Chương 1: Lê Khải
-
Tiên Long Phù Sinh
- jlbinganhoa1
- 2344 chữ
- 2019-08-08 06:47:41
Hắc ám căn phòng, tràn ngập tiếng sắt thép va chạm vào nhau, ánh lửa thỉnh thoáng lóe lên khiến cho ngập tràn bóng tối căn phòng thoáng hiện qua những hình ảnh không tưởng.
Một cái thân hình nhỏ bé, thỉnh thoảng di chuyển, trong tay cầm lấy một thanh kiếm đang không ngừng chém ra từng kiếm đón đỡ những thanh kiếm khác không biết từ đâu phi tới.
Tại thời khắc điện quang thạch hỏa lóe sáng lên lúc ngươi có thể thấy được đó là một đứa bé chừng năm tuổi, thân cao chỉ một thước, hắn đôi mắt được một miếng vải đen buộc chặt khiến cho không thể thấy được mọi vật xung quanh, cả người trần truồng, mà tại trên người hắn lại thấy được rất nhiều vết thương, hiển nhiên đối với từng thanh phi kiếm không biết từ đâu phi tới đó hắn vẫn không thể hoàn toàn né tránh mà bị gây thương tích.
"Keng...keng..."
Đầu não căng thẳng cảm nhận lấy từng sợi sắc bén kiếm khí xung quanh, trong tay kiếm chém ra từng chém đón đỡ lấy từng kiếm kia, tại dưới chân hắn nhưng là đã có hơn một nghàn thanh kiếm bị đánh bay nằm bất động tại đó.
Bỗng nhiên, tại sát na tầm đó, có lấy hơn một trăm thanh kiếm từ tám hướng lấy hắn làm trung tâm mà đâm tới, mỗi một thanh kiếm đều là bén nhọn không gì sánh được, nếu hắn không thể một lúc đón đỡ một những thanh kiếm này vậy kết quả chờ hắn chỉ có thể là bị phanh thây.
Lê Khải trong tay kiếm bỗng dưng cắm thẳng xuống đất, một tay dơ ra, ý niệm khẽ động, lập tức một luồng sức mạnh vô hình vô tướng hiện ra bao quanh xung quanh hắn, mà tại luồng sức mạnh vô hình vô tướng này tỏa ra lúc những thanh kiếm kia bỗng dưng dừng lại trên không trung như là bị một bàn tay nắm lấy vậy.
"Diệt..." Non nớt thanh âm vang lên, theo đó những thanh kiếm kia bỗng dưng phát ra từng tiếng rắc rắc rồi mạnh mẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
"Hoàn mỹ quá quan, Hoàng Tử không hổ là một trong những người nắm dữ thiên phú mạnh nhất trong Lê Tộc, chỉ mới năm tuổi nhưng đã thức tỉnh kỹ năng của huyết mạch, phải biết việc này dù cho phụ hoàng ngài hay hai vị huynh trưởng kia cũng không thể làm được." Một tiếng trầm thấp thanh âm lặng lẽ vang lên trong căn phòng không ánh sáng, một người mang mặt nạ đồng có hình một con Sư Tử bỗng nhiên đi ra đứng trước mặt Lê Khải, ánh mắt có chút kinh diễm nhìn lấy Lê Khải rồi bình tĩnh nói.
"Nếu đã vượt qua cửa ải này vậy thì ta có thể đi ra chiến trường gặp được Phụ Hoàng đi." Lê Khải dơ tay tháo xuống khăn bịt mắt lộ ra một ánh mắt tràn ngập khát vọng cùng chờ mong rồi ngước nhìn người tới hỏi.
Người tới tại trong Hồng Bàng này không ai biết tên hắn là gì, xuất thân gia tộc nào trong Bách Tộc, thế nhân chỉ biết hắn biệt danh chính là Đệ Nhất, còn lại mọi thứ thuộc về hắn tựa như là một cái mê, không ai có thể biết.
Hắn ánh mắt thâm thúy nhìn lấy Lê Khải cũng không trả lời mà yên lặng nhìn lấy.
Hắn biết vị này Hoàng Tử từ nhỏ đã mất mẹ, phụ thân thì rất ít khi gặp mặt, tại trong Hoàng Cung bằng hữu cũng không có, chỉ có thể vùi đầu vào tu luyện. Trải qua mấy năm vắng lặng không có người trò chuyện, hắn có lẽ rất khát vọng tình tương của cha mẹ, chỉ tiếc Hồng Bàng bây giờ chiến sự đã lửa sém lông mày, bọn họ Tiên Chủ cần phải đứng ra điều khiển chiến trường.
Hắn nhớ, một năm trước, vị này Hoàng Tử chỉ mới bốn tuổi, nhưng lại đề nghị hắn huấn luyện chính mình, cũng là một năm đó, vị này Hoàng Tử bắt đầu bộc lộ ra thiên phú vô song của mình, khiến cho hắn cũng không thể không thán phục thiên phú của Lê Khải.
"Chiến Thú của ngài đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng Tử có thể vào tiếp nhận Chiến Thú, chỉ là ta kiến nghị, ngài nên chữa thương trước thì hơn." Đệ Nhất không trả lời Lê Khải câu hỏi mà ánh mắt bình tĩnh nhìn lấy Lê Khải trên người rất nhiều vết thương rồi ném cho hắn một bình đan dược nói.
Lê Khải tiếp lấy bình đan dược có chút thất vọng khẽ lắc đầu rồi bước chân bước ra, đi vào cánh cửa tràn ngập bóng tối kia, theo từng bước của hắn bước ra, bóng lưng theo đó bị hắc ám bao trùm rồi biến mất.
"Ài..." Đệ Nhất khẽ lắc đầu, hắn biết vị này Hoàng Tử cố gắng tu luyện như vậy cũng chỉ muốn được gặp phụ thân của mình nhiều hơn mà thôi, chỉ là đáng tiếc hắn còn quá nhỏ, cảnh giới cũng quá thấp, lúc này mà ra chiến trường vậy chỉ sẽ là ràng buộc mà thôi.
....
Huyết sát chi khí tràn ngập không gian, kèm theo đó là từng luồng hung mãnh hơi thở phả vào mặt, bước đi trên con đường, dù chưa tới nơi mà mình muốn tới nhưng Lê Khải có thể cảm nhận hung lệ cùng cuồng bạo khí tức.
Nhẹ nhàng bước chân vang lên, phía trước vốn nên tràn ngập hắc ám con đường lại bỗng nhiên hiện ra một tia sáng.
Huyết, đỏ tươi mà tràn ngập mùi tanh của máu, Lê Khải nội tâm không hiểu sao trở nên trầm trọng, sâu trong thâm tâm càng dâng lên một chút sợ hãi.
Chung quy vẫn là còn quá nhỏ, dù từng trải qua tàn khốc huấn luyện nhưng vẫn chưa từng trải qua giết chốc, hắn thật sự sợ hãi!
Có gắng nghĩ tới những ký ức vui vẻ để giảm bớt sợ hãi, nhưng lục lọi mãi cũng không nhớ được mình từng có ký ức vui vẻ, nhưng dù vậy thì hắn vẫn cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi rồi bước thẳng vào căn phòng.
Đập vào mắt chính là huyết nhục tung tóe, khắp nơi đều là từng mảnh huyết nhục vung vãi cả căn phòng, tất cả các thi thế của Yêu Thú đều là bị chia năm xẻ bảy. Đâu đó một góc còn có lấy một cái Sư Tử đầu lâu bị xé rách, thân thể của nó cũng không biết bị xé ở góc nào.
Ánh mắt đảo qua xung quanh, đằng kia hắn còn thấy một cái cánh chim Yêu Thú bị cắn xé, trên đó còn có lấy một vết cắn còn lưu lại, hiển nhiên là bị một loại Yêu Thú nào đó cắn xé.
Lông mi khẽ nhíu lại, hắn biết Hoàng Tộc lựa chọn yêu thú khác với thường dân, mỗi một vị Hoàng Tộc khi lựa chọn yêu thú đều được chọn lấy những con Yêu Thú có huyết mạch cao quý nhất tụ tập một chỗ rồi để chúng tự tàn sát lấy nhau, sau đó kẻ thắng cuộc cũng tức là kẻ sống sót cuối cùng sẽ được vị Hoàng Tộc kia chọn làm Chiến Thú của riêng mình.
Chỉ là hắn nhìn xung quanh một lát, cũng không thấy con Yêu thú nào sống sót à, lẽ nào tát cả đều đã chết sao?
Lê Khải khẽ lắc đầu có chút tiếc nuối, xem ra hắn đối với Chiến Thú không có duyên à, vậy mà trong đám Yêu Thú này vậy mà không có con nào sống sót.
Thân hình quay đầu trở lại, chỉ là khi hắn bước đi được vài bước lúc bỗng nhiên một tiếng Sói tru vang lên khiến hắn không tự chủ được dừng lại.
Quay lưng lại, đập vào mắt hắn chính là một con toàn thân nhiễm huyết Sói.
Chỉ thấy nó trên thân khắp nơi đều là có lấy vết thương, trong đó có vết thương hình dạng móng vuốt, có vết thương giống như bị cái gì đó cực kỳ sắc nhọn đâm thủng thân thể.
Nó ánh mắt trắng như tuyết tràn ngập tơ máu, tứ chi đều có chồng chất vết thương, nhưng dù vậy nó vẫn kiên định không từ bỏ bò về phía Lê Khải, bởi nó biết, nếu nó không tiến về phía trước thì nó sẽ chết, đây chính là trực giác của nó.
Lê Khải nhìn thấy nó bò tới cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy trên người nó vết thương chồng chất như vậy hắn không ngờ con Sói này lại còn có nghị lực như vậy muốn bò tới hắn.
Bước chân không tự chủ được tiến lên muốn đỡ nó, chỉ là vừa bước ra một bước kia hắn không tự chủ được dừng lại, bởi vì con Sói trước mắt có một ánh mắt cực kỳ đặc biệt.
Cô độc trong chứa đựng lạnh lùng, lạnh lùng trong cất chứa cao ngạo, tựa hồ dù nó sắp chết, dù nó muốn cầu sinh nhưng cao ngạo không cho phép nó nhận lấy sự thương hại từ kẻ khác.
Dù sinh mệnh đã sắp dập tắt, dù biết người trước chỉ cần tiến gần về phía nó là nó có thể tăng thêm khả năng sống, nhưng nó vẫn cao ngạo như vậy, không cho phép người trước tiến tới, nó muốn chính là tự mình tìm kiếm một con đường sống mà không phải dựa vào người khác ban bố thí.
Nhìn lấy nó ánh mắt, Lê Khải trong đầu không khỏi ông ông một tiếng.
Hắn nghĩ tới rất nhiều rất rất nhiều chuyện.
Hắn là Hoàng Tử, hắn bắt buộc phải cao ngạo!
Hắn là Hoàng Tử, hắn buộc phải hơn người!
Hắn là Hoàng Tử, hắn không thể để người khác thương hại.
Hắn là Hoàng Tử, hắn phải tự thân làm điều hắn muốn cũng như làm điều mà hắn phải gánh vác mà không phải dựa vào ai khác.
Trời sinh đã cao quý không thể tả, giờ khắc này non nớt Hoàng Tử không hiểu lại sinh ra một tầng lột xác.
Trốn trong bóng tối đang âm thầm quan sát Đệ Nhất ánh mắt bình tĩnh khẽ hiện lên một tia kinh ngạc, hắn bỗng nhiên cảm giác Lê Khải có chút bất đồng với lúc trước.
Chỉ là khác chỗ nào hắn cũng không rõ ràng lắm, tựa hồ trở nên tự tin hơn? lại tựa như trở nên càng có trách nhiệm?
Lê Khải ánh mắt có chút biến hóa rồi dần dần trở trầm lặng nhìn lấy con Sói đang bò tới kia, hắn đứng đấy không tiến lên, trong lòng cỗ kia sợ hãi không hiểu sao trở nên nhạt dần, dần dần biến mất theo sâu trong nội tâm.
Có lẽ là rất nhanh cũng có lẽ là rất lâu, con Sói kia rốt cuộc cũng bò tới dưới chân Lê Khải.
Lê Khải nhìn lấy con Sói kiên cường bò tới dưới chân mình lúc khóe miệng khẽ cười một tiếng, lấy một viên đan dược trong bình ngọc vừa nãy Đệ Nhất đưa cho bỏ vào miệng của con Sói.
Một lúc sau như là kỳ tích phát sinh, tất cả vết thương trên người con Sói theo mất thường có thể thấy được bắt đầu khép lại như lúc bắt đầu, còn lại cũng chỉ là vết máu như đang chúng thực trước đó nó bị thương rất nặng.
"Về sau hãy theo ta." Lê Khải cười rất vui vẻ rồi vỗ đầu con Sói rồi nói.
"Hú..." Con Sói kia cảm thấy vết thương đã lành khỏi thì khẽ ngửa đầu lên tru lên một tiếng rồi lè lưỡi liếm láp bàn tay của Lê Khải tỏ vẻ thân mật.
"Chúc mừng Hoàng Tử, đây chính là Tuyết Thiên Ma Lang, đặt ở trong tộc của nó thì huyết mạch của nó cũng có thể xếp vào Hoàng Tộc, tiềm lực rất tốt." Đệ Nhất thân hình bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lê Khải rồi bình tĩnh báo ra con Sói lai lịch cho Lê Khải.
"Tuyết Thiên Ma Lang... vậy sau này gọi ngươi là Tuyết Thiên đi." Lê Khải nghe vậy cũng không bất ngờ, bởi vì trước khi đi chọn Chiến Thú hắn đã có đọc qua các loại cao cấp Yêu Thú, cho nên hắn cũng có thể nhận ra con Sói này là Tuyết Thiên Ma Lang.
"Mời Hoàng Tử nhận Chiến Thú." Đệ Nhất ở một bên nhìn Tuyết Thiên Ma Lang một cái rồi khẽ nhắc nhở.
Đối với Yêu Thú, nhân loại chung quy cũng không quá tin tưởng, cho nên khi làm chọn Chiến Thú xong tốt nhất là nên lập khế ước để tránh bị phản bội.
" Cho ta một giọt tâm huyết của ngươi." Lê Khải cũng gật đầu rồi nhìn lấy Tuyết Thiên cười nói.
Tuyết Thiên ánh mắt có chút sợ hãi nhìn lấy Tuyệt Thiên rồi nhân tính hóa gật đầu, nó há miệng ra rồi phun một giọt máu bay tới trước mặt Lê Khải.
Lê Khải tiếp lấy giọt máu rồi nhỏ lên một chiếc nhẫn trên tay, theo đó phất tay một cái, Tuyết Thiên lập tức bị thu vào chiếc nhẫn.
Đây chính là Thông Linh Nhẫn, chỉ cần lấy một giọt tâm huyết của Yêu Thú rồi nhỏ vào, sau đó bỏ con yêu thú vào đó mười ngày để Thông Linh Nhẫn tự động chế ước nó rồi sau khi đi ra sẽ trở thành Chiến Thú của người cầm nó.
Tất nhiên sau này khi Chiến Thú mà mạnh mẽ quá tầm kiểm soát của Thông Linh Nhẫn thì Lê Khải buộc phải dùng một loại cao cấp hơn khế ước để tránh bị phản bội.
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn