• 1,265

Chương 376: Hoang Ngôn Chân Thật


Số từ: 8990
Suất phủ cao lớn được kiến thiết bằng lưu ly cực kỳ hiếm thấy, vàng rực, giống như hoàng kim điện ngọc.
Nhưng hôm nay từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ trách mắng:
Đi, thỉnh quân sư đại nhân tới nơi này.

Lâm Gia Huy nhanh chóng rời khỏi thư phòng, bước chân của hắn có vẻ gấp gáp không vững, với công lực hiện tại của hắn mà nói, loại hiện tượng này quả thật cực kỳ hiếm thấy, đủ để nhìn ra tâm tình chấn động của hắn lúc này.
Chốc lát sau, Tương Khổng Minh vội vã tìm đến.
Vừa bước vào thư phòng, nhân vật số hai của Hắc Kỳ quân, hoặc nói là nhân vật số hai của Hứa thị vương triều liếc mắt liền nhìn thấy được sắc mặt giận dữ của Hứa Hải Phong.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, từ sau khi Hứa Hải Phong vinh thăng cảnh giới tông sư, vẫn là lần đầu tiên trở nên táo bạo như thế.

Chủ công, xin hỏi tìm học sinh có chuyện gì?
Tương Khổng Minh có chút vái chào, tuy tâm tình Hứa Hải Phong đang cực độ khó chịu, nhưng hắn cũng chưa từng có chút ý sợ hãi, chẳng những thi lễ không khác gì ngày thường, dù là thanh âm cũng thản nhiên như trước.
Mà đối lập với hắn, chính là Lâm Gia Huy đang đứng phía sau.
Vị sủng thần trung tâm của Hứa thị vương triều, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, trong mắt nhìn Hứa Hải Phong mơ hồ có ý sợ hãi.
Không thể không nói, cho tới nay, tuy Hứa Hải Phong đã mang danh tông sư, nhưng hắn đối xử với người khác luôn ôn nhu nho nhã, thái độ vô cùng hòa ái.
Cho nên khi nhìn thấy hắn nổi cơn lôi đình, liền có vẻ đặc biệt rung động lòng người, cũng làm cho người ta đột nhiên nhớ tới, người đang đứng trước mặt bọn họ, chính là một vị tông sư uy chấn thiên hạ.

Gia Huy, ngươi nói.
Hứa Hải Phong nhìn Lâm Gia Huy, nói.

Dạ…
Lâm Gia Huy lên tiếng, không dám có chút chần chờ, lập tức cung thanh nói:
Quân sư đại nhân, từ khi vào thành tới nay, mạt tướng phụng mệnh giám sát ngôn luận trong thành. Trước hôm nay cũng vẫn bình an vô sự. Nhưng vào trưa hôm nay, khắp nơi đều truyền lưu một…một lời đồn.

Trong lòng Tương Khổng Minh tò mò, hàn quang trong mắt của hắn chợt lóe, thuật đọc tâm trong bất tri bất giác thi triển đi ra.

Hứa Hải Đường?
Trong thanh âm Tương Khổng Minh mang theo sự kinh ngạc đầy áp lực.
Mày của hắn chợt cau lại, đây không phải là lời đồn, mà là chuyện hàng thật giá thật.
Chẳng qua, chuyện này không phải ai cũng biết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi:
Là ai tán bố ra ngoài?

Lâm Gia Huy ngẩn ra, cúi đầu, hắn cũng không biết là Tương Khổng Minh từ trong lòng mình theo dõi ra tin tức kia. Còn tưởng rằng hắn thuận miệng đoán trúng, lập tức trong lòng rất khâm phục, đối với vị Tương đại quân sư có được khả năng quỷ thần khó lường cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đây cũng là do trận đánh tại Ngọa Long thành, Tương Khổng Minh lập đài cao, chiêu gió lớn. Khiến cho danh khí của hắn đã đạt tới mức giống như quỷ thần.
Dù là đám người võ lâm kiệt ngạo bất tuân đều thay đổi ấn tượng ngày xưa đối với hắn, tràn ngập lòng kính sợ, huống chi nguyên bổn luôn luôn duy mệnh là từ như Lâm Gia Huy.

Không sai. Việc đường huynh thông địch, người biết sự thật cũng không mấy ai, ta cũng từng hạ cấm khẩu lệnh, không ngờ nhanh như vậy còn truyền lưu ra, này…
Trong mắt Hứa Hải Phong hiện lên một đạo hàn mang, đó là một loại sát ý khiến cho người lông tóc đựng đứng.
Tương Khổng Minh vung tay lên, Lâm Gia Huy như gặp đại xá, lập tức thi lễ cáo lui, dù một chốc lát cũng không dám dừng lại.

Chủ công, ngài đang lo lắng điều gì?
Hai mắt Tương Khổng Minh trong suốt, phảng phất đã nhìn thấu đăm chiêu trong lòng Hứa Hải Phong.

Cái gì?
Hứa Hải Phong nhướng mày, hỏi.
Ánh mắt Tương Khổng Minh gắt gao nhìn hắn, chậm rãi nói:
Ngài đang lo lắng cho an nguy của lệnh đường huynh? Hay đang lo lắng đám người dám can đảm tiết lộ cơ mật.

Sự tức giận của Hứa Hải Phong có một tia hòa hoãn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt lấp lánh hữu thần của Tương Khổng Minh, luồng khí thế mãnh liệt đột nhiên mềm yếu xuống tới.

Ngài là đang lo lắng cho lệnh đường huynh?
Tương Khổng Minh vừa thấy liền lập tức rõ ràng ý tứ của hắn.

Cả hai.
Hứa Hải Phong yên lặng lắc đầu, nói.
Tương Khổng Minh mỉm cười, cũng không nói ra, chỉ hỏi:
Xin hỏi chủ công, hôm nay lệnh đường huynh ở đâu?


Đã bị Cát Hào Kiếm giam giữ.


Cát Hào Kiếm là thân tín của chủ công, cũng là do chính chủ công đề bạt lên địa vị hôm nay, dưới tay của hắn, lệnh đường huynh chắc là sẽ không nếm phải đau khổ gì đâu.
Tương Khổng Minh gật đầu, lạnh nhạt cười nói.

Ai…
Hứa Hải Phong thở dài, nói:
Ta biết, lấy hành vi của đường huynh, đó hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, chẳng qua dù sao hắn cũng là đường huynh của ta.


Quan hệ giữa các ngươi rất tốt sao?


Đúng vậy.
Thanh âm Hứa Hải Phong mềm nhẹ xuống, hắn phảng phất như đang nhớ lại chuyện ngày xưa:
Đường huynh là trưởng tử trưởng tôn của nhất mạch chúng ta. Ngươi cũng biết, Đại Hán chúng ta truyền gia, trưởng tử trưởng tôn ở trong gia tộc có địa vị như thế nào.

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói:
Đó là tự nhiên.


Gia tộc chúng ta tuy không giàu có, chỉ miễn cưỡng đủ ăn, nhưng thủy chung chưa từng đói khát. Ở trong gia tộc chúng ta, nhà của đại bá hiển nhiên là có điều kiện tốt nhất. Chẳng qua vô luận là hắn, hay là đại bá, đối với nhà chúng ta luôn phi thường chiếu cố.

