• 1,265

Chương 397: Chiêu Hàng


Số từ: 3422
Thương Châu thành, tòa thành trì chỉ trong một năm đã sang tay chủ nhân hai lần, lúc này, lại thêm một lần bị vây trong ngã tư đường đầy mưa sa gió giật.
Nơi này là Thương Châu, là ngay giữa vùng bụng của Đại Hán đế quốc.
Vị trí địa lý của nó dị thường trọng yếu, quan đạo bằng phẳng giống như mạng nhện trải rộng cả phương bắc.
Nếu không như thế, nó cũng không phải là nơi mà các binh gia chiến tranh đều muốn chiếm đóng.
Hôm nay, dưới Thương Châu thành, lại tới một đại quân võ trang hạng nặng.
Bọn họ nhân số đông đảo, quân kỷ nghiêm minh, trước Thương Châu thành hợp thành đám người liên miên vô tận.
Bên trong thành, Nhị Hỗ phẫn nộ đi nhanh xuống thành tường.
Lúc này, hắn đã không còn gọi là Nhị Hổ, mà đã gọi là Hứa Lịch Hổ.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hải Phong ban họ cho dũng sĩ dưới trướng của mình, nhưng tuyệt đối cũng không phải là lần cuối cùng.
Hơn nữa, Hứa Lịch Hổ đạt được vinh diệu này, cũng đã sớm không còn là một gã vạn nhân trưởng, dưới sự cố ý an bày của Tương Khổng Minh, hắn đã trở thành thủ nhậm đại thống lĩnh của thành vệ quân Ngọa Long thành, hiện tại gọi là thiết huyết quân.
Dưới trướng của hắn có ba vạn người, có bảy phần đã kinh nghiệm qua cuộc chiến thủ thành cùng Khải Tát nhân. Ba thành binh nguyên khác, đại khái cũng là lão binh Đại Hán ngày trước tại địa phương này. Trải qua mấy tháng khổ huấn, đã đủ lực chiến đấu.
Chỉ là nhìn mười vạn hùng binh chí khí cao ngang bên ngoài thành, hắn cũng không dám tự tiện xuất binh tiếp chiến.
Phó quan dẫn ngựa qua cho hắn, Hứa Lịch Hổ xoay người nhảy lên, nhanh chóng đi tới nha môn trong thành.

Hứa thống lĩnh, Trương thống lĩnh không có ở đây.

Xa xa, nhìn thấy Hứa Lịch Hổ cưỡi ngựa phóng nhanh đến, hơn nữa trên mặt vị tướng lãnh cao cấp mới nhậm chức này, lại tràn ngập vẻ tức giận bất đắc dĩ cùng oán hận.
Tiểu binh giữ cửa lập tức cơ trí kêu lên, nếu bị vị thống lĩnh đại nhân này đánh cho một roi, tuyệt đối là không chỗ kêu oan.

Trương tướng quân ở nơi nào?


Trương tướng quân đã đi đến chỗ ở của Lộ lão tướng quân.


Lộ lão tướng quân?
Hứa Lịch Hổ nhướng mày, lôi kéo cương ngựa. Bảo mã hí dài một tiếng, cả người dựng lên, xoay lại phóng đi, đảo mắt không thấy.
Toàn bộ quan binh thầm khen trong lòng, người này có thể đạt được quan chức cao như thế, hiển nhiên là có khả năng hơn người a.
Chẳng qua bọn họ cũng không biết, bảo mã của Hứa Lịch Hổ, chính là một trong những huyết tửu chiến mã đời thứ hai, nguyên nhân chính là nó mang đủ loại đặc tính làm cho người khác phải trợn mắt cứng lưỡi, cho nên mới có thể làm cho hắn thao túng thuần thục như chính cánh tay của mình như thế.

Giá…

Hứa Lịch Hổ một đoạn đường quất ngựa nhanh chóng đi tới. Cũng may lúc này giới nghiêm toàn thành, trên đường rải rác không có bao nhiêu người đi lại. Nếu không hắn phóng ngựa không chút kiêng nể như thế, nhất định sẽ gây ra tai họa.
Vứt cương, Hứa Lịch Hổ xoay người xuống ngựa.
Đây là một tòa đại viện, chung quanh là vách tường màu nâu đen, ngăn lại tầm mắt nhìn vào bên trong. Vào đại viện, điển hình là kiến trúc phương nam.
Đình viện thật sâu, kỳ hoa dị thảo, mỹ luân mỹ hoán.
Chẳng qua Hứa Lịch Hổ cũng không có chút để ý. Ánh mắt của hắn cho tới bây giờ cũng không có liếc mắt nhìn cảnh trí xinh đẹp trước mắt mình.

