• 110

Chương 47: Vẽ tranh


Đan hắn hiện tại dùng Hư Vô thể biến ảo ra một vị nam tử trưởng thành chừng 27 tuổi, tu vi hắn cũng để hiện ra là luyện khí tầng 12, tuy nói nơi này rất quy cũ, không có chuyện đánh nhau làm bậy nhưng như đã nói đó là đối với dân thường, theo tìm hiểu của Đan vài ngày thì tu luyện giả có tu vi yếu nhược hoặc gặp dạng con cha cháu ông thì chỉ cần không giết người vô lý thì cũng chẳng ai quản, mà có quản thì đưa chút tiền là xong hết.

Nhìn hai tên mặc đồ như đi lính cứ vòng quanh khu này ngó tới ngó lui, Đan treo một bức tranh vừa họa do rãnh rỗi lên một nhánh cây rồi lấy một mảnh vải mỏng che lên khiến nội dung bức tranh như ẩn như hiện, Đan gật đầu, uống một ngụm nước mà trèo lên cây liễu nằm ngủ.

…..

- Tiểu thư, phía trước kế bên một câu liễu có chuyện rất thú vị nha.

Trên đường một chiếc kiệu xa hoa, lộng lẫy có bốn tên to con khiêng, bên cạnh một tiểu nha hoàn tuổi chừng 13 tuổi kề sát cửa sổ được rèm che lại của chiếc kiệu, hí hửng nói với người bên trong.

- Tiểu Thúy, là chuyện gì vậy?

Một giọng nói mềm mại như vải bông nhẹ nhàng lan ra.

- Hi hi, đợi xíu nữa đi ngang qua, tiểu thư sẽ thấy.

Tiểu Thúy cười vui, nàng muốn tiểu thu tận mắt nhìn thấy việc lạ này.

Lập tức chiếc kiệu như tăng tốc lên tiến nhanh về chỗ Đan.

- Tiểu thư, đến nơi rồi, người coi thử.

Khi chiếc kiệu dừng ngang với cái quầy không bóng người của Đan, nha hoàn kêu lên với người bên trong kiệu.

Tại cửa sổ nhỏ của chiếc kiệu, một mảnh rèm che được những ngón tay nhỏ bé trắng nõn cuộn lên, một đôi mắt đen tuyền lấp lánh, xinh đẹp hiện ra chỉ bởi khuôn mặt đã được khăn hồng che đi.

- Thanh niên cứng, chuyên vẽ chân dung mỹ nữ, anh hùng, một bức một vạn
lượng bạc, bảo đảm có một không hai, chỉ duy nhất hôm nay, bỏ qua đừng tiếc.

- Thật kì quái, sao lại có những người tự cao như vậy

Giọng nói mềm mại lại truyền ra nhưng có vẻ không vui, nàng ta không ngờ lại có những người xấu xa chỉ vẽ một bức họa mà đòi tiền như cướp, nàng thấy thật khó chịu.

- Hi hi, tiểu thư thấy thế nào?

Tiểu Thúy nha đầu cười khúc khích, khác với vị tiểu thư trong kiệu, nàng cảm thấy hứng thú mãnh liệt bởi nàng đơn thuần nghĩ rằng ắc hẳn người này tài nghệ rất cao mới dám rao như vậy, nàng ta không nghĩ đến có những người lừa gạt như vị tiểu thư kia.

- Tiểu Thúy, ngươi kêu người dẹp bỏ…

Tiểu thư trong kiệu chưa nói hết câu thì một làn gió nhẹ thổi ngang qua bức họa mà Đan treo lên, làm tấm vải bay lên chỉ giây lát, nhưng chỉ giây lát này đã khiến đôi mắt trong veo đó cứng lại

- Thật đẹp.

Nàng rung động nói nhỏ, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi kiệu.

- Tiểu thư, người sao ra đây

Tiểu Thúy chợt giật mình khi thấy tiểu thư đột ngột đi ra, theo hầu tiểu thư từ lúc bản thân mới 7 tuổi, nàng sao không biết tính cách tiểu thư, tiểu thư sẽ không vì bất cứ thứ gì tầm thường mà lộ mặt,
chẳng lẽ là vì có cao nhân ở đây
nàng thầm nghĩ.

