• 1,265

Chương 357: Viện Quân


Số từ: 7068
Hơn một ngàn dũng sĩ hắc y thiết giáp bày thành một đội ngũ chỉnh tề, bọn họ phóng ra, ở trước cửa thành bày ra một trận hình tiến công.
Phương xa, kể cả Khải Tát đại đế, toàn bộ quan viên Khải Tát đều khó hiểu nhìn đội ngũ chỉ có ngàn người này.
Bọn họ nghĩ muốn làm gì?
Chẳng lẽ chỉ bằng khu khu ngàn người liền nghĩ tiến công hơn mười vạn đại quân do đích thân Khải Tát đại đế vĩ đại tự mình thống lĩnh hay sao?
Vô luận những người này kiêu dũng thiện chiến cỡ nào, nhưng người của họ quả thật quá ít, đã không thể làm cho người ta khởi lên lòng tôn trọng.
Lúc này, chuyện càng làm cho họ cảm thấy ngoài ý muốn xảy ra.
Những chiến sĩ thiết giáp quân kia cũng không hề phát động tiến công, ngoại trừ ba trăm người đứng đầu hàng vẫn đang bày thành tư thế tiến công, bảy trăm người còn lại đang bắt đầu sửa sang thu dọn chiến trường chung quanh.
Bọn họ đem thi thể địch nhân toàn bộ bỏ vào một chỗ, tạo ra một khoảng đất trống ngay trước cửa thành.
Khải Tát nhân từ xa xa nhìn cử động này của bọn họ, không phải không có tướng lãnh nghĩ muốn thử phát động công kích dò xét.
Chỉ là ở trên thành tường của Ngọa Long thành, những hán tử nhận nhiệm vụ ném loại vũ khí thần bí kia vẫn đang nghiêm trận chờ đợi.
Trước khi bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp phá giải loại vũ khí lợi hại kia, bọn họ cũng không muốn đi chịu chết một cách vô ích.

Bọn họ là tiên phong mở đường, mặt sau khẳng định còn có bộ đội tiếp tục phóng ra. Chẳng qua, người Hán chẳng lẽ muốn ra thành cùng chúng ta nhất quyết tử chiến sao?

A Bối Nhĩ Mã đại công tước đối với động tác của bọn họ dần dần như hiểu rõ, nhưng đôi mày của hắn vẫn gắt gao cau chặt như trước, trong miệng thì thào nói.
Những lời này của hắn làm cho các quan quân cao cấp Khải Tát đều nghi hoặc.
Bọn họ rõ ràng chỉ ra thanh lý chiến trường, vậy sau khi thanh lý xong chiến trường, lại sẽ làm ra cử động gì đây.
Lực chú ý của toàn bộ những người trên chiến trường đều bị ngàn người kia hấp dẫn.
Nhắm hai mắt lại, Tương Khổng Minh hít sâu một hơi không khí tràn đầy lửa khói, trên mặt của hắn lộ ra một tia mỉm cười, loại mỉm cười cực kỳ vui mừng, phảng phất như vừa nhìn thấy được một việc vô cùng vui vẻ.
Phương Hướng Minh vẫn nghi hoặc nhìn bọn lính đang bận rộn không ngớt.
Sửa sang lại chiến trường, hẳn phải do Khải Tát nhân đi làm mới đúng, nếu không thi thể khắp nơi trên đất, bọn họ vốn không cách nào phát động tiến công toàn lực.
Như thế nào hiện tại ngược lại là do Hắc Kỳ quân đi làm.

Bọn họ đang làm gì vậy?
Phương Hướng Minh ôm đầy kinh ngạc trong lòng cuối cùng không nhịn được lòng hiếu kỳ, liền hỏi.

Hắc hắc…
Khóe miệng Tương Khổng Minh nhếch lên, hỗn loạn một tia chế giễu:
Bọn họ đang cố lộng huyền hư( giả vờ làm ra vẻ thần bí.)


Cố lộng huyền hư?


Ân, đúng vậy, hấp dẫn lực chú ý của Khải Tát nhân, thuận tiện thanh lý chiến trường một chút, phương tiện cho quân đội chúng ta vào thành.


Quân đội chúng ta?
Phương Hướng Minh dõi mắt trông về phía xa, hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
Tương Khổng Minh mỉm cười, đột nhiên chỉ vào phương xa, nơi đó là sườn phía sau của Khải Tát nhân, cười vang nói:
Hắn tới…

&&&&

Đô…

Tiếng tù và to rõ cắt qua bầu trời cao đến vô cùng, từ phía sau Khải Tát nhân truyền ra.
Đám người Khải Tát đại đế đều biến sắc, đây là tù và công kích.
Nhưng làm cho bọn họ hoảng sợ chính là vì sao lại phát ra từ sau lưng bọn họ.
Xa xa, trên bình tuyến xuất hiện một đại quân màu đen đang phóng nhanh đến.
Nhân số của bọn họ cũng không nhiều, chỉ hơn năm ngàn người, trên người mặc thiết giáp màu đen, nhanh như thiểm điện hướng nơi này vọt tới.

Không tốt, lương thảo…

A Bối Nhĩ Mã đại công tước thất thanh kêu lên.
Đại kỳ trung quân của Khải Tát nhân bắt đầu huy vũ, một đội lính hướng nơi truy trọng bộ tồn phóng lương thảo chạy đi.
Tuy không biết chi bộ đội kia là từ đâu xuất hiện, nhưng địa phương bọn họ đi tới đúng là truy trọng doanh của Khải Tát nhân.
Nơi đó, là gốc rễ của hơn mười vạn đại quân, vô luận như thế nào không thể sơ thất.
Đội ngũ Khải Tát nhân nghiêm chỉnh huấn luyện, rất nhanh đã bày thiên la địa võng quanh truy trọng doanh. Bọn họ giơ lên vũ khí, chỉ cần những kỵ sĩ kia dám hướng nơi này phát động tiến công, chờ đợi bọn họ chính là hơn vạn danh trọng giả bộ bộ binh mãnh liệt trở kích.