Trương thống lĩnh ở đâu?

Một gã nô bộc vội vàng chỉ vào đại sảnh phía trước nói:
Hồi Hứa thống lĩnh, Trương thống lĩnh đang nói chuyện cùng lão tướng quân trong đại sảnh.

Hứa Lịch Hổ nhướng mày, cũng không chờ bọn hắn chạy đi thông báo, cứ như vậy trực tiếp xông đi vào.
Trong đại sảnh, Lộ Đỉnh Thịnh cùng Trương Tấn Trung hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ là đang thảo luận điều gì.
Vừa nhìn thấy Hứa Lịch Hổ, đều có chút không được tự nhiên.

Trương thống lĩnh, đám vô lại bên ngoài kia, quá mức ngông nghênh. Mạt tướng bất tài, nguyện ý suất lĩnh bổn bộ binh mã, cùng bọn hắn đánh một trận.
Hứa Lịch Hổ cao giọng nói.

Cái này…Hứa tướng quân…
Trương Tấn Trung ngẩn ra, nói:
Việc này cần phải thương nghị lại.


Thương nghị lại?
Hứa Lịch Hổ tuy đang nổi giận, tuy hắn không dám ngay mặt chỉ trích vị Trương Tấn Trung toàn quyền phụ trách chiến dịch phương nam này, nhưng trong giọng nói cũng mang theo vẻ tức giận.

Không sai, phải từ từ thương nghị.
Ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ nhàng uống một ngụm trà thơm, Lộ lão tướng quân nhẹ giọng nói.
Trong lòng Hứa Lịch Hổ trầm xuống, hắn hít sâu một hơi, nhưng đối với vị lão tướng quân này, hắn cũng không có cách nào, lại càng không dám có lòng dạ đối mặt.
Luận lịch duyệt, luận bối phận, người Hán từ ngàn xưa đã có thói quen. Vô luận thói quen này tốt hay xấu, hắn cũng không có năng lực đánh vỡ, Lộ Đỉnh Thịnh, tuổi tác cùng thân phận của lão ở nơi này, cho dù là Hứa Lịch Hổ, cũng không dám có chút mạo phạm.

Nhưng người ta đã khi dễ đến ngay trên đầu chúng ta rồi.
Hứa Lịch Hổ bất mãn nói thầm.
Từ sau khi Hứa Hải Phong tự mình dẫn đại quân viễn chinh thảo nguyên, không ngừng truyền đến tin tức chiến thắng, nhưng ngay lúc cuộc chiến đang đi tới mức quan trọng cuối cùng, thì Trình gia nam phương rốt cục đã động.
Bọn họ thay đổi hẳn thái độ bình thường, không hề vận tống bất cứ vật phẩm chiến lược gì cấp cho triều đình phương bắc, nhưng lại thổi phồng ra một nhân vật làm cho bất luận kẻ nào cũng không dự liệu tới.
Lưu Chính Khải, vị thái tử điện hạ của Đại Hán ngày trước, rốt cục quang minh chính đại bước lên đài.
Dưới trướng hắn, trợ giúp đắc lực nhất chính là Kỳ Lân quân đoàn do cha con Đàm Hoành Đạt cầm đầu.
Ngày Lưu Chính Khải xuất binh, đầu tiên lập con trai duy nhất của Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại nguyên soái Cổ Thừa Ân làm đại tướng tiên phong, dọc theo đường đi, rất ít có chống cự.
Đại Hán phương bắc lúc này, tuy đã là thiên hạ của Hứa Hải Phong, nhưng chỉ mới không bao lâu, tâm hệ chính thống của Lưu gia, cũng đã xâm nhập lòng người quá lâu. Nghe nói thái tử điện hạ bắc thượng, thân sĩ quan viên các nơi vốn không hề dám ngăn trở.
Cho nên mới để cho bọn họ dọc theo đường đi xuôi gió xuôi nước đi tới Thương Châu.
Chẳng qua vận tốt của bọn họ hiển nhiên đến đây đã chấm dứt.
Tuy không biết phương nam đã xảy ra biến hóa gì. Nhưng Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh cũng không hề sơ ý khinh thường việc này chút nào.
Khi bọn họ điều tập binh lính tiến hành bắc phạt, liền đem Thiên Ưng quân đoàn trú đóng tại phương tây cùng Thiết Huyết quân điều tới phía nam, trú đóng bên trong Thương Châu thành.
Hôm nay, sau hai ngày, Lưu Chính Khải cũng không phát động cuộc chiến công thành, chỉ là không ngừng phái người kêu réo trước trận, khoa trương mình mới là chính thống Đại Hán, lệnh cho quan viên trong thành toàn bộ quy thuận.
Hai ngày, dân chúng quan binh trong thành lòng người bàng hoàng, loại trạng thái này nếu Lưu Chính Khải đột nhiên phát động cường công, Hứa Lịch Hổ cũng không dám cam đoan, Thương Châu thành có thủ được hay không.
Tuy tin tức Lưu Chính Khải xuất hiện đã sớm dùng công văn gia cấp tám trăm dặm đưa tới cho Hứa Hải Phong, nhưng nếu muốn trông cậy vào lão nhân gia ông ta ban sư cứu viện, chỉ sợ cơm canh đều đã nguội lạnh.

Khái…

Nhìn ra sự bất an cùng băn khoăn trong lòng Hứa Lịch Hổ, Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên ho khan một tiếng, đưa cho hắn một bức thư.
Hứa Lịch Hổ sửng sốt, tiếp nhận, vội vã nhìn qua một lần, nhưng trong lòng chợt dâng lên dự triệu điềm xấu.

Lão tướng quân, đây là?


Trưa hôm nay, có người đến phủ lão hủ, đưa cho lão hủ thứ này.

Hứa Lịch Hổ suy nghĩ chốc lát, sắc mặt khẽ biến.
Phong thư này do chính tay Lưu Chính Khải viết ra, thỉnh Lộ Đỉnh Thịnh đi đến Kỳ Lân quân đoàn một chuyến.

Cửa thành đã đóng chặt, bọn họ làm sao đi vào?
Hứa Lịch Hổ hỏi.

Hắc hắc…
Trương Tấn Trung nhẹ nhàng cười, nói:
Hứa thống lĩnh, Thương Châu thành rất lớn.

Hai mắt Hứa Lịch Hổ trợn lên, thầm nghĩ nói nhảm, đương nhiên là Thương Châu thành rất lớn.

Trình gia, sẽ không bỏ qua tòa thành thị này.
Trương Tấn Trung giải thích tiếp.

Gian tế?
Hứa Lịch Hổ kinh hô, nguyên lai bên trong Thương Châu thành, còn có tai mắt của địch nhân.

Không sai.

Hứa Lịch Hổ không nói hai lời, đang muốn quay đầu đi ngay.
Nhìn thấy Trương Tấn Trung kéo lại tay áo hắn, nói:
Hứa thống lĩnh, đi đâu?


Tìm tòi toàn thành, ta muốn đem đám chuột nhắt này moi ra.

Trương Tấn Trung cười khổ một tiếng, nói:
Hôm nay là thời khắc phi thường, nếu làm ra cử chỉ gây nhiễu dân chúng, sợ là sẽ mất nhiều hơn được.

Hứa Lịch Hổ cau mày, đối với những lời này hắn đúng là có chút đồng ý, nhưng với đầu óc của hắn, chứng thật là nghĩ không ra có ý gì hay hơn.

Ai…
Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên thở dài một tiếng, hấp dẫn ánh mắt hai người bọn họ.
Lão tướng quân chậm rãi đứng lên, nói:
Ngày mai lão hủ sẽ đi một chuyến.

Trong lòng Hứa Lịch Hổ rùng mình, kinh hô:
Lão tướng quân, không được, đây là một lần Hồng Môn Yến (), sợ là có đi không về…

Lộ Đỉnh Thịnh tránh ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn Trương Tấn Trung, ánh mắt của hắn mang theo vài phần cảm tình nói không nên lời.
Trương Tấn Trung trầm ngâm nửa giây, nói:
Lần này lão tướng quân đi, hẳn là không có nguy hiểm gì lớn.


Tại sao?
Hứa Lịch Hổ kinh ngạc hỏi.
Chẳng lẽ hắn và Trình gia là thân thích hay sao, vì sao lại nói khẳng định như thế.

Lão tướng quân đức cao vọng trọng, trong đại doanh phương tây, cũng không ai có thể sánh bằng. Hôm nay nhận lời ước hẹn, nếu có gì không ổn, hắc hắc…Cử chỉ chiêu hàng của Lưu Chính Khải, chẳng phải là muốn tự quật phần mộ sao?
Trương Tấn Trung lạnh lùng thốt.

Chiêu hàng?
Hứa Lịch Hổ hoài nghi hỏi.

Không sai, nếu ngay lúc này mà Lưu Chính Khải lại đi mời lão tướng quân đến dự tiệc, vậy chuyện duy nhất hắn muốn làm, cũng chỉ có một chuyện.
Trương Tấn Trung khẳng định nói.
Hứa Lịch Hổ quay đầu nhìn lão tướng quân, trong mắt vô cùng lo lắng:
Lão tướng quân, vô luận trong hồ lô của Lưu Chính Khải bán thuốc gì, theo ý mạt tướng, đừng nên để ý tới mới tốt.