Vị tiểu thư này như không nghe tiểu Thúy hỏi, mắt cứ nhìn chằm chằm bức tranh đang bị vải phủ kín mà tiến đến.

Nàng đưa tay lên muốn đụng lấy bức tranh xuống, bất chợt

- Bậy òi, bậy òi, vị tiểu thư xinh đẹp này làm vậy là chết tại ha òi, miếng cơm
manh áo mất hết.

Đan từ trên cây nhảy xuống, dùng tay cản ngăn tay nàng ta lại, đậu xanh, muốn xem tranh hắn đâu dễ vậy.

- Vô lễ.

Thấy tay hắn chạm tay tiểu thư, tiểu Thúy vội quát lên, bốn tên to con lập tức
soàng soạt
đao, kiếm.


Ôi mai chuối, đụng ổ kiến lửa
Đan thầm hô.

- Tiểu Thúy, không cần manh động.

Vị tiểu thư thu tay về

- Ngươi là chủ quầy này?

Nàng nhìn nam tử khoảng 27 tuổi trông rất bình thường hỏi

- Phải.

Có thể đoán được đằng sau tấm khăn che đi nửa khuôn mặt đó là một nét đẹp mê người, Đan trở nên trưởng thành bình tĩnh, nghiêm túc đáp, hắn không ra vẻ giơn giỡn.

Tiểu thư thấy hắn đổi sắc như tắc kè hoa liền cũng rất kì lạ chút liền bỏ qua, điều nàng quan tâm bây giờ là bức tranh đang treo trên đó.

- Bức tranh này, ngươi bán bao nhiêu tiền?

Nàng giơ tay ngọc chỉ chỉ sau lưng Đan.

Đan hơi hơi mỉm cười đầy phong phạm tao nhã, chỉ ngược lại cái dòng chữ
một bức một vạn lượng
trên tờ giấy dài treo lơ lửng trên cây.

- Hừ, ngươi có biết tiểu thư ta là ai không, mà dám đòi tiền tiểu thư.

Tiểu Thúy lập tức lên tiếng, không ngờ tên này muốn đòi một vạn lượng, tuy rằng có lẽ bức tranh này rất đẹp khiến tiểu thư động lòng, nhưng mà muốn lấy của tiểu thư một vạn lượng thì không có khả năng.

- Tiểu Thúy, không cần, chỉ một vạn lượng mà thôi, không quá to tác.

Vị tiểu thư này cản tiểu Thúy đang thấy bất công giùm bản thân, sau đó quay qua Đan

- Hiện tai, ta không có mang theo nhiều bạc như vậy, hay là ngươi theo ta về
nhà một chuyến?

- Không.

Đan trả lời cự kì dứt khoát, nhanh gọn, ngu sao đến nhà, nhìn cách ăn mặc của vị tiểu thư này cũng đã biết là dạng con cha cháu ông rồi, lỡ đến nhà, nàng kêu siêu nhân ra mặt chặc chém hắn thì sao, khiến hắn mà khùng lên lại diệt cả nhà thì lúc đó thật phiền phức.

- Tại sao?

Nàng nhướng mày hỏi.

- Không vì sao cả, nếu tiểu thư không đủ tiền thì ta có thể giữ lại bức này cho tiểu thư, chỉ cần tiểu thư nội trong ngày hôm nay mang tiền đến đủ là được, ta vẫn ngốc nơi đây đến khuya, chỉ cần qua giữa đêm (ý nói 12h tối) ta liền đi.

Đan mặt không chuyển sắc nói

Đôi mày đẹp nhíu lại, nàng đang suy nghĩ, sau đó nói

- Được, bây giờ ta lập tức về nhà, hi vọng ngươi không thất hứa.

Nàng coi như cũng rất tốt, không có lấy quyền lực ra ép người mà chiếm được đoạt của riêng, người như vậy thật sư khó tìm trên cái thế giới tu chân này.
Nàng lập tức leo lên kiệu, ra lệnh nhanh chóng quay về nhà, nàng phải cực kì tranh thủ, dựa theo tính toán thì nếu không có gì trắc trở sẽ vẫn còn kịp.

- Hừ, ngươi phải nên may mắn là tiểu thư của ta là người tốt đấy, nếu không ngươi đã trở thành một cái xác rồi.

Trước khi đi, tiểu Thúy quay đầu lại le lưỡi mà nói với hắn, như đang nói chuyện bình thường, giống như điều này là hiển nhiên, xem bộ vị tiểu thư xem bộ lai lịch không nhỏ, theo Đan suy nghĩ thì có lẽ nàng là con cháu của Phủ Huyện Chủ, chỉ có vậy mới giải thích được hắn có khả năng trở thành cái xác bình thường như tiểu Túy nói.

Nhìn bóng lưng của bọn họ, trong tay Đan đọt ngột xuất hiện một cái bản đồ nhỏ

- Khoảng cách có lẽ hơi xa, nhưng vẫn kịp.

Chỉ tay lên một dấu hiệu ngôi sao, Đan tự nhẩm.

- Ngươi rất giỏi, ngay cả con gái của Huyện chủ, một trong hai vị mỹ nhân của
Huyện mà cũng dám lấy tiền.

- Ngươi chết chắc rồi.

Một vài người tu luyện giả có hiểu biết gần đấy có theo dõi diễn biến nãy giờ, giơ lên ngón tay cái nói với hắn, vẻ mặt lộ vẻ coi thường tên
điếc không sợ súng
.
Đan nghe vậy cũng không nói gì, chỉ giơ lên ngón giữa của bàn tay phải, sau đó lại trèo lên cây ngủ, nói là ngủ nhưng mà hễ có việc phát sinh hắn điều biết.
…..

- Thanh niên cứng, chuyên vẽ chân dung mỹ nữ, anh hùng, một bức một vạn lượng bạc, bảo đảm có một không hai, chỉ duy nhất hôm nay, bỏ qua đừng tiếc.

- Ha ha, cười chết ta mất, thằng khùng nào dựng nên đây.

Một tên mập mạp, to chà bá chừng 20 tuổi nhưng khoát lên mình một bộ trang phục lộ vẻ quyền quý nhìn tờ giấy Đan treo mà cười ra nước mắt. Hắn nhìn tới nhìn lui, không thấy ai liền tấy mấy tay chân muốn lấy bức tranh bị vải che xuống, hắn muốn xem bên trong vẽ gì, có đẹp hay không mà sao khoác lát quá vậy.

- Qúy khách đến, ta thật cố lỗi hi tiếp đón chậm trễ.

Đan lại từ trên cây nhảy xuống, ngăn cản tên mập này.

Mập mạp bất ngờ nhìn Đan trước mắt, sau đó lập tức vẻ mặt khó chịu

- Ngươi là ai?

Hắn hỏi một câu đúng ngu, cũng có thể không phải

- Tại hạ chính là chủ của cái quầy này, nói đúng hơn là họa sĩ chính nơi đây.

Đan lại lộ cải bản mặt giỡn giỡn mà trả lời.

- Ra ngươi là cái tên tự đại muốn vẽ một bức lấy một vạn lượng sao?

Tên mập mạp như hơi cười nói, trông cái bản mặt đầy mỡ mà như ngán cả cơm chiên.

- Chính tại hạ.

Đan vui vẻ gật đầu

- Vậy ngươi mau vẽ cho ta một bức xem sao.

Tên mập lập tức nói, ý như hắn là cao cao tại thượng đang ra lệnh cho người thường.

Đan nhìn cũng không để ý, hắn xòe bàn tay ra ý bảo tiền chao, cháo múc.

Tên mập thấy thế liền xấu mặt, giận dữ quát lên

- Ngươi có biết ta là ai không mà dám đòi tiền.

- Là tên ăn chơi trác tán Trương Phi, con của gia chủ Trương gia, nghe nói hắn cực kì ác độc, tàn nhẫn, chống đối hắn là thế nào cũng bị tàn phế

Mọi người xung quanh nghe tiếng quát, lại thấy tên mập mạp liền súm lại nghị luận to nhỏ. Tên mập mạp nghe thấy những lời này cũng không thấy mất mặt mà lại càng thêm khoái chí, ra vẻ được nổi tiếng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại.