Chương 356: GIẤC MƠ CỦA TIỂU HÀ (1)
-
Thực Tập Sinh Thần Tượng
- Nhị Tứ Lão Gia
- 2130 chữ
- 2022-02-06 01:16:35
Chẩm Khê chết rồi, cậu có muốn quay về thăm không?
Khi mang cà phê vào cho Boss, tôi nghe thấy giọng nói truyền ra từ8 điện thoại bàn, ngay lập tức khiến tôi lỡ tay làm rơi cốc cà phê xuống sàn.
Chiếc cốc sứ đắt đỏ rơi xuống vỡ tan tành3, cà phê thơm nồng cũng bắn tung tóe khắp nơi. Tôi ngồi xổm xuống muốn thu dọn. Nhưng Boss lại hỏi tôi một câu:
Nghe thấy rồi9 à?
Tôi không cố ý...
Tìm miếng vải đến đây.
Cái gì?
Thôi bỏ đi.
Tôi giơ đèn pin của di động qua, nhìn thấy một cảnh mà có lẽ cả đời này mình cũng không thể quên được.
Boss đang gảy đống xương kia, dùng tay gảy.
Xếp chỉnh tề những khúc xương lớn vào dưới đáy hũ, lại phủ lên trên đó một lớp vụn xương thật nhỏ. Cuối cùng, trên áo khoác âu phục chỉ còn lại ít tro vụn nhỏ bé không thể dùng tay nhặt lên được.
Tôi hiểu rồi.
Tôi cầm áo khoác đi ra ngoài, ở bên cạnh nơi hỏa táng tối đen như mực, tôi tìm một chỗ rồi chôn dưới một gốc cây.
Lúc trở về, hũ tro cốt của Chẩm Khê đã được đóng lại, nhưng không đặt ở dưới di ảnh. Boss ngồi ở chiếc ghế bên cạnh đó, cái hũ kia thì được đặt trên chiếc bàn đối diện anh.
Đi ra ngoài đi.
Nhưng mà...
Tôi nhìn đống bừa bộn trước mắt, rất hoang mang.
Lát nữa qua6y lại thu dọn.
Tôi đứng dậy định đi, trong lúc vô tình liếc Boss một cái, anh đã bỏ lại hết tất cả công việc trên bàn, lúc nà5y đang ngẩn người nhìn về phía cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ. Lúc tôi kéo cửa ra, Boss nói:
Tắt hết đèn đi.
Cái gì ạ?
Tắt năm phút.
Tầng cao nhất tượng trưng cho quyền lực và địa vị của tòa nhà trụ sở chính của Vân thị - trung tâm CBD tấc đất tấc vàng, một trong những nơi đắt nhất ở thành phố này, lúc này lại tối đen không chút ánh sáng.
Cô đi nghỉ ngơi đi.
Tôi vừa mới vào cửa, anh đã nói một câu như vậy với tôi.
Vậy ngài...
Không cần để ý đến tôi.
Có vẻ tối nay Boss định ở lại đây cả đêm. Tôi để lại toàn bộ số tiền mặt trên người cho anh, sau đó rời đi. Lúc ra cửa, tôi quay đầu liếc nhìn, thấy anh chuyển cây nến đến bên cạnh hũ tro cốt, sau đó khom lưng nhìn chằm chằm.
Boss cởi áo khoác của mình ra rồi đặt lên bàn. Nhân lúc tôi vẫn đang trợn tròn mắt không kịp ngăn cản, Boss đã nhấc chiếc hũ lên, đổ hết toàn bộ xương cốt của Chẩm Khê xuống đó.
Ông chủ...
Trái tim tôi đã hoàn toàn vọt lên đến cuống họng.
Cầm đèn pin lại đây.
Tôi đau khổ mở miệng:
ông chủ, Chẩm Khê đã mất rồi, tốt nhất là chúng ta không nên làm phiền cô ấy...
Boss nhìn tôi, hỏi:
Cô không dám sao?
Có chút.
Boss lau sạch tay vào tay áo của áo khoác, sau đó quấn gọn áo lại rồi đưa cho tôi.
Vứt đi.
Cái gì?
Tôi thở dài, chỉ có thể chạy đi tìm ông lão vừa nãy, lúc đi ra mới phát hiện trời đã tối rồi. Khi quay trở lại, thấy Boss vẫn nhìn chằm chằm thứ bên trong hũ, tôi đi vài bước đến gần.
Tôi nói với anh:
Phải ạ.
Tùy.
Những đó là... đó là...
Tôi cầm áo khoác, không biết phải làm sao. Tôi muốn nói đó là tro cốt của đứa bé trong bụng Chẩm Khê, còn có một phần có thể là của chính cô ấy.
Thứ phiền phức này còn muốn đi theo cô ấy đến bao giờ.
Cái gì?
