếc dây chuyền trị giá mấy triệu Nhân dân tệ. Lionel kể cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện. Quả thật lúc đến, người phụ nữ kia có đeo chiếc dây chuyền kim cương kia, sau đó mới bị cô ta tháo ra rồi để vào trong túi xách, giữa chừng cô ta có đi toilet, trong phòng chỉ có một mình anh ta, đợi đến khi cô ta quay lại lần nữa, thì chiếc dây chuyền kia đã không thấy tăm hơi rồi.

Anh có giở túi xách của cô ta ra xem chưa?

Lúc trước thì không giở. Nhưng sau đó không thấy dây chuyền đầu, lúc giúp cô ta tìm thì mới giở ra.

Túi đấy là túi gì?


Giờ phải làm sao?


Tìm được dây chuyền cho cô ta là chuyện không thể nào rồi. Chỉ có thể xem xem có chứng cứ nào chứng minh cô ta tự trộm đồ của mình hay không thôi.


Tìm thế nào?

Anh ta sắp s5ửa debut rồi. Chẩm Khê mở cửa một căn phòng được cách âm, ánh đèn trong đó rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Lionel và Minor ngồi ở hai đầu ghế sô pha. Cái tên Lionel kia vẫn còn đang hút thuốc, nhìn thấy cô đến rồi cũng chỉ nhấc mí mắt lên nhìn một cái.
Có vẻ như tâm nguội như tro tàn rồi.
Người phụ nữ kia đâu?
Chẩm Khê hỏi.

Chị thuê một phòng cho cô ta nghỉ ngơi ở khách sạn gần đây. Chị đã đồng ý với cô ta rằng trong ngày hôm nay sẽ cho cô ta một câu trả lời thỏa đáng, bảo cô ta ở khách sạn đợi tin tức. Cô ta cũng đã nói rồi, nếu như trong ngày hôm nay không giải quyết được sẽ báo cảnh sát để cho họ đến xử lý.


Bọn họ bắt đầu dò lại video giám sát, một người đồng thời nhìn mấy vị trí, từ lúc người phụ nữ kia bước vào liền quan sát. Tất cả đều hết sức tập trung chăm chú xem video, thời gian trôi qua như thế nào cũng không biết. Chẩm Khê nhận được điện thoại của Quả Tử Lê mới biết buổi biểu diễn bên kia đã kết thúc rồi.

Em đâu rồi?


Em đang ở đâu?


Phía bên tôi...


Đã xảy ra chuyện như vậy rồi em còn có thể coi như không hề gì ư?

Em căn bản chẳng hề để ý đến đúng không? Em lúc nào chẳng có rất nhiều cớ...

Không phải vậy đâu...

Là lỗi của tôi nên mới khiến cho anh Tề Lỗ gặp phải chuyện này, em bảo tôi phải làm sao đây?


Bây giờ chuyện dây chuyền vẫn là chuyện cấp bách nhất.

Minor với chị Song đi ra ngoài.

Trước đây, cô ta vẫn luôn nói là thích tôi, bảo tôi sau này cứ đi theo cô ta, tùy tôi ra giá. Lúc trước, bởi vì vẫn còn làm công việc này nên cũng không dứt khoát từ chối mà chỉ từ chối qua loa. Quãng thời gian trước đây không phải đã dự định không làm nữa sao, nên lúc tôi chào tạm biệt với các vị khách trước đây, phản ứng của cô ta là lớn nhất.


Vậy đúng là cô ta cố ý rồi. Đoán chừng, dây chuyền này cô ta tự mình giấu đi rồi giá họa lên người anh. Vấn đề là, cô ta đã có thể mua dây chuyền kim cương hơn sáu trăm triệu rồi, vậy còn vu oan giá họa cho anh làm gì?

Đây cũng là điều mà Chẩm Khê thấy thắc mắc.
Tống tiền?

Trước giờ tôi vẫn luôn như thế.

Chẩm Khê đứng bên cạnh chỉ muốn cầm chai rượu đập lên đầu mỗi người một cái. Hoặc không thì để họ đến đập cổ cho cô đi gặp Diêm Vương luôn là xong.
Cộng cả hai kiếp lại cũng không có hôm nào nóng ruột như hôm nay.

Phải làm sao bây giờ?


