• 1,095

Chương 337: CÁI GỌI LÀ VẬN MAY


Chẩm Khê cúi đầu, thấy bàn chân trần của mình đang giẫm lên tấm thảm, hỏi anh:


Giày của em đâu?

Vừa mới cởi rồi8.

Anh cởi cho em sao?

Em thật sự nên nghỉ ngơi đi, trí nhớ của em bắt đầu giảm sút và hỗn loạn ở mức độ cao rồi đấy.
3
Có khi nào đến khi em tỉnh dậy, anh lại nói với em là bà ngoại em đã qua đời không?

Sẽ không đâu.



Anh sẽ kh9ông gạt em đấy chứ?

Không đâu.

Lâm Tụ, trên thế giới này bà ngoại là tài sản duy nhất thuộc về em. Bà là người thân d6uy nhất của em, em không thể không có bà được, anh hiểu chứ?


Có đứa con gái nào lại dùng mấy cái này...

Kem đánh răng vị dâu tây dành cho trẻ em, bàn chải đánh răng hình Pony bé nhỏ, khăn mặt Pikachu màu vàng, mỹ phẩm dưỡng da cho trẻ em, lại còn cả băng đô hình tai thỏ nữa.

Thư ký mới của anh, dạo trước vừa mới sinh con nhỏ.


Cảm ơn chị, chị Huy Hỉ
.

Đừng, đừng nói như thế. Lúc trước bởi vì chuyện của Huy Dương với Minor, trong lòng chị cũng thấy rất áy náy với em, bình thường vẫn luôn nhớ em, muốn nói chuyện với em, nhưng lại ngại không dám chủ động tìm em. Đến khi Huy Dương nói với chị chuyện này, chị lập tức bảo anh rể em bàn bạc với hai vị chuyên gia này, cũng coi như tận tâm giúp đỡ.

Cuộc hội chẩn về tình trạng bà ngoại cô bắt đầu, Vân Tụ đi dự thính, Chẩm Khê ở trong phòng bệnh với bà ngoại.
Trước kia, người này không hề biết nấu ăn, là kiểu người mà nhờ anh bóc củ tỏi thôi cũng có thể bị đứt tay. Sau khi lên làm Chủ tịch hội đồng quản trị tự dưng lại có thời gian rảnh với hứng thú đi mân mê mấy cái này.

Ăn được chứ?
Chẩm Khê gật đầu. Ăn sáng xong, hai người liền đi đến bệnh viện.
Chẩm Khê nhìn thấy anh lái xe từ gara ra, có chút ngại ngùng mở miệng,
Chắc là anh cũng bận nhiều việc nhỉ, em bắt xe qua đó là được rồi.

Cô nhịn không được, khó chịu khẽ rên ra tiếng.
Cửa phòng được mở ra, đồng thời đèn phòng cũng được bật lên, phía sau lưng được một bàn tay không thuộc về cô khẽ vuốt ve, hỏi han tình hình của cô.

Khó chịu.

Khi Chẩm Khê mở mắt, trong đầu vẫn còn đang mơ hồ, không biết bản thân mình đang ở đâu, không biết bây giờ là lúc nào, thậm chí bởi vì một màu đen kịt trước mặt này mà khiến cô không phân biệt được đây là thực hay là mơ.
Mấy phút sau, đầu óc cô mới từ từ vận hành lại, một lượng tin tức lớn và cảm giác và trải nghiệm đầy đè nén mà mấy ngày hôm nay cô nhận được thi nhau xông vào trong đầu cô.
Đầu đau như búa bố, càng tăng cảm giác buồn nôn, cô thật sự cần nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Cô tìm kiếm xung quanh, chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay là chất vải mềm mịn sờ mãi không đến điểm cuối.

Anh hiểu.
Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào anh, lại hỏ5i:
Em có thể tin tưởng anh chứ?

Có thể.

Nếu như lúc em ngủ mà bà ngoại không còn nữa... Anh có thể... Em cầu xin anh đấy, hãy cầm gối, đè lên
mặt cho em chết ngạt đi.

Sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu. Đợi đến khi em tỉnh lại, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Chẩm Khê ngửa đầu uống hết cốc sữa, chưa đầy mấy phút sau, mí mắt cô liền bắt đầu trùng xuống, sau đó đầu cô nghiêng sang một bên, không còn ý thức gì nữa. Vân Tụ bế cô lên khỏi ghế sô-pha. Mãi cho đến khi ôm cô vào trong lòng, mới sâu sắc hiểu được cô gầy đến mức nào, cảm giác như cả người chỉ còn da bọc xương.


Cháu ăn sáng chưa?

Chẩm Khê gật đầu.

Ăn gì rồi?

Lúc bà ngoại ngủ thiếp đi, Huy Hỉ mới kéo cô ra ngoài nói chuyện. Đầu tiên là an ủi, sau đó liền hỏi đến chuyện Vân Tụ có phải bạn trai cô không.
Không ạ, chỉ là bạn bè bình thường thôi.


Điêu, bạn bè bình thường mà giúp đỡ em với bà ngoại tận tâm tận lực như thế này à. Chị thấy em là cháu gái mà còn không chu đáo bằng người ta. Chị đây là người đã kết hôn rồi, còn có cái gì mà không biết chứ.

Chẩm Khê cũng không có tâm tư đi tán gẫu chuyện này, chỉ cười trừ cho qua.
Vốn Huy Dương... Haizz, cũng không biết cô gái kia bao giờ mới khỏe lại, cũng không thể bắt em đợi nó mãi được, phí hoài thanh xuân của em ra. Cái thằng đó ấy à, cứ nợ qua nợ lại nhau mãi, hai đứa rốt cuộc vẫn chẳng có duyên có phận gì.

Chẩm Khê mở ra, bên trong đều là đồ dùng đánh răng rửa mặt mới toanh.

Anh nói với người ta là mua cho trẻ em dùng đấy à?


Anh chỉ nói là mua cho con gái.


Bác sĩ nói có thể làm phẫu thuật.


Làm phẫu thuật là có ý gì?

Khối u trên môi bà ngoại có thể cắt bỏ.


Không phải nói là ung thư sao?


Không nghỉ ngơi một thời gian dài mà đột nhiên rơi vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại sẽ xảy ra tình trạng như vậy. Lát nữa sẽ ổn thôi.

Chẩm Khê quỳ trên giường, bàn tay kia vẫn xoa nhẹ lưng giúp cô, một lát sau, cô mới khoát tay tỏ vẻ không sao.

Mấy giờ rồi?


Vừa qua 7 giờ sáng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên:
Bà ngoại em sao rồi?

Rất khỏe. Anh vừa gọi điện thoại hỏi dì Từ, tối qua bà ngủ rất ngon, vừa mới tỉnh lại mấy phút trước thôi.
Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, trở mình, nằm ngửa trên giường.
Muốn ăn gì không?
Chẩm Khê lắc đầu. Tay của đối phương áp lên vị trí dạ dày phía dưới xương sườn của cô:
Dạ dày không khó chịu sao?
Chẩm Khê gật đầu.

Khó chịu còn không chịu ăn?


Khó chịu nên mới không muốn ăn


Ồ.

Chẩm Khê đóng cửa lại. Mấy thứ này lúc dùng cũng được, chỉ là dùng xong lại rất khó thu dọn.
Cắm bàn chải đánh răng hình Pony bé nhỏ vào trong ống đựng bàn chải, để chung với bàn chải màu đen tuyền, vắt khăn mặt Pikachu bên cạnh khăn mặt cũng màu đen tuyền, càng nhìn càng thấy kỳ dị, nhìn kiểu gì cũng thấy lạc loài.

Cháo ạ.

Ăn bên ngoài à? Ôi chao, có sạch sẽ không thế?


Sáng nay Vân Tụ dậy nấu cho cháu ạ.
Bà ngoại nghe thấy liền cười ha ha.
Tiểu Tụ đầu rồi? Không đi cùng với cháu đến đây ư?


Anh ấy đi tìm bác sĩ rồi ạ.


Chỗ nào khó chịu?


Em buồn nôn.

cửa sổ phía đối diện được mở ra, có ánh nắng ấm áp rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất. Sau khi cửa sổ được mở toang ra, không khí nồng đậm mùi cỏ cây thơm mát lùa vào phòng mới khiến cảm giác buồn nôn của Chẩm Khê từ từ giảm đi một chút.

Đấy là logic kiểu gì thế.
Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn anh:
Em muốn đi thăm bà ngoại.


Anh nấu cháo rồi, ăn xong hẵng đến bệnh viện.

Vân Tụ dọn chỗ cho cô rửa mặt đánh răng. Chẩm Khê đứng cạnh cửa sổ sát trần nhìn xuống dưới, bên dưới là một vườn hoa nhỏ xanh tốt, đúng lúc này vừa khéo có thể nhìn thấy có một chú chim đang rỉa lông rỉa cánh trên cành cây.