Hít sâu một hơi, Hứa Hải Phong thở dài nói:
Nhà chúng ta nghèo lắm, cái gì cũng không có, từ nhỏ có khi cũng phải đói bụng mà làm việc. Nhưng mà mỗi một tháng, đại bá đều sẽ đem ta cùng huynh trưởng nhận vào nhà ở lại một ngày, khi đó là lúc ta cùng huynh trưởng cao hứng nhất. Bởi vì, chúng ta có thể ở nhà họ được ăn thịt…


Thịt?


Không sai, thịt đối với chúng ta mà nói, đã là giai hào mỹ vị chỉ có thể được nhìn thấy vào năm mới tết đến.

Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, đối với sự cảm khái của Hứa Hải Phong, hắn thật sâu hiểu được.
Ngay khi hắn rời xa thế giới của mình, lần đầu tiên đi đến đây, cũng phi thường không thích ứng. Hắn cũng đừng nghèo khó thất vọng, cơ hồ phải chết đói đầu đường, một ngày ba bữa cơm, chỉ cần điền được nửa bụng, cũng đã cảm thấy hài lòng. Lại đừng nhắc đến thứ gì là thịt cá.
Cho nên hắn thật sâu hiểu được, ở trên thế giới này, chết rét chết đói cũng không phải là chuyện hiếm thấy.

Đại bá rất thương ta cùng huynh trưởng, mỗi lần đều gọi chúng ta đến nhà, mới ra ngoài mua chút thịt để ăn. Chúng ta cùng đường huynh ba người thường thường sẽ tranh giành chút thịt đó rất vui vẻ.
Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra mỉm cười, tựa hồ như nghĩ đến việc gì đó rất buồn cười.

Kỳ thật khi đó, tuổi của ta nhỏ nhất, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là có ăn ngon, liền phải ăn nhiều một chút. Nhưng ta cũng không có chú ý tới, ở trong chén của ta, thịt để ăn vĩnh viễn cũng là nhiều nhất.


Chủ công, ngài có một đại bá rất tốt a.
Tương Khổng Minh thở dài nói.

Không sai, đại bá đối với huynh đệ chúng ta đều giống như con ruột của mình, lúc nhà chúng ta cùng khốn thất vọng, đại ca nghênh thú chị dâu, đều do đại bá khẳng khái giúp đỡ, phần ân tình này thật sự trọn đời ta khó quên.

Tương Khổng Minh yên lặng gật đầu, hắn nhíu chặt đôi chân mày:
Chủ công, ý của ngài là, buông tha cho lệnh đường huynh sao?

Hứa Hải Phong xoay đầu qua nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói:
Hôm nay không chỉ dân chúng đồn đãi khắp nơi trong thành, dù là trong quân cũng không ngớt lời đồn. Ta không biết là ai có bản lãnh cao như vậy, nhưng thời khắc này những mũi nhọn đều trực chỉ đường huynh, đó là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Trong mắt Tương Khổng Minh trở nên sắc bén:
Dù là trong quân cũng có sao?


Không sai, quân sư đại nhân rời giường quá muộn, cho nên không biết vào trưa hôm nay, tin tức này đã truyền khắp toàn thành.

Sắc mặt Tương Khổng Minh có chút đỏ lên, một khi đại chiến chấm dứt, hắn lập tức quên đi lời thề trên đài cao, khôi phục sự lười nhác dĩ vãng, mỗi ngày mặt trời chưa lên cao ba sào quyết không rời giường, dĩ nhiên đối với việc này hoàn toàn không biết.
Chẳng qua vừa nghe xong lời Hứa Hải Phong, hắn lập tức hiểu được:
Nhanh như vậy, khẳng định là sớm có dự mưu.


Bọn họ tính thật sự chuẩn, lúc này là lúc binh lính cùng dân chúng oán hận Khải Tát nhân nhất, nếu chúng ta bao che đường huynh, sẽ mất hết lòng quân cùng dân tâm.

Tương Khổng Minh thở dài nói:
Không sai, quả thật như thế, chỉ sợ hôm nay ánh mắt toàn thành đều tập trung ở chỗ này.


Nếu theo công chấp pháp, vậy…
Hứa Hải Phong không nói hết lời.
Tương Khổng Minh tự nhiên biết được ý tứ của hắn, nếu theo công chấp pháp, vậy Hứa Hải Đường dù có chín mạng, cũng phải phán chín lần tử hình, tuyệt không thể tha.

Hắc hắc… Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, nói:
Thật là thủ đoạn xinh đẹp, có thể sử xuất ra thủ đoạn bậc này, tuyệt đối không thể khinh thường, đây là tâm phúc họa lớn, nhất định phải diệt trừ.


Nga?


Người này có thể dọ thám biết được việc Hứa Hải Đường thông địch, hơn nữa thời cơ phát tán tin tức lại nắm giữ rất chuẩn, hắc hắc…quyết không đơn giản.


Đâu chỉ không đơn giản, quả thực là đáng tru diệt…
Hứa Hải Phong lạnh lùng nói.
Tương Khổng Minh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn ngay mặt mình biểu hiện ra cảm tình cùng sát ý tăng ác đối với một người.

Học sinh rõ ràng, cũng nên đi xuống điều tra, nếu có tin tức, lập tức đến đây hồi bẩm chủ công.
Tương Khổng Minh hướng hắn thi lễ, xoay người muốn chạy đi.

Quân sư đại nhân…
Hứa Hải Phong nhíu đôi mày rậm, Tương Khổng Minh đối với việc mình muốn hỏi lại né tránh không nói, đây không phải là một hiện tượng tốt, hắn mở miệng giữ lại:
Hứa mỗ còn một chuyện muốn hỏi ý.

Tương Khổng Minh có chút lắc tay, hắn thậm chí không xoay đầu lại:
Chủ công, có một số việc, còn cần chính ngài ra chủ ý, vô luận học sinh có ý kiến như thế nào, đều sẽ làm lòng ngài phát sinh biến hóa vi diệu. Cho nên…Cuối cùng cũng phải do chính ngài quyết định.

Bước chân của hắn cũng không dừng lại, thẳng đến khi một chân đã bước ra ngoài cửa, mới thoáng dừng lại:
Có lẽ, quyết định lần này, mới là chuyển biến lớn nhất trong cả đời này của chính ngài.