Đô…

Tiếng tù và đồng dạng lại vang lên, đội liệt của những kỵ sĩ lại đại chuyển biến phương hướng tới chín mươi độ.
Bọn họ tránh khỏi trọng giả bộ bộ binh đoàn đang ngăn cản trước mặt, hướng hai bên sườn giục ngựa chạy như điên.
Trên mặt đám người Khải Tát đại đế đều thay đổi, mục tiêu của bọn họ không ngờ không phải truy trọng doanh, mà là những doanh trướng trống không của các chiến sĩ.
Ngoài Ngọa Long thành, có nơi trú đóng của hơn ba mươi vạn đại quân, quân dung thịnh vượng, so với ngày trước Hán Hiền đế ngự giá thân chinh còn nhiều hơn mười vạn quân đội.
Doanh địa kéo dài liên miên không dứt, liếc mắt nhìn lại, khôn cùng bát ngát.
Lúc này, chính là lúc Khải Tát nhân toàn lực công kích Ngọa Long thành, trong doanh ngoại trừ một ít nhân viên chiến đấu lưu thủ, cũng chỉ còn một chút hậu cần binh sĩ.
Gặp phải Hắc Kỳ quân như sói như hổ, vốn không hề có chút lực hoàn thủ.
Một mảnh tiếp theo một mảnh, vô số doanh trướng bị liệt mã xông tới, mục đích của Hắc Kỳ quân không phải đánh chết bao nhiêu Khải Tát nhân, mà là hết sức phá hủy doanh trướng cùng vật tư.
Trung doanh trọng địa của Khải Tát nhân, không ngừng truyền ra trận trận hiệu lệnh.
Một tổ tổ hộ vệ trung doanh không ngừng được điều khiển ra ngoài, dần dần, trong bất tri bất giác, sườn tây trung quân đã hở ra một khoảng không thật lớn.
Đang đứng trên đầu thành xem cuộc chiến, Tương Khổng Minh cùng Phương Hướng Minh nhìn nhau, ai lại phụ trách điều khiển quân đội kiểu như thế, như thế nào lại hạ xuống sai lầm kiểu đó.
Nếu đây là cách làm của Khải Tát đại đế, vậy cũng không tránh khỏi quá mức tưởng tượng.
Tương Khổng Minh hung hăng vỗ đùi, nói:
Khoảng trống to đến như thế, chủ công không có nhìn thấy sao?

Trịnh Pháp Sâm đứng bên cạnh Tương đại quân sư chợt nhíu mày, nhưng chỉ thoáng chau một chút liền lập tức khôi phục bình thường, cũng nhìn không ra có chỗ nào không ổn.
Chỉ là trên đùi hắn có chút cảm giác đau đớn.
Một cái vỗ của Tương Khổng Minh cũng không hề vỗ lên đùi mình, mà là thuận tay vỗ lên bắp đùi Trịnh Pháp Sâm.
Người sau tai mắt lanh lẹ, lập tức thu liễm công lực. Hắn biết rõ tuy khí lực Tương Khổng Minh lớn một chút, trí lực cao một chút, tinh lực dư thừa một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là một người bình thường không có nội công.
Mà bản thân hắn lại là nhất phẩm cao thủ, một khi chân khí hộ thể tự động bắn ngược, chỉ sợ Tương Khổng Minh lập tức bị thương tại chỗ.
Vì tránh cho chuyện đáng chê cười kiểu đó xuất hiện, hắn không thể làm gì khác hơn là liều mạng thu liễm công lực của mình, khiến cho Tương Khổng Minh tránh được một kiếp này.
Chẳng qua, tuy Tương Khổng Minh không có nội lực gì, nhưng tốt xấu cũng là một vị huyết tửu chiến sĩ, một thân khí lực cũng không thể xem thường.
Dưới một cái tát toàn lực khi lo lắng, làm Trịnh Pháp Sâm phải âm thầm cắn răng đau đớn không nhẹ.

Nhìn thấy, nhị đệ nhìn thấy.

Trong thanh âm của Phương Hướng Minh có sự hưng phấn vô hạn.
Hắc Kỳ quân đang ở trong doanh địa tung hoành, đột nhiên lại chuyển phương hướng, vượt qua đám binh lính đang phong tỏa, hướng lỗ hổng kia vọt mạnh đi qua.
Phảng phất như đã phát giác điều không ổn, quân kỳ Khải Tát nhân lại diêu động.
Quân đội bốn phía bắt đầu từ bốn phương tám hướng vây lại, mà bộ đội hai sườn cũng buông tha hết thảy, hướng nơi tổng chỉ huy kéo tới.
Nhưng tốc độ của Hắc Kỳ quân đã vượt ngoài ý liệu của bọn họ.
Ngay khi quân đội hai bên sườn còn đang nỗ lực vây lại, đội nhân mã của Hắc Kỳ quân đã tới ngoài chỗ Khải Tát đại đế hai trăm thước.
Chỉ là phảng phất Khải Tát đại đế vốn đang ở trong hiểm cảnh lại vẫn ngồi ngay ngắn như núi, đối với việc này làm như không hề để ý tới.
Gần, chỉ có hai trăm thước.

