• 1,095

Chương 334: VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN


Sau khi tin tức Quả Tử Lê thừa nhận chuyện yêu đương nổ ra, Tề Lỗ có gọi điện thoại cho Chẩm Khê.

Anh ta không hề đề cập một chữ nào 8đến đề tài đang gây chấn động hiện nay, chỉ nói rằng mấy ngày

nữa Aurora 7 sẽ đến thành phố Y quảng bá cho một sản phẩm nào đó, hy v3ọng có thể gặp được Chẩm Khê.

Tôi với mấy người không có qua lại với nhau thân thiết đến thế, không cần thiết phải như vậy đâu.


Cô với Lâm, à không, Vân Tụ, hai người kết hôn rồi à?

Chuyện này không liên quan đến cậu.


Thảo nào cô vẫn cứ coi khinh tôi. Chỉ có điều, cô gả cho anh ta rồi mà vẫn phải sống ở cái nơi như thế này, mặc quần áo như thế kia sao? Cô là phu nhân của Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị cơ mà, sao nhìn cô sống chẳng tốt gì vậy, hình như còn chẳng bằng Hà Viện nữa.


Không cần.


Phải trả chứ, nếu không trong lòng tôi cứ cảm giác như đang thiếu nợ cô cái gì ấy.
Nhiêu Lực Quần mở va ly ra, bên trong là từng xấp từng xấp tiền được xếp rất ngay ngắn chỉnh tề. Gã ta rút ra một cọc, vứt xuống chân Chẩm Khê.
Đây là số tiền năm đó cô cho vay.
Bà ngoại ló đầu ra khỏi cửa phòng, lo lắng hỏi Chẩm Khê đã xảy ra chuyện gì.

Không có việc gì đâu ạ.
Chẩm Khê đẩy bà vào lại trong phòng, khóa cửa lại.
Cậu muốn thế nào?

Tề Lỗ nhấn mạnh rằng chỉ có một mình anh ta, anh ta chỉ là muốn hỏi thăm Chẩm Khê về chuyện của Mễ Vị 9gây xôn xao dạo trước và cả một số chuyện linh tinh ngoài lề nữa.
Chẩm Khê do dự không đáp.
Vậy em chia tay với Quả Tử Lê xong là n6hất quyết muốn cắt đứt quan hệ với bạn bè như bọn anh luôn đấy à?
Cuối cùng, Chẩm Khê đồng ý đi gặp mặt. Nói ra thì cũng phải hơn ba năm rồ5i cô chưa gặp Tề Lỗ, bình thường mọi người đều bận rộn công việc, cơ hội liên lạc được với nhau cũng không nhiều.
Cô đến nơi trước đợi đối phương. Nhân viên phục vụ mang cho cô một quyển tạp chí. Cô chăm chú đọc, không chú ý tới phía đối diện đã có một người ngồi xuống từ khi nào.
Nhiêu Lực Quần!

Sao cậu lại ở trong nhà tôi?

Lần trước gặp mặt cũng chưa nói chuyện được mấy, hôm nay vừa khéo có thời gian nên đến đây thăm.


Xin lỗi, tôi rất mệt, để lần sau đi.

Chẩm Khê nổi điên.
Cô tiến lên một bước túm lấy cổ áo đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói:
Cậu dám!


Cô yên tâm, tôi cũng không có ý định làm hại bọn họ đâu, dù sao mọi người cũng đều đang sống trong xã hội pháp trị mà. Chỉ là bình thường chơi đùa với bà ngoại, với dì của cô một chút để tăng lạc thú mà thôi.


Ngại quá, mời cậu rời khỏi đây.


