Chương 171: Huyết Nhục Thành Tường
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2352 chữ
- 2020-05-09 03:27:24
Số từ: 2349
Bên trong ngự thư phòng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có Hán Hiền đế cùng lão thái giám a Phú.
Đều đi sao?
Hồi hoàng thượng, đều đi.
Ai…a Phú, ngươi theo ta mấy năm?
Hồi hoàng thượng, nô tài mười ba tuổi vào cung, năm thứ hai lại bắt đầu hầu hạ ngài, tính lại đã có năm mươi năm.
A Phú cung kính đáp.
Hán Hiền đế
nga
một tiếng, quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía a Phú, nói:
Năm mươi năm? Vậy ngươi đã sáu mươi ba tuổi?
Hồi hoàng thượng, nô tài năm nay đúng là sáu mươi ba.
A Phú cung kính khom người xuống, nói.
Nguyên lai tuổi của ngươi so với trẫm còn lớn hơn a.
Hán Hiền đế hơi có vẻ kinh ngạc nói:
Như thế nào trẫm vẫn không biết chứ?
Hoàng thượng mỗi ngày lo lắng trăm bề, vất vả quốc sự, chút chi tiết nhỏ ấy đương nhiên là không nhớ kỹ.
Ân…
Hán Hiền đế nhẹ nhàng gật đầu, nói:
A Phú, ngươi hầu hạ ta nhiều năm, cuối cùng lại còn phải theo trẫm mà đi, không được thiện chung, ngươi quái trẫm không?
A Phú lui ra phía sau một bước, chậm rãi quỳ xuống, bởi vì lớn tuổi, thân thể cũng không còn linh hoạt như ngày xưa, động tác này hai mươi năm trước còn thật dễ dàng nhưng hiện tại đã có vẻ có chút lực bất tòng tâm.
Nô tài được hoàng thương ân sủng, từ một thái giám nho nhỏ, thẳng đến hôm nay đã là hoàng cung tổng quản. Nô tài dĩ nhiên vô cùng hài lòng, không còn cầu mong gì nữa.
A Phú cung kính hồi đáp.
Khóe miệng Hán Hiền đế hiện ra một tia tươi cười khổ sở, từ ngai vàng đứng thẳng lên, hắn ngẩng đầu chậm rãi quét mắt một phen, trong mắt biểu lộ nhiều lưu luyến, rốt cục hắn cắn chặt hàm răng, từ trong miệng nặng nề phun ra mấy chữ:
A Phú, chuẩn bị lửa.
A Phú ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu.
Hán Hiền đế ngửa mặt lên trời thở dài, trong mắt bắn ra cừu hận thấu xương:
Cơ nghiệp tổ tông có thể lưu cấp bất kỳ kẻ nào, duy nhất không thể lưu lại cho Hung Nô nhân.
Trình Huyền Phong nhẹ nhàng, thong thả tiến lên trước một bước.
Nhưng mà tất cả mọi người đều sinh ra một ảo giác, một bước này của hắn phảng phất như vượt qua khoảng cách mấy trượng, trực tiếp đi tới trước mặt Lưu Chính Khải.
Phương Hướng Minh hét lớn một tiếng:
Ai dưới nhị phẩm, đều lui cho ta.
Cùng giao thủ với cao thủ tuyệt đỉnh cấp bậc tông sư, trừ phi là tụ tập quân đội với nhân số khổng lồ. Nếu không, càng nhiều người, chỉ biết tạo thành tràng diện càng thêm hỗn loạn, ngược lại khiến cho chính mình bị trói tay trói chân.
Có đôi lúc, một cộng một, cũng chưa chắc thành hai.
Bên người Lưu Chính Khải mang theo đều là một chút quân nhân có kinh nghiệm vô cùng phong phú, bọn họ nghe được mệnh lệnh, lập tức liền phân tán ra. Mà cơ hồ đồng thời, Phương Lệnh Đức, Lưu Chính Trung cùng thủ lĩnh hộ vệ Lưu Hoa Lương ba vị thứ nhất phẩm cao thủ đồng thời hướng bên người thái tử điện hạ vây tới.