Quang…

Phủ đệ giám sát sử, hai vị khách nhân thần bí lặng yên không chút tiếng động đi tới.
Giám sát sử Cát Hào Kiếm tự mình đưa họ đi tới đại lao bên dưới lòng đất, phân phó cho quan binh thủ vệ, ở ra từng cửa sắt nặng nề, cho đến cánh cửa cuối cùng.
Tùy ý phất tay, Cát Hào Kiếm cung kính đem chìa khóa đặt vào trong tay một người, nửa khom người lui ra sau cửa.
Trích rớt áo choàng trên đầu, rõ ràng chính là chủ nhân của đại doanh phương tây Hứa Hải Phong cùng đệ nhất tâm phúc Tương Khổng Minh của hắn.
Hứa Hải Phong nhìn Tương Khổng Minh khẽ gật đầu, hắn tiến lên, mở ra cánh cửa cuối cùng, đẩy cửa đi vào.
Tương Khổng Minh trốn phía sau cửa, xuyên thấu qua chút ánh sáng của khe cửa, nhìn kỹ động tĩnh bên trong.
Không ai nghĩ ra, bên trong đại lao bên dưới mặt đất, ở gian cuối cùng, lại không nhìn thấy có vẻ âm trầm dơ bẩn, ngược lại trang trí mỹ luân mỹ hoán, hết sức xa hoa.
Ở chỗ này, ngoại trừ không có tự do, sợ là không kém hơn bất cứ địa phương nào.
Bên trong tổng cộng có ba gian phòng nhỏ, nghe được tiếng mở cửa, từ bên trong có một người chạy ra. Hắn vừa đi, vừa kêu lên:
Thả ta đi ra ngoài…Ta là…

Chỉ là khi hắn liếc mắt chứng kiến người đứng trước mặt, lập tức liền ngậm miệng lại.
Hai người đối mặt chốc lát, Hứa Hải Đường quay đầu đi, cũng không biết là vì xấu hổ hay vì tâm hư, miệng của hắn trừu động vài cái, nhưng thủy chung cũng không nói ra được một lời.

Đường huynh…
Nhẹ nhàng, nhưng phảng phất lại bao hàm sự thương tâm thâm thiết:
Ngươi vì sao phải làm như vậy?


Phong đệ, ta…
Hứa Hải Đường đột nhiên quỳ rạp xuống đất, lết tới bên cạnh hắn, nói:
Ta biết sai rồi, sai rồi. Phong đệ, bỏ qua cho ta đi, tha thứ cho ta đi.


Ngươi biết sai rồi?


Phải, đã biết…


Vậy ngươi có biết hay không, có chút sai lầm là không thể phạm.

Nghe được câu nói tràn ngập sát ý, Hứa Hải Đường rùng mình thật mạnh, môi hắn run run, nhưng thủy chung không nói nên lời.
Hứa Hải Phong ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:
Đường huynh, nói cho ta biết, là ai bắc cầu chỉ dẫn cho ngươi liên lạc Khải Tát nhân?

Thân thể Hứa Hải Đường đột nhiên run lên, trùng kích của những lời này đối với hắn càng có vẻ kinh tâm động phách hơn câu vừa rồi, hắn cúi đầu, miễn cưỡng khởi lên tinh thần, nói:
Không có, là…là Khải Tát nhân chính mình tìm tới cửa.


Chính mình tìm tới cửa? Thúi lắm.
Hứa Hải Phong giận dữ, ở thời khắc này, không ngờ là hắn vẫn còn muốn giúp người giấu diếm, thật sự là không muốn sống nữa.
Hứa Hải Phong đột ngột đá tới một cước, Hứa Hải Đường đau đớn hừ một tiếng, bị một cước của hắn đá bay, nặng nề đánh vào vách tường, té trên mặt đất rên rỉ không ngừng.
Một cước của Hứa Hải Phong kỳ thật có phân tấc, cũng không làm tổn thương nội phủ của hắn, chỉ là nỗi đau da thịt cũng tránh không được.

Cứng đầu sao? Chúng ta từ nhỏ đồng thời lớn lên, ngươi là hạng người gì ta không biết sao?
Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, ngữ khí đã không còn bình tĩnh:
Tại Ngọa Long thành, ngươi cướp đoạt con gái nhà lành, ta chỉ nói là ngươi mới được phú quý, không cầm giữ được chính mình. Đã bị ăn gậy, cũng biết thu liễm đi lên. Nhưng khi ta phải lo cuộc chiến Thái Nguyên, ngươi dám cấu kết Khải Tát nhân, hắc hắc…

Sắc mặt Hứa Hải Phong đột nhiên chuyển thành hung lệ, trong thanh âm của hắn phảng phất có vô hạn áp lực:
Nếu không người dẫn dụ, cho ngươi thêm hai lá gan, ngươi cũng không dám làm ra chuyện tốt cỡ này, là ai? Nói…

Bị một tiếng gầm lên chẳng khác gì tiếng sấm sét làm thân thể hắn phải ngồi phịch xuống, Hứa Hải Đường quyển súc giống như một đống bùn, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy đường đệ uy thế như thế, lần đầu tiên lĩnh giáo một mặt uy nghiêm của vị thiên hạ bá chủ này.
Tới lúc này hắn mới biết, tiểu nhi ngày xưa chỉ biết đi theo sau mình, hôm nay đã đạt tới bước như vậy.
Bờ môi của hắn run lên, ở trong nháy mắt này, thần trí Hứa Hải Đường có một tia thất lạc, cơ hồ muốn bật thốt ra, nhưng ngay khi hắn há mồm muốn nói, lại đột nhiên ngậm miệng lại.
Sắc mặt Hứa Hải Đường tái nhợt không còn một tia huyết sắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn quật cường nói:
Quả thật không ai.

Hứa Hải Phong lắc đầu, trong mắt nhìn về phía hắn rõ ràng chính là hoàn toàn thất vọng.
Ánh mắt của hắn thoáng nhìn ra sau cửa, nhìn thấy hai ngón tay có chút chớp lên.
Hứa Hải Phong thầm thở dài một hơi, nói:
Đường huynh, tư thông địch quốc, là tội danh gì, ngươi hẳn là biết, hôm nay ta không nói, nếu ngươi nghĩ thông, tùy thời đều có thể cho Cát Hào Kiếm tìm ta.

Dứt lời, hắn xoay người phất tay áo bỏ đi, ra tới cửa, bước chân hắn chợt dừng lại:
Đường huynh, thời gian của ngươi đã không còn nhiều lắm, phải suy nghĩ cho kỹ đi.


Quang…

Theo tiếng cửa sắt nặng nề đóng lại, tựa hồ cũng mang đi một tia khí lực cuối cùng trên người Hứa Hải Đường, hắn cứ như vậy ngã rạp xuống đất, một câu nói cuối cùng của Hứa Hải Phong giống như một cây châm bén nhọn, đâm thật sâu vào trong tim của hắn.
Hắn thò tay vào trong ngực lục lọi một lát, móc ra một khối ngọc bội, ngây người nhìn một thoáng, thấp giọng khóc lên.
&&&&

Quân sư đại nhân, thế nào?

Vừa ra cửa phòng, Hứa Hải Phong lập tức có vẻ nôn nóng.

Chủ công cao minh.
Tương Khổng Minh lạnh nhạt cười cũng không trả lời hắn, ngược lại hỏi:
Không biết chủ công làm sao biết có người vì hắn bắt cầu dẫn mối?

Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, nói:
Vô luận Khải Tát nhân hứa hẹn cho đường huynh chỗ tốt gì, đều xa không bằng huynh đệ của mình ngồi lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn. Hai người chúng ta từ nhỏ lớn lên, đến nay cũng thân thiết, hắn lại đi làm kẻ tiểu nhân bán nước. Điểm này nói ra đều tuyệt đối nói không thông.

Tương Khổng Minh nghe được liên tục gật đầu, hắn vỗ tay thở dài nói:
Không sai, quả thật nói không thông.

Hai người họ vốn sóng vai cùng đi, Hứa Hải Phong đột nhiên dừng bước, thấp giọng hỏi:
Là ai?
Thanh âm của hắn trầm mà có lực, lại mang theo một tia sát khí nhàn nhạt.
Tương Khổng Minh nhìn hắn, chậm rãi từ trong miệng hộc ra một tên người:
Tô Nhã Đình.


Ân?
Trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, tên của người này đúng là lần đầu tiên nghe nói.
Chứng kiến ánh mắt Hứa Hải Phong gắt gao nhìn mình, Tương Khổng Minh bất đắc dĩ nói:
Học sinh cũng chưa bao giờ nghe qua, chẳng qua nàng ta nếu họ Tô, vậy Tô Xuân Vĩ sẽ không thoát được quan hệ.


Tô gia, bọn họ quả nhiên thành tai họa sao?
Hứa Hải Phong buồn bã thở dài, nghĩ tới trong lửa lớn kinh sư, Tô Đông Thuấn chính khí lẫm nhiên, nghĩ tới lúc xuất sứ Hung Nô, Tô Xuân Vĩ vui cười hàn huyên, có lẽ hết thảy đều trở thành mây khói.

Hừ hừ.
Tương Khổng Minh khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
Chủ công còn nhớ kỹ, đối với việc đường huynh thông địch, từ lúc ở Ngọa Long thành, học sinh cũng đã hạ mệnh lệnh cấm khẩu đối với ai biết việc này.


Không sai.


Lúc ở đó, có Phương gia huynh đệ, có Lộ Thông Châu, cùng với Hạ tông sư.
Tương Khổng Minh mỉm cười nói:
Học sinh như thế nào cũng nghĩ không thông, đến tột cùng là người nào tiết lộ cơ mật. Hôm nay mới biết được, nguyên lai không phải để lộ bí mật, mà là sớm có dự mưu.

Trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, vô luận là Phương gia huynh đệ, hay Lộ Thông Châu, cũng không phải người ngu ngốc về chính trị, tự nhiên biết việc này trọng yếu, trừ phi bọn họ lập chí đối địch với mình, nếu không tuyệt đối không truyền tin ra ngoài. Về phần Hạ Nhã Quân, nếu nói nàng biết đồn đãi sinh sự, chỉ sợ trên thế giới cũng không ai có thể tin.

Một chiêu này thật độc…
Hứa Hải Phong nặng nề trầm mặt, hắn lầm bầm nói.
Nếu không phải Hứa Hải Phong đột nhiên tâm sinh nghi ngờ, chỉ sợ hai người bọn họ đều bị giấu diếm. Dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sẽ khó tránh khỏi đối với Phương gia huynh đệ cùng Lộ Thông Châu sinh ra cố kỵ. Đạo vết nứt này một khi tồn tại, còn muốn đền bù sẽ khó khăn hơn.

Không sai, đáng tiếc chính là, bọn họ còn không tính chuẩn cách làm người của chủ công.
Tương Khổng Minh sang sảng cười nói, trong tiếng cười không khỏi hàm chứa một tia may mắn.
Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, ý tứ Tương Khổng Minh thập phần rõ ràng, dưới loại tình huống này, chỉ cần người có hiểu biết, đều sẽ làm ra lựa chọn giống nhau.
Đại nghĩa diệt thân, đây là đường ra duy nhất bày trước mặt Hứa Hải Phong.
Một khi Hứa Hải Đường hồn xuống cửu tuyền, chuyện này coi như chết không đối chứng.
Người thi kế, đối với tính tình Hứa Hải Đường tính đến cực chuẩn, cũng dám đánh cuộc hắn đối diện cái chết cũng sẽ không bán đứng chính mình. Chuyện khác không nói, nhưng sự tin tưởng kiểu này, cũng đã làm người khác ngạc nhiên.
Chẳng qua hắn thiên tính vạn tính vẫn không tính không ra tính tình của Hứa Hải Phong, cùng thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh.

Chủ công, vô luận lệnh đường huynh có thừa nhận hay không, chuyện này đã không thể vãn hồi.
Tương Khổng Minh đột nhiên ngưng thần nhìn Hứa Hải Phong, nghiêm mặt nói:
Cho dù lúc này hắn có thẳng thắn nói ra, nhưng lời đồn đã xâm nhập lòng người, quá muộn.


Quá muộn? Ngươi là nói…


Không sai, chúng ta phải cho bọn họ một công đạo, cho bọn họ loại công đạo, dù là công đạo đó chỉ là giả dối.
Tương Khổng Minh đón đôi mắt Hứa Hải Phong, tỉnh táo nói.
Hứa Hải Phong chắp tay sau lưng, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cất tiếng cười to, nói:
Quân sư đại nhân, thẳng đến hôm nay ta mới phát giác, kỳ thật ta cũng không phải là một đại hiệp.

Tương Khổng Minh lẳng lặng nghe, không có chút ý tứ trả lời hay cắt đứt lời hắn.

Chính là đại nghĩa diệt thân, đó là chuyện chỉ có đại hiệp mới có thể đi làm.
Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia tươi cười trào phúng:
Đáng tiếc, ta cũng không phải…


Chủ công có ý định xử trí như thế nào?


Địa lao suất phủ cũng không phải là một địa phương rất thoải mái, nhưng nếu ở lại nơi đó sống trộm một đời, ta nghĩ hắn đã cảm thấy đủ.
Hứa Hải Phong bước đi nhanh, hướng về phía trước, tới trước cánh cửa đóng chặt, hắn ngừng chân, thở dài thật sâu.

Vậy dân chúng toàn thành cùng quân đội?
Tương Khổng Minh đi theo phía sau, bất động thần sắc hỏi.

Nếu dân chúng cùng quân đội đều yêu cầu một công đạo.
Hứa Hải Phong đột nhiên cười lạnh một tiếng, hắn mở cánh cửa đi thông ra ngoài, đứng cạnh cửa, nhàn nhạt nói:
Vậy chúng ta cứ cho họ một công đạo.

Đại doanh phương tây trải qua Thiên Ưng quân đoàn tu bổ nhiều lần, sớm đã không còn là một tòa quân doanh, từ sau khi triệt thoái khỏi Ngọa Long thành, bên trong tụ tập rất nhiều người, bên trong vô cùng phồn hoa, cho dù là so với Ngọa Long thành cũng không chút nào kém cỏi.
Chẳng qua hôm nay Khải Tát nhân đã rút quân, Ngọa Long thành sẽ được gầy dựng lại, công việc ngày sau nhiều vô số kể, đếm mãi không hết.
Vô luận là Cát Hào Kiếm, hay là Đồng Nhất Phong, những quan viên chủ quản dân chính, đều bề bộn công việc đến tối mắt, cả ngày không có một chút thời gian thở dốc.
Nhưng vừa lúc này, Cát Hào Kiếm còn phải làm thêm một việc lao tâm lao lực, chuyện này tùy ý cho lá gan hắn có lớn thêm gấp đôi, cũng không dám tự tiện làm chủ.
Trên xe ngựa, vị giám sát sử dưới trướng Hứa Hải Phong len lén nhìn sắc mặt chủ tử, cũng không dám lên tiếng nói chuyện.

Chủ công, tới.

Một tiếng thở nhẹ, Hứa Hải Phong mở ra hai mắt khép hờ, hắn đi nhanh xuống xe, Cát Hào Kiếm không dám chậm trễ, lập tức đi theo.
Ra xe ngựa, bên ngoài là một tòa phủ đệ trang nghiêm hùng vĩ, có thể ở lại địa phương như thế, thân phận tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Cửa lớn đóng chặt, tám gia đinh ngoài cửa cẩn thận nhìn xe ngựa. Nếu nơi này là kinh sư hoặc Ngọa Long thành, bọn họ đã sớm đi lên trách mắng.
Chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy rõ người bước xuống xe, lập tức thay đổi vẻ mặt, cung kính khom người xuống.

Cô gia.
Người cầm đầu lập tức tiến lên, nói:
Thỉnh ngài chờ một chút, tiểu nhân mở rộng cửa lớn.


Không cần, chúng ta đi cửa hông, đại ca có nhà không?
Hứa Hải Phong khoát tay chặn lại, ngăn trở hành động của hắn.
Hạ nhân kia ngây ra, với thân phận hôm nay của Hứa Hải Phong lại muốn đi cửa hông, chứng thật là một chuyện nói ra cũng không ai tin tưởng. Chẳng qua hắn cũng là người mưu trí, không dám hỏi nhiều, chỉ nói:
Đại gia đang ở trong phủ, mời ngài.

Đoàn người từ cửa hông tiến Phương phủ, đi tới đại sảnh.
Chỉ một lúc sau, Phương Hướng Minh đi nhanh vào. Chẳng qua vị Phương Hướng Trí vẫn như bóng với hình đi theo hắn lại không nhìn thấy.

Đại ca, tiểu đệ hôm nay là vì đường huynh mà đến.
Hứa Hải Phong không khách khí, trực tiếp nói thẳng ra.

Ta biết, tiểu huynh đã sớm nhận được tin tức, đã nhượng Trí đệ đi ra ngoài điều tra, chỉ đáng xấu hổ là bây giờ còn chưa tìm được ngọn nguồn là ai tung tin tức.

Gặp được Hứa Hải Phong, trong lòng Phương Hướng Minh thở dài một hơi.
Từ khi nhận được tin tức lời đồn truyền lưu khắp thành cùng trong quân, trong tim của hắn liền treo lên một khối đá lớn.
Tại Ngọa Long thành, biết việc Hứa Hải Đường câu thông ngoại địch, chỉ có rải rác mấy người.
Hạ Nhã Quân, Tương Khổng Minh, một người là thê tử của Hứa Hải Phong, một là cánh tay phải đắc lực của hắn, đệ nhất tâm phúc, đó là tuyệt đối không thể ngoại truyền.
Vậy hiềm nghi này chỉ còn huynh đệ nhà mình cùng Lộ Thông Châu.
Chẳng qua, vô luận thấy thế nào, hiềm nghi của huynh đệ nhà mình lớn hơn một chút.
Cho nên khi hắn vừa tiếp xúc được tin tức, lập tức lệnh cho Phương Hướng Trí đi ra ngoài tìm kiếm ngọn nguồn tin tức, cần phải bắt cho được người này.
Chỉ là Phương Hướng Trí đi mất còn chưa về, Hứa Hải Phong cũng đã đến cửa bái phỏng.
Mà hắn vừa thấy mặt, liền nói thẳng muốn bàn đến việc này mà không hề e ngại, hiển nhiên trong lòng hắn cũng không hề đề phòng mình, chỉ như thế, khối đá lớn trong lòng hắn liền buông xuống tới.

Đại ca nghĩ rằng, đây là do nhà nào truyền ra tin tức?

Phương Hướng Minh nhìn hắn, cũng không cách nào từ mặt của hắn nhìn ra ý tứ gì, trong lòng trầm mặc một thoáng, vấn đề này thật sự quá khó khăn trả lời:
Vi huynh không biết.


Đại ca, tin tức lần này tới đột ngột, hơn nữa tốc độ truyền bá cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Đại doanh phương tây tuy lớn, nhưng có thực lực này, quyết không vượt qua sáu nhà.

Hai hàng lông mày của Phương Hướng Minh ngưng tụ, từ trong miệng Hứa Hải Phong, hắn tựa hồ nghe được một tia sát khí.

Sáu nhà sao.


Không sai.
Hứa Hải Phong cất cao giọng nói:
Hôm nay Trương Tấn Trung ở tại Thái Nguyên, Lộ Đỉnh Thịnh lão tướng quân vừa mới đầu hiệu, bản thân tiểu đệ sẽ không làm ra việc tay chân tương tàn.

Phương Hướng Minh hít sâu một hơi, nói:
Ngươi hoài nghi tam đại thế gia?

Hứa Hải Phong mỉm cười, đây là vẻ tươi cười lần đầu từ khi hắn bước vào Phương phủ hôm nay:
Trong tam đại thế gia, Phương, Đường hai nhà tiểu đệ tự nhiên là tin được.


Tô gia?
Trong mắt Phương Hướng Minh hiện lên một đạo tinh quang, Hứa Hải Phong chỉ mũi nhọn trực tiếp đến Tô gia, chẳng lẽ bên trong có duyên cớ khác, hoặc là hắn muốn nhân cơ hội này, bắt đầu diệt trừ dị tâm?
Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng phía sau, hắn có chút không rét mà run.

Tô Nhã Đình.


Cái gì?


Đứng ra bắt cầu dẫn mối cho đường huynh cùng Khải Tát nhân, chính là người đàn bà này.

Khóe mắt Phương Hướng Minh nhảy lên một trận, sau một lúc lâu, hắn rốt cục hỏi:
Tô Xuân Vĩ vì sao phải làm như vậy?

Nếu lời Hứa Hải Phong là thật, vậy sau lưng chuyện này, nhất định có bóng dáng của Tô Xuân Vĩ.

Hắc hắc…
Hứa Hải Phong cười lạnh nói:
Nếu cuộc chiến Thái Nguyên, không phải tiểu đệ lấy được đại thắng, nói vậy Tô gia cũng sẽ không nóng lòng như thế.

Sắc mặt Phương Hướng Minh biến đổi, cuộc chiến Thái Nguyên, đây là đề tài vô cùng mẫn cảm.
Chẳng lẽ đây là sự lựa chọn của Tô Xuân Vĩ sao?

Nhị đệ, đối với việc của lệnh đường huynh, ngươi định xử trí như thế nào?

Mỉm cười, Hứa Hải Phong quay đầu nhìn Cát Hào Kiếm vẫn đứng nghiêm bên người, nói:
Cát đại nhân, theo ngươi thế nào?

Cát Hào Kiếm lập tức thấy choáng đầu, chỉ là hắn biết thời khắc này không thể chần chờ, hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
Không giết không thể bình dân tâm.


Được, vậy giết đi.
Hứa Hải Phong tùy ý nói, phảng phất như đang nói về một con súc sinh.
Phương Hướng Minh cùng Cát Hào Kiếm lập tức biến sắc.
Ở trong đáy lòng bọn họ đồng thời thăng lên một tia hàn ý, chẳng lẽ đây mới là cách làm người chân chính của Hứa Hải Phong.

