Chương 177: Hổ Độc Không Ăn Thịt Con
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2339 chữ
- 2020-05-09 03:27:27
Số từ: 2336
Đại Hán kinh sư, trong một đêm này đã diễn ra vô số câu chuyện kinh tâm động phách, ghi khắc trong phế phủ mọi người.
Ngoại tộc xâm lấn, quốc gia gặp phải sống chết trước mắt, đương nhiên có hạng người tham sống sợ chết, bọn họ quỳ gối khuất tất, vì cầu cho bản thân còn mạng sống, không tiếc phản lại nghĩa khí, bán chủ cầu vinh.
Nhưng đồng dạng, cũng có một đám người, bọn họ liều chết giữ nghĩa, tinh trung đền nợ nước, vì một điểm kiên trì trong lòng, bọn họ có thể vứt đi đầu lâu, bỏ ra nhiệt huyết, bọn họ không kể sinh tử, không kể thành bại, bọn họ bích huyết đan tâm, trọn đời trường tồn.
Bên trong thái tử phủ, một vị nữ tử đoan trang hiền thục đang ngồi nơi chủ vị của chính sảnh, tuổi của nàng không lớn, chỉ khoảng mười chín tuổi, chính là tuổi trẻ thanh xuân mỹ mạo nhất.
Nàng chính là thê tử của đương triều thái tử Lưu Chính Khải, thái tử phi của Đại Hán, con gái của lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang, Thái Tư Bội.
Lão thần bái kiến vương phi.
Miễn lễ, ban ngồi.
Tạ vương phi.
Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đứng lên, ngồi xuống ghế.
Thái Tư Bội đứng dậy, hướng hắn cúi người thật sâu, nói:
Nữ nhi ra mắt phụ thân.
Nguyên lai vị lão nhân này chính là đương triều lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang, một trong những vị trọng thần.
Mau đứng lên.
Thái Quân Mang hơi khom người, nói.
Phụ thân đêm nay đến đây, chính là có việc muốn cùng nữ nhi thương lượng?
Thái Tư Bội nhìn cha già ngồi trước mặt, mấy ngày không gặp, hắn lại có vẻ già nua hơn rất nhiều, có thể thấy được chuyện Hung Nô nhân vây thành mấy hôm nay làm cho hắn tổn thương đầu óc, nên không chịu nổi ưu phiền.
Thái Quân Mang thoáng gật đầu, cũng không nói được lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nữ nhi có chút kỳ quái.
Phụ thân, ngài…ngài làm sao vậy?
Thái Tư Bội kỳ lạ, dò hỏi.
Thái Quân Mang chậm rãi đứng lên, dùng một ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi:
Vương phi, người nghe được không?
Thái Tư Bội theo ngón tay chỉ của hắn nhìn ra, trong trời đêm đen nhánh bên ngoài lóe ra vô số tinh quang, có vẻ xinh đẹp mê người. Chỉ là có vài cỗ khói đen niểu niểu bay lên, lại phá hư đi sự yên lặng ban đêm.
Từng trận hảm giết vang lên, tuy khoảng cách xa xa, nhưng cũng từng bước đến gần, không ngừng hướng nơi này di động.
Dạ, nữ nhi nghe được.
Thái Tư Bội trấn tĩnh tự nhiên nói.
Không biết tại sao, Hung Nô nhân đã phá thành, kinh sư thất thủ đã thành định cuộc, không còn khả năng hoàn thủ.
Thái Quân Mang chậm rãi nói, ngữ khí của hắn từ từ trầm thấp, cuối cùng đã mang theo một tia khốc khang.
Nữ nhi biết.
Thái Tư Bội đứng dậy đi tới bên người lão phụ, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lưng hắn.
Thái Quân Mang nhắm lại hai mắt, bình tĩnh một chút tâm tình, chậm rãi hỏi:
Điện hạ đã đi rồi?
Thái Tư Bội ân một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng không biết có phải muốn ở trong bóng đêm vô tận tìm được bóng hình người mình muốn tìm.
Thái Quân Mang mở đôi mắt đã không còn tinh anh, dừng trên khuôn mặt Thái Tư Bội, đột nhiên hỏi:
Bội nhi, con…con có hối hận không?
Thái Tư Bội kinh ngạc quay đầu nhìn lại, trong trí nhớ của nàng, từ sau khi nàng trở thành thái tử phi, lão phu cũng chưa từng dùng nhũ danh như vậy để gọi nàng.
Tựa hồ, chuyện này đã trở thành chuyện vô cùng xa xôi.
Hối hận cái gì…?
Thái Tư Bội thấp giọng hỏi.
Con có hối hận từng gả cho thái tử điện hạ?
Thái Quân Mang hỏi.
Phụ thân sao lại nói vậy?
Thái Tư Bội kinh ngạc hỏi.
Con có từng hối hận?
Thái Quân Mang không trả lời, chỉ là kiên trì hỏi.
Thái Tư Bội cúi đầu, sau một lúc lâu, nàng lại ngẩng đầu, nói:
Nữ nhi vẫn chưa hối hận.
