Chương 70: Thiên Chi Kiều Nữ
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2379 chữ
- 2020-05-09 03:26:55
Số từ: 2376
Nhìn Tương Khổng Minh cầm máu tươi mới lấy xong, đang vui vẻ cười a a không ngừng, trong lòng Hứa Hải Phong dâng lên một loại cảm giác phi thường kỳ quái, hắn ho khan một tiếng, hỏi:
Quân sư, ngươi làm sao phát hiện ra lại đặc..dị..công năng này của bọn họ?
Nói nhiều lần như vậy, rốt cục Hứa Hải Phong cũng nhớ được tên của loại võ công này, trải qua quân sư giải thích, hắn đã đem loại năng lực đặc thù này xem thành một loại võ công, tuy rằng loại võ công này cũng chưa từng có ai biết được.
Tương Khổng Minh đắc ý quơ quơ bình máu trong tay:
Đương nhiên là dùng ma huyết, nếu không ta ở đâu lấy ra thần thông đó chứ.
Ma huyết?
Hứa Hải Phong cực kỳ phản cảm đối với hình dung của hắn, nếu máu này là ma huyết, vậy bản thân người cung cấp máu như hắn thì gọi là gì, ma quỷ sao?
Chỉ là đối mặt vị quân sư đại nhân đến từ dị giới này, hắn cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là giả câm vờ điếc, làm như không có nghe đến:
Nhưng ta nhớ bọn họ đã không còn cách nào hấp thu được công hiệu của huyết tửu, lại như thế nào…
Quả thật, thể chất của bọn họ không thể tiếp tục hấp thu công hiệu huyết tửu, nhưng đây cũng không phải không cách nào hấp thu công hiệu của ma huyết.
Khóe miệng Tương Khổng Minh lóe ra tia mỉm cười quỷ dị:
Học sinh đem ma huyết này trực tiếp rót vào trong huyết mạch của bọn họ, kết quả phát hiện tinh thần lực của từng người rất tăng cường, nhưng đáng tiếc chính là, chỉ có hơn năm mươi người sinh ra dị năng.
Hứa Hải Phong hít sâu một hơi rét lạnh, không ngờ lại đem máu trực tiếp rót vào trong cơ thể người ta, Tương Khổng Minh thật sự xứng với danh xưng người điên, chẳng qua nếu không có đủ loại ý nghĩ kỳ quái của hắn, kế hoạch to gan lớn mật, cử động không chừa thủ đoạn nào, cũng không cách nào lấy được thành quả huy hoàng như thế.
Dù hắn từng lấy được chiến công huy hoàng, nhưng đối với phương diện tri thức quân sự cũng tương đối thiếu sót, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, thành tựu lần này của Tương Khổng Minh chắc chắn ngày sau sẽ mang đến chỗ tốt phi thường cho Hắc Kỳ quân.
Đêm đó trở lại chỗ Lâm Uyển Nhàn, tự nhiên tránh không được bị nàng hỏi tới một phen. Chỉ là thứ nhất Tương Khổng Minh luôn mãi phân phó, việc này không thể tiết lộ chút nào.
Thứ hai, Hứa Hải Phong cũng thật sâu cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình là sỉ nhục.
Cùng Lâm Uyển Nhàn dây dưa lảng tránh một phen, nhưng vẫn không nói, bị hỏi đến nóng nảy, liền dứt khoát làm một con hổ đói chụp mồi, đem Lâm đại mỹ nhân áp đảo lên giường, vừa hôn vừa vuốt ve, đợi cho Lâm Uyển Nhàn động tình, cùng nhau đi lên vu sơn.
Từ sau khi cùng Hứa Hải Phong thành tựu chuyện tốt, Lâm Uyển Nhàn đã càng ngày càng không chịu được sự vuốt ve khiêu khích của hắn, nhưng muốn nàng một mình thừa nhận mưa móc, lại lực bất tòng tâm, thật sự vừa yêu lại sợ. Biết rõ Hứa Hải Phong mượn cơ hội che giấu, nhưng lại không hề biện pháp, không thể làm gì khác hơn là không hề hỏi tới.
Ba ngày sau, Phương Lệnh Thiên truyền tin nhắn hắn vào thành có chuyện quan trọng thương nghị, Hứa Hải Phong lập tức dẫn theo chúng hộ vệ vào thành, chẳng qua chuyến này trong đội ngũ lại có thêm Tương Khổng Minh cùng ba gã thành viên thần bí khó lường của dị năng đoàn.
Trách nhiệm trấn thủ doanh địa liền giao cho Triết Biệt, chỉ cần có vị thần tiễn thủ tọa trấn, lại thêm An Đức Lỗ huynh đệ cùng Trình Gia Huy bốn vị nhất phẩm cao thủ, trừ phi người tới là cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư, nếu không nhất định bọn họ có thể gối cao đầu không lo.
Mang theo Tương Khổng Minh, thứ nhất do Phương Lệnh Thiên nhắn tới, muốn gặp vị quân sư này, thứ hai, Tương Khổng Minh suy đoán lần này Phương Lệnh Thiên tìm hắn, chín phần là vì chuyện xuất sứ Hung Nô, nên mới cố ý theo tới.
Lúc này Tần Dũng đã là một chiêu bài sống, chỉ bằng thân hình khổng lồ của hắn, trong thiên hạ đã không tìm ra được người thứ hai.
Quân sĩ thủ thành từ xa xa nhìn thấy vị thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, vội vàng đem cửa thành kéo ra lớn nhất, hướng hắn biểu lộ trí kính, sợ hắn không vui, ngay tại chỗ đem cửa thành đập vỡ, lại không chỗ nào mà đi than khóc.
Tới Phương phủ, lúc này Hứa Hải Phong đã sớm là đại hồng nhân trong Phương phủ, trực tiếp mang theo Tần Dũng cùng Tương Khổng Minh đi thẳng vào nội đường, còn mọi người thì lưu lại cho gia tướng của Phương phủ chiếu cố. Dọc đường, những nô bộc đều hướng hắn cung kính hành lễ. Nghĩ đến lần đầu tiên tới nơi này, còn phải ở ngoài cửa đợi hồi lâu, thật sự là đãi ngộ như trời với đất.
Vừa mới đi tới bên ngoài thư phòng, liền nhìn thấy cửa lớn bị người mở ra, tiếp theo một cỗ hương thơm thổi lên, thấy hoa mắt, một thiếu nữ mặc áo hồng bó sát người đang tức giận vội vàng đi ra.
Khuôn mặt của nàng cực mỹ, tuy không sánh kịp Lâm Uyển Nhàn cùng Đường Nhu Nhi hai vị quốc sắc thiên hương, nhưng chẳng qua là chỉ kém hơn một bậc, thậm chí so với Uyển Linh cùng Nhàn Linh còn xinh đẹp hơn ba phần, càng khó chính là cả người nàng tiết ra một cỗ khí tức thanh xuân, làm cho trước mắt người ta chợt sáng ngời, loại nữ hài có đủ loại khí chất đặc thù này mới là hấp dẫn người khác nhất.
Nàng ra cửa phòng, chứng kiến đoàn người Hứa Hải Phong che ngay cửa, nũng nịu trách mắng:
Tránh ra…
Hứa Hải Phong ngẩn ra, thầm nghĩ đây là người nào, như thế nào không chịu nói đạo lý.
Thiếu nữ kia nhìn thấy Hứa Hải Phong cũng không lập tức tránh ra, trong lòng giận dữ, nàng vốn chính là một thiên chi kiều nữ luôn được yêu quý chiều chuộng, lúc này trong lòng đúng là đang hết sức phẫn hận bất bình.
Vừa thấy có người làm trái với ý nguyện của mình, nhưng còn là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, lập tức đá mạnh một cước về phía trước, cũng may tâm địa nàng không ác độc, mặc dù đang hết sức tức giận, nhưng vẫn không hạ nặng tay, chỉ là đá vào bắp đùi Hứa Hải Phong, tưởng muốn đem hắn đá văng ra mà thôi.
Doanh nhi, không được vô lễ.
Phương Lệnh Đức đi theo phía sau thấy thế thất kinh, vội vàng quát bảo ngưng lại.
Tuy võ công của Hứa Hải Phong đã đi vào hàng ngũ nhất phẩm cao thủ, nhưng kinh nghiệm đối địch rất thiếu thốn, lại càng vạn vạn không ngờ, tại đường đường Phương phủ dĩ nhiên còn có người dám vô lý gây nháo, không hề phòng bị, bị một cước của nàng nặng nề đá trúng bắp đùi. Ai yêu một tiếng, đứng không được vững, ngã ngửa bốn chân chổng lên trời.
Nếu đi theo bên cạnh hắn là Hứa Hải Danh hay Lâm Trường Không hai vị cao thủ, tự nhiên có thể giúp một tay, nhưng phía sau chỉ có Tương Khổng Minh không biết võ công cùng Tần Dũng hàm hậu xuẩn ngốc, thật sự là đáng đời có một kiếp này.
Thiếu nữ kia cũng không chịu nổi, Hứa Hải Phong dù sao là thứ nhất phẩm cao thủ, bị nội lực phản chấn, nàng cũng cảm thấy ngón chân đau đớn không chịu nổi, chỉ là tính cách mạnh mẽ, không học theo bộ dạng Hứa Hải Phong kêu lên mà thôi.
Tần Dũng hai mắt trợn tròn, bước nhanh tới trước mặt thiếu nữ, nắm tay khổng lồ liền hướng nàng đánh tới.
Phương Lệnh Đức thấy vậy hồn phi phách tán, nếu một quyền này đánh trúng, thiếu nữ kia làm gì còn mạng.
Cũng may bản thân hắn võ công cao cường, cũng không dưới Hứa Hải Phong, miễn cưỡng có thể chen chân vào hàng ngũ thứ nhất phẩm cao thủ, lại thêm kinh nghiệm phong phú. Vừa thấy Tần Dũng nổi giận, liền biết không tốt, cánh tay thò ra, nắm được sau lưng thiếu nữ, ra sức kéo mạnh nhảy ngược về sau, khó khăn lắm mới tránh được một quyền của Tần Dũng.
Một quyền của Tần Dũng đánh hụt vào khoảng không, nhưng quyền phong rít lên mãnh liệt kích khởi một cỗ sóng gió thổi qua trước mặt hai người bọn họ. Lúc này thiếu nữ kia sắc mặt đại biến, thế mới biết chỗ đáng sợ của Tần Dũng, không khỏi kinh hoàng không thôi.
Tần Dũng một quyền vô ích, đang muốn tiếp tục truy kích, chợt nghe Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh cơ hồ đồng thời hét lớn:
Dừng tay cho ta.
Hắn hậm hực thu hồi nắm tay, đối mặt hai khắc tinh này, hắn chính là lão chuột gặp mèo, không dám nói nhiều, đạo ứng đối duy nhất, chính là hắc hắc cười ngây ngốc, chờ đợi bọn họ hạ giận, tự động im miệng.
Đồng dạng, hai người Hứa Hải Phong ngoại trừ tức giận cũng không có biện pháp gì với bạo long hình người này, Tương Khổng Minh có một lần phát bệnh thần kinh, thật ra còn nói, cho dù là ra được súng lục cũng chỉ sợ bắn không chết hắn. Tuy không biết đó là thứ gì, nhưng nói vậy chắc cũng là một loại binh khí đặc thù, nên đối với việc này Hứa Hải Phong lại tràn đầy đồng cảm.
Bất chấp sự đau đớn rát bỏng bên đùi, Hứa Hải Phong chạy đến bên người Phương Lệnh Đức, hỏi:
Nhị thúc, ngài không bị thương chứ, hồi doanh ta sẽ đánh tên hỗn đản này một trăm quân côn, cho ngài hết giận.
Dù sao quân côn có đánh lên người hắn, hắn cũng chỉ cho là gãi ngứa, nên nhân tình này cũng nên làm.
Phương Lệnh Đức lòng còn sợ hãi lắc đầu nói:
Không liên quan tới hắn, hắn cũng chỉ nóng lòng hộ chủ.
Theo sau nhẹ giọng nói:
Phong nhi không thể tùy ý trách mắng, dũng sĩ như vậy phải lo lắng lung lạc mới được.
Hứa Hải Phong mặt ngoài kính cẩn thụ giáo, nhưng trong lòng không cho là đúng, nếu ngay cả Tần Dũng cũng phản bội, trừ phi là cây sắt nở hoa, nước sông chảy ngược.
Nhị thúc, ngài nói chính là người này sao?
Hồng y thiếu nữ đột nhiên mở miệng hỏi.
Phương Lệnh Đức khuôn mặt nghiêm nghị, cả giận nói:
Doanh nhi, sao ngươi miệng không lễ phép, đây là nghĩa huynh ngươi, cái gì người kia người này.
Doanh nhi? Trong đầu Hứa Hải Phong lập tức hiện lên lúc từ biệt Phương Hướng Minh tại Lâm An thành, từng xấu hổ nói:
Tiểu muội ta từ nhỏ không thích việc của nữ nhân, nhưng đối với đao kiếm binh khí lại rất có hứng thú, ngươi nhớ kỹ cho là được.
Lập tức liền biết được thân phận vị hồng y thiếu nữ trước mắt, khẳng định là tiểu thư của Phương gia Phương Doanh Anh, xem ra một cước này là bị oan uổng, việc này trăm phần trăm khỏi đòi nợ lại.
Phương Doanh Anh vừa mới thoát khỏi lằn ranh sống chết, tâm thần đại chấn, lại nghe thúc phụ từ nhỏ tới lớn luôn thương yêu mình lên tiếng trách mắng, nhất thời ủy khuất cực kỳ. Dùng sức đứng thẳng, tránh khỏi tay Phương Lệnh Đức, đang muốn rời đi, nhưng từ mũi chân truyền đến một trận đau nhức, thân thể run lên, miễn cưỡng đứng lại, nhưng khóe mắt không tự chủ liền đỏ lên.
Phương Lệnh Đức kinh hãi, vội vàng đỡ lấy bả vai nàng, thất kinh hỏi:
Doanh nhi, ngươi làm sao vậy? Nơi nào bị thương?
Chỉ nhìn hắn lập tức thay đổi bộ dáng nghiêm lệ vừa rồi, trong nháy mắt biến thành vị trưởng bối hiền từ ấm áp, đã biết hắn đã cưng chiều Phương Doanh Anh đến mức vô hạn.
Phương Doanh Anh khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, hít một hơi, hung hăng nói:
Còn không phải tại con trâu lớn này, không có việc gì lại sinh ra lớp da dầy như vậy làm gì.
Nàng nói như cây ngay không sợ chết đứng, phảng phất chủ động đá người không phải là nàng.
Phương Lệnh Đức thế mới biết nàng bị thương không quan hệ tới Tần Dũng, trong khoảng thời gian ngắn dở khóc dở cười, cũng không nhẫn tâm quở trách nàng, nhân tiện nói:
Được rồi Doanh nhi, đừng tức giận, cùng ta đi gặp thúc mẫu ngươi, để cho nàng xoa thuốc, cam đoan một ngày là khôi phục thôi.
Nói xong đỡ Phương Doanh Anh rời đi, hướng Hứa Hải Phong nói:
Đại ca bên trong chờ ngươi, tìm ngươi có việc.