Chương 184: Ta Không Hối Hận
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2390 chữ
- 2020-05-09 03:27:28
Số từ: 2387
Khổ chiến, Phương Hướng Minh đang lâm vào một trận chiến gian tân khốn khổ nhất từ xưa tới nay.
Không thể phủ nhận, thuật cưỡi ngựa của Hung Nô nhân thủy chung nếu so với Phương gia đệ tử binh cao hơn một bậc, một khi bọn họ có được một quan chỉ huy vĩ đại, vậy năng lực tác chiến của bọn họ so sánh với lúc trước giống như trời với đất.
Hô…
Nương theo một đạo đao phong sắc bén xé gió, A Ngõa Hạn lại dây dưa đi tới.
Mũi thương của Phương Hướng Minh như thiểm điện đâm ra, binh khí hai người đã không biết là lần thứ mấy gặp nhau giữa không trung.
Một tiếng thanh thúy qua đi, A Ngõa Bạn hô to một tiếng:
Hảo hán tử, đã ghiền a…
Đột nhiên, một thanh trường thương từ phía sau Phương Hướng Minh lặng yên không phát ra tiếng động đâm ra, mục tiêu chính là ngay cổ họng của hắn.
A Ngõa Hạn kinh hãi thất sắc, kinh nghiệm đối địch của hắn vô cùng phong phú, liền ngay trên lưng ngựa thuận thế ngưỡng về phía sau, ngay thời điểm nguy kịch tránh thoát một mũi Khóa Hầu thương âm ác độc lạt.
Chiến mã phóng qua, A Ngõa Hạn lòng còn sợ hãi.
Phương Hướng Minh cùng Lý Quan Anh đồng thời trong lòng đều kêu to đáng tiếc.
Bọn họ biết hôm nay sẽ không may mắn thoát khỏi, vậy mục đích duy nhất chính là kéo dài thêm một chút thời gian, ngoại trừ việc này, tận khả năng liều chết giết thêm vài tên Hung Nô thát tử.
Giết một người đủ vốn, giết hai người còn lời một tên.
Đặc biệt là gặp phải bậc hãn tướng dũng mãnh vô song như A Ngõa Hạn, nếu có thể chém xuống ngựa, đối với khí thế của Hung Nô nhân cũng giống như một sự đả kích nghiêm trọng.
Hai người bọn họ tương giao một ánh mắt trên lưng ngựa, lập tức rõ ràng ý đồ của đối phương. Vừa rồi một kích liên hoàn vốn chủ mưu đã lâu, nếu võ công phản ứng của A Ngõa Hạn hơi chậm nửa nhịp, thời khắc này đã sớm mất mạng.
Nhưng cơ hội như vậy cũng chỉ có một lần, nghĩ không ra cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Lại một đội kiêu kỵ đâm đầu vọt tới, Phương Hướng Minh lại đánh khởi tinh thần, kêu lên:
Đám cẩu tạp lại tới, các huynh đệ buông tay giết đi.
Dạ, tướng quân.
Hơn mười người cùng kêu lên quát.
Ngân thương trong tay Phương Hướng Minh khẽ run lên, chỉ nghe thanh âm, hắn liền biết sau lưng hắn chỉ còn không đủ năm mươi. Trải qua sự trùng sát thảm thiết nhiều lần như vậy, bộ đội của hắn đã giảm đi tám phần.
Một cỗ lửa giận mãnh liệt cùng không cam lòng dâng lên từ đáy lòng, ngân thương trong tay hắn huyễn xuất ra ngàn đóa hoa truy mệnh đoạt phách, cây thương mang theo sắc thái hoa mỹ hướng Hung Nô nhân trước mặt tán đi. Đến tận đây, hắn không còn tiếp tục giữ lại.
Cùng đại diện công kích của hắn khác hẳn, Lý Quan Anh đi theo sát bên cánh sườn của hắn, trường thương trong tay chỉ có hai động tác, đâm ra, thu hồi, tuần hoàn không ngừng.
Lý gia Khóa Hầu thương ở trên tay hắn biểu hiện đến xuất thần nhập hóa, mỗi thương đâm ra, lại bám theo một luồng máu tươi, câu đi một hồn phách.
Hai người bọn họ phối hợp ăn ý, như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, mọi người ra sức chém giết, rốt cục mở ra một con đường máu.
Trên gò núi, Khảm Cát mắt hổ trợn tròn, nhìn thấy vậy huyết mạch trướng lớn, hắn rút mã đao bên hông ra, giục ngựa chạy về phía trước, kêu lớn:
Ưng ca, ta đi.
Nhưng ý nguyện của hắn vẫn chưa thực hiện, một bàn tay đã vững vàng kéo lại cương ngựa của hắn, mặc cho con ngựa vặn vẹo giãy dụa như thế nào, bàn tay kia thủy chung không hề cử động.
Khảm Cát bất đắc dĩ nhìn chủ nhân của bàn tay kia, nếu là những người khác, cho dù là huynh trưởng thân sinh của hắn ở đây, hắn cũng sẽ dùng mã đao chặt đứt dây cương, lại lao nhanh xuống.
Nhưng trong những người đồng lứa hiện tại của Hung Nô, hắn bội phục nhất chỉ có hai người, Lợi Trí cùng Quát Bạt Ưng.
Hai người này chính là thần tượng của thanh niên Hung Nô, đối với những thiếu niên đầy tràn nhiệt huyết mà nói, lời nói của bọn họ thường thường còn tác dụng hơn so với chính trưởng bối của bọn họ.
Bởi vì bọn họ là anh hùng, mà Hung Nô nhân kính nể nhất chính là anh hùng như vậy.
Ưng ca, ngài vì sao không cho ta đi.
Khảm Cát ủy khuất hỏi.
Quát Bạt Ưng nhìn hắn một cái, một đôi mắt to sáng ngời tràn ngập thiện ý cùng ý cười:
Ngươi quá nhỏ.
Ta đã mười sáu tuổi, đã trưởng thành.
Khảm Cát ưỡn ngực lên, thân hình vốn cũng không quá kiện tráng lại có được một cỗ hào khí lăng vân tận trời.
Phải, ngươi trưởng thành. Nhưng Phương Hướng Minh cũng đang tráng niên a.
Nhìn vẻ mặt phẫn phẫn bất bình của Khảm Cát, hắn cười nói:
Khảm Cát, dù là ta cùng hắn đơn đả độc đấu, cũng không dám nói có thể thắng được, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn so với ta?
Gương mặt Khảm Cát đỏ lên, thì thào nói:
Ưng ca, ta làm sao có thể so sánh cùng ngài?
Nếu biết rõ không địch lại, còn muốn bằng vào nhất thời huyết khí chi dũng, chỉ là chịu chết uổng phí. Vậy sẽ không được gọi là anh vũ, mà là lỗ mãng.
Quát Bạt Ưng thở dài nói:
Ngươi là con trai nhỏ nhất của Đan Vu, nhưng Đan Vu lại đặt kỳ vọng lên trên người của ngươi. Ngươi cũng không nên cô phụ sự kỳ vọng của Đan Vu.
Dạ, Ưng ca.
Khảm Cát cúi đầu, cũng không biết có nghe lọt vào tai hay không.
Ai, nếu qua thêm mười năm, vi huynh sẽ không ngăn cản ngươi.
Trong mắt Khảm Cát lại hiện lên một tia bất phục, hắn nói như vậy chẳng khác gì là nói chính mình trong vòng mười năm không cách nào truy được Phương Hướng Minh. Đối với loại người tâm cao khí ngạo như hắn mà nói, không còn thứ gì có thể làm cho hắn cảm thấy khó chịu hơn.