Oanh long…

Hơn mười danh Hắc Kỳ quân sĩ tốt đang phóng phía trước chợt hư không tiêu thất.
Bên ngoài hai trăm thước cách chỗ ngồi của Khải Tát đại đế, không ngờ có một cái hầm hố lớn đã được bố trí.
Trên hố phủ đầy cỏ khô, trộn lẫn cùng cát đất, ở giữa dùng gỗ tròn chống đỡ, không nhìn kỹ căn bản là nhìn không ra sơ hở bên trong.
Trong hầm có rất nhiều đao nhọn chói lọi, bọn kỵ sĩ Hắc Kỳ quân không kịp đề phòng, liền rơi xuống dưới.
Cương giáp trên người Hắc Kỳ quân quả thật vô cùng cứng rắn, nhưng từ trên cao rơi xuống, không khỏi người té ngựa nghiêng.
Thậm chí, dù là mũ giáp trên đầu cũng ngã xuống tới.
Cứ như vậy bị đao nhọn sinh sôi đâm vào não bộ, dù tiếng kêu thảm thiết cũng không có phát ra, liền sờ sờ chết thảm dưới đao.
Ở phía trước, đám người Khải Tát đại đế gương mặt mỉm cười, bẫy rập này vốn chuyên môn vì đối phó Hắc Kỳ quân mà nghĩ ra, không ngờ đúng thật là dùng tới.
Từ sau khi nghe xong miêu tả của Ban Khắc La Phu Đặc về Hắc Kỳ quân, Khải Tát đại đế liền lưu tâm đối với việc này.
Tuy đã được tin tức, là Hứa Hải Phong suất lĩnh mấy vạn Hắc Kỳ quân dũng sĩ đại phá Hung Nô tại Thái Nguyên, vậy chính là nói bọn họ không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Nhưng thám tử trong thành lại truyền đến tin tức, lại minh xác cho thấy, còn một bộ phận Hắc Kỳ quân vẫn còn trú đóng bên trong thành.
Đối với quân đội được Ban Khắc La Phu Đặc hình dung là thiên hạ đệ nhất ác ma, dù là Khải Tát đại đế cả đời nhung mã cũng không dám khinh thường.
Sau khi hỏi rõ chi tiết tình huống ngày hôm đó, những danh tướng của Khải Tát đế quốc đều cho ra một kết luận mà chính mình cũng không dám tin tưởng.
Hắc Kỳ quân binh sĩ là một đám trọng giáp kỵ binh đoàn có được tốc độ của khinh kỵ binh.
Quân đội như vậy có thật sự tồn tại thế gian hay không, hoặc đây chỉ là vì Ban Khắc La Phu Đặc chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm mà cố ý khoa trương lực chiến đấu của địch quân?
Khải Tát đại đế không muốn mạo hiểm, cho nên dù hắn vẫn ôm lòng hoài nghi đối với tin tức phát ra, nhưng vẫn hạ lệnh an bày một bẫy rập bí mật nơi sườn tây.
Không nghĩ tới, chân chính sụp bẫy, không phải sĩ binh Hắc Kỳ quân trong thành, mà là quân đội màu đen phảng phất giống như thiên binh thiên tướng hạ phàm.
Lực chiến đấu bọn họ vừa mới biểu hiện đi ra làm hắn phải âm thầm kinh hãi.
Chẳng qua trên mặt Khải Tát đại đế vẫn mang theo một tia cười lạnh.
Mấy vạn người?
Từ lúc nào, Hắc Kỳ quân đã khoách triển ra mấy vạn người, nếu trên thế giới thật sự có quân đội mấy vạn người như thế, vậy trận chiến này cũng không cần đánh nữa.
Chỉ là nét tươi cười của hắn cũng không thể duy trì được bao lâu, bởi vì kế tiếp, hắn liền thấy được một chuyện làm cho hắn cả đời khó quên.
Bọn kỵ sĩ Hắc Kỳ quân chia làm hai đội, mỗi đội đều có hơn hai ngàn người.
Đột nhiên tập kích Khải Tát đại đế là một đội trong hai.
Sau khi hơn mười kỵ sĩ của đội ngũ hơn hai ngàn người này bị rơi vào trong bẫy rập, bọn họ đồng thời đột nhiên làm ra một động tác.
Ngay trên chiến trường kịch liệt, cùng làm ra một động tác hoàn toàn giống nhau.
Động tác của bọn họ đều nhịp, hơn hai ngàn người giống như được kéo dài đến vô hạn, vô cùng tuyệt mỹ.
Bọn họ đồng thời thắng ngựa, chiến mã đồng thời giơ lên hai chân trước thật cao, cả người dựng đứng lên.
Nếu chỉ là một người, vậy cũng không kỳ lạ.
