Chương 185: Một giọt huyết
-
Tiên Ngục
- Chử Tửu Luận Già Phê
- 1522 chữ
- 2020-05-09 03:16:40
Số từ: 1514
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan.vn
Lập tức, liền có một cổ sóng tinh thần động truyền vào trong óc, phảng phất là trăm ngàn cự nhân ngửa mặt lên trời rống giận:
- Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp; Vu Thần trở về, lại đoạt tạo hóa.
- Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp; Vu Thần trở về, lại đoạt tạo hóa.
- Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp; Vu Thần trở về, lại đoạt tạo hóa.
Liên tục lao tới ba cổ sóng tinh thần, đánh cho Tô Triệt váng đầu hoa mắt, may mắn trong đầu có bảo tháp Tiên Ngục tọa trấn, nếu không, cũng đã té ngã xuống đất, sau đó hôn mê.
- Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp; Vu Thần trở về, lại đoạt tạo hóa..
Tô Triệt thì thào nói nhỏ nói:
- Đây là ý gì?
- Không quan tâm là có ý gì.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc thầm nói:
- Chủ nhân a, hình như ngươi chọc ra đại sự gì đó rồi.
- Đúng vậy.
Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu:
- Ta đã sớm đoán được, lệnh kỳ vừa ra, rất có thể sẽ xuất hiện biến hóa lớn không cách nào khống chế được, chỉ là, vừa rồi cục diện kia, không lấy lệnh kỳ ra, mạng nhỏ sẽ không còn.
Đang nói đến đó, đã thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên bóp méo, rất nhanh, liền có một ảo ảnh cự nhân hơi mờ hiện ra ở trước mắt Tô Triệt.
Ảo ảnh cự nhân này cao tới hơn mười trượng, cúi đầu bao quát nhìn Tô Triệt, hắn lại rất nhanh co rút thân hình lại, biến thành thân hình cao một trượng, sau đó, nhìn Tô Triệt khom người thi lễ nói:
- Tiểu Di Tiên Cảnh thủ hộ sứ, gặp qua Tôn chủ cầm lệnh.
- Hắn chính là thủ hộ sứ của chỗ này? Cái gọi là lực lượng thủ hộ Thánh Địa...
Tô Triệt không biết nên trả lời hắn như thế nào, chỉ là yên lặng thầm nghĩ:
- Hắn xưng hô ta là Tôn chủ cầm lệnh, xem ra, ai cầm giữ lệnh kỳ Di Tiên, người đó chính là Tôn chủ.
Thầm nghĩ trong lúc này, Tô Triệt cả gan hỏi:
- Thủ hộ sứ, ta tới hỏi ngươi...
Chỉ là, không đợi Tô Triệt nói ra vấn đề, ảo ảnh cự nhân kia còn nói thêm:
- Thỉnh Tôn chủ thụ phong.
- Thụ phong? Thụ cái gì phong...
Tô Triệt vô hạn nghi hoặc, lập tức khẩn trương lên.
Hô!
Một đạo kim quang từ chân trời xa xa bay tới, trong chớp mắt đi tới trước mặt Tô Triệt.
Ngay sau đó, kim quang tan hết, một giọt chất lỏng đỏ hồng huyền phù ở giữa không trung, chậm rãi bay tới chỗ Tô Triệt.
- Vân vân, uy, đừng vội, nói cho ta biết trước đây là có chuyện gì?
Tô Triệt bối rối không thô, muốn xin miễn loại "thụ phong" này, lại phát giác, mình dĩ nhiên là không có cách nào nhúc nhích, mặc dù cầm lệnh kỳ Di Tiên trong tay, cũng không có năng lực kháng cự.
Trơ mắt nhìn giọt chất lỏng này đến gần ngực của mình, Tô Triệt chỉ có thể kiệt lực hô to:
- Thủ hộ sứ, ta lệnh cho ngươi tạm dừng thụ phong, ta lệnh cho ngươi...
Chỉ là, ảo ảnh cự nhân kia bất vi sở động, thần tình lạnh lùng nhìn giọt chất lỏng màu đỏ kia chui vào lồng ngực Tô Triệt.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc vô lực thở dài:
- Chủ nhân a, dù ngươi kêu to thế nào cũng vô dụng, ta đã sớm đoán được, thủ hộ sứ chó má này tư duy xơ xác, trí tuệ có hạn, chỉ hiểu được làm việc theo chương trình, không có ý thức tự chủ gì.
Tô Triệt rõ ràng cảm giác được, giọt chất lỏng này xông vào da của mình, trực tiếp tiến nhập trái tim, lập tức, một cổ nhiệt lực bạo ngược đến cực điểm từ tim cuộn trào ra, giống như núi thở biển gầm lan tràn toàn thân.
- Thụ phong chó má, cái này không xong rồi.
Tô Triệt nói hết những lời này, hai mắt chậm rãi nhắm lại, lập tức lâm vào ngủ say.