Buổi hội chẩn này diễn ra rất lâu, lâu đến mức Cẩm Khê bắt đầu phát hoảng, cho dù được người khác nắm tay nhưng vẫn run bần bật. Thấy Vân Tụ đến cơm trưa cũng không đi ra để ăn, Chẩm Khê lại càng sợ hãi.
Hội chẩn diễn ra trong khoảng bốn, năm tiếng đồng hồ thì cửa phòng họp mới mở ra. Chẩm Khê đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn Vân Tụ đang bước từng bước về phía cô. Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến giờ phút này tất cả đều nghẹn lại, không thốt ra được chữ nào.
Em có thể đi ăn cơm với anh không? Chúng ta vừa ăn vừa nói.
Chẩm Khê gật đầu.
Một lát sau chị Phan và Minor cũng tới. Minor nói công ty bên kia đang giục, có lẽ cô nàng phải về bên đó trước.
Chẩm Khê tiễn cô ấy lên xe. Trước lúc đi Minor kéo tay Chẩm Khê, nói với cô rằng, chàng trai vẫn một mực đi cùng Chẩm Khê ấy, trông rất đáng tin cậy, cũng rất quan tâm đến cô, cho nên cô ấy có thể an tâm quay về Hàn Quốc. Minor còn nói sau khi về sẽ cầu chúc cho cô, cho bà ngoại cô sớm ngày khỏi bệnh.

Cảm ơn chị.
Lúc cô quay trở lại, trong phòng bệnh đã có thêm mấy người, Huy Hỉ và hai người nước ngoài.
Nghe nói hôm nay phải hội chẩn, may mà chị đến kịp. Hai vị này là chuyên gia rất có uy tín và kinh nghiệm về phương diện này, để bọn họ tham gia hội chẩn xem có cách điều trị nào tốt hơn không.

Vân Tụ lại đến gõ cửa, bảo cô ra ăn sáng trước. Mở cửa, đã nhìn thấy đối phương đang chăm chú nhìn đỉnh đầu cô.
Sao vậy?
Tay vừa sờ lên trên, mới phát hiện ra vừa nãy vì muốn rửa mặt cho tiện, cô đã đeo băng đô hình tai thỏ lên, giờ quên không lấy xuống. Chắc chắn là trông rất ngu luôn.

Cứ đeo vậy đi.
Vân Tụ kéo lấy tay cô đang định tháo nó xuống,
Tóc rơi vào trong bát, ăn cơm cũng không tiện.

Cháo lập tức được bưng từ lò vi sóng ra. Vừa nãy Vân Tụ nói là nấu cháo, Chẩm Khê còn tưởng là anh đặt ngoài hoặc là có người giúp việc qua nấu hộ, giờ nhìn lại mới thấy trên bàn bếp vẫn còn thịt vụn với cải xanh chưa thu dọn xong.
Căn phòng tối qua cô nghỉ lại là một phòng ngủ rất trống trải, ngoại trừ một chiếc giường to ra thì chẳng còn thứ gì khác. Đặc biệt là màu sắc trang trí chỉ có ba màu đen, trắng, xám, càng khiến cho nơi này lộ rõ vẻ lạnh lẽo cô quạnh. Kề bên phòng ngủ có một cánh cửa nhỏ, đẩy cửa ra là một buồng tắm. Phía trên bồn rửa tay cũng bày một loạt các loại đồ dùng rửa mặt tắm gội của đàn ông, màu sắc đơn điệu giống nhau, rất ngăn nắp, chỉnh tề. Điều kỳ quái nhất là, đây rõ ràng là một phòng tắm, nhưng lại không có lấy một tấm gương.
Có tiếng gõ cửa, Vân Tụ đưa cho cô một chiếc túi giấy.

Vừa mới tìm người mua hộ.


Lên xe.


Lúc đến bệnh viện thì bà ngoại còn đang ngồi trên giường ăn sáng, nhìn thấy Chẩm Khê liền nói:
Coi như tinh thần khá lên được một chút rồi.


Đúng là ung thư. Nhưng bởi vì tuần hoàn máu và cơ chế sinh lý của bà khá chậm, nên sau khi được các chuyện gia nhiều lần xác nhận, họ không phát hiện ra tình trạng sinh sôi và di căn của tế bào ung thư, cho nên kiến nghị làm phẫu thuật cắt bỏ.


Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng?

Không đâu.

Anh sẽ không gạt em đấy chứ?
Vân Tụ mỉm cười, vuốt ve mặt cô, hỏi:
Anh gạt em làm gì? Nếu giờ mà anh gạt em, để đổi lại sau này em sẽ hận anh gấp mấy lần sao?



Sau này có cần phải làm hóa trị không?



Các chuyên gia không kiến nghị làm.



Vậy có ảnh hưởng đến hồi phục sau này không?



Chẩm Khê, anh nói em nghe. Nếu như bệnh của bà ngoại xảy ra trên người trẻ tuổi, ví dụ như tuổi của anh với em đây, không được bao lâu là tế bào ung thư đã sinh sôi rồi di căn đến bạch huyết và các nơi khác, như vậy việc chữa trị sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa tỉ lệ chữa trị thành công cũng không cao. Chính bởi vì bà ngoại có tuổi rồi, tốc độ di căn chậm nên mới có thể làm phẫu thuật cắt bỏ khối u.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thực Tập Sinh Thần Tượng.