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Mở ra.
Ông lão đã rời đi, Boss đứng ở cửa.
Đến nửa ngày mới bảo tôi đi vào trước xem xem trong đó bày những gì.
Di ảnh với tro cốt.
Sau khi tôi đi ra nói với Boss, anh mới đi vào trong.
Đi thôi.
Ngày tháng vẫn trôi qua từng ngày như thường lệ. Mỗi ngày, đúng giờ Boss đến công ty, xử lý tài liệu, mở cuộc họp, gặp đối tác hợp tác. Vừa đến giờ tan tầm, khi không cần tăng ca thì sẽ rời khỏi. Tôi biết anh sống trong căn nhà mang phong cách châu u ở khu tô giới Pháp trước đây, giá phòng ở đó rất đắt đỏ. Một mình anh sống ở đó, trước đây tôi đã từng mang tài liệu đến đó và tôi không thấy chút hơi người nào ở đây.
Đại khái chính là như vậy, đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, không đi uống rượu xã giao, không đến những nơi xa xỉ hào nhoáng. Phóng viên đã bám theo rất lâu nhưng cũng không phát hiện anh có quan hệ thân thiết với bất kỳ nữ nghệ sĩ nào, vì vậy mới có tin đồn anh thích người đồng giới truyền ra.
Tôi sắp khóc đến nơi, nhỏ giọng nói:
Làm sao tôi biết được.
Đi hỏi.
Trực giác cảm thấy Boss không bình thường, tôi chỉ có thể lại chạy đi hỏi.
Xương của đứa bé đó đã bị đốt thành tro từ lâu rồi.
Tôi không làm tròn trách nhiệm của một thư ký, bởi vì trước đây tôi cũng đã từng có suy nghĩ như vậy. Mãi đến tận... Ngày thứ tự sau khi biết được tin tức Chẩm Khê qua đời, Boss đột nhiên bảo tôi đặt vé máy bay đến thành phố T.
Bây giờ sao?
Bây giờ.
Tôi cũng không tiếp tục hỏi anh mấy câu như đặt mấy vé, cũng không hỏi anh có cần tôi đi cùng không. Kinh nghiệm làm thư ký nhiều năm nói cho tôi biết, hẳn là tôi phải đi. Ngoài tôi ra, bên cạnh anh còn có ai biết đến sự tồn tại của Chẩm Khê chứ?
Kim giờ vừa mới chỉ qua 10 giờ. Bởi vì Boss muốn tăng ca nên thư ký như tôi cũng phải tăng ca. Vào lúc này, một mình tôi ngồi trên ghế sô-pha dựa sát vào cửa sổ, mượn ánh đèn bên ngoài cửa sổ mà tiêu hóa tin tức mình mới nghe được. Chẩm Khê chết rồi. Người phụ nữ kia, chết rồi?
Năm phút đồng hồ đã kết thúc, nhưng Boss chưa dặn dò nên tôi cũng không dám bật đèn lại.
Mãi đến rạng sáng 12 giờ, tháp đồng hồ đối diện vang lên tiếng chuông nặng nề, một ngày mới bắt đầu, Boss mới từ văn phòng đi ra, nói với tôi:
Hỏi thăm nhân viên của nhà tang lễ mới biết chỗ để linh đường của Chẩm Khê.
Ông lão đó dẫn chúng tôi đi qua, dọc theo đường đi đều than thở.
Người phụ nữ kia cũng rất đáng thương, con đều đã đủ tháng rồi. Khi được kéo đến, những người phụ trách hỏa táng như chúng tôi cũng không nhẫn tâm. Cô cậu cũng biết rồi đấy, trước khi hỏa táng phải bỏ sạch nước ở trong bụng đi, tức là phải dùng dao trong lò chọc vào bụng cô ấy... Những người đưa cô ấy đến đều vội vã trả tiền rồi đi. Sau khi tro cốt của cô ấy ra, đều là chúng tôi giúp bốc vào hộp đựng tro cốt. Từ hôm linh đường này được dựng đến hôm nay, hôm nay là ngày cuối cùng, hai người là nhóm người đầu tiên đến thăm viếng mà chúng tôi thấy. Những người đến trước đó cũng không biết có quan hệ gì với cô ấy hay không mà không có chút đau buồn nào, vội vã đến lại vội vã đi, cứ líu ra líu ríu, không tôn trọng người đã mất chút nào.
Trong lúc nói chuyện, đã đến linh đường. Một gian rất nhỏ, bên trong có lẽ chỉ đốt vài cây nến, nhìn từ bên ngoài vào, chỉ thấy tối đen như mực.
Cho nên, tôi đi theo anh qua cửa an ninh, rồi lên máy bay ngồi cạnh anh, lại cùng anh xuống máy bay, bắt xe. Anh cũng không hề thể hiện ra điều gì bất thường.
