• 1,263

Chương 406: Dụ Đạo


Số từ: 2334
Giang Đông thủy trại, một mảnh mây sầu lờ mờ.
So sánh với hơn mười ngày trước, sĩ khí vô cùng cao ngang đã đi không về, thời khắc này trong lòng từng người, đều là một mảnh rối loạn, một cỗ bi quan tuyệt vọng đã bao phủ cả tòa thủy trại.
Một trận đánh nơi Trường Giang, Tương Khổng Minh lấy thủ đoạn công kích siêu cấp không ai có thể kháng cự làm đám người Đàm Hoành Đạt rõ ràng nhận thức được một việc, ở trên mặt nước, Hắc Kỳ quân cũng là thiên hạ vô địch, nhưng còn là loại thiên hạ đệ nhất không thể tranh nghị.

Yêu đạo, thật sự là yêu đạo.
Sắc mặt Lưu Chính Khải cho tới hôm nay vẫn còn chưa khôi phục như cũ, vẫn trắng bệch một mảnh như trước.
Sắc mặt Đàm Hoành Đạt cũng không tốt hơn bao nhiêu, khí trời…Không ngờ để cho bọn họ đụng phải một yêu đạo có thể thao túng khí trời, nếu nói đây không phải ý trời diệt Lưu, mặc cho ai cũng sẽ không tin.
Đối mặt đối thủ như vậy, dù là Đàm Hoành Đạt được xưng là trí giả cũng cảm thấy bó tay hết cách.

Thống lĩnh đại nhân, ở ngoài trại đến một chiếc thuyền nhỏ, người trên thuyền chỉ tên nói muốn gặp ngài.
Một gã tướng lãnh đi nhanh vào, nhỏ giọng bẩm cáo.

Người nào?
Đàm Hoành Đạt ngẩn ra, có thể để cho hắn tiến đến thông báo, đủ thấy được người đến có được thân phận nhất định, nếu không bất cứ kẻ nào cũng đều có thể dễ dàng gặp được hắn, thì đại thống lĩnh Kỳ Lân quân đoàn như hắn cả ngày cũng đừng mong làm chính sự.
Tên tướng lãnh kia chần chờ một chút, áp thấp thanh âm, nói:
Người đến tự xưng là Lưu Tuấn Thư.


Lưu Tuấn Thư?

Tuy thanh âm của hắn rất thấp, nhưng nghe vào trong tai của Lưu Chính Khải, lại giống như tiếng sấm, hắn bật người lên, cao giọng quát:
Hắn còn mặt mũi tới gặp ta? Đàm thống lĩnh, đem nghịch tặc này chém thành ngàn mảnh.


Điện hạ bớt giận.
Đàm Hoành Đạt vội vàng khuyên can nói:
Có câu hai nước giao chiến, không chém sứ giả, cho dù là nhất định phải giết, trước tiên cũng phải nghe xong hắn nói ra ý đến rồi hãy quyết định.

Lưu Chính Khải hít sâu một hơi, khẽ gật đầu nói:
Là cô vương lỗ mãng, cứ theo ý tứ của thống lĩnh mà làm đi.

Đàm Hoành Đạt lên tiếng, phân phó đưa người đến, theo sau nhìn vị thanh niên trước mặt mình, trong lòng thầm than, nếu là thời kỳ hòa bình, với tư chất lòng dạ của hắn, vốn hẳn nên có một lần làm nên sự nghiệp, chỉ là hôm nay…
Chỉ một lúc sau, Đàm Điển Đồ tự mình mang theo bốn người đi tới soái doanh.
Người đi đầu tiên, chính là đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn hiện tại, Lưu Tuấn Thư.

Bái kiến điện hạ.
Lưu Tuấn Thư tiến lên vái chào thật sâu, nói.

Nguyên lai Lưu tướng quân còn nhớ rõ có một điện hạ như ta.
Lưu Chính Khải liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói một câu.
Gương mặt Lưu Tuấn Thư chợt đỏ lên, chợt chuyển thành trắng, hắn hít sâu một hơi, nói:
Điện hạ, thế sự bất đắc dĩ.

Lưu Chính Khải cười hắc hắc, nhẹ giọng nói:
Thế sự bất đắc dĩ, hay một câu thế sự bất đắc dĩ, vậy xin hỏi Lưu tướng quân, hôm nay đến đây có việc gì?

Lưu Tuấn Thư lui về phía sau một bước, chỉ vào một người phía sau nói:
Lần này mạt tướng đến đây, chỉ là làm người dẫn đường mà thôi, chân chính có việc đến gặp các vị, là vị đại nhân này.

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn vào người đi phía sau hắn.
Đó là một bạch diện thư sinh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không thấy nửa điểm quẫn bách, mà là chậm rãi đưa tay vào áo, dưới ách mắt chú ý của mọi người, móc ra một quạt lông màu trắng.
Đến đây, nếu còn không biết người này là ai, đúng là ngu ngốc.