Cô nói xem năm đó cô kiêu ngạo biết bao, mặt vênh lên trời, ngày ngày dùng lỗ mũi để nhìn người khác, lúc nào cũng thích cậy vào thành tựu mình đạt được trong giới giải trí với tiền bạc trong tay cô để nói chuyện với người khác. Lúc tôi rời thành phố Y, cô cho tôi mười nghìn tệ mà làm như đang bố thí đồ ăn thừa cho chó không bằng. Giờ mới qua được bao lâu, số tiền cô cho đã được tôi làm tăng lên không biết gấp mấy trăm mấy mấy nghìn lần. Thời thể thay đổi, giờ trái lại lại đến lượt cô hai bàn tay trắng.


Mời cậu rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.


Bây giờ em cũng rất thích cười.

Trước đây em vẫn thích cười mà

Đúng, nhưng trước đây là cười khẩy, cười nhạo, cười giả dối, cười châm chọc, giống như nhìn cái gì em cũng thấy bất mãn ấy.


Điều.


Thế nào rồi, bao giờ thì em debut?


Cô thì còn có thời gian hẹn lần sau, nhưng tôi thì bận rộn lắm đấy.


Không tiền!


Cô không hề tò mò mấy năm nay tôi sống như thế nào sao? Cả Hà Viện nữa, bây giờ cô ta như thế nào, cô cũng không quan tâm ư?

Không quan tâm.

Cô cũng bạc tình bạc nghĩa gớm nhỉ. Hà Viện biết lần này tôi gặp được cô ở thành phố Y còn cực kỳ vui mừng, nói có cơ hội sẽ đến thăm cô nữa kìa.

Tề Lỗ thở dài,
Thật đáng tiếc

Đáng tiếc gì cơ?


Nếu như Quả Tử Lê của năm mười tám tuổi có thể gặp được em của năm hai mươi mốt tuổi, hoặc là Chẩm Khê của năm mười tám tuổi có thể gặp được Quả Tử Lê năm hai mươi mốt tuổi, vậy thì kết quả của hai người chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.

Chẩm Khê vẫn mỉm cười. Tề Lỗ tiễn Phẩm Khê, còn bản thân cũng quay trở về khách sạn. Kéo cửa phòng ra, liền nhìn thấy trên giường
Tề Lỗ kinh ngạc nhìn cô,
Câu này thật sự không giống câu mà em có thể nói ra. Trước đây, em là một người có tính mục tiêu và kế hoạch đến mức biến thái, lúc nào cũng hận mỗi một bước đi không thể trải qua sự tính toán chu đáo và cẩn thận của mình. Bây giờ em có thể nói ra câu
Thuận theo tự nhiên này, anh thật sự rất ngạc nhiên.

Con người đều sẽ tổng kết kinh nghiệm và bài học cho mình từ trong quá trình trưởng thành, mục đích của mỗi giai đoạn khác nhau thì tâm tình đương nhiên cũng sẽ khác nhau.


Vậy sự khác biệt giữa trước đây và hiện tại là?


Trước đây em cảm thấy bản thân nhất định phải đứng trên đỉnh cao nhìn xuống tất cả mọi người, vậy nhất định là vẫn phải lấy sức kiềm chế dã tâm của mình để làm chủ. Nhưng hiện tại em lại cảm thấy, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều về những thứ khác làm gì cả.


Không biết.

Không biết?
Đối phương không hiểu,
Em lặn lội xa xôi chạy đến Hàn Quốc làm thực tập sinh không phải là vì muốn được debut lần nữa hay sao?


Lúc mới đi đúng là em có ý nghĩ như thế, mấy năm nay cũng vẫn ổn, ngoại trừ luyện tập ra vẫn còn có những chuyện khác phải làm. Trọng tâm của cuộc sống cũng không đặt lên phương diện kia nữa, thế là sự cố chấp lúc ban đầu cũng dần dần giảm đi.


Vậy dự định sau này của em là gì?

Thuận theo tự nhiên thôi.


Từ lần đầu tiên anh gặp em đến bây giờ cũng đã gần năm, sáu năm, nhưng lần này anh mới thấy em có trạng thái tốt nhất.
Người đối diện đột nhiên lên tiếng, dọa cho Chẩm Khê sợ hết hồn.