Dọc theo đường đi chúng tôi không nói với nhau câu nào, mãi đến khi xe đi đến một nhà tang lễ.
Khi xuống xe, Boss nói:
Lần thứ ba đến nơi như thế này.
Ba lần này tôi đều biết.
Ánh mắt Boss nhìn về phía chiếc hũ đen dưới di ảnh. Tôi đến gần nhìn bức ảnh trên hũ, quả thật là Chẩm Khê.
Đúng thế.
Mở ra.
Người mẹ bị tai nạn xe cộ bất ngờ mất sớm.
Người bố qua đời ở viện điều dưỡng vào tối hôm anh lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị.
Và, ngày hôm nay.
Cô sợ cái gì.
Dù sao cũng là người chết...
Cho dù cô ấy chết rồi, có biến thành ma thì cũng là một con ma không có tiền đồ, cô sợ cái gì?
Hết cách rồi, cầm tiền của người ta thì phải xem sắc mặt của người ta.
Tôi dè dặt mở nắp đậy hũ đựng tro cốt của Chẩm Khê ra, lộ ra miếng vải đỏ bên trong.
Vạch lên.
Đây đã là lần thứ N trong ngày hôm nay tôi nói với lãnh đạo của mình bằng giọng điệu chất vấn.
Cầm vứt đi.
Vứt... vứt ... vứt đi đâu ạ?
Boss đứng cách xa mười bước, dùng ánh mắt ra lệnh cho tôi. Tay tôi run rẩy vạch lớp vải kia lên, lộ ra những mảnh xương vụn trắng xanh bên dưới. Boss vẫn đứng tại chỗ nhìn, ánh mắt rất đáng sợ, không nói câu nào. Mấy phút sau, tôi dè dặt lên tiếng,
Hãy để Chẩm Khê yên ngủ thôi.
Cô đi hỏi.
Hỏi cái gì?
Có phải tro cốt của đứa bé kia đặt cùng chỗ với cô ấy không?
Không biết là đang nhìn cái hũ kia, hay là đang xem bức ảnh của Chẩm Khê ở trên đó.
Lúc ngồi trên xe, tôi đã bật khóc.
Không phải nhớ đến cố nhân, mà là đau lòng cho ông chủ của tôi.
Chưa đi được mấy bước, nhìn thấy bức ảnh đen trắng của Chẩm Khê bày ở trước mặt, bước chân anh liền dừng lại.
Người trong ảnh cười rất dịu dàng, hẳn là ảnh từ rất lâu trước kia. Ít nhất thì ở trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy cười như vậy.
Boss nhìn chằm chằm bức ảnh rất lâu, trên mặt không có chút biểu tình nào, trông còn âm u quỷ dị hơn cả bầu không khí vốn có của căn phòng này.
Đó là tro cốt của cô ấy sao?
Có gì khác nhau?
Cái gì?
Tro cốt của trẻ sơ sinh chưa ra đời và người trưởng thành có gì khác nhau?
Anh đứng một lúc ở cửa, như là đang nhìn số nhà trên tường rào, cũng như là đang nhìn những cây thông rậm rạp bên cạnh, sau đó mới đi thẳng vào bên trong. Tôi đi theo sau anh, nhỏ giọng nhắc nhở anh có cần mua chút hoa hay cái gì không.
Tại sao phải mua hoa?
Anh hỏi tôi.
Thăm viếng cố nhân đều như vậy.
Boss nở nụ cười, nói:
Cô ấy làm gì phải cố nhân.
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước. Nhưng cố nhân() mà tôi nói, không phải chỉ người quen biết lúc trước, mà là...
Người đã chết. () Từ
Cổ nhân
có hai nghĩa: bạn cũ và người đã mất.
Ông chủ của tôi năm nay đã 32 tuổi, làm Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị đã mười năm, tôi cũng đã đi theo anh hơn mười năm.
Tiền lương và phúc lợi của tôi không liên quan đến phòng nhân sự của Vân Thị, mà do anh ấy phát riêng cho tôi, lương không thấp hơn một lãnh đạo cấp cao chút nào. Bởi vì so với công việc thì đa phần tôi phải phụ trách những chuyện trong cuộc sống của anh. Ví dụ như khi anh ốm thì phải đưa anh đi bệnh viện, bình thường thì giúp anh mua quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Có lúc tôi sẽ nghĩ, ngoài việc kiếm tiền ra liệu anh ấy còn có sở thích gì khác hay không.
Việc sắp đặt đồ dùng hằng ngày của anh dù lớn như trang trí phòng ở hay nhỏ như chọn kem đánh răng cũng đều phải thông qua tôi. Mỗi lần anh đều nói với tôi, đơn giản là được rồi. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có ý kiến với những thứ tôi mua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.