Chương 1412: Thắng lợi sau khi tuyệt vọng (hạ)
-
Tiên Ngục
- Chử Tửu Luận Già Phê
- 1519 chữ
- 2020-05-09 03:22:48
Số từ: 1511
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan.vn
Vài đầu ma thú này đã bắt đầu ý thức được đại sự không ổn, tất cả đều tiến nhập trạng thái cuồng bạo, rống lên một tiếng quả thực muốn đem màng tai Tô Triệt chấn vỡ.
Nhưng là, vô luận chúng như thế nào giãy dụa. Đều khó có khả năng trong công kích của mấy người Lão Hắc để cắn nát Âm ba đồ hoàn trên cái đuôi.
- Đứt.
Trong lòng Tô triệt hô lớn một tiếng.
Ba ba ba BA~...
Tám cái đuôi của tám đầu ma thú rốt cuộc đã bị cưa đứt.
Tám cái đuôi vô lực rơi xuống mặt đất, mất đi cái đuôi lập tức mấy đầu ma thú đang trong trạng thái điên cuồng giãy dụa lập tức đình chỉ động tác, bất động giống như một pho tượng.
Giờ khắc này, chú ý của mọi người đều tập trung lên trên người của tám ma thú này, mà ngay cả mấy người Hào Tư cũng quên tiếp tục công kích hơn mười đầu ma thú muốn chui vào địa đạo.
Kỳ quái là, hơn mười đầu ma thú đang chui ra khỏi mặt đất, cũng đồng dạng trạng thái, tất cả đều bất động.
Không chỉ ma thú trong địa đạo, mà mấy trăm đầu ma thú bên ngoài địa đạo đồng dạng cũng đứng bất động. Tựa hồ, thời gian bị chậm đi mấy vạn lần, Tô Triệt đã thấy tất cả đều tiến nhập trạng thái bất động.
Thẳng đến...
Phần phật thoáng một phát, Tám đầu ma thú bị cắt mất đuôi đều hóa thành một cột bụi đất xám đen, rơi vào chi địa, tốc độ thời gian, quanh mình hết thảy lúc này mới khôi phục lại bình thường.
- Đã chết.
- Trực tiếp chết!
- Hóa thành bụi đất. Vậy là trực tiếp chết hết!
Đám người Trác Lỵ, hỗn độn lữ hành giả đều không khống chế nổi lên tiếng kinh hô, thật không ngờ, ma thú mất đi cái đuôi dĩ nhiên là trực tiếp tiêu vong, chết rất gọn gàng.
Vốn tưởng rằng, chúng nó phải cuồng bạo một hồi, điên cuồng một hồi, gào rú một hồi, hoặc là làm cái gì khác. Tóm lại, ai cũng không dám yêu cầu quá xa vời, chúng chỉ vì mất đi một cái đuôi, cứ như vậy hóa thành bụi đất, trực tiếp chết.
- Thật tốt quá! Chặt đứt cái đuôi, lập tức có thể giết chúng.
Đám người lữ hành giả không ngớt lời kinh hỉ, tựa hồ đã thấy được cảnh giết ra lớp lớp vòng vây, thoát khốn có được hi vọng sống lớn nhất, thậm chí có thể chứng kiến ngày sau lại lên đảo thám hiểm, dùng phương pháp này vượt qua cản trở lớn nhất của Ma Ly đảo, thành công hái đến vô số Tử Tinh quả.
Nhưng là, đừng quên, giờ phút này mới giết chết mới có tám đầu ma thú thôi, trong địa đạo, bên ngoài kia nữa, còn có mấy trăm đầu, hơn một ngàn đầu, toàn bộ trên Ma Ly đảo còn có không biết bao nhiêu đầu.
- Ngao...
Đột nhiên, các ma thú trong động và ngoài động đều bộc phát ra một hồi gầm rú, tựa hồ bị kích thích bởi đồng bọn tử vong, bày ra dấu hiệu tập thể cuồng bạo.
- Bảo vệ nàng, nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng.
Trác Lỵ truyền âm cho tất cả mọi người:
- Đem nàng vây vào giữa, nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng.
Thiên Âm biến thành hi vọng sống duy nhất của tất cả mọi người, một tia hi vọng này đối với thế cục trước mắt mà nói, gọi là mệnh treo sợi tóc cũng không quá đáng.
Phần phật!
Ngoại trừ hai lữ hành giả đang dốc sức liều mạng đào đất, đám người Hào Tư, Trác Lỵ, Man Chi đều tụ họp tới đây, đem Thiên Âm thủ hộ bên trong, thuận tiện cũng đem Tô Triệt bảo hộ trong tầng trong nhất.
- Có việc gì không a?
Tô Triệt nhẹ giọng hỏi bên tai Thiên Âm, so với những người khác, Tô Triệt càng thêm quan tâm trạng thái Thiên Âm như thế nào.