Người sống trên đời, thứ gì là trọng yếu nhất, hoặc là nói, chúng ta nỗ lực hướng phía trên mà đi, vì chính cái gì?
Hứa Hải Phong đột nhiên cười hỏi.
Hai người bọn họ ngẩn ra, sau một lúc lâu Phương Hướng Minh nói:
Bảo vệ quốc gia.


Tận trung quân chủ.
Cát Hào Kiếm cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Hứa Hải Phong bật cười, nói:
Đại ca, giám sát sử, hai câu này chỉ là lời bề ngoài. Nếu là ta nói, ta hi vọng nhất, là sinh hoạt thật tốt, nếu có khả năng, ta sẽ cho thân nhân của ta, bằng hữu của ta hồi báo tốt nhất.

Trong lòng hai người vừa động, đoán không ra ý tứ trong những lời này của Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong nhìn vẻ mặt kinh dị bất định của bọn họ, đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
Hứa Hải Đường là đường huynh của ta. Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau lớn lên, gia đình đường huynh lại càng đối với ta vô cùng chiếu cố, vô luận hắn phạm vào chuyện gì, ta đều phải lưu cho hắn một đường sống mới phải.

Gương mặt Cát Hào Kiếm lập tức sụp xuống tới, Hứa Hải Phong vừa mới nói qua muốn giết người để an dân tâm, như thế nào trong chớp mắt lại muốn lưu cho hắn một con đường sống.
Hai mệnh lệnh cực đoan như thế khiến cho hắn biết phải làm sao?

Nhị đệ, ngươi…
Phương Hướng Minh cũng dao động ánh mắt, trong ánh mắt nhìn Hứa Hải Phong vô hạn nghi vấn.

Giám sát sử, tòa địa lao này của ngươi đã thành lập được bao nhiêu năm?
Hứa Hải Phong đột nhiên dò hỏi.
Cát Hào Kiếm không dám chậm trễ, lập tức nói:
Chỗ của thuộc hạ từng là phủ đệ của quân pháp quan trước kia, địa lao được thành lập thời gian đã lâu. Khoảng chừng mấy chục năm.


Ân, gian phòng tận cùng trang trí cũng không tệ lắm.

Cát Hào Kiếm biến sắc, trong lòng lập tức không yên. Tuy hắn phụng mệnh đem Hứa Hải Đường giam giữ, nhưng cũng không dám làm khó hắn, nền đặc biệt đem gian phòng hào hoa tận cùng sửa sang lại một phen, cho hắn ở lại. Chỉ là không biết Hứa Hải Phong có thái độ ra sao đối với việc này.

Khải bẩm chủ công, gian phòng này nguyên lai chính là dùng để tạm giam những quan viên vạn kỵ trưởng phạm tội, thuộc hạ chỉ là…

Hứa Hải Phong đưa tay ngăn trở lời của hắn, nói:
Hứa Hải Đường là đường huynh của ta, ngươi làm như vậy rất đúng.

Cát Hào Kiếm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cùng ở chung với Hứa Hải Phong một chỗ, càng ngày càng lo lắng, từ xưa gần vua như gần cọp, hôm nay nghĩ đến, quả nhiên không sai.
Chỉ là, nghe Hứa Hải Phong nói chuyện, tựa hồ là càng ngày càng bao che cho Hứa Hải Đường, vậy đến tột cùng là hắn có ý định thế nào đây.

Gian phòng đó rất tốt, ngươi tới sửa sang lại một phen, cho đường huynh ta ở lại một đoạn thời gian đi.

Cát Hào Kiếm ngẩng đầu, trong mắt nhìn Hứa Hải Phong tràn ngập nghi vấn.

Về phần Hứa Hải Đường tư thông ngoại địch, bán đứng đại sự quân kỷ, đó là tội đại ác, tuyệt không có thể xá miễn, liền do ngươi công thẩm, lăng trì xử tử, để cảnh trừng thế nhân.

Lời của Hứa Hải Phong chuyển lãnh, bên trong ẩn chứa sát khí triệt cốt, làm Cát Hào Kiếm nhịn không được rùng mình một cái.

Ngươi nhớ kỹ sao?
Nhìn Cát Hào Kiếm, Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi.
Khóe miệng Cát Hào Kiếm có chút trừu động, qua một thoáng, hắn rốt cục cúi đầu nói:
Thuộc hạ rõ ràng, đường huynh của chủ công ở tạm trong nội lao của giám sát sử, còn Hứa Hải Đường tội không thể tha, phải lăng trì xử tử, thông cáo thiên hạ, cho thế nhân cảnh giới.

Hứa Hải Phong lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, nói:
Được, ngươi đi xuống trước, ở trên xe chờ ta.

Cát Hào Kiếm lên tiếng, xoay người đi ra, trở lại trên xe, sờ soạng lên trán đã tuôn mồ hôi lạnh sầm sầm.

Đại ca, Tô gia đã đãi ta như vậy, ngươi nói phải làm thế nào ứng phó?
Gặp Cát Hào Kiếm đã đi xa, Hứa Hải Phong xoay người hỏi Phương Hướng Minh.

Nhị đệ, ngươi có chứng cớ sao?


Không có.
Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói:
Ta biết là được, không cần chứng cớ.

Phương Hướng Minh ngẩn ra, bị câu nói không chút lý lẽ của hắn làm cả người chấn động.
Những lời này của Hứa Hải Phong cho thấy, hắn đã nhận định việc này là do Tô gia gây nên.
Nếu đã nhận định, vậy vô luận bọn họ có bị oan uổng hay không, vậy đã không còn trọng yếu.

Cùng ta là bạn, ta sẽ đối đãi như tâm phúc tay chân, cùng ta là địch, ta sẽ tru diệt cả nhà.
Thanh âm Hứa Hải Phong tuy không cao, nhưng lãng đãng mà nói, thản thản đãng đãng, lại nói ra tiếng lòng chân thật của hắn:
Đại ca, tiểu đệ phải xử lý sự việc trong thành, đi trước một bước, thỉnh đại ca hướng cô bà cùng tam thúc ân cần thăm hỏi dùm tiểu đệ.

Hứa Hải Phong ôm quyền, xoay người bước đi.
Ở phía sau hắn, sắc mặt Phương Hướng Minh nghiêm nghị, liền ngay lúc một chân Hứa Hải Phong bước ra cánh cửa, hắn đột nhiên cao giọng nói:
Thần, Phương Hướng Minh cung tiễn chủ công.

Chân của Hứa Hải Phong tựa hồ có một chút dừng lại, lại tựa hồ như cũng không có nghe được thanh âm gì khác.
Một chiếc xe ngựa hào hoa từ cửa hông Phương phủ chậm rãi chạy ra.
Xe ngựa cũng không khác gì loại xe chuyên dụng của nhưng đại tộc giàu có, chỉ là hộ vệ quanh xe lại có chút gây cho người chú ý.
Hơn năm mươi người đoàn đoàn vây quanh xe ngựa dù một giọt nước cũng không lọt, bọn họ hiển nhiên là những chiến sĩ vĩ đại được huấn luyện kinh nghiệm, đôi mắt cảnh giác đánh giá bốn phía, tùy thời điều chỉnh phương vị của chính mình, ngăn lại những phương hướng có khả năng uy hiếp đến trong xe.
Nhóm người này có hơn mười người là vệ binh của giám sát sử phủ, còn lại đều là tinh anh đệ tử của Phương phủ.

