• 1,256

Chương 166: Tịnh Lập


Số từ: 2557
Chốc lát sau, Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh hai vị thành chủ được tin tức, cơ hồ đồng thời chạy tới đại sảnh nghị chính.
Hứa Hải Phong trước tiên dùng tốc độ nhanh nhất mở ra văn thư từ kinh sư đưa tới, ánh mắt của hắn như mừng như buồn, làm cho không người nào nắm lấy.
Phương Hướng Minh lấy ra văn thư, xem một phen, cũng nhíu mày. Hắn trầm tư một lúc lâu, truyền lệnh tìm Tương Khổng Minh, Đồng Nhất Phong cùng con cháu tam đại thế gia.
Đợi mọi người tụ tập đầy đủ, Phương Hướng Minh mở ra văn thư, nói:
Kim Lang quân của Hung Nô nhân rốt cục đã động.

Tô Xuân Vi xem qua một lần, thuận tay đưa xuống, nói:
Kỳ hào của Kim Lang quân xuất hiện ở trước đại doanh bắc cương, hoàng thượng đã hạ lệnh điều động năm vạn đại quân của Thương Lang cùng Hoàng Long quân đoàn, đại chiến sợ rằng hết sức căng thẳng.


Vậy chúng ta làm như thế nào?
Phương Hướng Trí đứng dậy nói:
Hôm nay Khải Tát nhân án binh bất động, chúng ta có nên khiển binh xuất chiến? Đại doanh bắc cương không thể có sơ thất a.

Mọi người có mặt đều biết đại doanh phương bắc cùng Phương gia có quan hệ mật thiết, đối với biểu hiện của Phương Hướng Trí không chút nào ngoài ý muốn.
Phương Hướng Minh cũng không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tương Khổng Minh đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh cùng là người đứng đầu Ngọa Long thành, bọn họ một người là Hắc Kỳ quân đại thống lĩnh uy chấn đương thời, Hắc Kỳ quân chiến công hiển hách, danh vang thiên hạ. Trong quân kỳ nhân dị sĩ, nhiều đếm không hết, là một chi thiết quân duy nhất có thể làm cho Hung Nô và Khải Tát hai đại đế quốc phải kiêng kỵ ba phần.
Huống chi hôm nay Hắc Kỳ quân đã khoách quân tới vạn người, vừa lúc hợp với câu đánh giá năm đó của Cổ Đạo Nhiêm:
Hắc Kỳ không thể đủ vạn, đủ vạn không thể địch
, thật sự lực mạnh, ngay cả so với Đại Hán năm đại quân đoàn đều không chút nào kém cỏi.
Người còn lại có thân phận là Phương gia trưởng tử trưởng tôn Phương Hướng Minh.
Đương kim thế gian, vô luận là cầm giữ triều chính hay cao vị miếu đường, còn là xưng hùng một phương, đại khái là xuất thân từ thế gian môn phiệt.
Những con cháu thế gia lớn lớn nhỏ nhỏ cấu thành những mối dây liên hệ khắp nơi, không nơi nào không có mạng lưới quan hệ, bọn họ bài xích người ngoài, sống kiểu gia đình trị, nhưng bọn họ mới chính là kẻ thống trị của dân tộc này.
Phương Hướng Minh lấy biểu hiện cùng chiến công của chính mình, đã ổn định đứng đầu trong các con cháu thế gia, có thể nói là đệ nhất nhân trẻ tuổi của những môn phiệt đương thời.
Hứa Hải Phong quật khởi từ dân gian, dù là hắn đã cưới thiên kim kiều nữ của tam đại thế gia, nhưng so với Phương Hướng Minh, tầng quan hệ này thủy chung vẫn kém một bậc. Ở thời khắc này tại Ngọa Long thành, loáng thoáng đã hình thành hai đại thế lực do hai người này cầm đầu, mà đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
Trong lòng Phương Hướng Minh tự nhiên là muốn phát binh, cho nên hắn mới để ý tới phản ứng của Tương Khổng Minh.
Bên dưới Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh không thể nghi ngờ là nhân vật số hai. Hơn nữa, vị Tương đại quân sư còn là thủ tịch kiêm túi khôn duy nhất của Hắc Kỳ quân, mà dù là Hứa Hải Phong đối với hắn cũng lời nghe lời tuân, nếu ngay cả hắn cũng nghĩ phải xuất binh, vậy dĩ nhiên là chắc chắn phải làm.
Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, thản nhiên ngồi trên ghế, phảng phất như không biết có người đang đợi hắn lên tiếng.
Hứa Hải Phong ho khan một tiếng, hỏi:
Ý của quân sư đại nhân như thế nào?

Nghe được câu hỏi của Hứa Hải Phong, lúc này Tương Khổng Minh mới giống như chợt hiểu ra, ngẩng đầu lên nói:
Học sinh nghĩ rằng không ổn.

Nếu thay đổi là một người nào trực tiếp chối bỏ lời nói của Phương Hướng Trí ngay mặt, dĩ nhiên hắn sẽ lập tức cãi cọ không thôi. Nhưng thân phận Tương Khổng Minh cũng không phải chuyện đùa, mà dù là Phương Lệnh Thần nổi danh nghiêm khắc nhất Phương gia cũng đối với hắn vô cùng sùng bái, Phương Hướng Trí làm sao dám dùng lời hỗn hào cãi lại.

Quân sư đại nhân, bây giờ Khải Tát nhân không có động tĩnh, mà phương tây ngoại trừ chúng ta, còn có mười vạn hùng sư của Thiên Ưng quân đoàn trú đóng, không ngại…


Trí đệ, không được nói.
Phương Hướng Minh cắt lời giải thích của kỳ đệ, nói:
Trong thư của phụ thân nói rõ ràng, nếu chúng ta tới đây, vậy hết thảy do nhị đệ an bày, không thể tự tác chủ trương.


Dạ…
Đối mặt lời trách mắng của Phương Hướng Minh, trong tiểu đồng lứa của Phương gia ngoại trừ Phương Doanh Anh ra, không ai dám cãi lời nói của hắn.
Hứa Hải Phong mỉm cười, khuyên giải nói:
Đại ca, Trí ca cũng là lo lắng cho an nguy của tam thúc.

Phương Hướng Minh nhăn mày, thở dài nói:
Vi huynh làm sao không biết, chỉ là ta cùng Khải Tát nhân đã giao thủ, bộ đội tinh nhuệ của họ anh dũng hơn người, nỗi lo của Ngọa Long thành cũng không nhẹ. Vô luận như thế nào, Hắc Kỳ quân không thể động.

Tô Xuân Vĩ nháy mắt với Đường Khải, người sau hiểu ý, nói:
Đại tỷ phu, ngài nói đúng không sai, nhưng chúng ta cũng không thể ở đây không làm gì, bó tay chờ chết sao.

Ánh mắt Hứa Hải Phong quét một vòng, tuy hắn không có được thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh, nhưng cũng cảm nhận được hào khí hiện tại có chút bất đồng.
Vô luận là Tô Xuân Vĩ hay là Đường Khải, ở trong lòng bọn họ, vẫn lấy Phương Hướng Minh làm người dẫn đầu.

Kỳ thật đại doanh phương bắc độn tích hai mươi vạn đại quân, vô luận như thế nào, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn bị Hung Nô nhân đánh bại. Không bằng như vậy, đại ca, ngươi cùng ta vào kinh một chuyến, ra mắt nhạc phụ đại nhân, nghe lời ông ấy nói thế nào?
Hứa Hải Phong đầy mặt mỉm cười hỏi Phương Hướng Minh.

Cái này…
Phương Hướng Minh hơi có vẻ trù trừ, ở trong lòng hắn cũng có chút do dự.
Hứa Hải Phong thu hồi vẻ tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Đại ca, trong lòng tiểu đệ tựa hồ có dự triệu về điềm xấu, cho nên mới muốn đi tới kinh sư, tìm tòi đến tột cùng. Hơn nữa loại dự cảm này tựa hồ cùng ngươi có liên quan, nên mới cố ý kêu ngươi cùng đồng hành.

Ánh mắt Phương Hướng Minh căng thẳng, nghĩ tới việc Hứa Hải Phong đã lĩnh ngộ lực lượng tinh thần, đã là cao thủ chuẩn tông sư, lời của hắn tuyệt đối không thể xem thường, lập tức quyết định nói:
Được, đã như vậy, chúng ta nhanh chóng lên đường.

Đợi khi đám người Phương Hướng Minh rời đi, trong đại điện chỉ còn lại Hứa, Tương hai người.
Tương Khổng Minh chợt cười nói:
Chủ công quả nhiên cao minh, câu nói đầu tiên điều đi Phương Hướng Minh, người này vừa đi, những người còn lại không ai làm được gì.

Ở trong tam đại thế gia đồng lứa, chỉ có Phương Hướng Minh chen chân vào hàng ngũ nhất phẩm, cho nên lúc hắn ở Ngọa Long thành, dù là Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải cũng nghe lời hắn. Hình thành một cỗ tiểu tập đoàn cũng đủ thực lực cường đại, đủ để kháng cự Hứa Hải Phong mà không rơi hạ phong.
Hôm nay Phương, Hứa cùng rời đi, vậy trong số những người lưu lại, có thể tiếp tay nắm Ngọa Long thành, không ai ngoài Tương Khổng Minh.
Chỉ cần tam đại thế gia không ôm thành một đoàn, Tương Khổng Minh tự nhiên có muôn vàn mưu kế, vạn chủng diệu sách đem bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hứa Hải Phong cũng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là đứng dậy đi tới cửa điện, lúc rời đi, chậm rãi nói:
Hết thảy ta nhờ vào quân sư đại nhân.

Đi thẳng vào hậu viện, tiến vào phòng lớn, ngoài ý muốn nhìn thấy chúng nữ đã tề tựu một chỗ.
Nhìn thấy các vị mỹ kiều nương, Hứa Hải Phong lộ ra vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm:
Các nàng vì sao đều tới?

Lâm Uyển Nhàn chậm rãi nghênh đón, thâm tình da diết nhìn kỹ hắn, nam nhân này đã không còn là thiếu niên ngây thơ bị nàng làm say mê đến thần hồn điên đảo ngày trước, hắn đã thật sự trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, những tỷ muội ở đây, kể cả nàng bên trong, đời này kiếp này cũng không cách nào rời khỏi hắn.

Đại ca, nghe nói huynh đều gọi hết đại ca bọn họ tới đại sảnh, chẳng lẽ có biến cố gì sao?
Phương Doanh Anh theo sát phía sau, hưng phấn trùng trùng hỏi.
Tuy bọn họ cưới nhau đã hơn một năm, nhưng Phương Doanh Anh thủy chung vẫn gọi hắn là đại ca, mà Hứa Hải Phong cũng thản nhiên thừa nhận, trong lòng chỉ càng yêu thương nàng thêm ba phần.

Đúng vậy, Doanh nhi, ta cùng với đại ca của nàng rất nhanh sẽ phải rời đi Ngọa Long thành.
Hứa Hải Phong trìu mền bóp nhẹ chiếc mũi nhỏ của nàng.
Phương Doanh Anh hừ một tiếng, không cam lòng tránh thoát ra, hỏi:
Đi nơi nào? Lúc nào trở về?

Chúng nữ đồng thời đều lộ ra vẻ mặt chú ý, vấn đề này cũng chỉ có viên tiêu nhỏ này mới dám không cố kỵ mà hỏi đi ra.
Hứa Hải Phong cởi áo khoác, tiện tay đưa cho Uyển Linh đứng bên cạnh, hỏi:
Nàng đoán thử xem.

Phương Doanh Anh làm ra bộ dáng như trầm tư, chỉ là trong một thoáng liền hiện nguyên hình, đưa tay kéo bàn tay Hứa Hải Phong, gắt giọng:
Đoán không được, hảo đại ca, nói cho muội biết a.

Hứa Hải Phong mỉm cười, đưa tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, cười nói:
Được, ta nói cho tiểu Doanh nhi, chúng ta phải đi bái kiến nhạc phụ đại nhân.


Đi kinh sư?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Doanh Anh lộ ra vẻ vừa vui vừa sợ, kéo mạnh tay hắn thêm ba phần, nói:
Dẫn muội cùng đi đi, hồi lâu không được gặp phụ thân.

Hứa Hải Phong ân một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn chúng nữ, ngoại trừ Phương Doanh Anh ra, Đường Nhu Nhi cùng Hạ Nhã Quân đều lộ ra vẻ mặt chờ mong, mà sắc mặt Lưu Đình lại còn là buồn bã bi thương, nghĩ tới là đang nhớ đến cha mẹ, chỉ là kiếp này sợ khó thể gặp lại.
Trong lòng có chút hối hận, chính mình gặp người nhà, lại không còn chút cảnh giới nào. Nói gì không nói, lại đi nói chuyện này.
Chuyến này hắn không phải đi du sơn ngoạn thủy, chẳng những một đoạn đường khổ cực, hơn nữa cũng không thái bình, lại làm sao cùng mang theo chúng nữ đi chung.

Doanh nhi, đến chỗ tỷ tỷ.

Nhìn ra trong lòng Hứa Hải Phong làm khó, Lâm Uyển Nhàn mỉm cười hướng Phương Doanh Anh vẫy vẫy tay.
Phương Doanh Anh ứng tiếng, nhu thuận đi tới bên người Lâm Uyển Nhàn. Tuy nàng được Hứa Hải Phong vô cùng sủng ái, nhưng không phải là người không biết đại thể, biết trưởng ấu có thứ tự, đối với vị đại phụ trong nhà như Lâm Uyển Nhàn từ trước tới giờ luôn luôn nhu thuận ngoan ngoãn.
Lâm Uyển Nhàn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, hướng Lưu Đình mấp máy môi.
Phương Doanh Anh quay đầu vừa nhìn, lập tức trong lòng biết rõ ràng, ói nhẹ chiếc lưỡi thơm tho, chạy tới, lôi kéo tay Lưu Đình, thân thiết nói chuyện không ngớt, chốc lát sau, đã đem tiểu công chúa chọc cho mặt mày hớn hở.
Hứa Hải Phong cảm kích liếc mắt nhìn Lâm Uyển Nhàn, đối với quyết định anh minh lúc đầu vô cùng hài lòng.
Lâm Uyển Nhàn trị gia tuyệt không hề thiên vị, nghiêm với chính mình, khoan dung với người, lại thêm tâm tư lả lướt, hiểu rõ ý người, trải qua hơn một năm ở chung, dĩ nhiên đã hoàn toàn vững chắc trên ngôi đại tỷ, cũng chỉ có nàng mới làm cho viên tiêu cay này tâm phục khẩu phục.

Phu quân, chuyến này chàng cũng phải cẩn thận để ý, sớm mau trở về.
Đường Như Nhi tựa nhẹ thân hình lên người Hứa Hải Phong, ôn nhu nói.
Hứa Hải Phong đáp ứng một tiếng, ôm tiểu phụ nhân ôn nhu như nước, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Chỉ khi ở chung một chỗ với các nàng, mới là thời khắc hắn buông lỏng nhất. Cũng chỉ có ở chỗ này, hắn mới có thể quên hết thảy phiền não, quá chú tâm vào trong ôn nhu hương.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, vào ban đêm xuất sứ Hung Nô, Lâm Uyển Nhàn cùng Hạ Nhã Quân đã cầm tiêu hợp bích, một khúc thiên thượng nhân gian, động nhân tâm huyền. Đúng là ngay đêm đó, hắn ôm Đường Nhu Nhi cùng Lưu Đình, trong lòng thề quyết sẽ không làm cho những nữ tử trong lòng mình phải chịu nửa điểm ủy khuất.
Cho đến ngày nay, hắn đã có được địa bàn cùng thế lực của chính mình, có được tiền vốn cùng lòng tin tưởng thực hiện nguyện vọng.
Thông qua cửa sổ mở rộng, ánh sáng nhu hòa chiếu vào song cửa, cảnh trí ánh trăng mông lung huyễn lệ tỏa ra khắp trời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.