Nói vậy là sao?


Trước đây anh thấy, em còn trẻ tuổi như vậy mà sao lại có nhiều chuyện phiền não đến thế. Lúc không, ở trước ống kính em luôn cau mày, cả người toát ra cảm giác khó chịu. Bây giờ nhìn lại, cảm thấy hình như bản thân em đã thanh thản, nhẹ nhõm hơn trước rồi. Trông cũng dịu dàng, xinh đẹp lên không ít, cũng rất có sức sống, xem ra dạo gần đây em vẫn sống rất tốt.
Chẩm Khê cười.

Anh chém gió.


Cô ấy nói với anh, bình thường ở Hàn Quốc cô ấy cũng sẽ đi làm thêm, có lúc còn mặc mấy bộ đồ thú bông đến công viên phát tờ rơi. Chú có thể tưởng tượng ra Chẩm Khê của năm mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi sẽ đi làm chuyện này không? Lúc anh thanh toán tiền cô ấy cũng không tranh với anh, cô ấy nhìn anh kỷ tên, còn mỉm cười nói câu cảm ơn.


Có phải vẫn chịu áp lực cuộc sống không? Hình như chuyện lúc trước đã khiến cô ấy phải vét sạch tài sản cá nhân rồi.


Anh tin lời nói dối của nó làm gì. Đến bây giờ mật khẩu điện thoại của nó vẫn là sinh nhật người ta, màn hình chất vẫn là tấm ảnh mấy năm trước. Anh tưởng là bình thường thằng bé không nói câu nào là nó đã hoàn toàn không để ý đến nữa rồi hay sao? Hiểm khi nào anh đi gặp người ta được một lần, tại sao anh lại không nói câu nào vậy chứ?

Chẩm Khê vẫn chưa hề đổi số điện thoại, nếu như Quả Tử Lê muốn liên lạc vẫn có thể liên lạc được. Em ấy cũng không phải là trẻ con nữa, có một vài chuyện trong lòng em ấy tự có tính toán, chúng ta bớt xen vào đi.


Chẩm Khê mở cửa nhà ra, phát hiện trên ghế sô-pha có một người đàn ông cao to đang ngồi ở đó, khoảnh khắc cô ngẩn người ra, người đó cũng quay đầu lại nhìn cô.
Bây giờ mới về?

Cô trực tiếp hỏi. Nhiêu Lực Quần lại cầm một cọc tiền lên và vứt vào trong lòng cô,
Đây là lãi.

Cậu muốn thế nào?


Xin hỏi cậu muốn thế nào mới đồng ý rời khỏi nhà tôi?
Nhiêu Lực Quần xách valy lên, đi đến trước mặt Chẩm Khê, gã nhấc vali lên cao, dùng sức dốc toàn bộ số tiền trong đó lên đầu cô.

Sướng không?
Gã hỏi,
Cảm giác bị người ta dùng tiền sỉ nhục là như thế nào?

Bây giờ có thể mời cậu rời khỏi đây được rồi chứ?

Mấy ngày nữa là cô phải đi Hàn Quốc rồi đúng không. Trời cao, hoàng đế ở xa, chắc chắn tình hình bên này cô cũng không thể chú ý được đâu nhỉ. Tôi nghe nói, lúc trước cô dùng tiền thuê bọn lưu manh đi quấy rối bà mẹ kế kia của cô, cả ngày quăng bom bẩn lên nhà người ta, cô nói xem tôi có nên học theo cô...


Không chỉ có thể, sản nghiệp cá nhân đều đem bán hết sạch, nhà cũng bán hết chỉ còn lại một căn. Nghe nói lúc đó đến tiền mua vé máy bay đi Hàn Quốc cũng không có, nhưng có lẽ bây giờ cô ấy sống cũng rất khá. Hôm nay anh nhìn thấy chiếc bút máy cô ấy rút ra là hàng limited trị giá đến sáu con số. Anh nghĩ có lẽ cô ấy đã thông suốt, bắt đầu sống thanh thản nhẹ nhõm hơn rồi.

