• 150

Chương 7: Vương Nguyệt Quế


Sau khi tan học về, Trần Văn Phong thong thả chuẩn bị về chung cùng thằng bạn thân, đáng lí là hai người phải bị phạt ở lại trực nhật, nhưng vì, theo như Khả Ngân (tên của cô nàng lớp trưởng :)) nói, tuần này trực nhật đã phân công rồi nên sẽ để bọn họ trực vào tuần sau.

Nhưng khi Trần Văn Phong thu thập sách vở cho vào cặp xong, liền nhìn thấy nụ cười đầy khả ố của thằng bạn.

Trần Văn Phong nổi da gà, nói:

"Gì vậy mày? Làm gì nhìn tao ghê thế?"

"Không có gì, chỉ là tại 2 tháng trời không gặp mày. Giờ thấy mặt mày rồi nên giờ tao định anh em mình đi ăn mừng một bữa đi!"

Nó cười sảng khoái nói.

Trần Văn Phong nghe vậy thì cảm động lắm, lúc sáng nghe nó nói nhiều thế rồi còn chờ hắn đi chung. Mặc dù nó không nói câu hỏi thăm gì nhưng Trần Văn Phong cũng biết thằng bạn thân này cũng lo lắng cho hắn dữ lắm, chỉ có điều nó không thể hiện rõ mà thôi!

Giờ nghe nó nói vậy, Trần Văn Phong từ chối thế nào được. Huống hồ, hắn còn chưa được gặp nó suốt mấy ngàn tỷ năm khi còn ở Tu Chân giới chứ chả ít. Nên hắn gật đầu chắc nịch, nói:

"Được!"

Sau đó, hai người liền lửng thửng cưỡi xe đạp chạy khỏi cổng trường.

Chạy được một đoạn khá xa, Lâm Vũ giảm tốc độ, dừng trước một quán ăn bình dân. Nó cười nói:

"Tới rồi!"

Rồi nó đèm xè tấp vồ lề, kéo một cái bàn, cái ghế gần đó rồi ngồi xuống.

Trần Văn Phong cũng đem xe tấp vô lề rồi tiến vào bàn, kéo ghế ngồi đối diện nó.

Vừa ngồi xuống xong, Trần Văn Phong đã nghe thằng bạn hỏi:

"Mày thấy quán này sao?"

Nghe một câu hỏi không biết đâu vào đâu, hắn khó hiểu hỏi lại:

"Thấy gì?"

"Thì mày thấy..."

"Anh Vũ!"

Nhưng chưa để nó nói xong, một âm thanh trong trẻo vang lên.

Dừng trước mặt hai người là một cô gái tuổi chừng 15, 16, gương mặt xinh xắn, ưa nhìn đang cười toe toét nhìn về phía Lâm Vũ, nói:

"Anh Vũ, bữa nay rảnh rỗi ghé ủng hộ quán em ha?"

"Cái đó tất nhiên!"

Nói rồi, nó cười chỉ tay sang Trần Văn Phong, giới thiệu:

"À, còn thằng này là bạn thân mà anh hay nhắc với em nè! Nó tên Trần Văn Phong, em gọi nó là Phong được rồi."

"Vâng, chào anh Phong!"

Cô gái cười nói ngọt ngây:

"Em cũng thường nghe anh Vũ hay nhắc về anh."

"Ừm, chào em, anh cũng thường nghe Vũ nhắc về em. Em quả thật xinh như nó nói."

Không để ý đến thằng bạn đang liếc trắng mắt nhìn mình, Trần Văn Phong rất tự nhiên cười nói. Nơi đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng khó phát hiện, nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Hì, cảm ơn anh đã khen!"

Mặt cô gái hơi đỏ hồng lên lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh cô lại tự nhiên cười nói:

"Hai anh dùng gì ạ?"

Thay vì nhìn cái thực đơn trên bàn, Lâm Vũ ngược lại nhìn cô gái nói:

"Em cho bọn anh hai tô bún bò huế đi!"

"Vâng!"

Cô gái cười đáp rồi quàng quả đi vào trong.

Ở ngoài này chỉ còn lại hai người. Lúc này, Lâm Vũ nhích ghế lại ngồi cạnh Trần Văn Phong, kéo cổ hắn truy vấn hỏi:

"Ê, tao chỉ nói rủ mày đi ăn thôi, chứ có nhắc gì với mày về nhỏ đâu mày nói vậy?"

"Thì đó là phương thức xã giao bình thường thôi. Mà... nhỏ tên gì vậy?"

Trần Văn Phong nói.

"Xã giao, xã giao... Cái này là mày đang cua gái thì có!"

Thằng bạn bĩu môi, nói:

"Mà... nhỏ tên Quế, tên đầy đủ thì là Vương Nguyệt Quế, năm nay 16 tuổi, năm nay lên lớp 10, là con gái út của bà chủ quán này."

Nói đoạn, giọng nó chuyển qua dạng đe dọa:

"Tao nói trước, nhỏ là tao ngấm rồi, mày đừng hòng dành!"

"Tao nói dành với mày hồi nào...!"

Nhìn ánh mắt như "tóe lửa" của thằng bạn, Trần Văn Phong có chút dở khóc dở cười.

"Thật chứ?"

Nó nghi ngờ nói.

"Thật!"

"Tao biết mà! Há há!"

Nó cười, nói:

"Thật tao nói chơi với mày thôi, nhỏ đó là em họ của tao, quán này cũng là của thím ba tao, có dành cũng không phải tao dành! Há há há!!! Mày vậy mà dễ bị gạt! Há há há!!!"

"Ái chà! Càng lúc mày càng ngứa đòn! Dám chơi anh em hả???"

Trần Văn Phong cười bẻ ngón tay nghe rắc rắc, như thể sẽ nhảy lên "dần nhừ tử" thằng bạn bất cứ lúc nào về tội đùa dai.

"Au au...! Tao đùa! Tao đùa thôi! Không cần đánh tao a!"

Lâm Vũ cũng vờ lấy hai tay ôm lấy đầu, như sợ bị tên côn đồ nào đó đánh.

"Biết sợ chưa?"

"Rồi, em biết sợ rồi!"

"Ha ha, biết sợ là tốt!"

"Ha ha ha!!!"

Hai người đùa giỡn một lúc rồi nhìn nhau cười ha hả.

Thật ra, ngay lúc nhìn thấy Vương Nguyệt Quế, Trần Văn Phong đã biết rõ quan hệ giữa Lâm Vũ và cô nàng. Lấy thực lực Tiên Vương của hắn dễ dàng "nhìn" thấy sợi dây liên kết huyết thống giữa hai người nhẹ sáng lên khi đứng gần nhau. Vì vậy, làm sao hắn không biết đó là em họ của thằng bạn hắn được.

Chỉ là thằng bạn muốn đùa, hắn sao có thể không theo? Bạn bè lâu quá không gặp đùa giỡn là chuyện bình thường. Huống chi, đối với hắn, người bạn này, lại là cả mấy ngàn tỷ năm không gặp!

Tuy có thể như vậy là trẻ con. Nhưng dường như chỉ có như thế, Trần Văn Phong mới cảm thấy mình mới thật sự chưa "già", mới cảm thấy mình không có gì tách biệt với xã hội này...

Chợt lúc này, âm thanh của Nguyệt Quế bỗng vang lên:

"Để hai anh đợi lâu, bún tới rồi đây...!"

(Tg: Đã sửa từ theo góp ý của bạn Triệu Nhật Thiên =))
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị.