• 1,263

Chương 402: Khách Từ Nam Phương


Số từ: 2393
Thương Châu thành, trong một ngôi biệt thự hẻo lánh.
Hứa Hải Phong mang theo Trương Tấn Trung, Tằng Khắc Vi cùng Hứa Lịch Hổ ba người đi tới đại sảnh. Ở phía sau bọn họ, Lộ Đỉnh Thịnh lão tướng quân ngồi trên ghế mây, do hai tên gia tướng tâm phúc khiêng đi tới.
Từ sau khi nghe tin tức có sứ giả Trình gia đến cầu kiến Hứa Hải Phong, bọn họ liền lập tức chuẩn bị nghênh đón.
Chẳng qua, ở trong hoàn cảnh này, tự nhiên là không có khả năng khua chiêng gióng trống nghênh đón.
Bí ẩn đến, lặng lẽ nói, mới là chính lý.
Tuy kịch độc trên người Lộ Đỉnh Thịnh còn chưa khỏe hết, nhưng vị lão nhân gia này lại biểu hiện ra thái độ tích cực, chủ động muốn xin tham dự.
Hứa Hải Phong lập tức vui vẻ đáp ứng, có vị lão nhân gia này, rất nhiều lời hắn không tiện nói ra, Lộ Đỉnh Thịnh cũng có thể ỷ thân phận kẻ cả mà nói. Mà này, hiển nhiên cũng là mục đích mà Lộ Đỉnh Thịnh đến đây.
Nghe được tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, mọi người bên trong phòng đều đứng lên.
Hứa Hải Phong ngưng tụ hai mắt, ngoài ý muốn nói:
Nguyên lai là Anh Hào huynh đích thân đến, Hứa mỗ thật sự là cảm thấy được yêu mà sợ.

Người trong phòng, chính là nhân vật kiệt xuất đời này của Trình gia, Trình Anh Hào.
Lấy thân phận địa vị của hắn, đã gần với Trình Huyền Phong cùng đương đại gia chủ Trình gia Trình Gia Sanh.
Hai vị kia mọi người đều đã biết bọn họ cũng đã không quá để ý tới sự vật cụ thể trong gia tộc, nói cách khác, tại Trình gia, chân chính chủ trì mọi chuyện thường ngày, chính là vị trẻ tuổi thừa kế này.
Đại Hán tứ đại thế gia, bất luận là xuất từ nguyên nhân gì, đều ở trong bất tri bất giác đã hoàn thành việc truyền thừa cho đời sau.
Vào thời đại chiến hỏa bay loạn, luôn luôn là thiên hạ của người trẻ tuổi.

Hứa tướng quân.
Trình Anh Hào nhìn hắn, tuy gương mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn cũng quyết không hề bình tĩnh.
Hứa Hải Phong, người tuổi trẻ so với hắn còn nhỏ hơn mấy tuổi, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cũng đã rơi vào cục diện đối địch nhau.
Chỉ là mặc cho ai cũng không nghĩ đến, cuối cùng có được thiên hạ Đại Hán, cũng chính là một gã thiên tướng nho nhỏ mà lúc đầu không ai xem vào trong mắt.
Trên mặt Hứa Hải Phong lộ ra vẻ tươi cười thật tình, hắn tiến lên thân thiết nắm tay Trình Anh Hào, cười nói:
Anh Hào huynh đích thân đến, thật đủ thành ý, mời…