Ánh mắt Trình Huyền Phong lộ ra vẻ tán thưởng, đối với vị tướng lãnh tuổi trẻ có danh vọng võ công gần với Hứa Hải Phong này cực kỳ thưởng thức.
Dưới loại tình huống này, người biết đạo lý kia cũng không thiếu, nhưng có thể quyết định như thế, cũng có thể trong nháy mắt làm ra hành động, cũng chỉ có người này.
Trình Huyền Phong vươn một chưởng, xa xa phách tới ngực Lưu Chính Khải. Một chưởng này phiêu hốt bất định, như chậm như nhanh, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Sắc mặt Lưu Chính Trung ngưng trọng, thân hình cao lớn lướt ngang đi tới, che trước người Lưu Chính Khải, hắn khom người, vận chuyển công lực toàn thân, ra sức một kích.
Khóe miệng Trình Huyền Phong xẹt ra một tia cười khinh thường, dĩ nhiên làm như không có gì lại thu hồi bàn tay, sau đó ống tay áo vung lên về phía trước.
Lưu Chính Trung sắc mặt đại biến, một chưởng toàn lực của hắn kích vào khoảng không, phía trước rỗng không không chút nào thụ lực, chỉ cảm thấy trong lồng ngực máu huyết sôi lên, khổ sở nói không nên lời. Nhưng vào lúc này, một cỗ lực mạnh ngay ngực đánh tới, dĩ nhiên làm cho hắn không còn kịp làm ra phản ứng.
May là lúc này bên cạnh hắn còn có hai vị thứ nhất phẩm cao thủ.
Phương Lệnh Đức cùng Lưu Hoa Lương cơ hồ đồng thời xuất chưởng, chặn đứng phiến tay áo này.
Sắc mặt hai người bọn họ đồng thời đỏ bừng, một kích tùy ý của Trình Huyền Phong, dĩ nhiên ẩn chứa nội lực chí nhu vô cùng cường đại, lực đạo liên miên không dứt làm cho hai người bọn họ khó thể chống cự.
Một chiêu, không ngờ chỉ là một chiêu, ba vị thứ nhất phẩm cao thủ đã tạm thời mất đi khả năng tiếp tục động thủ.
Thần kỹ như thế, đúng là thực lực chân chính của cao thủ cấp tông sư.
Phương Hướng Minh kéo sau lưng Lưu Chính Khải, lôi về phía sau, lập tức mang theo hắn bay lên không bay về phía Hứa Hải Phong.
Hắn thở ra hai hơi, quát to một tiếng:
Nhị đệ, đi.
Bảo kiếm trong tay Phương Hướng Minh xuất ra chính đóa huyễn hoa xinh đẹp, kiếm hoa ôn như như nước, loáng thoáng phong bế đường đi của Trình Huyền Phong.
Phụng cung Cao Thừa Vĩ đi theo sát, hai đấm xuất thủ như gió, sắc bén như kiếm.
Trình Huyền Phong hơi gật đầu, nói:
Tuổi còn trẻ như thế, lại có bản lãnh như vậy, dù là lão phu năm đó, cũng chỉ bất quá được như thế.
Miệng hắn vừa nói, thân hình không ngừng, trực tiếp đi thẳng vào trong kiếm hoa cùng quyền phong dày đặc của Phương Hướng Minh và Cao Thừa Vĩ.
Nhưng vô luận kiếm quang của Phương Hướng Minh nhanh tới cỡ nào, quyền phong của Cao Thừa Vĩ uy mãnh ra sao, vẫn luôn kém hơn một bậc, thủy chung không cách nào đả thương được vị lão nhân vẫn đang nhàn nhã thong dong này.
Phương Hướng Minh lui lại ba bước, đã cạn kiệt kiếm chiêu, Trình Huyền Phong vung chỉ bắn ra, bảo kiếm trong tay hắn lập tức bay lên giữa không trung.
Cao Thừa Vĩ liều mình đánh ra một quyền, Trình Huyền Phong nhìn cũng không nhìn, ống tay áo vung lên, lập tức đem hắn đẩy lui ba bước.
Trình Huyền Phong cũng không để ý tới hai vị nhất phẩm cao thủ bị thương bật lui, mà lại đưa tay chộp tới Lưu Chính Khải đang đứng một bên ngây ngốc.
Mắt thấy bàn tay hắn phải chộp trúng ngực áo Lưu Chính Khải, một thanh trường kiếm ảm đạm không chút tiếng gió lại chen ngang trên đường.
Gương mặt Trình Huyền Phong cũng không đổi sắc, bàn tay lật nhẹ, lập tức tránh thoát trường kiếm. Nhưng thanh trường kiếm vẫn như hình với bóng, theo sát không tha.
Ai…
Trình Huyền Phong than nhẹ một tiếng, bàn tay sắp tiếp xúc với lồng ngực Lưu Chính Khải lại bất đắc dĩ thu trở về.
Chỉ là tông sư xuất thủ, lại há có lý không công mà phản, bao quần áo máng trên bả vai Lưu Chính Khải liền bị hắn thuận tay kéo xuống tới.
Lưu Chính Khải sắc mặt đại biến, sờ vào sau lưng, thất thanh kêu lên:
Ngọc tỷ.
Trình Huyền Phong mỉm cười, nói:
Ngọc tỷ truyền quốc sao? Lão phu quả thật không phải đi một chuyến không công.
Ánh mắt Lưu Chính Khải nhìn hắn tràn ngập lửa giận, nếu không phải tự biết mình kém quá xa, đã sớm tiến lên liều mạng chiến đấu.
Hứa Hải Phong hạ thanh Bất Phá thần kiếm, thi lễ, nói:
Vãn bối có một chuyện muốn nhờ, muốn mời tiền bối ân chuẩn.
Tiểu hữu thỉnh nói.
Trình Huyền Phong tươi cười nói.
Vãn bối muốn mời tiền bối đáp ứng, tối nay trước khi vãn bối vẫn mệnh, không thể gây thương hại thái tử điện hạ.
Hứa Hải Phong trầm giọng nói.
Trình Huyền Phong ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, lắc đầu, nói:
Nếu lão phu không đồng ý?
Hứa Hải Phong lộ ra một tia tươi cười tự tin, nói:
Nếu tiền bối không đồng ý, vậy vãn bối lập tức rời đi, xin hỏi tiền bối, ở nơi binh hoang mã loạn hiện tại, lại có mấy phần nắm chắc có thể đem ta lưu lại?
Trình Huyền Phong ngẩng lên nhìn trời, chốc lát sau, vươn một bàn tay, nói:
Có năm thành.
Nụ cười trên mặt Hứa Hải Phong từ từ thu liễm, thay vào một lũ sát khí:
Nếu tiền bối không thể lưu lại mạng vãn bối, sau đêm nay chạy thoát, lập tức trở về Ngọa Long thành, điểm tề binh mã, cử thành xuôi nam, hướng xuất binh, chính là Giang Nam Trình gia.
Hai hàng lông mày Trình Huyền Phong giương lên, sát khí trong hai mắt ẩn hiện.
Hứa Hải Phong cùng hắn đối mặt nhìn nhau, không chút hãi sợ.
Trong đình viện, không chút tiếng động, yên lặng như tờ.
Trước cửa bắc hoàng cung, Lý Bác Hồ cầm một cây ngân thương xuất ra tinh quang đầy trời, giống như một con rắn sống linh hoạt vô tình xuyên thẳng cổ họng Hung Nô nhân.
Lý gia thương pháp, từng thương khóa ngay cổ họng, khó khăn không thể đề phòng. Đây là Lý gia Khóa Hầu thương lịch đại tương truyền của Lý Bác Hồ.