Ảo ảnh cự nhân kia nhẹ nhàng khoát tay, Tô Triệt bay lên một tòa thần miếu điện phủ, trong điện có một bệ đá dài mảnh.
Ở dưới hắn điều khiển, thân thể Tô Triệt chậm rãi phiêu du, lại chậm rãi rơi xuống trên bệ đá, cứ như vậy nằm thẳng, vô thanh vô tức ngủ say...
- Phong thưởng xong…
Biểu lộ của ảo ảnh Cự nhân cứng ngắc tuyên bố những lời này, sau đó liền dần dần hóa thành hư vô.
Trong điện, Tô Triệt bình tĩnh mà ngủ, một ngày rất nhanh đã trôi qua…
Hai ngày...
Ba ngày...
Đợi cho đến một ngày nào đó, bỗng nhiên Tô Triệt bừng tỉnh, từ trên bệ đá mạnh mẽ nhảy lên, đầy bụng kinh ngạc đánh giá mọi nơi một phen, trong nội tâm hỏi:
- Lão Hắc, ngươi còn có ở đây không?
- Đương nhiên còn.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc trầm giọng trả lời:
- Chủ nhân yên tâm, ta rất khỏe, trạng thái của ngươi cũng không tồi, chỉ có điều ngủ suốt mười lăm ngày mà thôi.
- Ngủ mười lăm ngày? Ta đây là làm sao vậy?
Tô Triệt hoạt động tay chân một phen, cảm giác thân hình này của mình tràn đầy lực lượng, gần như lực lượng vô hạn, trong nội tâm thậm chí có xúc động muốn dâng trào.
- Chủ nhân, ta suy đoán, giọt chất lỏng kia, có thể là máu huyết của một đại nhân vật nào đó của Vu tộc, mười mấy ngày nay, tiến hành cải tạo một phen đối với thân thể của ngươi. Bởi như vậy, lúc này ngươi chân chân chính chính có huyết thống của Vu tộc, cũng không cần giả mạo nữa.
- Cái này xong đời rồi.
Nhưng Tô Triệt lại quá sợ hãi, trong nội tâm bối rối nói:
- Ta không muốn trở thành Vu tộc a, ta chỉ muốn làm một nhân loại, không muốn trở thành quái vật...
Ở trong nội tâm Tô Triệt, ngoại trừ nhân loại, những sinh vật khác đều thuộc về phạm trù quái vật. Làm cho hắn biến thành Vu tộc, trên tâm lý hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.
- Không có việc gì a chủ nhân, ngươi còn là một nhân loại, chỉ có điều, từ nay về sau có một chút huyết thống của Vu tộc.
Lão Hắc cười hắc hắc nói:
- Tựa như lão Hắc ta như vậy, Nhân Yêu Ma tam tộc tập hợp, chẳng phải rất tốt sao.
- Tốt cái rắm.
Trong nội tâm Tô Triệt rống to:
- Nếu để cho ta dài ra một cái đuôi chuột, ta thà rằng chết đi còn hơn.
Những lời này chỉ là phát tiết tâm tình, lời vừa ra khỏi miệng, Tô Triệt liền ý thức được không ổn, vội vàng xin lỗi lão Hắc:
- Lão Hắc, thực xin lỗi, ta không phải nhằm vào ngươi, ta chỉ là...
- Biết rõ, biết rõ.
Lão Hắc gãi cái đầu cười nói:
- Chủ nhân ngươi có chút kích động, không có quan hệ, tin tưởng ta, chủ nhân còn là một nhân loại, cấu tạo thân thể cơ hồ không có thay đổi, có thể tu tiên.
- Vậy là tốt rồi.
Tô Triệt hít sâu một hơi, buộc mình bình tĩnh trở lại, sau đó, xếp bằng ở trên đất bắt đầu nội thị tinh thần.
Rất nhanh đã thấy được, ở giữa trái tim của mình, giọt chất lỏng hồng sắc kia vẫn còn tồn tại, cơ hồ nhìn không ra giảm bớt, nói rõ, lực lượng cải tạo của nó cực kỳ cường đại, những ngày này một phen cường hóa đối với mình, trên cơ bản không làm cho nó tiêu hao hết năng lượng.
Không hề nghi ngờ, một giọt máu huyết như vậy, đối với Vu tộc mà nói, nhất định là ban ân quý giá nhất, nói không chừng có thể là máu huyết của Tổ Vu hoặc là Vu Thần gì đó...
Chỉ là, đối với một nhân loại mà nói, nó lại là một tai hoạ ngầm lớn lao, rất khó nói sẽ tạo thành cái dạng ảnh hưởng gì đối với mình.
Là phúc hay là họa? Giờ khắc này, Tô Triệt thật là nghĩ không ra.
- Tới đâu hay tới đó, tối thiểu nhất là vẫn còn sống...
Tô Triệt bình tĩnh tâm tính, tiếp theo nói:
- Lão Hắc, câu Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp; Vu Thần trở về, lại đoạt tạo hóa kia, ngươi cảm thấy, nó là có ý gì?