• 1,256

Chương 72: Tiên Nhạc


Số từ: 2585
Đêm đó, Hứa Hải Phong cùng Phương Doanh Anh đi tới tướng phủ. Dọc theo đường đi, gương mặt Phương Doanh Anh lạnh lùng, khuôn mặt tiếu lệ nhỏ nhắn tràn ngập ra bốn chữ to, ta không cao hứng.
Đối với sự ân cần của Hứa Hải Phong cứ làm như nhìn mà không thấy, có khi hăng hái thì trào phúng vài câu, rõ ràng đối với sự xung đột ngoài ý muốn lúc buổi sáng vẫn nhớ mãi không quên.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, nếu là người khác đối đãi Hứa Hải Phong như thế, hắn đã sớm phất tay áo mà đi.
Chỉ là gặp phải Phương Doanh Anh, tuy hắn cảm thấy có chút mất mặt mũi, nhưng vẫn phải nửa bước không rời mà đi theo. Tâm lý thì tự an ủi, đây là do nghĩa phụ dặn dò, không cần so đo với tiểu cô nương này.
Đoàn người đi tới tướng phủ, bọn họ đại biểu Phương gia đến đây chúc thọ, Mẫn Trì Đường ở ngoài cửa tự mình nghênh đón. Chứng kiến là Hứa Hải Phong dẫn đầu, trong lòng thất kinh, nhưng trên mặt vẫn không hề biểu lộ, cùng hắn vui vẻ cười nói, không hề thấy chút địch ý nào.
Bên trong đại sảnh phía ngoài, Mẫn Trì Đường tỏ vẻ áy náy, sau đó lại đi ra cửa đón khách. Trong lòng Hứa Hải Phong thầm nghĩ, nếu không phải hắn đang đại biểu Phương gia, với thân phận địa vị thừa tướng của Mẫn Trì Đường làm sao lại tự mình đưa hắn vào trong. Bởi vậy có thể thấy được, thế lực địa vị của tứ đại thế gia chứng thật là cao hơn người một bậc, cũng không biết bản thân mình phải nỗ lực bao lâu mới có thể đạt tới loại độ cao này.
Khách nhân trong sảnh đều là người quyền quý có thân phận cao, đại khái cũng có duyên gặp mặt với Hứa Hải Phong lúc trước, Hứa Hải Phong cũng có phong độ, liền cùng bọn họ chào hỏi nhiệt tình. Phương Doanh Anh ngồi ở trên tịch vị, buồn bã không vui, danh khí của nàng còn lớn hơn Hứa Hải Phong, bên trong kinh sư những thiếu niên khinh cuồng có ai chưa từng nếm qua đau khổ từ nàng, lúc này thấy vẻ mặt nàng bất thiện, cũng rất ít có người dám tới gần tìm phiền phức.
Hứa Hải Phong đang nói chuyện cùng một vị tướng lãnh trẻ tuổi, đột nhiên nhìn thấy hắn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn ra cửa, không khỏi quay đầu lại nhìn, đúng là Đường Nhu Nhi vừa xuất hiện, chẳng trách khiến cho hắn si mê mà quên hết thảy. Nghĩ lại từng cùng nàng thân mật tiếp xúc, cả người một trận nóng bỏng, bên dưới vùng bụng dưới cũng ngo ngoe dục động, nên vội vàng thu liễm tâm thần.
Phương Doanh Anh nhìn thấy Đường Nhu Nhi, đột nhiên nhảy dựng lên, bước tới nhanh như bay, ôm đồm tay nàng, vui vẻ nói:
Nhu Nhi tỷ tỷ, cuối cùng cũng thấy tỷ.