Quát Bạt Ưng trấn an vị thiên chi kiêu tử từ khi ra đời tới nay luôn được thuận buồm xuôi gió, ánh mắt của hắn quay trở lại trên chiến trường, môi nhẹ nhàng khẽ động, lấy một loại thanh âm thấp đến không người nghe thấy:
Phương Hướng Minh, không thể cùng ngươi công bình đánh một trận, có lẽ là chuyện ăn năn lớn nhất trong cuộc đời của ta.
Lại một đôi kỵ binh lao tới, Phương Hướng Minh ngưng thần cầm thương, xung trận lên trước, giết vào trận địch.
Lý Quan Anh ở sau lưng hung hăng mắng một câu:
Giết sạch Hung Nô cẩu.
Hắn gắt gao theo sát sau lưng Phương Hướng Minh, vì hắn ngăn lại những công kích bên sườn.
Phương Hướng Minh giống như một thanh đao nhọn lợi hại, xé rách mã trận của Hung Nô nhân, lại xông ra ngoài.
Chỉ là, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức sắc mặt đại biến.
Ở trước mặt hắn ngoài trăm thước, có hai đội kỵ binh ngàn người, giương cung lắp tên, không cần hỏi, mục tiêu chính là đội nhân mã của mình.
Phảng phất như trải qua trăm ngàn lần biểu diễn, mã đội của Hung Nô nhân thuận thế hướng hai bên phi tới, chỉ còn lưu lại hai mươi kỵ cô linh linh trên khoảng đất trống.
Trải qua lần thứ hai trùng sát, nhân số lại giảm mạnh.
Đến nay Phương Hướng Minh vẫn không nghĩ ra, vì sao Hung Nô nhân lại thay đổi bổn ý, không hề cố kỵ mà lưu lại tính mạng của Lưu Chính Khải. Chẳng lẽ bọn họ đã biết đây là thái tử điện hạ giả hay sao? Nhưng lúc này, đã không chấp nhận cho hắn tiếp tục suy nghĩ.
Hắn cắn răng, gọi to:
Trùng về phía trước…
Hắn biết đường sống duy nhất lúc này chính là phải nhanh thông qua đoạn khoảng cách trăm thước trước mắt, vô luận là lui về phía sau hay là lách sang một bên, đều chỉ còn một con đường chết, hẳn là không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người ở phía sau hắn, ngoại trừ người giả trang thái tử, tất cả đều mang thương, nhưng bọn họ không hề sợ hãi, ra lệnh một tiếng, mỗi người tranh đi trước.
Bắn tên…
Một tiếng quát to, một ngàn cung thủ đồng loạt buông lỏng dây cung đã sớm kéo căng trong tay.
Một trận mưa tên ùn ùn bay về phía bọn họ.
Ngân thương trong tay Phương Hướng Minh như bánh xe quay nhanh như gió, đem toàn thân cao thấp thủ hộ không lọt một giọt nước.
Đột nhiên, sau lưng hét thảm một tiếng, trong lòng hắn run lên, thanh âm này vô cùng quen thuộc, hắn bi thảm kêu lên:
Hữu Lăng…
Quay đầu lại vừa nhìn, Phương Hữu Lăng bay lên trời, lấy thân thể mình làm tấm chắn, chắn ngay trước mặt người giả trang thái tử. Trên người của hắn cắm đầy tên, thê thảm không nỡ nhìn.
Ta không hối hận…
Trong tai của hắn phảng phất vang lên câu nói lúc ra khỏi thành của Phương Hữu Lăng, đôi mắt to của vị tướng lãnh tuổi còn trẻ, tràn ngập huyết tính đã vĩnh viễn nhắm lại.
Ta không hối hận…
Phương Hướng Minh lệ nóng doanh tròng, hắn vỗ ngựa phóng tới, trong lòng chỉ còn một ý niệm, phải báo thù tuyết hận cho đệ đệ của mình.
Bắn tên…
Tổ cung thủ ngàn người thứ hai lại bắn ra mũi tên nhọn trong tay.
Phương Hướng Minh hét lớn một tiếng, công lực toàn thân vận tới cực hạn, một cây trường thương phảng phất như có được tính mạng, trở nên như rồng bay múa sống động, ngạnh sanh đem những mũi tên chặn lại.
Nhưng một tiếng vang xé gió, một mũi điêu linh tiễn xuyên qua bên người Phương Hướng Minh. Mũi tên tốc độ cực nhanh, góc độ lại xảo diệu, nắm chắc thời cơ thật chuẩn, có thể liệt hàng thượng phẩm.
Phương Hướng Minh trơ mắt nhìn mũi tên kia xuyên qua thương ảnh của chính mình, hướng phía sau bay đi. Tưởng muốn ngăn lại, cũng lực bất tòng tâm.
Hừ…
Hán tử mặc trang phục của Lưu Chính Khải nặng nề hừ một tiếng, bị mũi tên đâm thủng ngực mà qua, cũng không còn sức nắm dây cương, ngồi không vững, nặng nề té ngã trên mặt đất.
Phương Hướng Minh trợn mắt nghiến răng, nhưng lúc này lại một mảnh mưa tên bắn xuống, hắn ra sức ngăn cản. Chỉ là lo được người thì bất chấp ngựa, lương câu bắc cương rên rỉ một tiếng, ngã xuống đất mà chết, trên cổ nó ghim một mũi điêu linh tiến lút cả đuôi tên, có thể thấy được người bắn tên lực lớn vô cùng.
Phương Hướng Minh nhảy dựng lên, đến tận đây, bên người chỉ còn lại một mình Lý Quan Anh, những người còn lại đều chết trận.
Đối mặt hơn một ngàn cung thủ Hung Nô, lại mất đi chiến mã, hai người bọn họ biết hôm nay hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này, trong lòng bọn họ suy nghĩ chỉ một chuyện, không biết thái tử điện hạ có thoát hiểm được hay không.
A Ngõa Hạn buông ngũ thạch cung trên tay xuống, hai mũi tên vừa rồi chính là kiệt tác của hắn, mà lúc này hai người kia đã hoàn toàn đến đường cùng, không còn tiếp tục khả năng thoát thân, hắn tự nhiên khinh thường làm việc bỏ đá xuống giếng.
Lại một lần mưa tên thứ hai qua đi.
Thân thể Phương Hướng Minh đã trúng ba tên, mà Lý Quan Anh thì nửa quỳ bên cạnh, toàn nhờ vào Phương Hướng Minh toàn lực thủ hộ, mới vừa rồi thoát khỏi cái chết, chỉ là, bọn họ lẫn qua lúc này, còn có thể lẫn qua lần tiếp theo sao?
Cung tiến thủ lại kéo ra cường cung đại biểu tử thần trên tay.
Hai người bọn họ bèn nhìn nhau cười, tận trung toàn nghĩa, có chết – lại có sá gì.
Mưa tên lại phát ra tiếng rít chói tai, Phương Hướng Minh lại nhấc ngân thương, chịu đựng sự đau đớn của vết thương, một lần nữa múa lên.
Chỉ là hắn biết, chính mình đã không còn cách tránh thoát lần mưa tên tiếp theo này.
Nhưng trước mắt của hắn đột nhiên tối sầm lại.
Một đóa mây đen thổi qua, như vô tận suối chảy tận sâu trong biển rộng, đem những mũi tên toàn bộ hút vào, chấn nát thành phấn vụn.
Phương Hướng Minh giương mắt nhìn lên, trong đôi mắt là nỗi mừng vui, sợ hãi lẫn kích động.
Kỵ sĩ trên lưng ngựa quay đầu cười, phảng phất như ánh sáng mặt trời ban mai, sáng lạn mà chói mắt.
Đại ca, tiểu đệ ứng ước mà đến.