Tương Khổng Minh?
Trong mắt Đàm Hoành Đạt đột nhiên hiện lên một tia sát khí sắc bén.
Tương Khổng Minh, mặc cho ai cũng không nghĩ ra, vị yêu đạo có thể hô mưa gọi gió, không ngờ bản thân dám mạo hiểm, đi tới đại bản doanh của Kỳ Lân quân đoàn.
Trong mắt Lưu Chính Khải cùng Đàm Điển Đồ cũng đồng thời sáng lên.
Thật sự là tự chui đầu vào lưới, nếu bàn về công phu thủy chiến, quân đội phương bắc dù có cường thịnh hơn nữa, cũng không sánh bằng Kỳ Lân quân đoàn bao đời xưng bá trên mặt nước.
Sở dĩ bọn họ ở ngay trước mặt nam bắc liên quân dễ dàng sụp đổ, chính là vì yêu thuật hô mưa gọi gió của người này, nếu yêu thuật này từ nay về sau không còn nữa?
Vừa nghĩ tới như thế, ý niệm này lập tức ăn sâu trong đầu như hoa anh túc( á phiện), không thể đè nén mà khuếch trương ra.
Trong bất tri bất giác, bước chân Đàm Điển Đồ dời về ngay cửa ra, Đàm Hoành Đạt hít một hơi thật sâu, dù là nhất phẩm cao thủ thủ vệ sau lưng Lưu Chính Khải cũng bước đầu vươn hai tay, xa xa đối diện.

A…
Tương Khổng Minh phảng phất như không hề nhìn thấy động tác của bọn họ, phối hợp bật cười ha ha, nói:
Học sinh cũng đã quên, giới thiệu cho các vị hai vị bằng hữu.

Dứt lời, hắn đưa tay chỉ hai người đi sau lưng mình, nói:
Vị này, chính được Đại Hán chúng ta công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Thái Ất chân nhân.

Lời của hắn vừa nói ra, động tác của mọi người trong phòng lập tức ngừng phắt lại.
Bước chân Đàm Điển Đồ cũng không còn nhúc nhích, hơi thở của Đàm Hoành Đạt cũng ngưng bặt, dù là bàn tay của Cao Thừa Vĩ cũng thu trở về.

Còn vị này, cũng không có danh tiếng gì, chỉ là một người làm tạp vụ trong Hắc Kỳ quân, gọi là Lý Minh Đường mà thôi.
Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói.
Tiếng hít thở thật sâu không ngừng vang lên trong sảnh, Lý Minh Đường, nhân vật cấp bậc siêu cấp đại tông sư trong Hắc Kỳ quân, ở trong miệng hắn không ngờ biến thành một người làm tạp vụ.
Hơn nữa càng làm cho bọn họ giật mình chính là Lý Minh Đường vẫn cứ đứng yên như vậy, đối với lời nói có vẻ vũ nhục của Tương Khổng Minh phảng phất như không hề nghe thấy.
Không ngờ có thể làm cho một vị tông sư phục tùng như thế, thật không hổ là Tương Khổng Minh yêu đạo a…
Đám người Lưu Chính Khải cười khổ, hiện tại rốt cục họ đã rõ ràng, vì sao Tương Khổng Minh lại dám một mình mạo hiểm.
Có hai vị tuyệt đại đại cao thủ ở bên cạnh bảo giá thủ hộ, nếu còn bị người ta tổn hại, vậy Thái Ất chân nhân cùng Lý Minh Đường hai người cũng không cần lăn lộn nữa.

Không biết Tương quân sư tới đây, có chuyện gì cần làm.
Nếu thân là chủ nhân, vô luận hắn có nguyện ý hay không, Đàm Hoành Đạt cũng phải âm trầm nghiêm mặt, hỏi.

Ha ha…
Tương Khổng Minh ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chỉ bất quá, thứ nhất, là đi thăm quý quân, ủy lạo một phen, cuộc chiến lần trước chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ, có chỗ nào đắc tội, còn thỉnh thứ lỗi nhiều hơn.

Trong mắt Đàm Hoành Đạt hiện lên một tia tức giận, rõ ràng đã thắng, lại còn quang minh chính đại trào phúng trêu chọc, Tương Khổng Minh đúng là đương thời đệ nhất nhân.
Chẳng qua, hắn cũng là nhân vật từng gặp nhiều sóng gió, lập tức mặt cười mà lòng không cười:
Đa tạ Tương quân sư quan tâm, không biết còn có chuyện gì khác?


Khái…
Tương Khổng Minh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
Chuyện thứ hai sao, chính là Tương mỗ hi vọng, ngày sau ở trên chiến trường, không hề nhìn thấy thân ảnh quý quân.


Hô…
Đàm Điển Đồ đứng gần cửa lớn tiến lên một bước, hổ hổ sinh phong, hắn cất cao giọng nói:
Tương Khổng Minh, chúng ta là đại hảo nam nhi của Kỳ Lân quân đoàn, không thể chịu uy hiếp của ngươi, nếu ngươi có bản lãnh, liền cứ việc phóng ngựa đi tới đi.

Trong mắt Đàm Hoành Đạt toát ra vẻ thưởng thức tuyệt đối, hắn cũng lớn tiếng cười nói:
Tương quân sư, chúng ta trả lời ngươi nghe rõ không?

Tương Khổng Minh liên tục gật đầu, nói:
Nghe rõ.

Theo sau, hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Chính Khải đang trầm mặc không lên tiếng, nói:
Thái tử điện hạ, học sinh có một vật dâng lên, còn thỉnh có thể đọc qua một phen.
Dứt lời, hắn móc ra một vật được bao bọc bằng da trâu, tiện tay đưa cho Đàm Điển Đồ.
Đàm Điển Đồ nao nao, vẫn xoay người đưa đến trước mặt Lưu Chính Khải.
Lưu Chính Khải mở ra nhìn xem, bên trong là một xấp giấy, hắn tiện tay cầm lấy đọc qua, thần sắc trên mặt lập tức trở nên cổ quái.


Thái tử điện hạ, học sinh biết, trong Kỳ Lân quân đoàn đều là người trung tâm cảnh cảnh, vẫn chịu chết trận, cũng không chịu đầu hàng, là những hảo nam nhi. Những người này nếu vận dụng thỏa đáng, thì cũng có thể thành lập một phen công nghiệp bất hủ phi thường. Nhưng nếu bởi vì người cầm đầu vẫn ngoan cố không thay đổi, chỉ sợ…
Hắn khẽ cười một tiếng, nói:
Chỉ sợ ngày tan vỡ, sẽ ngay trước mắt.


Thật không?
Ánh mắt Lưu Chính Khải vững vàng khóa lại đôi mắt Tương Khổng Minh, tựa hồ muốn từ trong tim của hắn nhìn ra điều gì.
Nhưng Tương Khổng Minh lúc này đang khinh thường cười lạnh, ở chung một chỗ với hắn, đúng là thời cơ tốt nhất để thi triển thuật đọc tâm.

Mười ngày sau, đại quân của chúng ta, sẽ toàn bộ xuất phát, ở chỗ này, cùng quý quân nhất quyết tử chiến. Đến lúc đó, xin hỏi điện hạ, có tự tin thủ được tòa thiên cổ đại trại này hay không?
Tương Khổng Minh lạnh lùng hỏi.

Thiên cổ đại trại?

Trong lòng Tương Khổng Minh trầm xuống, chẳng qua lúc này hắn chỉ biết ha ha cười, đem câu nói lỡ kia nuốt vào trong bụng.

Có thủ được hay không, Tương quân sư không ngại đến đó thử một lần.
Đàm Hoành Đạt đi nhanh tới bên người Lưu Chính Khải, thanh âm vang to biểu hiện quyết tâm của hắn.
Buồn bã thở dài, Tương Khổng Minh lắc đầu nói:
Sau trận chiến này, Kỳ Lân quân đoàn còn được mấy người còn sống, thống lĩnh đại nhân có từng nghĩ tới.


Không nhọc các hạ quan tâm.


Hắc hắc…Quả thật không cần học sinh quan tâm.
Tương Khổng Minh đột nhiên cười nói:
Đã như vầy, vậy học sinh cũng sẽ không tiếp tục có bệnh say sóng, tất nhiên sẽ cùng các vị nhất quyết thư hùng.

Trên mặt Lưu Chính Khải có chút thay đổi, ánh mắt hắn nhìn về phía Tương Khổng Minh có chút hiểu được, tựa hồ rõ ràng được đạo lý bên trong.
Tương Khổng Minh liếc mắt nhìn Lưu Chính Khải thật sâu, rốt cục nói:
Việc đã đến nước này, còn thỉnh điện hạ nghĩ lại cho kỹ…

Dứt lời, hắn vung tay áo lên, rời đi, ở phía sau hắn, Thái Ất chân nhân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cùng Lý Minh Đường vẫn luôn trầm mặc không nói một lời cùng nhau đuổi theo.
Lưu Tuấn Thư thấy bọn họ rời đi, đột nhiên xoay người, đi tới trước mặt Lưu Chính Khải, nặng nề quỳ xuống, dập đầu ba cái, khi ngẩng lên trên trán đã sưng đỏ một mảnh, hắn nhẹ giọng nói:
Điện hạ, bảy chiếc hải thuyền của Trình gia đã chuẩn bị thỏa đáng, đang đợi dưới cuối sông, quyết định như thế nào, còn thỉnh ngài nghĩ lại.

Hắn đứng lên, nói một câu cuối cùng:
Cả đời thần, sẽ bảo hộ con trai của Đình công chúa đăng ngôi đại bảo, nếu làm sai lời, sẽ khiến cho ta bị trăm đao ngàn kiếm, đoạn tử tuyệt tôn.

Dưới ánh mắt kinh dị bất định của đám người Đàm Hoành Đạt, Lưu Tuấn Thư tiêu sái rời đi thật nhanh.
Ở sau lưng của hắn, khuôn mặt Lưu Chính Khải cực độ âm ế, hắn chậm rãi, phát ra một mệnh lệnh làm mọi người không cách nào tưởng tượng:
Hoành Đạt tướng quân, chúng ta rời đi.


Đi đâu?


Phương đông…

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.