Trình Anh Hào cũng nở nụ cười hòa thiện, vô luận trong lòng bọn họ suy nghĩ như thế nào, nhưng ở mặt ngoài, bọn họ đã làm đủ những gì cần làm.
Dưới sự bắt chuyện ân cần của Hứa Hải Phong, bọn họ đi vào trong sảnh phân ngôi chủ khách cùng ngồi xuống.
Trình Anh Hào đưa mắt nhìn mấy người trong sảnh, hắn thở dài một hơi, trước khi tới đây trong lòng hắn cũng không yên, bởi vì hắn cũng không biết Hứa Hải Phong sẽ đối đãi thế nào với người của Trình gia từ xưa tới nay luôn đứng ngay phe đối lập với hắn.
Nếu Hứa Hải Phong khua chiêng gióng trống đón tiếp hắn đi vào, vậy hắn căn bản là không cần bàn tiếp, trực tiếp xoay người, suy nghĩ làm sao bình an rời đi mới là đúng nhất.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, Hứa Hải Phong chỉ đem tới mấy vị tướng lãnh quan viên tâm phúc đến tham dự bên trong, đó chính là nói, ít nhất ở trong tim của hắn, cũng hi vọng hòa bình giải quyết cục diện phương nam.
Ở thời khắc này, hắn mới chính thức thả lỏng tâm trạng xuống.
Trình Anh Hào nhìn mọi người đã an ổn ngồi xuống, đột nhiên đứng lên, hướng Hứa Hải Phong vái chào thật sâu, nói:
Hứa tướng quân, hôm nay tại hạ đến, là vì thỉnh hàng mà đến.

Mọi người kể cả Hứa Hải Phong đồng thời ngẩn ra, tuy mục đích của hắn cơ hồ mọi người đều có thể đoán được tám chín phần mười, nhưng vô luận là người nào, đều vạn vạn nghĩ không ra, hắn sau khi ngồi xuống thì câu thứ nhất liền trực tiếp nói thẳng.
Vẻ mặt Hứa Hải Phong chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức đứng lên, cười dài nói:
Trình huynh sao lại nói vậy, tất cả mọi người chỉ vì muốn giúp cho dân chúng trong thiên hạ an cư lạc nghiệp, không chịu tai ương đao binh thôi.

Chân mày Trương Tấn Trung có chút vừa động, thầm nghĩ, ngươi nói thật chính nghĩa lẫm nhiên, hết thảy vì thiên hạ dân chúng, vậy cứ đem ngôi vị hoàng đế nhường ra là được, cũng không sợ nhiều người quan tâm tới nó. Chỉ là lời nói này, ở trong đầu hắn thổi qua trong nháy mắt, cũng vạn vạn không dám biểu lộ nửa phần.
Trình Anh Hào cười khổ một tiếng, nói:
Vô luận là nguyên nhân ra sao, ngày trước Trình gia có chỗ nào đắc tội, còn thỉnh tướng quân đại lượng.

Vẻ mặt Hứa Hải Phong mỉm cười, lấy vẻ tươi cười chân thành nhất nói:
Mọi chuyện đã qua như mây khói, Trình huynh cần gì phải canh cánh trong lòng.

Trình Anh Hào lại ôm quyền, đang định nói chuyện.
Chợt thấy Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn trời, cười nói:
Nguyên lai Anh Đào huynh cũng tới.


Cái gì?
Trình Anh Hào biến sắc, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức nói:
Hứa tướng quân, trước khi tại hạ tới đây, từng có dặn dò, không cho kẻ nào đi theo vào thành, chỉ là Đào đệ…

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói:
Hứa mỗ biết, Anh Đào huynh tự nhiên là ngoại lệ.
Hắn đứng lên, hướng đám người Lộ Đỉnh Thịnh nói:
Phiền cực các vị nói chuyện cùng Trình tướng quân, Hứa mỗ đi một chút sẽ trở lại.

Trình Anh Hào tiến lên một bước nói:
Hứa tướng quân…


Hứa mỗ rõ ràng.
Hứa Hải Phong đưa tay ngăn trở lời của hắn, nói:
Vô luận Hứa mỗ cùng lệnh đệ ai thắng ai bại, quyết sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nhà.

Trình Anh Hào bất đắc dĩ thở dài, không tiếp tục khuyên can.
Hữu nghị, hắc…chỉ sợ là ích lợi mới đúng.
Thân hình Hứa Hải Phong vừa động, đã rời khỏi nơi đó, như quỷ mị xuất hiện trên nóc nhà.
Tốc độ của hắn cực nhanh, lạ thường khôn cùng, dù là binh đinh thủ vệ, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người phiêu nhiên bay qua, vuốt vuốt đôi mắt, cũng không phát hiện được gì, không khỏi hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm hay không.
Trong chốc lát, hắn đã đi tới trên một tháp cao, ở nơi đó, có một thanh niên vóc người cường tráng đang đứng chờ đợi.

Anh Đào huynh, kinh sư từ biệt, đã có mấy năm, nghĩ không ra ta và ngươi còn có duyên đánh một trận.
Hứa Hải Phong cười dài một tiếng, đứng đối diện với hắn.
Trình Anh Đào nhìn kỹ hắn, thần sắc trong mắt rất phức tạp, một lúc lâu, rốt cục nói:
Ta không phải đối thủ của ngươi.

Hứa Hải Phong mỉm cười không nói, ở lúc này, hắn đã lĩnh ngộ thiên địa huyền bí, có thể nắm tự nhiên lực trong tay, dù là cùng thiên hạ đệ nhất cao thủ Thái Ất chân nhân đối chiến, cũng có thể có cơ hội thắng.
Mà Trình Anh Đào, đặt chân lên cảnh giới tông sư, tạm thời chưa đến một năm. Sự chênh lệch giữa hai người, đó là vừa xem liền hiểu ngay, cho nên Hứa Hải Phong cũng không kỳ quái hắn sẽ nói ra lời như vậy.

Hôm nay ta tới đây, nguyên bổn là phụng mệnh của lão tổ tông, truyền một câu nói.


Thỉnh nói.


Lão tổ tông đã mang gia chủ đi tới Giang Nam tiềm tu, từ nay về sau sẽ không hỏi qua thế sự.


Không hề hỏi qua thế sự?
Hứa Hải Phong nghiêng đầu qua, nhìn ra phương nam, ánh mắt của hắn tựa hồ xuyên thấu qua trọng trọng trở ngại, thấy được vị lão nhân đã làm cho hắn bước được vào cảnh giới tông sư chân chính.

Không sai, hết thảy trong hàn gia, từ nay về sau đều phó thác gia huynh.

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, nhẹ giọng nói:
Nguyên lai Anh Hào huynh đã là Trình gia tông chủ.

Trình Anh Đào cất cao giọng nói:
Đúng vậy.
Hắn lui ra phía sau một bước, đột nhiên hướng Hứa Hải Phong thi lễ.
Hứa Hải Phong cả kinh, đang định hoàn lễ, lại nghe hắn nói:
Đây là do lão tổ tông mệnh cho ta hướng Hứa tướng quân thi đại lễ này.

Động tác của Hứa Hải Phong chợt dừng phắt lại, hắn lẳng lặng nhìn Trình Anh Đào, rốt cục thở dài nói:
Hứa mỗ rõ ràng, chỉ cần ngày sau Trình gia sẽ không lặp lại, Hứa mỗ quyết sẽ không làm ra việc tuyệt tình như thế.

Gương mặt Trình Anh Đào không có phản ứng, chỉ hướng hắn vái chào thật sâu, nói:
Được lời hứa của ngài, đa tạ.

Hứa Hải Phong hướng hắn hơi gật đầu, xem như nhận lễ này của hắn.
Trình Anh Đào đứng dậy, ngắm nhìn hắn, đột nhiên nói:
Hứa huynh là kỳ tài ngút trời, tập võ chỉ được mấy năm, đã vang danh khắp thiên hạ, cuộc chiến Thái Nguyên, lực chiến hai đại tông sư, thần công như thế, dù xưng là đệ nhất đương thời, cũng không quá đáng.


Nơi nào, là may mắn mà thôi.

Trình Anh Đào mỉm cười, đột nhiên nói:
Chỉ là hôm nay vừa thấy, Trình mỗ đúng là có chút thất vọng.


Vì sao?
Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.

Đạo võ học, không tiến sẽ lui, sau Thái Nguyên, đã được nửa năm, Hứa huynh lui bước.
Trình Anh Đào nhìn hắn, nói từng chữ một.
Vẻ mặt Hứa Hải Phong ngưng trọng, hắn tự nhiên biết rõ việc của mình, bên ngoài thành Tây Kinh, chính mình đối với sự khiêu chiến của Lợi Trí, đã tránh mà không đánh, đã để lại một bóng ma trong lòng, giống như có một vết thương khắc sâu vào lòng, khiến cho hắn không lúc nào quên.
Tuy hắn có thể xuyên thấu qua lực lượng của dị năng đoàn mà không ngừng đề thăng cảnh giới bản thân, nhưng vì thời gian gấp gáp, hắn lại vội vàng chạy về, vô luận là tinh khí thần đều bị vây ở lúc thấp nhất.
Ở dưới trạng thái này, bị Trình Anh Đào cảm ứng được bản thân hắn không ổn, cũng là chuyện trong tình lý.

Hứa huynh, hôm nay Trình mỗ sẽ không đối địch với ngươi, nhưng mười năm sau, nhất định trở lại lãnh giáo. Hi vọng khi đó, Hứa huynh đã có dũng khí ứng với lời ước hôm nay.
Trình Anh Đào dứt lời, quay đầu liền đi, thoáng trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Trên mặt Hứa Hải Phong lướt qua một tia âm ế, trong miệng hắn thì thào nói:
Mười năm sao?

Bên ngoài Tây Kinh thành, hắn đã tránh né một lần, vậy vào lúc này, ở mười năm sau, hắn còn có thể tránh hay không.
Võ đạo cùng vương đạo.
Ở trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười bất đắc dĩ, nguyên lai đây đúng là vấn đề gian nan khó lựa chọn.
&&&&
Đại sảnh biệt thự, Trình Anh Hào cùng mọi người nói chuyện thật vui, nhưng phạm vi nói chuyện của bọn họ, cũng không có chuyện gì có tính thực chất.
Bởi vì bọn họ đều thập phần rõ ràng một việc, người chân chính có thể quyết định, cũng không có mặt ở chỗ này.
Trong lòng Trình Anh Hào lại càng lo lắng, như ngồi trên bàn chông, chỉ là công phu trấn tĩnh của hắn đã thuần thục vô cùng, biểu hiện bên ngoài cũng không hề nhìn ra có chút nào không ổn.
Đột nhiên, một tiếng cười to sang sảng từ ngoài phòng truyền đến.
Mọi người trong sảnh đều theo bản năng thở dài một hơi.
Hứa Hải Phong đi nhanh vào, ánh mắt của hắn nhìn thẳng Trình Anh Hào, bất ngờ nói:
Ta nghĩ muốn cùng Trình huynh nói chuyện một mình.

Đám người Lộ Đỉnh Thịnh hiểu ý đứng lên đi ra ngoài.
Thanh âm Hứa Hải Phong đột nhiên trầm thấp:
Trình gia chủ đại giá quang lâm, thực là chậm trễ nghênh tiếp.

Trình Anh Hào ngẩn ra, chợt cười nói:
Nguyên lai Đào đệ đã nói, làm Hứa tướng quân chê cười.


Ta đã đáp ứng lệnh đệ.
Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói:
Chỉ cần ngày sau Trình gia không lặp lại, Hứa mỗ quyết sẽ không làm việc tuyệt tình về sau.


Đa tạ tướng quân.


Chẳng qua, Hứa mỗ còn có một chuyện, thỉnh Trình huynh tương trợ một chút…


Hứa tướng quân xin cứ phân phó.

Chậm rãi, từ trong miệng Hứa Hải Phong hộc ra hai từ, hai từ thâm trầm làm người khác rét lạnh:
Tô gia.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.