Thái Quân Mang nặng nề gật đầu một cái, nói:
Thái tử điện hạ trên người mang trách nhiệm phục quốc, chúng ta quyết không thể trở thành sự liên lụy cho ngày sau.
Trong lòng Thái Tư Bội cả kinh, trong ánh mắt nhìn lão phụ hàm chứa một tia dấu hỏi.
Thái Quân Mang quay đầu đi chỗ khác, chậm rãi nói:
Hôm nay lão phụ tới đây, là vì muốn gặp nữ nhi một lần cuối cùng.
Phụ thân…
Thái Tư Bội kinh hô một tiếng, gắt gao kéo chặt cánh tay lão phụ, nhưng bàn tay kia lại lạnh thấu xương, làm cho nàng không tự chủ được rùng mình.
Bội nhi a, con biết không? Thái gia chúng ta ai cũng có thể làm tù binh, duy nhất mình con là không được.
Thái Quân Mang quay mặt qua chỗ khác, phảng phất như tự nhủ lẩm bẩm nói.
Gương mặt của Thái Tư Bội từ từ không còn huyết sắc, chỉ còn lưu lại vẻ tái nhợt kinh tâm động phách.
Tay hắn đang run rẩy, thân thể của hắn cũng đang run rẩy, dù là thanh âm của hắn cũng đang run rẩy. Chỉ là, hắn còn một câu chưa nói ra:
Bởi vì, con chính là thái tử phi của Đại Hán.
Trong ánh mắt hắn nhìn nữ nhi tràn ngập cảm tình khác thường, có thương cảm, có bi thống, có cầu khẩn, có tiếc hận, nhưng càng nhiều chính là bất đắc dĩ.
Thái Tư Bội trầm mặc không lên tiếng, nửa thoáng sau, nàng bình tĩnh ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn kỹ gương mặt già nua của phụ thân.
Nàng đứng dậy, quỳ xuống, ba lần khấu đầu, nói:
Công ơn nuôi dưỡng của phụ thân, nữ nhi chỉ đành kiếp sau báo đáp.
Nói xong, nàng lại nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn trời cao tràn ngập bóng đêm, xoay người tiến vào phòng trong. Một lúc lâu không thấy động tĩnh.
Cả người Thái Quân Mang run lên, miễn miễn cưỡng cưỡng đứng lên, lảo đảo rời đi. Hai hàng nước mắt già nua không tiếng động chảy xuống.
Ngay lúc hắn rời đi thái tử phủ, trong tai nghe được bên trong vang lên tiếng huyên náo.
Miệng của hắn chậm rãi run run, thì thào nói thầm một câu:
Hổ độc không ăn thịt con…hổ độc không ăn thịt con…hổ độc không ăn thịt con.
Ban đêm, Đại Hán lễ bộ thượng thư thôn kim(nuốt vàng) mà chết.
Phương Hướng Minh suất lĩnh hai mươi kỵ sĩ đi tới cửa tây, lúc này cửa tây đã sớm rối loạn, những dân chúng đang thất thố kinh hoàng, bọn họ đang tay xách nách mang muốn chạy ra khỏi thành đào vong.
Nếu Hung Nô nhân chưa đánh vào được kinh sư, bọn họ tự nhiên cũng không như thế, nhưng lúc này kinh sư thất thủ đã thành định cục, tin tức kia giống như mọc thêm đôi cánh truyền khắp toàn thành, hỗn loạn như lửa cháy, từ từ lan tràn ra, đã có xu thế không thể khống chế.
Bên ngoài cửa tây, Hung Nô nhân đã sớm bày ra hai vạn đại quân, nơi này không phải là phương hướng chủ công của bọn họ, sở dĩ bố quân ở đây, cũng chỉ là giả vờ, chỉ muốn phòng ngừa có người thừa dịp rối loạn chạy trốn.
Mau mở cửa thành…
Phương Hướng Minh rống lớn, thanh âm cực lớn, xa xa truyền ra.
Tướng quân, ngoài thành có kỵ binh của Hung Nô nhân.
Một gã thiên nhân trưởng thủ thành chứng kiến phục sức của Phương Hướng Minh, biết quan chức của hắn hơn xa mình, chỉ là hiện tại là thời kỳ phi thường, lại làm sao dám dễ dàng mở cửa thành.
Phương Hướng Minh tức giận hừ một tiếng, nói:
Thái tử điện hạ muốn ra khỏi thành, các ngươi còn không mau mở cửa.
Trong lòng thiên nhân trưởng kia rùng mình, nhìn về phía sau, quả nhiên thấy được có người mặc long bào, tuy chỉ là tứ trảo kim long, nhưng cũng chính là đại biểu cho thân phận vương gia.
Sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, rốt cục chắp tay nói:
Tiểu nhân chưa nhận được quân lệnh, nên thành không thể mở, thỉnh tướng quân thứ lỗi.
Trong mắt Phương Hướng Minh hiện lên vẻ tán thưởng, nhưng ngoài miệng hắn cũng lớn tiếng quát:
Trưởng quan của ngươi là ai, nhượng hắn tới gặp ta.
Là đại ca sao? Sao ngài lại trở về.