Hoặc là tìm được dây chuyền cho cô ta, hoặc là chứng minh chuyện này không liên quan gì đến Lionel, hoặc là...
Chẩm Khê nói tiếp:
Hoặc là dứt khoát bồi thường tiền cho xong việc.
Đây không phải khó khăn bình thường.

Hiện tại bên đó nói thế nào?


Đối phương nói năng rất uyển chuyển. Cô ta nói là 9tin tưởng không phải do Lionel cầm, nhưng dây chuyền của cô ta quả thật không thấy đâu nữa, còn nói có nên báo cảnh sát để cảnh sát tới xử lý 6hay không.


Sao có thể báo cảnh sát được!
Chuyện này mà lùm xùm lên thì tương lai của Lionel biết phải làm sao?
Lionel đã phải đi làm ở đây rồi thì còn có được bao nhiêu tiền đầu để mà tống?
Có thể mời cô ra ngoài không?

Lionel nói với Minor ở đầu sô pha bên kia.
Anh làm ra cái loại chuyện như thế này rồi còn sợ người khác nói? Có gì mà tôi không thể nghe được, anh cứ nói ra thử xem nào.

Lionel thấp giọng chửi thề. Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Chẩm Khê liền vội vàng ngắt lời.

Túi da.


Hay rồi, vân tay của anh lưu lại bên trên rồi đó, cảnh sát đến kiểm tra, kiểu gì anh cũng không nói rõ ràng được. Túi xách là do người phụ nữ kia bảo anh giở ra tìm à?


Cô ta bảo tôi tìm giúp...

Chẩm Khê đứng dậy, định đi xem video giám sát. Anh ta kéo cô, nói:
Minor không biết chuyện của tôi.

Không biết chuyện gì của anh cơ?
Chẩm Khê bực bội.
Chuyện nhà tôi, chuyện trước đây của tôi, cô ấy đều không biết gì cả. Cô ấy tưởng tôi làm công việc này là vì chơi bời lêu lổng thôi. Em đừng nói gì với cô ấy.

Sao phải như thế chứ?


Dù sao trước đây đã gạt cô ấy rồi, sau này cũng không cần thiết phải nói ra nữa. Mấy năm nay, đều đã qua cả
rồi.

Bên kia lập tức cúp máy.
Đừng tìm nữa. Trực tiếp đến tiền, anh phải bắt người phụ nữ kia đến viết biên lai nhận tiền
Chẩm Khê mở
miệng.
Em điên rồi à? Nhiều tiền như thể đào đầu ra?

Có tìm cũng không tìm thấy được đâu. Chỉ tự mình làm lãng phí thời gian mà thôi. Năm trăm nghìn đô la Mỹ, gom góp một chút là có.

Gom góp thế nào?
Chị Song hỏi cô,
Chị có rút hết tài khoản ngân hàng ra cũng không bằng được một nửa cái dây chuyền kia. Cho dù có thể chấp cả cái cửa tiệm này...

Chị đi hỏi thử xem người phụ nữ kia có thể thư thả cho chúng ta mấy ngày không?

Chị Song đi ra ngoài gọi điện, lúc quay lại nói:

Bảo cô ta đem hóa đơn chứng nhận mua cái dây chuyền kia tới, cô ta muốn bao nhiêu tiền thì cho cô ta ngần đó, nhưng nhất định phải viết biên lai nhận tiền, biên lai nhận tiền có hiệu lực về mặt pháp lực ấy. Dù sao thì chuyện này chị Song cũng hiểu rõ, hai người xem mà lo liệu đi.


Chẩm Khê mở ví, rút ra tấm thẻ có màu sắc sẫm nhất trong đó.


Lionel, anh cũng viết giấy nợ lại cho tôi, viết cả lãi vào cho tôi nữa.
Chẩm Khê vứt thẻ lên người anh ta, không nhịn được mà òa khóc.
Con mẹ nó kiếp trước tôi nợ anh đấy à.
Chỉ cần bên này vừa quẹt thẻ một cái, thì chắc chắn ngay lập tức bên kia Vân Tụ sẽ biết được.

Lúc trước cô còn thề thốt với chị Phan, nói cho dù cô có chết đói cũng sẽ không dùng đến tiền của Vân Tụ.

Lúc đó còn nói cái gì mà cả đời này không muốn gặp mặt cũng không muốn dây dưa với nhau nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thực Tập Sinh Thần Tượng.