Trong vòng phạm vi một trượng hai, trở thành cấm địa tử vong của Hung Nô nhân, từ đầu tới cuối, không người có thể tiến qua một bước.
Khuôn mặt tuấn thú của Lưu Tuấn Thư lộ ra một tia tươi cười trấn an, hắn tinh bì kiệt lực, lung lay muốn ngã, rốt cục không chi trì nổi, ngã xuống hôn mê.
Nhưng một bàn tay to rộng đúng lúc đỡ lấy cánh tay của hắn.
Giúp cho vị Hán gia tướng quân đã cạn kiệt toàn lực này không bị té ngã trên mặt đất lạnh như băng.
Tướng quân, Quan Anh tới.
Tướng quân, ta cũng tới.
Tướng quân, ta cũng tới…
Tướng quân, chúng ta đều tới…
Ba trăm thanh âm của ba trăm hán tử, vào giờ khắc này, vang vọng thiên địa.
Một thân ảnh tiếp một thân ảnh từ phía sau Lý Quan Anh lao ra, bọn họ chính là từng thảm bại dưới Hung Nô thiết kỵ, mang ô danh bại quân của Thương Lang quân đoàn, chỉ còn sống sót lại ba trăm người.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho sự công kích của Hung Nô nhân khựng lại, trên chiến trường chợt dừng lại trong khoảnh khắc cực kỳ hiếm thấy.
Ánh mắt Lý Bác Hồ kích động, hắn thu hồi ngân thương, nhìn những khuôn mặt không chút sợ hãi, trong lòng kích động không thôi.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lưu Tuấn Thư đang hôn mê, đột nhiên kêu lên:
Quan Anh…
Tại…
Lý Quan Anh lớn tiếng đáp.
Ngươi mau đưa Lưu tướng quân trở lại hoàng cung, đi tìm hoàng thượng cùng Phương thượng thư.
Lý Quan Anh ngẩn ra, lắc đầu nói:
Không, tướng quân, ta muốn đi theo ngài.
Hai mắt Lý Bác Hồ phát giận, lớn tiếng quát:
Lưu tướng quân là trung lương Lưu thị, không thể chết, nhanh đi.
Nhìn thấy Lý Quan Anh do dự trù trừ, hắn quát to một tiếng nói:
Ngươi còn nhận ta là tướng quân, vậy nhanh đi.
Lý Quan Anh mắt hổ rưng rưng, môi co quắp, rốt cục nức nở nói:
Dạ…
Hắn cõng Lưu Tuấn Thư trên lưng, xoay người bước nhanh rời đi, thẳng đến ngoài trăm bước, hai dòng nước mắt mới lặng yên chảy xuống.
Lý Bác Hồ nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi hắn quay đầu, trên mặt lại lộ ra một mảnh sát khí.
Ánh mắt của hắn thâm thúy, nhìn lướt qua Hung Nô nhân, kêu lớn:
Tất cả huynh đệ, Lý Bác Hồ không dám nghĩ báo. Mười tám năm sau, chúng ta lại làm huynh đệ, giết…
Giết…
Thanh âm của ba trăm hán tử kiệt lực rống lớn.
Bọn họ xả thân thành nhân, bọn họ xả sinh thủ nghĩa.
Khi tinh thần siêu việt thân thể, bọn họ là có thể sáng tạo kỳ tích.
Hai canh giờ, suốt hai canh giờ.
Ba trăm hán tử, bằng vào ý chí như sắt thép.
Đại Hán kinh sư.
Hoàng cung Bắc Thắng môn.
Dùng thân thể tràn ngập vết thương luy luy hợp thành một vách tường sắt không thể vượt qua.
Đại Hán dân tộc – huyết nhục trường thành.( vách tường máu thịt)
Mang theo ánh mắt kiên cường bất khuất, ngửa mặt lên trời cao thét vang, tráng hoài kịch liệt.