Nếu chỉ là một trọng giả bộ kỵ sĩ, một kỵ sĩ bao trùm cương giáp làm ra loại động tác này, đó chính là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Có thể ở dưới tình huống trên người mang theo sức nặng như thế, còn có thể làm ra động tác như vậy, đủ chứng minh chiến mã kia có tố chất cao, thiên hạ hiếm thấy, quan trọng hơn chính là sự phối hợp giữa người và ngựa đã đạt tới cảnh giới thuần thục không thể tưởng tượng.
Nhưng nếu là hơn hai ngàn người, hai ngàn con ngựa, hai ngàn trọng giả bộ kỵ sĩ đồng thời làm ra động tác này…
Nụ cười trên mặt Khải Tát đại đế chợt đọng lại…
Đại công tước A Bối Nhĩ Ma khẽ nhếch miệng càng lúc càng lớn…
Cặp mắt Ban Khắc La Phu Đặc trợn to như chuông đồng…
Khuôn mặt tao nhã của vương tử A Bố Tác Luân mất đi vẻ thong dong…
Cặp mắt tỉnh táo cứng rắn trong ngày thường của A Đồ Tác lại hiện lên vẻ mê mang không thể tin nổi…
Ở phía sau bọn họ, một lão nhân đã hơn sáu mươi, hai mắt hắn mở to, bộc phát ra hàn quang làm cho người ta sợ hãi…
Ngọa Long thành. Trên đầu thành, bàn tay đang vươn của Phương Hướng Minh chợt ngưng lại giữa không trung, một lúc lâu không thu trở lại.
Kỵ binh xông trận, chú ý nhất chính là một vòng đến một vòng nối tiếp, giống như nước sông Trường Giang, liên tục không dứt.
Vô luận ở phía trước xảy ra chuyện gì, bọn họ đều nghĩa vô phản cố phóng về phía trước.
Trong chiến dịch đại quy mô của thiên quân vạn mã, một khi kỵ binh phát động công kích, sẽ thấy không hề có chuyện quay đầu lại.
Không phải không muốn quay đầu lại, mà là như mũi tên rời dây cung, phóng dễ mà thu khó.
Những kỵ sĩ ở phía sau căn bản là không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra phía trước, cho dù bọn họ có muốn dừng lại, cũng tuyệt đối không sao làm được.
Bởi vì ở sau lưng bọn họ, lại là kỵ binh đại quân đang cuồn cuộn tràn lên không ngừng.
Nếu tùy tiện dừng lại, vậy hậu quả chờ đợi bọn họ, không thể nghi ngờ chính là bị hậu quân phía sau vô tình giẫm đạp thành thịt vụn.
Cuộc chiến Thái Nguyên, Cáp Mật Thứ kiến thức được Gia Cát thần nỗ, vẫn không thể thổi tù và triệt quân, không phải hắn không chịu, mà là hắn không dám.
Nguyên nhân chính vì lý do này, khi mười Hắc Kỳ quân đi đầu bị té vào trong bẫy rập, vô luận người nào đều nghĩ rằng, trận công kích trước mắt, hơn hai ngàn người chỉ sợ ngạnh sanh hao tổn hơn một nửa.
Chỉ là chuyện xảy ra cuối cùng cũng tuyệt đối vượt ra ngoài ý liệu của bất cứ kẻ nào.
Dù là Phương Hướng Minh cũng tuyệt đối không ngờ lại gặp phải biến cố như thế.
Hơn hai ngàn danh trọng giả bộ kỵ sĩ đồng thời hoàn thành động tác cực kỳ khó khăn như thế trong cùng một thời gian, đây không thể dùng từ thao khống như chính cánh tay mình để mà hình dung.
Đây quả thực là một thần thoại, một truyền kỳ không thể tưởng tượng.
Đội ngũ đang khép lại ở hai bên sườn tây trong lúc này đột nhiên dừng lại.
Bởi vì quan chỉ huy của bọn họ cũng đồng thời nhìn thấy được một màn ngay trước mắt.
Bị một cảnh tượng làm bọn họ hoàn toàn sợ hãi đến ngây người, đã đem chiến thuật đã an bày tốt đẹp trước đó hoàn toàn vứt ra sau não.
Móng ngựa nặng nề giẫm xuống, hơn hai ngàn người phảng phất đã biết những người trước mặt không dễ trêu chọc, hậu quân của họ liền biến thành tiền quân, gào thét một tiếng, khi viện quân ở sườn trái còn chưa kịp khép lại, bật người đi xa.
Bọn họ hướng một đội khinh kỵ binh đang từ phía sau chạy tới phóng đi.
Ngay tại trên đường, bọn họ lại làm ra một chuyện làm cho người ta sợ hãi than thở không thôi.
Bọn họ cùng nhau lấy ra một cây tiêu thương trong túi đeo bên hông ngựa.
Dưới hơn mười vạn ánh mắt nhìn kỹ, bọn họ ngửa người, ném ra ngoài.
Đồng loạt, những tiêu thương cho dù đang ở giữa không trung vẫn duy trì vận luật cùng tốc độ như trước.

Sưu…

Loại hung khí lợi hại này, tuy không cách nào so sánh cùng thiêu đốt đạn, nhưng nó gây sự rung động cho người khác, cũng không hề ít hơn.
Tiếng kêu thảm thiết từ phía trước truyền đến.
Đội ngũ kỵ binh Khải Tát nhân lập tức xuất hiện một mảnh giải đất nho nhỏ trống trải.
Thiết kỵ Hắc Kỳ quân cứ như vậy từ giữa đám khinh kỵ binh ngạnh sanh xông qua.
&&&&

Ban Khắc La Phu Đặc…


Tại.


Ngươi có thể xác định? Chính là chi bộ đội này?

Tuy không nói rõ, nhưng các vị tướng lãnh cao cấp ở đây đều rõ ràng ý tứ những lời này của đại đế.
Hắn là đang hỏi, ngày đó hoàn toàn công kích tan vỡ bộ binh doanh của đệ tứ quân đoàn có đúng là chi bộ đội thần kỳ này hay không.
Chần chờ chốc lát, đây chính là lần đầu trong đời Ban Khắc La Phu Đặc biểu hiện ra vẻ do dự cùng bàng hoàng ngay trước mặt vị chí tôn này.

Thần không biết…
Ban Khắc La Phu Đặc thành thật trả lời.
Đêm ấy tuy Hắc Kỳ quân cùng thiết kỵ hôm nay là một, nhưng biểu hiện của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Ban Khắc La Phu Đặc cũng là một tay lão thành trong kinh nghiệm chiến trận, tuy ngày ấy đã rơi xuống kết quả thảm bại hoàn toàn, nhưng hắn lại phát giác Hắc Kỳ quân có một nhược điểm trí mạng.
Đó chính là cực độ thiếu khuyết sự linh hoạt ứng biến.
Nếu bàn về việc đấu đá lung tung không hề nói lý, Hắc Kỳ quân chứng thật là thiên hạ đệ nhất, dù là Khải Tát trọng giả bộ kỵ sĩ đoàn danh chấn phương tây cũng phải than kém cỏi ba phần.
Bởi vì vô luận là chất lượng của chiến mã, sức nặng vũ khí hay là tố chất binh viên, Hắc Kỳ quân đều rõ ràng thắng hơn một bậc.
Nhưng ở trên chiến trường, lực trùng kích cường đại nhất cũng không phải nhân tố duy nhất thủ thắng.
Ở một đêm này, tuy đệ tứ quân đoàn bị thảm bại lớn nhất từ trước đến nay, nhưng lại làm cho hắn nhìn ra, Hắc Kỳ quân không phải là không thể chống đỡ.
Đối phó những kẻ ngây ngốc đầu gỗ, chỉ cần là một tướng lãnh hiểu rõ đạo biến thông, thì có trăm ngàn loại phương pháp mở ra cánh cửa đi thông địa ngục cho bọn họ.
Chỉ là hắn vạn vạn không ngờ, Hắc Kỳ quân thay đổi, giống như được thoát thai hoán cốt, trở nên hoàn toàn đổi mới.
Tuy trang bị của bọn họ vẫn không thay đổi, tuy thủ đoạn công kích hoàn toàn giống nhau.
Nhưng bọn họ trở nên linh hoạt, giống như con liệp báo bén nhạy, để cho sự chuẩn bị tỉ mỉ của bọn họ hoàn toàn trôi theo dòng nước.
&&&&

Ha ha ha…

Tiếng cười điên cuồng mà hưng phấn từ trong miệng Tương Khổng Minh phát ra, hắn thân thiết ôm bả vai Phương Hướng Minh, đây là lần đầu tiên hắn thân cận như thế với vị Phương gia gia chủ này:
Hắc Kỳ quân của chúng ta như thế nào? Có phải là thiên hạ đệ nhất hay không?

Đối với câu nói giống như lão tử là thiên hạ đệ nhất, câu nói tràn ngập khí phách, Phương Hướng Minh chỉ đành gật đầu cười khổ.
Cho đến ngày nay, ở trước mặt sự thật, hắn không thể không thừa nhận, Hắc Kỳ quân chứng thật là thiên hạ đệ nhất.
Không. Không phải hôm nay mới là thiên hạ đệ nhất, mà là thiên hạ đệ nhất từ cổ chí kim.

Phương thống lĩnh, ngươi không đi chuẩn bị một chút sao?


Cái gì?
Phương Hướng Minh khó hiểu hỏi.

Phía dưới náo nhiệt như vậy, nếu không đi tham dự một chút, chẳng phải là quá đáng tiếc? Không bằng xin mời Phương thống lĩnh suất lĩnh năm ngàn binh mã ra khỏi thành dạo thử một vòng thế nào?
Tương Khổng Minh cười a a nói.
Phương Hướng Minh lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, trọng trọng gật đầu, Phương Hướng Minh cười nói:
Có mong muốn, nhưng không dám thỉnh.

Hắn xoay người đi xuống thành lầu, bàn tay vung lên, năm ngàn khinh kỵ lập tức phóng ra, nhanh chóng hướng quân doanh Khải Tát chạy đi.

Truyền lệnh, mở rộng cửa thành, thanh lý đường đi, chuẩn bị tiếp chủ công trở về thành.