Anh có nói với cô ấy chuyện của Quả Tử Lê không?


Không nói.

Phương Tiện cuống lên,
Tại sao anh lại không hỏi cô ấy chứ? Tin tức gần đây chiếm bảng hot search lâu như vậy rồi, nhất định là cô ấy có đọc được, anh hỏi cô ấy có cảm giác gì cũng được mà.

Thật sự không mở miệng ra hỏi được. Nếu chú mà nhìn thấy bộ dạng của người ta hiện tại có lẽ cũng không hỏi được thành lời đầu. Có ích gì đâu, chuyện đã qua lâu như vậy rồi sao còn muốn xát muối lên vết sẹo của người ta. Tại sao Quả Tử Lê bằng lòng nói chuyện này ra trước mặt khán giả toàn quốc, còn không phải là do không muốn Chẩm Khê có khúc mắc nào, hy vọng người ta có thể sống tốt hay sao.

mình đã có mấy người đang ngồi chờ sẵn.
Thế nào?

Cái gì mà thế nào?

Anh bớt giả ngu đi. Em còn có thể hỏi là anh ăn cơm thế nào à?
Phương Tiện ôm gối đứng dậy,
Quả Tử Lê biết hôm nay anh hẹn gặp Chẩm Khê, cả ngày tâm hồn đều treo ngược cành cây. Anh gặp được người ta như thế nào rồi, mau kể đi chứ.

Khó nói lắm. Anh thấy nếu như bây giờ mọi người có gặp cô ấy trên đường thì không chắc có thể nhận ra được đâu.


Đi phẫu thuật chỉnh hình rồi sao?


Là thay da đổi thịt thì đúng hơn. Tính cách hiện tại trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ năm cô ấy mười sáu, mười bảy tuổi, trông vừa lương thiện lại vừa dịu dàng.


Tùy cô. Danh lợi với lợi lộc là như thế nào tôi cá cô còn rõ ràng hơn tôi. Mấy chuyện mềm nắn rắn buông này lúc trước cô rành nhất, không thể không biết điều như thế. Nhưng nếu như cô đúng là bà Vân thật, có thể mang anh ta ra để ép tôi, tôi cũng sẽ nể mặt người ta, nhưng vấn đề là cô mời được người ta đến đây không?

Đồ tiểu nhân vô lại.
Hiện giờ Chẩm Khê chỉ có ý nghĩ ấy.
Trong nhà ba người, hai người phụ nữ lớn tuổi và một trẻ tay trói gà không chặt, đến một người có thể đánh nhau cũng chẳng có, vừa nãy không cẩn thận để cho con chó dại này xông vào, bây giờ tạm thời không cách nào đuổi đi được.

Hôm nay cậu đến chỉ để nói mấy câu này thôi sao?

Không phải. Nay tôi đến để cảm ơn cô. Lúc đầu, nếu như không có cô thì tôi cũng sẽ không có được như ngày hôm nay.

Nhiêu Lực Quần dùng ngón chân chỉ về phía cái va ly trước mặt, nói:
Đến để trả mười nghìn tệ năm đó cô cho vay.


Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì hả?



Muốn làm cái gì?
Nhiêu Lực Quần đột nhiên bóp lấy cằm cô,
Lên giường với tôi, cô làm được không?


Chẩm Khê bật cười.


Sau này phí sinh hoạt và học phí của cô ở Hàn Quốc tôi sẽ bao hết. Tôi sẽ đổi cho các người một căn nhà tốt nhất, mỗi tháng còn cho mấy người thêm năm trăm nghìn tệ tiền tiêu vặt. Cô nghĩ thử mà xem, cơ thể cô đáng giá được bao nhiêu, Lý Hủy Như cũng không có được đãi ngộ như của cô đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thực Tập Sinh Thần Tượng.