Không đáng để ý tới?
Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên cất tiếng cười to, nói:
Lá gan của Nhị Hổ ngươi từ khi nào lại trở nên kém như vậy.

Sắc mặt Hứa Lịch Hổ đỏ lên, khi hắn chiến đấu, luôn xung phong lên trước, phấn dũng liều mạng, nhưng đối phó với âm mưu quỷ kế, hắn chứng thật là không có khả năng.
Lộ Đỉnh Thịnh mỉm cười, tiến lên vỗ bả vai của hắn, nói:
Yên tâm đi, tiểu tử kia, lão tử là người đi ra từ trong núi đao biển máu mà vẫn còn sống, ta cũng không tin, ngày trước không chết trong tay Hung Nô nhân, nhưng hôm nay lại chết trong tay của người nhà.

Trương Tấn Trung cũng thở dài một tiếng, đứng ngay trước mặt Lộ Đỉnh Thịnh, hướng lão vái chào thật sâu, nói:
Lộ lão tướng quân, vậy…hết thảy đều phải nhờ ngài.

________________________________________
(): Trong phong trào khởi nghĩa chống Tần, đạo quân khởi nghĩa ở huyện Bái do Lưu Bang lãnh đạo là một lực lượng không thể coi nhẹ. Lưu Bang tự Quý người xã Phong, huyện Bái, ông đã tụ tập hơn trăm người chiếm cứ trên núi Mang Đãng.
Ít lâu sau, Lưu Bang được tin Trần Thắng và Ngô Quảng khởi nghĩa, bèn cử người sang liên hệ với hai người bạn của mình đang làm huyện lại là Tiêu Hà và Tào Tham, họ giết chết quan huyện, chiếm lấy huyện lỵ, nhanh chóng tụ tập được hai ba nghìn quân, Trương Lương ở Lưu Thành cũng dẫn hơn 100 người đến xin theo, Lưu Bang nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương, đã dẫn quân đi theo Hạng Lương.
Sau khi Hạng Vũ đánh bại quân Tần ở Cự Lộc, biên chế hàng binh của Chương Đan, từ đó trở nên rất kiêu ngạo, khi được tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm Dương, Hạng Vũ vô cùng bực tức, bèn dẫn quân đánh thẳng sang cửa ải Hàm Cốc, quân của Lưu Bang quá ít, nên quân của Hạng Vũ đã nhanh chóng chiốm được cửa ải, ̣đánh thẳng một mạch đến Hồng Môn mới đóng quân lại, nơi này chỉ còn cách nơi đóng quân của Lưu Bang hơn 40 dặm. Khi Hạng Vũ bàn cách đối phó với Lưu Bang thì mưu sĩ Phạm Tăng trả lời rằng: "Lưu Bang là một tên vô lại, nay hắn chiếm được Hàm Dương, mà không hề tham của và mỹ nữ, quá đó đủ biết dã tâm của hắn không nhỏ, nếu không trừ bỏ hắn đi thì tất để vạ về sau ."
Hạng Vũ nghe vậy bèn hạ quyết tâm tiêu diệt Lưu Bang. Hạng Bá chú của Hạng Vũ và Trương Lương thuộc hạ của Lưu Bang vốn là đôi bạn tri giao. Lưu Bang bèn nhờ Trương Lương mời Hạng Bá đến, nó rõ mình không dám phản đối Hạng Vũ, mong Hạng Bá về nói hộ và khuyên Hạng vũ chớ nên xuất binh. Đồng thời còn bảo Trương Lương làm mối, đem con gái mình gả cho con trai của Hạng Bá. Hạng Bá vui mừng rồi tỏ ý sẽ tiến dẫn Lưu Bang đến xin lỗi Hạng Vũ.
Hôm sau, Lưu Bang dẫn theo Trương Lương, Phàn Khoái, gồm hơn 100 người đến Hồng Môn xin lỗi Hạng Vũ. Lưu Bang thành khẩn nói với Hạng Vũ rằng: "Tôi và tướng quân cùng khởi binh diệt Tần, tướng quân đánh Hà Bắc, tôi đánh Hà Nam, tôi may mắn tiến vào cửa ải trước, nhưng tôi vẫn ngày đêm mong tướng quân đến, chứ đâu có ý kháng cự với tướng quân? Ngay đến việc vua Tần đầu hàng, tôi cũng còn đợi tướng quân đến giải quyết, mong tướng quân chớ có nghe lời đồn nhảm". Hạng Vũ nghe vậy lửa giận cũng bớt đi một phần, rồi cười phá lên rằng: "Tôi vốn không nghi ngờ Bái Công, cũng chỉ vì thủ hạ của Bái Công tung tin, nên tôi mới nghĩ vậy thôi. " Hạng Vũ nói xong liền nắm tay Lưu Bang giảng hòa, rồi ra lệnh bày tiệc tiếp đãi Lưu Bang. Phạm Tăng biết Lưu Bang là người túc chí đa mưu, vốn muốn nhân cơ hội này để trừ đi cho đỡ hậu hoạn, nhưng nào ngờ Hạng Vũ lại không làm như đã bàn, mà còn nói năng rất vui vẻ.