Đưa mắt nhìn Phương Hướng Minh rời đi, thần sắc Tương Khổng Minh lạnh lùng, cao giọng quát.
Phương Hướng Minh tự mình suất lĩnh năm ngàn tinh nhuệ quân kéo nửa vòng thật lớn, bọn họ tránh mặt trọng giả bộ bộ binh quân đoàn đang nghiêm trận chờ đợi, né tránh trọng giả bộ kỵ binh đoàn tốc độ không nhanh nhẹn kia.
Năm ngàn người, cũng đồng dạng là năm ngàn người.
Nhưng Phương Hướng Minh cũng không dám vào lúc này cùng dây dưa chiến đấu với bất cứ đội ngũ nào trên ba ngàn người.
Tuy năm ngàn người đều là những tinh nhuệ chân chính được tuyển ra từ trong Hồng Sắc Hải Dương, nhưng chút nhân mã ấy mà muốn phát động công kích đối với hơn mười vạn đại quân Khải Tát nhân, đây thuần túy chính là muốn chết.
Bọn họ dù sao không phải Hắc Kỳ quân.
Tương Khổng Minh hiểu rõ điều này, cho nên chỉ cho hắn mang theo năm ngàn người rời thành đi ra.
Vô luận là hắn, hay là Tương Khổng Minh, cũng không nghĩ chỉ dựa vào năm ngàn Hắc Kỳ quân sẽ tạo ra bao thương tổn đối với Khải Tát nhân.
Cho nên mục đích của bọn họ không phải là xông vào trận địch, mà là chế tạo phiền toái cho Khải Tát nhân, kiềm chế bộ đội của họ, giúp Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong thời cơ quay về thành.
Hồng Sắc Hải Dương dù sao là quân đội tinh nhuệ của Đại Hán, tuy không cách nào so sánh được với Hắc Kỳ quân, nhưng đã không kém hơn bất cứ chi bộ đội nào khác.
Ở trước ngực bọn họ có một kiện vũ khí đặc chế, dĩ nhiên chính là Gia Cát thần nỗ đã nhiều lần bức lui Hung Nô nhân tông sư Lợi Trí tại Thái Nguyên cuộc chiến.
Từ sau khi Gia Cát thần nỗ ở Thái Nguyên hiện thế, Tương Khổng Minh cũng không còn xem nó là bảo bối mà cất giấu.
Đương nhiên, không phải ai cũng có tư cách sử dụng vũ khí tân tiến này, năm ngàn thiết kỵ của Phương Hướng Minh là nhóm đầu tiên cũng là nhóm duy nhất được trang bị loại vũ khí kinh khủng đó.
Hiện tại ở đây chúng cũng đã phát huy ra tác dụng không tầm thường.
Đối với những bộ đội nào có thực lực lại muốn dây dưa cùng họ, Phương Hướng Minh đều sử dụng nguyên tắc tránh né, nếu thật sự không cách nào tránh khỏi, vậy ra lệnh một tiếng, tiễn phát như mưa.
Khi bộ đội Khải Tát hoàn toàn hỗn loạn, Phương Hướng Minh lại suất lĩnh Hồng Sắc Hải Dương xa xa rời đi.
Danh tự Gia Cát thần nỗ đối với Khải Tát nhân cũng không xa lạ, tin tức trận đánh tại Thái Nguyên đã truyền tới nơi này, nếu nói ở đây có ai còn không biết loại binh khí từng đại phát thần uy trong trận chiến dịch kia, vậy bọn họ cũng không xứng được xưng là đại tướng cầm binh.
Chỉ là trăm nghe không bằng mắt thấy, lúc gặp phải thần binh lợi khí kia, bọn họ mới thật sâu nhận thức được sự bất đắc dĩ cùng bi ai của Hung Nô nhân.
Lúc này trên mặt Khải Tát đại đế không còn chút vẻ tươi cười, hắn âm trầm nghiêm mặt, phảng phất như sắp nổi lên một hồi cuồng phong bạo vũ.
Ở bên cạnh hắn, các tướng lãnh câm như hến.
Quân đội người Hán quá giảo hoạt, đây là bọn họ nhất trí đánh giá Hắc Kỳ quân cùng Hồng Sắc Hải Dương.
Hồng Sắc Hải Dương của Phương Hướng Minh giống như một con chuột chạy trốn chung quanh, cứ ở quanh chân thành bồi hồi, một khi nhìn thấy được chỗ trống, lập tức hung hăng chạy lên cắn một ngụm.
Trước khi đại bộ đội của Khải Tát nhân kịp phản ứng, bọn họ đã sớm bỏ chạy đi.
Nếu Khải Tát nhân có ý đồ dùng đại quân áp chế, bọn họ vừa nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức trốn xuống dưới thành tường.
Uy lực thiêu đốt đạn ai cũng tận mắt nhìn thấy, trước khi có được kế sách ứng đối, không có tướng lãnh nào nguyện ý đi lãnh giáo một phen. Bọn họ cũng không có nửa điểm hứng thú, dùng tính mạng cùng vinh diệu của mình để gia tăng công huân cho đệ thất trung đội của Tương Khổng Minh.
Hồng Sắc Hải Dương vốn chính là chi thiết quân giao chiến cùng Hung Nô nhân tại phương bắc trong suốt mấy trăm năm, đối với chiến thuật lang quần cũng không xa lạ.
Lúc Khải Tát đại đế phải đối phó với phương bắc dã man nhân, Phương Hướng Minh từng suất lĩnh năm ngàn Hồng Sắc Hải Dương ở trong cảnh nội Khải Tát chơi trò chiến thuật du kích.
Kinh nghiệm của hắn có thể nói là vô cùng phong phú.
Lúc này, hắn lại thực hiện lại chiến thuật xưa, vẫn vô cùng dễ dàng thừa sức.
Chẳng qua, hết thảy cũng nhờ vào vũ khí cao nhất do Tương Khổng Minh chế tác, nhờ vào uy lực của thiêu đốt đạn.
Nếu không phải có cảng tránh gió dưới thành tường tùy thời đều có thể chạy về ẩn núp, Phương Hướng Minh cũng tuyệt đối không có khả năng đùa thật dễ dàng như vậy.
Cho nên, tuy hắn suất lĩnh đội ngũ chạy ra chạy vào không ít, nhưng toàn bộ đội ngũ thủy chung không có rời xa đầu thành.
Năm ngàn Hồng Sắc Hải Dương của Phương Hướng Minh chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, cũng không ảnh hưởng đại cục.
Nhưng năm ngàn Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong, lại biểu hiện ra thực lực cao nhân một bậc tuyệt đối.
Bọn họ ở tại đại doanh phảng phất giống như một dòng thủy ngân, không nơi nào không vào.
Chỉ cần nơi nào xuất hiện khoảng trống, nơi đó có thân ảnh bọn họ xuất hiện.
Trong Khải Tát nhân không thiếu sa trường dũng tướng, càng không thiếu tướng lãnh cao cấp có thể chỉ huy quân đội.
Nhưng so sánh với Hắc Kỳ quân được chia làm hai kia, hiệu suất di động của bộ đội cùng động tác của bọn họ đúng là như trời với đất.
Sự chênh lệch bên trong người khác xem là hiểu ngay.
Khải Tát nhân khổ cực tạo nên doanh trướng không ngừng bị sụp đổ vì sự công kích điên cuồng của bọn họ, tuy bên trong không một bóng người, hoặc đã sớm tránh né ra.
Nhưng những tòa doanh trướng không ngừng sụp đổ kia cũng giống như một cái tát vang to tát thẳng lên trên mặt đám người Khải Tát đại đế.
Mấy chục vạn đại quân không ngờ không làm gì được đội ngũ mấy ngàn người, sự tình như vậy chỉ cần truyền đi ra ngoài, đủ để trở thành nỗi sỉ nhục đáng chê cười suốt cả đời bọn hắn.

Chúa nói…Trung thành, dũng khí, cùng vinh diệu luôn tồn tại cùng chúng ta. Bọn nhỏ, là thời khắc các ngươi thi triển vũ khí của chính mình.

