Chương 482: Huyết mạch đặc thù (hạ)
-
Tiên Ngục
- Chử Tửu Luận Già Phê
- 1526 chữ
- 2020-05-09 03:18:34
Số từ: 1518
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan.vn
Mặc dù khí huyết đặc thù của Hoa Quang chân nhân có chút khác so với tổ tiên của hắn, thế nhưng trong huyết mạch truyền thừa bao giờ cũng có một ít căn bản, điều đó vĩnh viễn không thể mất đi.
Nhất là người tu tiên, có đặc điểm là có thể tự kích phát tinh huyết bản thân ra bên ngoài, cho nên những gia tộc tu chân truyền thừa vô số năm, huyết mạch đặc thù ít có sự thay đổi.
Khu vực Ưng Chủy Nhai, thủy triều cực mạnh, máu của Hoa Quang chân nhân có thể nương theo thủy triều, khuếch tán đến xung quanh hải vực, cự ly rộng lớn, rất có khả năng khí linh sẽ có cảm ứng, nói không chừng nó sẽ theo cảm ứng tự mình tới nơi này.
- Chúng ta không tìm được nó cũng không sao, có thể nghĩ biện pháp khiến cho nó tự động chạy tới tìm chúng ta.
Đây chính là dụng ý của Hoa Quang chân nhân.
Nếu như hỏi, tiên huyết một người pha loãng vào trong biển rộng thì có bao nhiêu tác dụng?
Bằng vào quan niệm của người thường mà nói, khẳng định sẽ nghĩ không dùng được.
Kỳ thượng, bình thường cá mập bên trong hải dương đều có thể cảm giác được vị đạo của một giọt máu ngoài trăm trượng, yêu thú cấp cao còn có thể nhận thấy được khi cách xa hơn mười dặm, thậm chí là mùi máu tươi vài trăm dặm.
Cự Phú chính là một kiện thượng phẩm đạo khí, chính là hóa thân của lực lượng đỉnh phong trong Tu Chân Giới, khí linh của nó, về phương diện năng lực cảm ứng khẳng định so với những yêu thú cao cấp kia thì linh mẫn hơn vô số lần.
Phương pháp này, chính là phương pháp vô cùng hữu dụng.
- Hi vọng Cự Phú này còn chưa có quên đi chủ nhân của nó, có thể cảm nhận được khí tức huyết mạch...
Trong lòng Tô Triệt âm thầm cầu khẩn.
- Yên tâm đi, chủ nhân.
Lão Hắc lại có vẻ đã biết trước:
- Đối với một kiện đạo khí mà nói, thời gian mấy nghìn năm cũng không phải lâu lắm, chỉ cần nó còn chưa có chủ nhân mới thì hoài niệm đối với chủ cũ vĩnh viễn sẽ không mất đi. Khí linh chính là một loại sinh linh trung thành nhất thế gian.
Lão Hắc chính là khí linh, trên phương diện này, đương nhiên là vô cùng hiểu rõ.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Tô Triệt gật đầu.
Cứ như vậy, Hoa Quang chân nhân không ngừng lấy máu, lại lấy nữa, tái tạo máu, nếu như Cự Phú không hiện ra, hắn vĩnh viễn cũng không có dừng lại.
Làm được như vậy, khẳng định là người vô cùng phi thường, tu vi cao tới đâu, đan dược cho dù tốt, thời gian dài quá, vậy cũng không chịu nổi. Chỉ là, Tô Triệt vẫn không có đứng ra ngăn cản hắn.
Một là hắn biết vị lão nhân này phi thường cố chấp, lại không sợ chết, khuyên hắn cũng không được. Hai là, bởi vì Tô Triệt thường thường sẽ bổ sung cho hắn một chút sinh mệnh lực, mặc dù hiện tại có chút tổn hại, thế nhưng chỉ cần người chưa chết, rất nhanh liền có thể khôi phục.
Đấy là còn chưa nói tới, kinh nghiệm về phương diện tiêu hao khí huyết này, Tô Triệt tuyệt đối được xưng là chuyên gia. Mạnh mẽ phún huyết lan xa vạn dặm, trong chớp mắt mười lần hô hấp lại có thể bổ sung đầy đủ khí huyết đã tổn hao, tư vị trong đó, có ai hiểu rõ hơn Tô Triệt...
Thời gian ba ngày chậm rãi trôi qua, Hoa Quang chân nhân xuất máu ra đã gần trăm lần, thế nhưng, ánh mắt lão nhân gia vẫn kiên định như cũ, thậm chí còn cười nói với Tô Triệt một câu:
- Sinh mệnh lực của ngươi thật là thần kỳ, có ngươi ở đây, ta tự tin, có thể nhuộm đỏ toàn bộ Bắc Cực Hải.
Tô Triệt chỉ có thể lắc đầu cười khổ, đối với sự chịu đựng và chấp nhất của lão nhân gia này, chỉ có thể kính nể từ đáy lòng.