Đường Nhu Nhi cũng vừa vui vừa sợ, cầm tay nàng, hai đại mỹ nữ cùng một chỗ thì thầm trò chuyện, lại càng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hứa Hải Phong thính tai, nghe được Đường Nhu Nhi hỏi Phương Doanh Anh đến cùng người nào, vì sao không thấy Phương gia trưởng bối.
Đầu của Phương Doanh Anh nghiêng qua nhìn hướng Hứa Hải Phong, nói:
Phụ thân cùng nhị thúc cùng không có đến, muội đi cùng hắn.
Nói xong dắt Đường Nhu Nhi hướng chỗ ngồi của Đường gia chạy tới, lưu lại Hứa Hải Phong cùng trưởng tử của Phương Lệnh Đức Phương Hướng Trí nhìn nhau cười khổ.
Hứa Hải Phong lắc đầu tự giễu hai tiếng, lao thao một câu, hèn chi chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó dưỡng, rồi cũng ngồi xuống.
Đường Nhu Nhi quay đầu lại nhìn Hứa Hải Phong, đột nhiên phát giác ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn vào miệng của mình, nhớ tới lần hôn kích tình hôm trước, lập tức gương mặt liền đỏ ửng, càng xinh đẹp khó nói nên lời.
Nàng cúi đầu đi vài bước, đột nhiên phát giác bước chân Phương Doanh Anh có vẻ khập khiễng, không khỏi liền hỏi:
Muội tử làm sao vậy, không thoải mái sao?

Phương Doanh Anh nhìn về phía Hứa Hải Phong đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của Phương gia, phẫn phẫn bất bình nói:
Đều là hắn làm hại, xem muội có tha cho hắn không.

Đường Nhu Nhi hồi tưởng lại thủ đoạn khiêu khích của Hứa Hải Phong, lập tức nghĩ lầm phương diện khác, nàng vừa thẹn vừa sợ, hỏi:
Muội muội cũng để cho tên ác nhân này đắc thủ sao?


Cái gì đắc thủ?
Nhìn Đường Nhu Nhi đột nhiên đỏ mặt tía tai, Phương Doanh Anh khó hiểu hỏi.

Chính là...chính là...cái..kia.
Đường Nhu Nhi là một hoàng hoa khuê nữ, lời nói kia làm sao có thể nói được ra miệng.
Phương Doanh Anh là một cô gái có tính tình nóng nảy, dậm chân nói:
Hảo tỷ tỷ, rốt cục là cái gì, tỷ nói thẳng ra đi.

Đường Nhu Nhi khẽ cắn răng, rốt cục từ miệng anh đào của nàng phun ra một câu nói. Phương Doanh Anh nghe được cũng xấu hổ không thuận theo, dắt ống tay áo Đường Nhu Nhi khẽ gắt:
Tỷ tỷ xấu, tỷ mới là nhượng cho hắn đắc thủ thì có.

Không ngờ những lời này thật đúng là nói đúng bí mật từ trong đáy lòng của Đường Nhu Nhi, tuy nhiên ngày hôm đó giữa hai người còn chưa chân chính phát sinh quan hệ đã bị Lê Ngạn Ba cắt đứt, nhưng những bộ vị trong sạch của Đường Nhu Nhi đã bị tên sắc lang Hứa Hải Phong sờ soạng mấy lần, với sự cao ngạo cùng tính cách của nàng, sự tiếp xúc thân mật như thế cũng chẳng khác gì đã thất thân với hắn.
Nhưng sự tình kỳ quái chính là, sau khi chuyện xảy ra Đường Nhu Nhi lại không hề cảm thấy chán ghét cùng bi thương chút nào, chỉ là nhất thời xấu hổ đến không sao chịu nổi.
Nghe Lê Ngạn Ba nói đầu lưỡi của Hứa Hải Phong cơ hồ bị nàng cắn đứt, lại càng không tự chủ được mà trong lòng nảy sinh tia lo lắng. Thẳng đến lúc điện thí, Hứa Hải Phong đại phát thần uy, trong mấy chiêu khuất nhục mấy vị cao thủ đồng cấp bậc, thật sự là uy phong bát diện, đến tận đây hình tượng của hắn trong lòng nàng càng có chuyển biến kỳ dị.
Lúc này nàng nghe Phương Doanh Anh vừa nói, tự dưng tim đập thật nhanh, tưởng muốn cãi lại vài câu, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
Phương Doanh Anh nhìn bộ dáng của Đường tỷ tỷ, trong lòng càng nhận định mình đã đoán đúng. Đường Nhu Nhi khi còn bé đã biểu hiện ra một vẻ xinh đẹp đoạt hồn phách người khác, từ mười bốn tuổi trở đi, người tới cửa cầu hôn liên tục không dứt, ngay cả cánh cửa Đường gia cũng đã bị đạp vỡ hết mấy cái.
Nhưng Đường Tông Hàn Đường lão gia tử thương yêu vị ấu nữ này nhất trong số con cái, lại được Lê Ngạn Ba một trong tam đại tông sư thu làm nhập thất đệ tử. Vì vậy thả lời, do nàng tự do chọn rể, Đường gia không hề can thiệp.
Đường Nhu Nhi mắt cao hơn đỉnh, dạng tài tử tuấn kiệt nàng đã gặp qua không biết bao nhiêu, từ trước tới giờ vốn không một ai lọt được vào mắt xanh. Ở trong kinh thành, cùng Phương Doanh Anh hai người một nhu một cương, được xưng là tuyệt đại song kiều trong hàng ngũ thế gia đệ tử xuất sắc nhất.
Sau một lúc lâu, khách nhân cũng đại khái đến đông đủ, nhưng ngoài dự đoán mọi người là ngoại trừ Trình gia, còn lại tam đại thế gia những lão nhân vật đồng lứa lại không có một người đến dự. Tuy nhiên đi tới đều là những vị nổi danh trong hàng nhân vật tiểu bối, nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra bọn họ đã sớm có dự mưu. Thậm chí còn có chút người có tính mẫn cảm trong chính trị cũng đang đoán Mẫn Trì Đường còn có thể an ổn được bao lâu trên cao vị hiện tại.
Đối với tình huống như thế, đương nhiên trong lòng Mẫn Trì Đường hiểu rõ, nhưng hắn bước vào quan trường mấy chục năm, đã sớm luyện thành bản lãnh không hề có chút biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Tuy trong lòng bất an, nhưng cũng không hề lộ ra trên nét mặt, vẫn cùng các vị tân khách nói chuyện thật vui.
Sau một lúc lâu, Mẫn Trì Đường đứng thẳng lên, cười vang nói:
Hôm nay lão phu chúc thọ, may mắn mời được Đường Cung thủ tịch nhạc sĩ Hạ Nhã Quân tiểu thư, các vị xem như cũng có phần phúc được nghe.

Phương Hướng Trí nói nhỏ:
Hôm nay thật là hay, nếu để cho phụ thân đại nhân biết Hạ Nhã Quân đáp ứng lời mời của Mẫn Trì Đường đến biểu diễn tuyệt kỷ động tiêu, nhất định sẽ hối hận vì sao không đến.

Hứa Hải Phong vào kinh thời gian không dài, nên tạm thời không biết tên về Đường Cung, càng không biết danh tiếng của Hạ Nhã Quân, chỉ là xem thời khắc này nhìn mọi người đều có vẻ kinh động, liền hỏi:
Hạ Nhã Quân kia rốt cục là người nào, lại có được mị lực như thế.

Phương Hướng Trí kinh ngạc nhìn hắn, đối với việc hắn không biết danh tiếng của Hạ Nhã Quân mà không thể tưởng tượng:
Hạ Nhã Quân là một thủ tịch nhạc sĩ của Đường Cung, quan tâm động tiêu danh chấn thiên hạ, khúc nghệ tài nghệ có thể nói trên đời vô song. Chỉ là nàng có tính cách cao ngạo, lập nhiều quy củ, một tháng chỉ diễn tấu một khúc, ngay cả là hoàng thân quốc thích, cũng khó có thể cầu được nàng phá lệ. Mẫn Trì Đường có thể mời được nàng, cũng không biết đã hạ xuống bao nhiêu tiền vốn.


Một nhạc sĩ có được thành tựu này, quả nhiên là rất giỏi.
Hứa Hải Phong nghe được cũng đầy chờ mong, liền sinh ra lòng kính nể.
Phương Hướng Trí thần bí cười nói:
Cũng không chỉ như thế, nàng này chẳng những tài nghệ cao tuyệt, bản thân cũng diễm danh vang dội, là một trong bốn đóa kim hoa của kinh sư.

Lòng hiếu kỳ của Hứa Hải Phong nổi lên, sau khi hắn tiến vào kinh sư, cũng chỉ lo luyện võ công, hoặc là cùng Tương Khổng Minh nghiên cứu những thí nghiệm cổ quái. Mà sau khi Lâm Uyển Nhàn hiến thân, lại càng mỗi đêm đều vui say hoan lạc, triền miên không dứt, làm gì có cơ hội tiếp xúc những tiệc tùng trong kinh sư, liền hỏi:
Đến tột cùng là bốn người nào có diễm danh?

Phương Hướng Trì dùng tay đảo qua đại sảnh, nói:
Nơi này có hai đóa, đừng nói ngươi đoán không ra.


Nga...
Hứa Hải Phong vỗ đùi, cười nói:
Không sai, nếu là cả hai nàng cũng không được bài danh, vậy cũng không tránh khỏi không thể tưởng tượng.
Nói xong, quét mắt nhìn Đường Nhu Nhi cùng Phương Doanh Anh đang cười nháo.
Sắc mặt Phương Hướng Trí đột nhiên buồn bã, uống chén rượu buồn bực, không hề nói chuyện.
Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói:
Trí ca, ngươi làm sao vậy?

Phương Hướng Trí miễn cưỡng cười nói:
Còn có một người chính là đương triều tiểu công chúa Lưu Đình.

Tiểu công chúa? Hứa Hải Phong lập tức rõ ràng vì sao hắn có vẻ mặt như vậy, nguyên lai chính là tiểu công chúa sắp bị gả đi Hung Nô. Xem ra những thanh niên tuổi trẻ của Đại Hán đều canh cánh trong lòng, tâm tồn bất mãn đối với việc tiểu công chúa bị gả đi xa.
Lúc này, tiếng đàm luận trong sảnh đột nhiên nhỏ xuống, một tiếng tiêu như có như không thản nhiên vang lên, tiếng tiêu cũng không thấy kỳ lạ, chỉ là từ từ dâng cao, lại có vẻ như muốn dâng lên chín tầng mây. Đột nhiên lại ngoặc xuống, trở nên huyến lệ muôn màu, náo nhiệt dị thường, nếu là chỉ nghe thanh âm, phảng phất như có tới mấy người cùng cầm những nhạc khí khác nhau diễn tấu một khúc nhạc như nhau. Mãi đến khi chấm dứt, lại càng một mảnh vui vẻ thư thái, làm cho lòng người tâm khoáng thần di.
Một khúc tấu xong, trong sảnh lại không có một người lên tiếng, tuyệt kỹ thổi tiêu như thế, thật đã đạt tới đỉnh cao, trên đời vô song, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hứa Hải Phong thanh tỉnh đầu tiên, cao giọng kêu một tiếng:
Được...
Dẫn đầu vỗ tay trước tiên, lúc này mọi người mới tỉnh từ trong mộng, tiếng khen hay thay nhau vang lên, bên tai không dứt.
Hứa Hải Phong có thể tỉnh táo lại đầu tiên cũng không phải do định lực của hắn cao nhất trong mọi người có mặt tại đây. Mà là bởi vì loại trình độ biểu diễn này hắn đã nghe qua vô số lần, tự nhiên mà có được năng lực miễn dịch.
Nếu lấy tài nghệ thổi tiêu mà nói, trong thiên hạ quả thật không còn ai có thể sánh được với Hạ Nhã Quân, nhưng điều này cũng không đại biểu tài nghệ của nàng thiên hạ vô song.
Tài chơi đàn của Lâm Uyển Nhàn cũng đã đạt tới tu vi đăng phong tạo cực, không hề kém hơn Hạ Nhã Quân chút nào, hơn nữa ngày gần đây, Tương Khổng Minh nhiều lần viết ra những khúc nhạc vô cùng dị tưởng thiên khai, cũng có thể viết ra những kỹ xảo diễn tấu mà thời đại này không ai có thể tưởng tượng nổi. Vì thế đã làm cho tài năng chơi đàn của Lâm Uyển Nhàn càng cao hơn một tầng cấp, bình tâm mà nói, tại nhạc khúc cùng diễn tấu của nàng cũng đã vượt qua Hạ Nhã Quân.
Mà dưới sự huấn luyện của Lâm Uyển Nhàn, lúc này tầm mắt của Hứa Hải Phong cũng đã đạt tới một cảnh giới cực cao. Cho nên đối với mọi người, một khúc thổi tiêu khó khăn lắm mới nghe được thì đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là có một đánh giá, đó là nghe thật rất êm tai mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.