Chủ công, thỉnh dùng trà.

Cát Hào Kiếm cung kính rót chén nước trà, đặt trên chiếc bàn nhỏ trong xe.
Từ sau khi Hứa Hải Phong lên xe ngựa, vẫn trầm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Hào khí trong xe thâm trầm buồn bực, làm trong lòng Cát Hào Kiếm vô cùng căng thẳng. Hứa Hải Phong phân phó không phức tạp, chỉ là việc này tuyệt đối không thể lộ ra.
Hôm nay mình đang được hắn coi trọng, tự nhiên không vì chuyện này mà chịu tội, nếu như ngày sau chọc cho hắn nghi kỵ, vậy…
Chỉ là chuyện cho tới hôm nay, đã không còn đường quay đầu lại. Trong lòng hắn âm thầm thở dài, như thế nào chuyện này lại đổ lên ngay đầu của mình a.
Hứa Hải Phong mở mắt, cầm chén trà lên, nhìn sương khói đang nhẹ dâng lên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Ở trong tim của hắn, làm sao có thể có được sự bình tĩnh dù trong chốc lát.
Hôm nay gặp Phương Hướng Minh, không thể nghi ngờ đã là con bài cuối cùng của hắn đã lật ra, điểm này hắn rõ ràng, Phương Hướng Minh càng thêm rõ ràng.
Từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa bọn họ, không còn là huynh đệ đồng sinh cộng tử, mà là quân thần trên dưới có phân biệt.
Từ sau một khắc hắn bước ra khỏi đại sảnh Phương phủ, đây đã là một chuyện thật không thể thay đổi.
Một tháng vây thành, Hồng Sắc Hải Dương ngàn dặm viện trợ…
Đại doanh tây bắc, Phương Hứa hai người kết làm huynh đệ…
Dưới Lâm An thành, Hắc Kỳ thiết quân sơ hiện tranh danh…
Đại doanh phương bắc, xuất sứ Hung Nô…
Kinh sư thất thủ, huynh đệ liên thủ tuyệt trần mà đi…
Hỏa thiêu Ngọa Long, thành tựu uy danh một đời tuyệt thế bá chủ…
Nhưng quan hệ giữa hai người họ cho đến hôm nay rốt cục không thể tránh khỏi sự chuyển biến.
Hết thảy, như mộng như huyễn.
Trong lòng Hứa Hải Phong cũng không biết là cảm tưởng gì, đến tột cùng là mừng rỡ một chút, hay là mất mác nhiều hơn một chút.
Nhưng bọn họ đều biết, hết thảy những việc này, đã là vận mệnh nhất định, không thể vãn hồi.

Chủ công…


Ân?

Phảng phất như từ trong mộng mới tỉnh, lối suy nghĩ của Hứa Hải Phong rốt cục bị tiếng kêu của Cát Hào Kiếm lôi kéo trở lại hiện thực.
Nhìn vào chén trà trong tay, sớm đã lạnh giá.

Chủ công, đã tới giám sát phủ, ngài…

Nguyên lai trong bất tri bất giác, đã qua thời gian dài như vậy.
Đây chính là sau khi hắn bước vào cảnh giới tông sư, lần đầu bị lạc chính mình.

Ai…Cát huynh.

Trong lòng Cát Hào Kiếm rùng mình. Hứa Hải Phong đột nhiên dùng cách xưng hô như vậy để bắt chuyện, thật không biết là phúc hay họa.

Thuộc hạ không dám, thỉnh chủ công gọi thẳng kỳ danh.
Hắn lập tức khom người nói.
Mỉm cười, Hứa Hải Phong hỏi:
Ngươi ở tại kinh sư ẩn tàng rất tốt, ta lại đem ngươi kéo vào dòng suối chảy, ngươi có hối hận không?


Thuộc hạ không dám.
Cát Hào Kiếm không chút chần chờ hồi đáp.

Không dám sao…

Trong lòng Cát Hào Kiếm kêu khổ, trong lúc bối rối, như thế nào hết lần này tới lần khác nói sai lời, nếu chọc cho hắn nghi ngờ trong lòng, chẳng những phú quý như mây khói đảo mắt thành không, dù là tính mạng cả nhà chỉ sợ cũng khó bảo toàn.
Hứa Hải Phong uống cạn chén nước trà trong tay, ngón tay vừa lộn, chén trà liền chuyển nhanh một vòng trong tay.

Cát huynh, ngươi lập gia đình nhiều năm, dưới gối chắc có trai có gái đầy nhà?

Cát Hào Kiếm không biết vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, chỉ là không dám chậm trễ, vội vàng nói:
Thuộc hạ có một trai một gái.


Cát huynh ý chí kinh thế, lệnh thiên kim nói ra cũng tri thư đạt lễ?


Tiểu nữ năm nay chỉ mới năm tuổi, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cũng vô cùng tinh nghịch.
Cát Hào Kiếm nhẹ giọng nói.

Tiểu hài tử sao, có đứa nào lại không tinh nghịch chứ?


Dạ…
Theo lời nói của Hứa Hải Phong, Cát Hào Kiếm cẩn thận đáp.

Gia huynh Hứa Hải Thiên có một đứa con trai, tên Bảo nhi, năm nay cũng lớn hơn lệnh ái một tuổi, thật là có duyên a.
Hứa Hải Phong đột nhiên cười nói.
Trong lòng trầm xuống, vẻ mặt Cát Hào Kiếm cũng liền cười theo, cũng không dám tùy ý tiếp lời.

Nếu Cát huynh không chê, Hứa mỗ liền thay thế gia huynh cầu hôn.

Cát Hào Kiếm cắn răng, xoay người bái xuống, nói:
Đa tạ chủ công ân điển.


Không cần phải khách khí.
Hứa Hải Phong đứng lên, nhẹ giọng nói:
Mới rồi ta có nói qua với đại ca, cùng ta là bạn, ta sẽ xem như tâm phúc tay chân, cùng ta là địch, ta sẽ tru diệt cả nhà.

Hắn nhấc màn xe, đi ra ngoài, liền ngay một khắc màn xe buông xuống, đột nhiên quay đầu cười nói:
Cát huynh, hết thảy làm phiền.


Dạ, chủ công.
Cát Hào Kiếm cúi đầu, cung kính đáp.
Hứa Hải Phong xuống xe ngựa, liếc mắt liền nhìn thấy hơn mười người vây quanh xe, đang đứng bên trong phủ đệ giám sát sử.
Hắn ở trong xe còn chưa đi ra, những người này cũng không dám có chút thư giãn. Đương nhiên, dù cho lá gan bọn họ có lớn, cũng không dám nghe lén trong xe nói chuyện.
Ánh mắt Hứa Hải Phong nhìn xa đông bắc, nơi đó mới là trung tâm của Đại Hán.
&&&&
Ba ngày sau, Cát Hào Kiếm công khai thẩm lý vụ án Hứa Hải Đường phản quốc.
Vụ án này đặc thù, người vây xem đông đảo, người người tấp nập, giọt nước không thông.
Dưới tình huống nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hứa Hải Đường tội không thể tha, toàn bộ nhận tội phục pháp.
Cát Hào Kiếm ở trên công đường, tự tay cởi quan bào, hạ lệnh đem lăng trì xử tử, lập tức chấp hành.
Đao phủ đem người đưa tới pháp trường, trói lên cột gỗ, dùng một trăm hai mươi đao xử giảo, sau đó cắt thây bêu đầu, thiên hạ khiếp sợ.
Sau khi xử quyết Hứa Hải Đường, Cát Hào Kiếm từ đại đường giám sát sử ba bước dập đầu, đi thẳng tới suất phủ thỉnh tội.
Ở phía sau hắn, là vô số dân chúng cùng binh lính. Bọn họ đi theo phía sau vị giám sát sử không sợ cường quyền này, cũng ba bước khấu đầu đi tới suất phủ.
Hứa Hải Phong mở rộng đại môn, trước mặt dân chúng toàn thành, tự tay mặc lại quan bào cho hắn, cũng tại chỗ cùng hắn kết làm thân gia.
Lập tức, trong thành hoan thanh như sấm.
Minh quân lương thần, truyền thành một đời giai thoại.
Đến tận đây, Cát Hào Kiếm danh chấn thiên hạ, được dân chúng tôn xưng là Cát thanh thiên.
Mà danh hào Cát thanh thiên của hắn vẫn không hề sỉ nhục, mấy năm xử án như thần, phàm là tội phạm rơi vào tay hắn, toàn bộ đối xử như nhau.
Toàn bộ thế gia đệ tử, đối với người này đều sợ hãi ba phần, không còn ai dám mở lời xúc phạm.
Về phần con cháu Hứa thị gia tộc, kiến thức thủ đoạn lôi đình của vị Cát đại nhân này, lại càng câm như hến, từ đó về sau luôn tự giữ mình, đều nhờ vào công lao hôm nay.
Phụ thân Hứa Hải Đường cầu xin mãi không được, đành rời xa đại doanh phương tây, không biết tung tích.
Mấy năm sau, lão nhân gia lại xuất hiện, dẫn theo một oa nhi chừng ba tuổi, truyền thừa hương khói nhất mạch đời này.
&&&&
Trong địa lao, cha con Hứa Gia Sinh ôm đầu khóc rống.
Khóc đến chỗ thương tâm, Hứa Gia Sinh đột nhiên tát mạnh một cái, đánh cho Hứa Hải Đường lảo đảo.
Nhưng người sau lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám có chút phản kháng.
Một lúc lâu, Hứa Gia Sinh đột nhiên xoay người quỳ xuống trước mặt Hứa Hải Phong, lão lệ tung hoành nói:
Phong nhi, bá phụ hướng ngươi dập đầu.

Hứa Hải Phong đưa tay nhẹ nhàng nâng lão nhân gia lên, nói:
Bá phụ, Phong nhi từ nhỏ nhờ ngài chiếu cố, ngài cần gì phải đa lễ.

Hứa Gia Sinh đau đớn khóc ròng nói:
Súc sinh này, hắn là quỷ mê tâm hồn, không ngờ dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế, nếu không gặp được hảo huynh đệ như ngươi, hắn làm gì còn mạng.

Hứa Hải Phong mỉm cười, trấn an Hứa Gia Sinh một lát, đưa lão nhân gia ra ngoài nghỉ ngơi.
Có lẽ bị kinh hách quá nhiều, Hứa Gia Sinh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Bá phụ già rất nhiều a.
Ra cửa, Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói.
Hứa Hải Đường đầy mặt xấu hổ, hắn cúi đầu nói:
Phong đệ, đa tạ ngươi.

Hứa Hải Phong buồn bã thở dài, nói:
Đường huynh, ở chỗ này có quen?


So với việc phải mất mạng thì được hơn nhiều lắm.
Hứa Hải Đường cười khổ nói.

Đường huynh, ta đáp ứng ngươi, trong vòng ba năm, nhất định đưa một người tới cùng ngươi gặp gỡ.


Ai?
Hứa Hải Đường khó hiểu nhìn hắn.

Tô Nhã Đình.


Cái gì…?
Hứa Hải Đường hoảng sợ thất sắc, hắn nhìn Hứa Hải Phong, không chớp mắt, lộ vẻ khó có thể tin.

Nếu đã dám dùng thủ đoạn với ta, vậy phải có giác ngộ bị lọt vào báo ứng. Nữ nhân này, coi như là ta đưa cho ngươi bồi thường đi.

Hứa Hải Phong rời đi, chỉ để lại Hứa Hải Đường kinh ngạc đứng trong địa lao, một lúc lâu không nói được lời nào.
Về tới suất phủ, Hứa Hải Phong còn chưa ngồi nóng chỗ, Tương Khổng Minh đã chạy tới.

Quân sư đại nhân, ngài đây là…


Chủ công, chuyện của ngài đã giải quyết xong?

Đối với những việc làm trong mấy ngày nay của Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh hoàn toàn xem tại trong mắt, nhưng hắn không nghe không hỏi, làm bộ hoàn toàn không biết.
Chỉ là mấy ngày nay, những sự việc lớn nhỏ trong đại doanh phương tây đều do Tương quân sư một tay xử lý, cũng không hề có một chuyện nào làm phiền đến Hứa Hải Phong.
Tương Khổng Minh lấy hành động của chính mình xem như ủng hộ hắn, thậm chí còn không tiếc hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, nghe nói gà bay chó nhảy xuất hiện trên người Tương đại quân sư này vài lần.

Ân…
Hứa Hải Phong gật nhẹ đầu, việc này tuy không hoàn mỹ, nhưng xem như thuận lợi, còn chuyện nào khác, phỏng chừng sau này không cần hắn quan tâm.

Chủ công, đã như vậy, chúng ta có nên lên đường hay không?


Lên đường? Đi đâu?


Kinh sư.


Kinh sư?


Đúng vậy, kinh sư chính là căn bản của Đại Hán, chỉ có trú đóng nơi đó, mới chiếm được Đại Hán chính thống.

Hứa Hải Phong nhướng mày:
Nên trở về kinh sao…
Hắn nhẹ nhàng than khẽ.

Đúng vậy, chủ công, tuy chúng ta đã lấy được hai trận đại thắng, chẳng qua sự tình ngày sau, vẫn còn bề bộn như trước, thật không thể lơ là.

Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, nói:
Không sai, ta đã từng đáp ứng, nên vì Tằng Chí Hoành đưa tiễn, cũng là lúc nên đi.


Người này trung liệt, học sinh cũng muốn tận một phần tâm lực.
Tương Khổng Minh đột nhiên nói.
Mỉm cười, Hứa Hải Phong ngẩng đầu lên, nhìn lên trời cao vô tân, rốt cục thở dài nói:
Đúng vậy, kinh sư, ta rốt cục phải về.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.