Thanh âm già nua từ trong miệng lão nhân hơn sáu mươi tuổi kia truyền ra. Dù là Khải Tát đại đế cũng phải quay đầu thi lễ với hắn thật sâu.

Đúng vậy, bệ hạ.

A Đồ Tác bước ra khỏi hàng trước, hắn quỳ sát dưới chân lão nhân kia, hôn lên chân hắn.
Đi theo phía sau hắn chính là người thừa kế nam tính duy nhất của Rhino gia tộc A Địch Tư, hắn cũng làm cùng một động tác như A Đồ Tác.
Thoáng do dự vị bại tướng Ban Khắc La Phu Đặc cũng tiến lên hôn chân lão nhân.
Cuối cùng, tam vương tử A Nhĩ Kiệt Nông cũng được phụ thân thầm chấp nhận mà đi tới.
Bốn vị tướng lãnh tuổi trẻ kiệt xuất nhất của Khải Tát hiện tại, lúc này bọn họ đều nằm sụp ngay trước mặt lão nhân, phảng phất như ở trước mặt bọn họ, cũng không phải là một lão đầu, mà là một vị thần linh cao cao tại thượng, không chỗ nào không thể.
Đúng vậy, vị lão nhân này, chính là giáo hoàng bệ hạ có thể ngồi ngang hàng cùng Khải Tát đại đế trong Khải Tát đế quốc.

Người Hán, đã đánh bại Hung Nô nhân, bọn họ là chướng ngại lớn nhất cho chúng ta thống nhất phiến đại lục này, tuyên dương ý chỉ của thần. Bọn họ…
Giáo hoàng vươn ngón tay khô gầy như móng vuốt gà chỉ Hắc Kỳ quân đang lưu thoán chung quanh nói:
Bọn họ là những người Hán trẻ tuổi anh dũng nhất. Là hi vọng của người Hán. Mà các ngươi là hi vọng của Khải Tát. Đi thôi, để cho bọn họ kiến thức dũng khí của Khải Tát nhân một chút.


Dạ…

Bốn thanh âm cùng đồng thanh vang lên.

Không tốt…
Thanh âm kinh ngạc trong miệng đại công tước A Bối Nhĩ Mã truyền ra.
Mọi người giương mắt nhìn lên, Hắc Kỳ quân chuyển một vòng lớn, đang hướng mấy vạn quân đội vừa mới đào vong chạy tới.
Trên mặt bọn họ đồng thời xuất hiện vẻ kinh hoảng không biết làm sao.
Mấy vạn quân đội nơi đó mới vừa bị thiêu đốt đạn của Tương Khổng Minh ngạnh sanh bức lui, là đội quân vừa bị đánh bại.
Lúc này sĩ khí của bọn họ cực thấp, chứng thật là thời khắc thấp nhất từ khi kiến quân cho tới nay.
Mục đích của Hắc Kỳ quân thập phần đơn giản, chính là muốn đem chi bộ đội này xông loạn, làm cho Khải Tát nhân hỗn loạn lên, bọn họ mới có thể thừa nước đục thả câu.

Đi thôi.
A Đồ Tác lạnh lùng nói.
Bốn vị tướng lãnh trẻ tuổi của Khải Tát không hề do dự, bọn họ xông ra.
Hắc Kỳ quân chia làm hai đội từ hai phương hướng khác nhau giống như hai thanh trường mâu vô cùng lợi hại hung hăng đâm vào đám bại quân kia.
Tuy quan quân Khải Tát cao giọng la lên, nhưng bọn lính đã bị thiêu đốt đạn hù dọa thất kinh hồn vía lại biểu hiện ra sự khiếp nhược vô cùng.
Bọn họ giống như những tân binh mới lần đầu tiên ra chiến trường, vốn không cách nào khởi lên tổ chức để kiên cường chống cự.
Ngay khi Hắc Kỳ quân qua lại tung hoành, đội ngũ tàn binh này lại sắp hỏng mất.
Bốn đạo tù và vang rền lại truyền vào trong tai mọi người.
Bốn chi quân đội, bốn chi thiết quân phảng phất như từ bốn phương tám hướng dâng lên.
Bọn họ ngăn lại những bại quân đang tứ tán chạy trốn, bọn họ lấy ra vũ khí sắc bén nhất của mình.

Các chiến sĩ anh dũng, chẳng lẽ đây là dũng khí của các ngươi biểu hiện ra đó sao?
Thanh âm cao ngang của A Đồ Tác truyền khắp cả chiến trường:
Ở phía sau các ngươi, chính là giáo hoàng bệ hạ cùng Khải Tát đại đế vĩ đại, để cho họ nhìn thấy sự vinh diệu chân chính của các ngươi đi.

Theo tiếng trống dồn dập như mưa, các dũng sĩ đệ nhị quân đoàn tập hợp thành đội ngũ, hướng phía trước bước nhanh mà đi.
A Đồ Tác, vị quân đoàn trưởng trẻ tuổi có tiêu chuẩn kỵ sĩ nhất trong lòng Khải Tát nhân, hắn lấy chính biểu hiện của mình một lần nữa phấn chấn tinh thần bọn lính đã mất đi đấu chí chiến đấu.

Chúa nói…trung thành, dũng khí cùng vinh diệu sẽ tồn tại cùng chúng ta.

Thanh âm A Đồ Tác quanh quẩn trong trời cao, trên chiến trường, không còn thanh âm nào khác.
A Địch Tư ngẩng cao đầu, hắn cùng nhị đại quân đoàn của gia tộc cùng cao giọng hét lên.
Ban Khắc La Phu Đặc, A Nhĩ Kiệt Nông, ánh mắt họ trang trọng, giơ cao tay phải, hết sức quát lên.
Khải Tát nhân đang cao giọng la lên:
Chúa nói…trung thành, dũng khí cùng vinh diệu luôn tồn tại cùng chúng ta.