Nghe thanh âm kia, tên thiên nhân trưởng lập tức thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau một bước nhường ra thông đạo, khom người hành lễ:
Ra mắt Phương tướng quân.
Phương Hướng Minh vừa nhìn, lập tức nhận ra người đến đúng là một huynh đệ trong tộc Phương Hữu Lăng.
Hữu Lăng, ngươi tới vừa lúc, ta muốn hộ tống thái tử điện hạ ra khỏi thành, ngươi hạ lệnh mở cửa.
Phương Hướng Minh cũng lộ vẻ tươi cười, nguyên lai trấn thủ cửa tây chính là người nhà mình, vậy dễ xử lý hơn nhiều.
Phương Hữu Lăng nhướng mày, không khỏi do dự không quyết, ánh mắt của hắn lui về phía sau, vừa nhìn thấy tên sĩ tốt đang mặc long bào, sắc mặt của hắn biến đổi, đang muốn nói chuyện, lại nghe bên tai truyền đến một đạo thanh âm rất nhỏ.
Hữu Lăng, thái tử điện hạ ở phía sau, ngươi mở cửa, ta đi dẫn khai địch quân.
A một tiếng, ánh mắt Phương Hữu Lăng nhìn về phía huynh trưởng lộ ra dấu hỏi, thẳng đến Phương Hướng Minh khẳng định gật nhẹ đầu.
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, xoay người lại gọi to:
Mở cửa.
Vài tên binh sĩ được lệnh, bật người chạy xuống.
Phương Hữu Lăng lại xoay người, nhìn huynh trưởng nói:
Đại ca, dưới trướng tiểu đệ có hai trăm kỵ binh, đều là con cháu của Phương gia chúng ta, liền để chúng ta tống các ngươi một đoạn đường đi.
Phương Hướng Minh lắc đầu cự tuyệt:
Không được, trách nhiệm của ngươi là khẩn thủ tây môn, lại như thế nào có thể ra khỏi thành.
Lộ vẻ sầu thảm cười, Phương Hữu Lăng nói:
Đại ca, ngài chớ có gạt ta, kinh sư còn thủ được sao?
Phương Hướng Minh há mồm muốn nói, nhưng chứng kiến thần sắc tuyệt vọng trong mắt của hắn, câu an ủi vô luận thế nào cũng không nói ra được.
Phương Hữu Lăng chỉ vào hai mươi kỵ sĩ sau lưng huynh trưởng, nói:
Đại ca, chút nhân mã ấy mà muốn hộ tống thái tử sao? Không khỏi buồn cười quá đi.
Phương Hướng Minh nghe vậy ngẩn ra, lập tức hiểu được. Hộ tống thái tử là chuyện quan trọng ra sao, chớ nói hai trăm người, cho dù là ngàn người cũng không thấy nhiều. Nếu chỉ có hai mươi kỵ sĩ của hắn mà lấy danh hào hộ tống thái tử đi ra khỏi thành, này chỉ có thể làm ra chê cười. Đừng nói Hung Nô nhân không tin, mà dù là hắn sau khi được người đánh tỉnh, lúc này nghĩ đến cũng là không tin.
Trong đầu Phương Hướng Minh đột nhiên nghĩ đến chuyến này Hứa Hải Phong mang theo năm mươi danh Hắc Kỳ quân, nếu là bọn hắn hộ tống, có lẽ còn có thể làm được.
Đại ca, thế nào?
Nhìn thấy huynh trưởng phảng phất còn không có hiểu được ý tứ của mình, Phương Hữu Lăng lo lắng thúc giục nói.
Ai…Được rồi, ngươi đi chuẩn bị đi.
Phương Hướng Minh thở dài một hơi.
Chốc lát sau, cửa thành đã mở, mà Phương Hữu Lăng động tác mau lẹ, đội nhân mã cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Phương Hướng Minh nhẹ giọng nói:
Hữu Lăng, xin lỗi.
Phương Hữu Lăng giương mắt nhìn vị đại ca mình kính ngưỡng nhất từ nhỏ tới lớn, cười nói:
Đại ca, ta không hối hận.
Hắn quay đầu lớn tiếng quát hỏi:
Các ngươi sợ không?
Không sợ.
Hai trăm hán tử lệ thanh rống giận, thanh âm quanh quẩn trong trời đêm, khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Phương Hướng Minh nặng nề gật đầu, lôi kéo cương ngựa, nói:
Đi theo ta.
Hắn xung trận đi trước, suất lĩnh đội ngũ từ trong cửa thành mở rộng phóng ra, hai trăm hai mươi mốt kỵ sĩ đi sát ngay phía sau.
Bọn họ cũng biết, lần này đi không phải là cửu tử nhất sinh, mà là mười phần chết không một phần sống. Nhưng mà trong bọn họ, cũng không có ai sợ hãi lui bước, con cháu Phương gia, cho tới bây giờ vẫn là nhất diện cờ xí của Đại Hán, tượng trưng cho anh dũng vô địch.
Bọn họ hướng tới Hung Nô nhân nhiều gấp trăm lần mình, nghĩa vô phản cố vọt đi tới...