Trong bữa tiệc, Phạm Tăng đã nhiều lần giơ miếng ngọc đeo bên mình ra hiệu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ cứ làm như không nhìn thấy, Phạm Tăng sốt ruột bèn mượn cớ ra ngoài, tìm gặp Hạng Trang em họ của Hạng Vũ và nói rằng: "Đại vương mền lòng không nỡ hạ thủ, nay anh vào múa kiếm trợ hứng, rồi nhân cơ hội giết quách Lưu Bang đi". Hạng Trang nghe theo liền vào phòng tiệc nói rằng: "Nay chẳng có trò gì vui cả, vậy tôi xin múa kiếm để trợ hứng". Nói xong liềm rút kiếm ra, vừa múa vừa áp sát Lưu Bang, mũi kiếm đã nhiều lần sắp chạm vào Lưu Bang, khiến Lưu Bang hoảng hốt phải ngả người về phía sau để tránh.
Hạng Bá nhận rõ ý đồ của Hạng Trang, lo lắng thân gia của mình bị hại bèn nói rằng: " Hai chúng ta cùng múa cho vui". Nói xong cũng rút kiếm ra vừa múa vừa che chở cho Lưu Bang. Trương Lương thấy tình hình nguy cấp, bèn lẻn ra ngoài nói lại với Phàn Khoái, Phàn Khoái vội vàng một tay cầm lá chắn, một tay cầm kiếm đi vào, đám vệ binh toan ngăn lại đều bị Phàn Khoái đẩy cho ngã chổng gọng.
Hạng Vũ đột nhiên thấy một đại hán vai hổ lưng gấu sấn sổ đi vào, quát hỏi là ai thì Trương Lương vội bước ra nói rằng: "Đây là người đánh xe của Bái Công, tên là Phàm Khoái". Hạng Vũ quay sang bảo vệ sĩ thưởng cho Phàn Khoái một vại rượu và một đùi lợn, Phàn Khoái dùng kiếm thái thịt ăn uống như hổ sói, chỉ một lúc là hết sạch. Hạng Vũ thấy vậy lại hỏi: "Tráng sĩ còn uống được rượu nữa không?", Phàn Khoái dửng dưng đáp: "Tôi chết cũng không sợ nữa là, còn sợ uống rượu? Ngày xưa, vua Tần giết người như rạ, khiến người thiên hạ phải làm phản.
Hoài Vương đã ra hẹn là ai vào Hàm Dương trước, thì người đó được phong làm Quan Trung Vương, nay Bái Công đã vào trước mà vẫn không làm Vương, cung điện và kho tàng đều niêm phong cẩn thận , rồi trú quân ở Bá Thượng để đợi tướng quân đến. Nay tướng quân nghe lời đồn nhảm toan hại Bái Công, làm như vậy có khác gì vua Tần tàn bạo". Hạng Vũ nghe xong chẳng biết đối đáp ra sao, Trương Lương nhân lúc đó ra hiệu cho Lưu Bang, Lưu Bang liền mượn cớ ra ngoài, rồi cùng Phàn Khoái theo đường tắt trở về Bá Thượng.
Trương Lương đoán chừng Lưu Bang đã an toàn trở về Bá Thượng, liền đem lễ vật của Lưu Bang để lại dâng cho Hạng Vũ và nói rằng: "Bái Công đã say rượu không thể đến cáo từ, có dặn tôi đem đôi chén ngọc này biếu tướng quân". Hạng Vũ nghe nói Lưu Bang đã ra về, đành phải nhận lấy chen ngọc đặt lên trên ghế. Phạm Tăng vô cùng bực tức, bèn rút kiếm chém vỡ chén ngọc rồi than rằng: "Hạng Vương thật là ấu trĩ, kẻ tranh giành thiện hạ với Hạng Vương sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ còn chờ làm tù binh mà thôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.