Trên mặt họ hiện lên một mảnh sùng kính, dù là những tàn binh đã sớm hỏng mất tinh thần cũng thu hồi vẻ mê mang trong mắt, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hắc Kỳ quân lại tràn ngập đấu chí.
Giờ khắc này, trong người bọn họ lại sinh ra lực lượng vô cùng vô tận. Trong lòng họ lại tràn ngập tin tưởng.
Bọn họ đã không còn là một đám tàn binh bại tướng, mà là một đám mãnh tướng không sợ sinh tử nơi sa trường.

Cáp lý lộ á, cáp lý lộ á, cáp lý lộ á, cáp lý lộ á…

Tiếng thánh ca to rõ vang lên hùng tráng trên bầu trời Ngọa Long thành.

Không tốt.
Trên đầu thành, sắc mặt Tương Khổng Minh đại biến, tuy hắn đã sớm biết tín ngưỡng tôn giáo của Khải Tát nhân là một kiện vũ khí không thể khinh thường, nhưng uy lực vũ khí này to lớn vượt xa dự liệu của hắn.
Nếu nói Gia Cát thần nỗ, thiêu đốt đạn là vũ khí tân thức đủ để quyết định sự thắng bại của chiến tranh, vậy tín ngưỡng tôn giáo của Khải Tát nhân không thể nghi ngờ chính là một loại vũ khí tinh thần siêu cấp.
Hơn nữa, uy lực loại vũ khí này to lớn, cũng đã đủ thay đổi hướng đi cả chiến cuộc.

Chủ công, nên trở về rồi.
Thì thào, Tương Khổng Minh nhẹ giọng nói.
Phảng phất như nghe được lời cầu khẩn của hắn.
Hắc Kỳ quân vừa mới tả xung hữu đột đột nhiên buông tha tiếp tục trùng kích, bọn họ tập trung cùng một chỗ, chuyển hướng, từ địa phương yếu kém bạc nhược nhất của Khải Tát nhân vọt tới.
A Đồ Tác ngây ra, tác dụng của thánh ca đương nhiên vượt ngoài dự tính của Hứa Hải Phong, nhưng Hắc Kỳ quân gặp biến cố liền thay đổi cực nhanh, cũng làm cho ngôi sao mới nổi của Khải Tát nhân ứng phó không kịp.
Hắc Kỳ quân thay đổi hẳn bộ dáng nhất quyết tử chiến vừa rồi, cùng lúc thánh ca vang lên, lập tức bắt đầu triệt thoái.
Bọn họ không hề cùng bất cứ bộ đội nào phát sinh dây dưa, mà dùng tốc độ lớn nhất của bản thân, khi Khải Tát nhân còn chưa kịp khép lại phòng tuyến, đã vọt ra.
Khi A Đồ Tác hạ lệnh ngăn chặn, lúc này Hắc Kỳ quân thân mặc hắc giáp nhưng lại không có nửa điểm phong độ kỵ sĩ đã sớm trốn mất dạng, không thấy tung tích.
Chỉ còn lại một mảnh tiếng mắng to đinh tai nhức óc ở phía sau.
&&&&
Trên thành tường, Tương Khổng Minh nhìn một vạn đại quân của Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong phân nhau tiến vào trong thành, mới yên tâm thả xuống khối đá lớn.
Khải Tát nhân cũng không thừa cơ truy kích, đó là vì cố kỵ thiêu đốt đạn trong tay của hắn.
Chẳng qua trên sự thật, thứ này có số lượng có hạn, thu hiệu quả nhất thời thì còn khả năng, nhưng nếu muốn toàn bộ trông cậy vào nó cũng không thực tế.
Nếu Khải Tát đại đế thật sự không kể thương vong, toàn lực mãnh công, thứ này kỳ thật cũng không duy trì được bao lâu.
Đôi mắt Tương Khổng Minh nhìn vào Khải Tát đại kỳ ở phía xa, trong tim của hắn cảm khái ngàn vạn.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn cực độ thâm trầm xuống.
Khi hắn xoay người lại, sắc mặt đã nghiêm trang.
Ánh mắt của hắn sụp xuống, dưới ánh mắt của mọi người, bước đến trước thi thể của dũng sĩ vô danh đã dùng tính mạng của chính mình ngăn cản sự nổ mạnh của thiêu đốt đạn.
Hắn cúi người xuống, đem thân hình của dũng sĩ ôm vào trong lòng mình.
Máu của dũng sĩ đã sớm chảy cạn, chỉ còn lại những đốm máu khô cạn in trên người của hắn.
Tương Khổng Minh phảng phất như không có cảm giác, hắn vững vàng ôm lấy thân thể của dũng sĩ, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trong hai mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Trên thành tường, chỉ cần là người nào có thể thấy được nơi này đều không tự chủ được quỳ xuống, bọn họ đồng loạt quỳ xuống bên người vị dũng sĩ.

Cha mẹ của người, là cha mẹ của ta, tử tôn của người, là tử tôn của ta. Nếu phạm lời thề…

Tương Khổng Minh đem thi thể dựa vào người mình, một tay kéo mái tóc dài trên trán, một tay nhặt thanh kiếm trên mặt đất, cắt ngược lên trên.

Tê…

Một tiếng vang nhỏ, máu chảy trên mặt Tương Khổng Minh, khuôn mặt đáng sợ, một kiếm kia dùng sức quá mạnh, không ngờ lột luôn một lớp da đầu.

Nếu sai lời thề…sẽ như tóc này…

Lời thề trang nghiêm quanh quẩn trên đầu thành, xa xa lan đi, dần dần không ngừng vang lên trong lòng các binh sĩ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.