• 1,256

Chương 40: Quân Sư


Số từ: 2580

Giá…giá…

Ở lại Hứa gia thôn năm ngày, Hứa Hải Phong cũng không thể quan tâm việc cha mẹ huynh tẩu giữ lại, liền dẫn đại đội nhân mã tiếp tục lên kinh. Lần này đồng hành lại thêm một nhân vật trung tâm – Tương Khổng Minh.
Tương Khổng Minh chính là người điên họ Tương tên Tương Hồng Vĩ, trải qua hơn một ngày điều dưỡng, hắn chẳng những hoàn toàn khôi phục, hơn nữa nhờ huyết tửu không ngừng kích thích, những gì hắn tinh thông cũng từ từ hiển lộ ra. Hắn cũng không có vũ lực cùng thể phách hơn người, nhưng trí tuệ của hắn cao tới mức làm người ta phải sợ hãi khi nghe nói. Đã gặp qua là không quên được cũng chỉ là chuyện nhỏ, bản lãnh lớn nhất của hắn chính là học thức phong phú, vô luận nhìn thấy cái gì đều có thể chỉ ra được khuyết điểm bên trong, lại có thể xuất ra phương án giải quyết, tựa hồ trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Từ sau khi biết được thân phận tướng quân của Hứa Hải Phong, hắn liền tự chủ trương sửa lại tên gọi, tự xưng Tương Khổng Minh, hơn nữa còn sai người làm một cây quạt lông màu trắng, cả ngày cầm trên tay, thỉnh thoảng còn phe phẩy vài cái. Nghe câu hỏi của Hứa Hải Phong, hắn hưng phấn nói ở thế giới trước kia giấc mộng của hắn chính là trở thành một vị quân sư như Gia Cát Khổng Minh, hiện tại trời cao nếu đã cho hắn cơ hội này, liền tuyệt đối không thể bỏ qua. Hứa Hải Phong tuy không biết Gia Cát Khổng Minh là một nhân vật như thế nào đáng giá cho hắn sùng bái như thế, nhưng vẫn cho hắn được mong muốn, không đi can thiệp.
Vào một ngày, đã đến Hưu Khê, xem lộ trình khoảng thêm hai ngày có thể tới kinh sư. Hứa Hải Phong hạ lệnh đóng quân hạ trại, đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hắn liền đến doanh trướng quân sư đi gặp Tương Khổng Minh. Dưới sự yêu cầu của hắn, Hứa Hải Phong cho hắn làm quân sư của Hắc Kỳ quân, hơn nữa còn đặc biệt mở cho hắn một gian lều trại cao cấp, dù sao Hắc Kỳ quân chính là quân đội của hắn không ai dám cãi lời, tùy tiện hắn gây sức ép đến thế nào cũng không ai đến tranh luận. Từ đó về sau, mỗi ngày sau khi đội ngũ dừng trại nghỉ ngơi, Hứa Hải Phong đều đi tới lều trại của hắn, nghe hắn giảng giải binh pháp, học vấn về vũ khí hành quân, cũng rất có thu hoạch.
Mang theo thân vệ quân đi dò xét một lần, không có địa phương gì đáng giá chú ý, nhìn thấy doanh trướng quân sư đã làm xong, liền vén màn đi vào.
Vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Tương Khổng Minh đang thở ngắn than dài, gương mặt không chút cam lòng. Hứa Hải Phong kinh ngạc nói:
Quân sư sao vậy? Thở vắn than dài, chẳng lẽ có người bất kính đối với ngươi.
Tương Khổng Minh này không giống người thường, tuy đều là huyết tửu chiến sĩ, nhưng hắn có năng lực độc lập tự chủ rất mạnh, Hứa Hải Phong khi nói chuyện với hắn cũng rất khách khí, so với việc đối đãi với những người khác hoàn toàn khác hẳn.
Tương Khổng Minh nhìn thấy Hứa Hải Phong, vội vàng đứng lên, khom người nói:
Nguyên lai là chủ công giá lâm, mời ngồi.
Tương Khổng Minh không muốn gọi Hứa Hải Phong là tướng quân, mà là cố ý xưng hô hắn là chủ công, đối với việc nhỏ này Hứa Hải Phong cũng đành nghe theo.

Không cần phải khách khí, quân sư cũng ngồi đi.
Hứa Hải Phong khiêm nhượng một câu, lại hỏi:
Không biết quân sư có gì bất mãn?

Tương Khổng Minh cũng không khách khí, thoải mái đặt mộng ngồi xuống, nói:
Học sinh cũng không có chỗ nào bất mãn, mà là đột nhiên nghĩ đến chuyện kiếp trước.

Hứa Hải Phong biết hắn ý nói chính là thế giới thế kỷ hai mươi mốt, tuy thế giới đó hắn cũng chưa gặp qua, nhưng nghe Tương Khổng Minh hình dung, cũng tràn ngập mong chờ, hỏi:
Quân sư là nhớ tới cố nhân sao?


Cũng không phải, cũng không phải.
Tương Khổng Minh lắc đầu, nói:
Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày học sinh đều nhớ tới những quyển sách đã từng đọc qua trước kia, nếu ở kiếp trước có được bản lãnh đọc qua không quên, làm sao lại thân phận cả đời mờ nhạt như thế.


Nga, nguyên lai như thế.
Hứa Hải Phong biết ý tứ của hắn, căn cứ sự quan sát mấy ngày nay của Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh được huyết tửu kích phát ra tiềm lực cũng không phải ở thể năng, mà là trí lực. Dựa theo cách nói của Tương Khổng Minh, mỗi ngày hắn đều nhớ lại một sự tình của kiếp trước, loại trí nhớ này cũng không phải là trống rỗng mà có. Mỗi lần uống xong một lần huyết tửu, Tương Khổng Minh có thể nhớ lại từng đoạn thời gian kể cả từng giây phút về những chuyện mình đã làm qua, thậm chí ngay cả báo chí chỉ cần liếc mắt lướt qua cũng có thể ngâm nga mà không thiếu một chữ.
Hơn nữa những đoạn thời gian như vậy luôn từng bước tăng trưởng, từ ngày đầu tiên bắt đầu, đến bây giờ mỗi lần uống huyết tửu là có được trí nhớ suốt một năm ngày trước. Nếu lại qua một đoạn thời gian, chỉ sợ Tương Khổng Minh ngay cả chuyện thời sơ sinh cũng có thể nhớ ra.

Kiếp trước học sinh cũng thật vui vẻ, thích nhất là đọc những quyển sách ngạc nhiên cổ quái. Sau miễn cưỡng thì vào một trường đại học tam lưu, sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở thư viện, suốt ba mươi năm, đọc qua sách vở hằng hà sa số. Nhưng tư chất giới hạn, đại khái chỉ xem qua lập tức quên đi, hôm nay trời ban thần thông, dĩ nhiên để cho ta hoàn toàn nhớ lại hết, khi hồi tưởng lại, phảng phất như tầng tầng hồi ức trải qua trước mắt, thật sự là kỳ tích.
Tương Khổng Minh cảm khái nói.
Nếu đổi lại là người khác, Hứa Hải Phong nhất định sẽ cười hắn bịa đặt, phải biết rằng, sách vở trên thế giới này là vật trân quý ra sao, dân chúng bình thường căn bản là khó gặp, dựa theo cách nói của Tương Khổng Minh, ít nhất hắn đã xem qua hơn hai mươi vạn quyển sách, chỉ sợ tất cả những bộ sách trên thế giới này có tập trung cùng một chỗ, có đủ số lượng như thế hay không còn không biết chắc, đừng nói tới việc đem toàn bộ sưu tập tới, thì cần phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực mới làm nổi, điều này căn bản là chuyện không có khả năng.
Nhưng Tương Khổng Minh không phải là người của thế giới này, vậy lời hắn nói cũng chưa chắc là dối trá. Chỉ cần nghĩ tới người này có thể xem được nhiều sách như thế, tạm thời đừng bàn về chất lượng, cũng đã đủ làm cho da đầu người ta tê dại. Huống chi hắn nhờ huyết tửu trợ giúp, có thể nhớ lại toàn bộ nội dung trong đó, người này quả thực chính là điển hình của một quyển bách khoa toàn thư, trách không được hắn biểu hiện sự xuất chúng như thế, quả thực chính là không chỗ nào không thể.

Đó là do tiên sinh phúc duyên thâm hậu, trời ban thần tích.
Hứa Hải Phong mỉm cười nói.

Không.
Tương Khổng Minh uống ngụm trà, lộ ra ánh mắt say mê, chậm rãi nói:
Mấy ngày nay học sinh cẩn thận suy nghĩ, trong máu của chủ công phải có thành phần đặc thù nào đó, có thể thay đổi thân thể người khác, kích phát năng lực tiềm ẩn trong cơ thể con người, chỉ là hiệu quả cụ thể, phải tùy người mà có. Học sinh bệnh nặng trong người, vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng được uống huyết tửu của chủ công ban cho, ngược lại gặp họa được phúc. Cuối cùng, cũng còn là chủ công ban ân, ân đức này học sinh vĩnh viễn không dám quên, ngày sau đem hết toàn lực phụ tá chủ công, giúp chủ công thành tựu đại nghiệp.


Như vậy thật đa tạ quân sư.
Tuy Hứa Hải Phong vốn nghe không hiểu ý tứ nửa đoạn đầu của Tương Khổng Minh, nhưng đối với việc hắn tuyên thệ thuần phục thì hiểu được rõ ràng.

Chủ công không cần phải khách khí, học sinh có một chuyện cần trình bày, còn thỉnh chủ công khổ công một chuyến.
Tương Khổng Minh hơi khom người nói.

Quân sư cứ việc phân phó.

Tương Khổng Minh phe phẩy nhẹ chiếc quạt, nhìn hắn lúc này thật ung dung tao nhã, có vài phần phiêu nhiên nhược tiên:
Tướng lãnh bộ đội phụng mệnh nhập kinh, đó là chuyện rất bình thường. Chỉ là chủ công có từng nghĩ tới, lại có bao nhiêu người có thể suất lĩnh toàn bộ quân mã nhập kinh chưa.


Ân…
Trong lòng Hứa Hải Phong cả kinh, vấn đề này thật đúng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Dựa theo lệ thường, tướng lãnh phụng mệnh nhập kinh, nhiều nhất chỉ có thể dẫn theo thân vệ quân của chính mình, cũng chưa bao giờ được nghe qua có vị tướng quân nào suất lĩnh toàn bộ đội ngũ nhập kinh cả. Nhưng mình lại có đặc thù như thế, chẳng lẽ có điều gì ám muội hay sao. Chỉ là mệnh lệnh suất binh vào kinh này, cũng chính do Phương Hướng Minh bát bái chi giao của mình nhắn nhủ, nếu nói hắn muốn hãm hại mình, sợ là không có khả năng. Bằng vào năng lực của Phương gia tại quân bộ, tưởng muốn vu cáo cho một thiên tướng nho nhỏ, điều đó thật dễ như trở bàn tay, cần gì phải phí công lớn như thế.

Chủ công cũng không cần lo lắng, kỳ thật việc này cũng không phải không có tiền lệ.
Tương Khổng Minh lại ném ra một câu nói.
Hứa Hải Phong ngẩn ra, thầm nghĩ nếu đã có tiền lệ, vậy ngươi còn cần gì phải làm ta sợ hãi.
Tương Khổng Minh thời khắc này trí lực rất cao, chỉ bằng khả năng nhìn mặt đoán ý cũng đã biết Hứa Hải Phong bất mãn trong lòng, hắn mỉm cười nói:
Theo sách sử ghi lại, tướng lãnh suất binh vào kinh chỉ có hai loại tình huống, một là trừ gian, hai là cần vương.


Trừ gian? Cần vương?
Hứa Hải Phong khó hiểu hỏi.
Tương Khổng Minh nghiêm mặt nói:
Không sai, trừ gian chính là do có loạn thần tặc tử dâm loạn triều cương, mà binh quyền trong kinh thành lại bị nắm giữ trong tay gian thần, hoàng đế hạ chỉ, lệnh tướng lãnh nắm binh quyền suất binh bắt giặc. Còn về phần cần vương, đó là do có phản binh hoặc quân đội ngoại tộc vây khốn kinh đô, trong thành binh lực không đủ, chỉ đành cố thủ đợi viện quân, hoàng đế hạ chỉ lệnh cho tướng lãnh các nơi suất binh nhập kinh cứu giá.

Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, nói:
Nguyên lai như thế, vậy chúng ta…Kỳ quái, chúng ta lại thuộc vào tình huống nào a?
Trong lòng hắn phân tích hình thức trước mắt, cần vương, đó là không cần nói ra, tựa hồ trong quân tình không hề biểu hiện ra tại kinh đô có nguy cơ gì. Mà trừ gian sao, rốt cục ai là gian thần, vấn đề này tựa hồ không phải là một thiên tướng nho nhỏ như hắn có thể quản được.

Cũng không phải.
Tương Khổng Minh đạm nhiên đáp.

Cũng không phải?
Hứa Hải Phong vừa mới uống một ngụm trà, thiếu chút nữa đã phun trở ra:
Không phải ngươi nói chỉ có hai loại tình huống sao?


Nghe nói ba tháng sau chính là thọ thần của Hung Nô vương Mạo Đốn Đan Vu, hắn mời sứ thần các quốc đi tới thượng kinh chúc thọ, thật sự có việc này hay không?
Tương Khổng Minh đột nhiên hỏi.

Đúng vậy, việc này thiên hạ đều biết.
Hứa Hải Phong đối với việc Tương Khổng Minh có thói quen tùy ý thay đổi đề tài nói chuyện quả thật cực kỳ không thích ứng, chẳng lẽ chúc thọ Đan Vu có liên quan gì tới việc mình suất binh nhập kinh hay sao, chẳng lẽ là Đan Vu muốn phát binh tấn công Đại Hán, mà Hán Hiền Đế lại tiên tri biết trước, biết kinh thành gặp nguy, dự liệu gọi mình nhập kinh trước. Nếu thật sự là như thế, việc này cũng thật là quá mức tưởng tượng.
Tương Khổng Minh cười nói:
Chủ nhân không cần suy đoán, học sinh muốn mời chủ công đi hỏi một người, sẽ có thể giải đáp vấn đề này.


Hỏi ai?
Hứa Hải Phong hỏi tới.

Lâm Uyển Nhàn.
Tương Khổng Minh buông chén ngọc đang đùa nghịch trên tay, nói với Hứa Hải Phong:
Còn thỉnh chủ công nói dùm Lâm tiểu thư một tiếng, học sinh đã quyết định cuộc đời này truy tùy chủ công.

Hứa Hải Phong nghi hoặc khó hiểu, gương mặt khốn hoặc, hỏi:
Chẳng lẽ có liên quan tới việc quân sư truy tùy ta hay sao.


Không quan hệ tới việc này, đây chỉ là thêm một con ngựa, có lẽ có thể giúp cho chủ công sớm ngày được đền bù tâm nguyện.
Tương Khổng Minh lại nở nụ cười, chỉ là Hứa Hải Phong nhìn thấy thế nào cũng cảm giác được trong nụ cười của hắn có chút ám muội.
Biết không thể hỏi thêm hắn được gì nữa, vị Tương Khổng Minh này từ sau khi đổi tên, làm việc liền trở nên ngạc nhiên cổ quái, nhưng mà sự thật chứng minh, vô luận hắn làm ra điều gì kinh thế hãi tục, kết quả cuối cùng thủy chung vẫn là tốt nhất. Điều này cũng làm cho Hứa Hải Phong dần dần dưỡng thành thói quen y kế làm việc, mà không hề đuổi theo truy cứu nguyên do bên trong. Dù sao vô luận như thế nào, Tương Khổng Minh cũng không bao giờ thương tổn đến ích lợi của chính mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.