Cảm giác chặt đứt tám cái đuôi của tám đầu ma thú này đã để lại cho Thiên Âm có chút không chịu được rồi.
- Không có việc gì.
Thiên Âm nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười.
Cũng chỉ có Tô Triệt có thể nhìn ra được, bên trong nụ cười này tràn đầy ý nghĩ an ủi mình, đồng thời, cũng có một bộ phận hàm xúc bất đắc dĩ.
Chẳng qua là chặt đứt đuôi của tám đầu ma thú, khiến cho nàng bị liên lụy như thế, vậy như thế nào có thể mở một đường máu dưới sự vây khốn của hơn ngàn đầu ma thú, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Như thế nào mới có thể làm được?
Nếu như nói, thật sự cần tình mạng của Thiên Âm mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này, như vậy, Tô Triệt sẽ hối hận vạn phần, hận chết chính mình.
Bất quá, thẳng đến hiện tại, Tô Triệt vẫn là cố chấp mà cho rằng. Quyết định của mình không có sai, ngay từ đầu nếu là không lựa chọn đường dưới mặt đất này, mà là ý đồ dùng năng lượng cực nóng phá vỡ tầng băng kia, đào tẩu từ phía trên, đó mới sẽ là chính thức chọc giận cường giả đang ở trong bóng tối của Ma Ly đảo âm thầm điều khiển hết thảy kia.
Chọc giận nó. Sẽ là loại kết cục nào?
Khẳng định so bây giờ còn muốn đáng sợ gấp trăm lần nghìn lần!
Tô Triệt chính là nghĩ như vậy.
Mười ba người lữ hành giả đã chuẩn bị tư tưởng liều mạng với ma thú, thì một màn kỳ dị xuất hiện.
Bá bá bá bá...
Hơn mười đầu ma thú lộ ra một nửa thân thể trong địa đạo, vậy mà ùng ục gầm nhẹ vài tiếng. Cùng một chỗ rụt trở về, rút vào trong lòng đất, chỉ để lại mười cái cửa động.
Sau đó, phần phật á..., cả địa đạo bắt đầu bành trướng một cách quỷ dị...
Không, không phải bành trướng. Mà đường kính của địa đạo đang không ngừng biến lớn. Tầng đất đã xung quanh giống như thủy triều xuống, từ bốn phương tám hướng đang rút lại. Không gian trong địa đạo càng lúc càng lớn.
- Chẳng lẽ, đây là muốn đem địa đạo biến lớn, để cho tất cả những ma thú kia có thể cùng lúc xông vào, trong khoảnh khắc xé chúng ta thành những mảnh nhỏ?
Đám người Trác Lỵ khẩn trương vạn phần phỏng đoán lấy.
Đoán chừng, ma thú đã biết có người đủ năng lực cắt cái đuôi của bọn chúng, vì để tránh quá nhiều thương vong, nên mới có thể dùng phương pháp này, một đám xông lên, khiến cho thiên Âm không kịp thu hoạch đuôi của bọn chúng nó.
Là thế này phải không?
Vù vù vù hô...
Chỉ có điều hơn mười hơi thở, nguyên bản cái gọi là địa đạo này đã biến thành huyệt động cực lớn có bán kính mấy ngàn trượng, cùng thông đến hang ổ của ma thú bên kia, giống như phần trên của một cái hồ lô.
Hổn hển, hổn hển, hổn hển...
Hơn một ngàn đầu ma thú, từ bốn phương tám hướng chậm rãi vây tụ họp tới đây, mà ngay cả trên đỉnh đầu cũng có hơn mười ma thú treo ngược tùy thời có khả năng rơi phốc xuống.
Nhiều ma thú xông lên một loạt như vậy, bổn sự Thiên Âm có lớn hơn nữa liệu có thể chặt đứt được mấy cái đuôi?
Huống hồ, nếu, đều muốn chặt đứt cái đuôi của bọn nó, ít nhất cũng cần thời gian mấy chục hơi thở, đối mặt nhiều như vậy ma thú, chúng ta cái này mười mấy người căn bản chưa đủ nhìn, không có khả năng chống qua hơn mười hơi thở a...!
Làm sao bây giờ?
Thật sự là chết chắc sao?
Đám người Trác Lỵ, Hào Tư, Man Chi không nói tiếng nào, trong thời khắc này, nói cái gì cũng đều là vô dụng.
Nhưng kỳ quái là, gần nghìn đầu ma thú vây tụ họp mà đến, đến gần cự ly năm mươi trượng, chỉ cần nhào đến một cái, lại có thể bao phủ triệt để hơn mười người, vậy mà chúng lại dừng lại điều này tương đối kỳ quái. Nguyên một đám đấy, tất cả đều trừng mắt, đồng tử màu tro xám không hề có cảm xúc, chăm chú nhìn đám người Tô Triệt, nhưng lại chậm chạm không đánh giết tới đây.