Lại thêm một đêm trôi qua, lúc hừng đông, Hoa Quang chân nhân nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu muốn lấy máu, thế nhưng đột nhiên hắn ngẩn người đứng đó.
- Làm sao vậy?
Tô Triệt cảnh giác cao độ, không biết nguyên nhân là ở đâu. Lão Hắc cũng mờ mịt không hiểu tại sao, trong phạm vi bao phủ bốn trăm trượng của nó tất cả đều bình thường, không hề có biến hóa.
- Ta chính là hậu đại của hắn, chính là hậu đại của hắn a!
Hoa Quang chân nhân hướng về phía Ưng Chủy Nhai bên kia lớn tiếng kêu lên.
Tô Triệt khẽ động:
- Không phải chứ! Khí linh của Cự Phú quả thực đã có liên hệ với hắn mà ta và ngươi không nghe được đó chứ?
- Đúng, đúng, hắn chính là lão tổ tông của ta, hắn từng nói qua, đem ngươi đặt ở Bắc Cực Hải hơn ba trăm năm trước, ba trăm năm a!
Tâm tình Hoa Quang chân nhân kích động, tiếng nói cảm giác có chút nghẹn ngào:
- Ta mừng muốn chết, nguyện vọng cả đời này, chính là nhìn thấy ngươi, tìm được ngươi.
Sau hơn mười tức, Hoa Quang chân nhân tỉnh táo lại, kích động vô cùng nắm tay Tô Triệt nói:
- Nghe được không, Tô Triệt, nó thực sự chủ động liên hệ với ta.
- Ta không nghe được.
Tô Triệt lắc đầu nói:
- Xem ra, nó chỉ truyền âm cho một mình ngươi.
- Không sao, nó sẽ lập tức đi ra.
Hoa Quang chân nhân quá mức kích động, ngôn ngữ có chút không khống chế được:
- Vừa rồi, nói hỏi ta là ai, vì sao có huyết mạch đặc thù của Cự Phú cung chủ... Ta liền trả lời, nó lập tức sẽ đi ra.
Ầm ầm.
Đất rung núi chuyển.
Cả tòa Bắc Hoang đảo đều bị kinh động.
Tô Triệt nhướng mày, tinh tế cảm nhận, loại rung động này rốt cuộc là do đám ngoại nhân Thái Ất Môn kia làm ra, hay là chính là động tĩnh mà Cực Phú trước khi xuất thế làm ra?
Dựa theo quy luật mà nói, đám ngoại nhân Thái Âm môn kia làm ra địa chấn này, năm ngày mới xuất hiện một lần, hẳn là tới nửa đêm nữa mới có. Như vậy, chẳng phải là...
Ầm ầm...
Biên độ cơn địa chấn càng lúc càng lớn, đồng thời liên tục duy trì.
- Chuẩn bị chiến đấu đi!
Hai mắt Tô Triệt híp lại, trầm thấp nói.
Trong lòng hắn đã xác định, chuyện này không phải là do đám ngoại nhân Thái Ất Môn làm ra, bởi vì cơn địa chấn bọn họ tạo ra rời rạc, căn bản không đạt tới trình độ bực này, cũng sẽ không duy trì lâu như vậy.
Không thể nghi ngờ, Cự Phú xuất thế, khẳng định sẽ kinh động những người trên đảo. Một hồi ác chiến tranh đoạt bảo vật khẳng định không thể tránh khỏi.
Huống chi, bảo vật tranh đoạt này không phải bình thường, mà là một kiện thượng phẩm bảo khí.
- Ghê tởm!
Lão Hắc bên trong Tiên Ngục lại quát:
- Đầu óc khí linh này bị vô nước sao? Nó vì sao lại không im ắng chui ra? Vì sao lại làm ra động tĩnh lớn như vậy chứ?
- Ai mà biết được.
Tô Triệt thầm nói:
- Có thể nó bị vây ở trong trạng thái đặc thù nào đó, chỉ có thể lấy phương thức này mà thấy được ánh mặt trời.
Hoa Quang chân nhân tuy rằng không nghe được thanh âm Tô Triệt và lão Hắc nói chuyện với nhau, lúc này cũng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Năm đó, lão tổ tông không muốn nói chạy loạn khắp nơi liền phong ấn nó, nó phải phá giải phong ấn, mới có thể đi ra.
- Trách không được.
Tô Triệt gật đầu.
Ầm ầm.
Cả tòa Bắc Hoang đảo này kịch liệt run lên, làm cho mọi người có cảm giác tùy thời nó đều có thể bị nát vụn, triệt để chìm vào trong biển rộng, giống như là tận thế.
Hai người Tô Triệt không thể đứng ở trên mặt đất được nữa, lúc này đã phi thân lên không trung, tùy thời đều chuẩn bị nghênh tiếp Cự Phú xuất thế, cùng với đó là đáp lại một hồi chiến đấu ác liệt không thể tránh khỏi.