• 433

Chương 43: Quanh co khúc khủyu


Lúc này anh Lưu đang cẩn thận lật xem menu.


Anh Lưu!
Tôi vừa gọi vừa ngồi vào ghế đối diện với anh ấy.

Sao vậy?
Anh Lưu thấy biểu cảm khó xử của tôi nên hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt chân thành của anh Lưu, tuy tôi biết làm như vậy là không phù hợp với nguyên tắc lắm, nhưng người đang nóng lòng muốn phá án là tôi đây vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, vì liên quan đến vấn đề xe máy, có lẽ cả cái thành phố này chắc cũng không có ai chuyên nghiệp hơn anh ấy nữa đâu, tôi thật sự hi vọng anh ấy có thể giúp tôi tìm ra điểm đột phá của vụ án, thế là tôi nói:

Chiếc xe máy đó bị rò nhớt!


Xe máy bị rò nhớt? Cậu chắc chứ?
Giọng nói của anh Lưu bỗng trở nên cao hơn.
Anh Lưu cầm điện thoại, nheo mắt nhìn kĩ lại:
Bức ảnh này mờ quá, cậu có cái nào rõ hơn tí không?


Có ạ!
Tôi mở bộ sưu tập trong điện thoại mình ra, đưa bức ảnh đến trước mặt anh Lưu.

Cậu muốn ăn gì?
Anh Lưu đưa quyển 3menu đến trước mặt tôi.

Chỉ cần là đồ ăn Tứ Xuyên là được! Anh cứ gọi bừa mấy món đi.
Tôi lại đẩy menu về lại trước mặt anh ấy.

Chắc chắn, chúng em đã lấy được thành phần dầu nhớt trên mặt đường ở hiện trường.
Tôi trả lời.

Nếu xe máy bị rò nhớt mà kẻ tình nghi không chú ý đến thì chắc chắn sẽ dẫn đến cháy xe, hắn ta không đi được xa đâu. Tôi hay chơi xe, không phải chém gió với cậu chứ những người buôn bán xe máy trong cả cái thành phố này hầu như tôi đều quen biết, để tôi nghĩ cách giúp cậu!
Anh Lưu nói rất nhiệt tình.

Cũng nhanh đấy chứ người 8anh em.
Anh Lưu hớn hở đáp.

Đơn vị em cũng gần đây mà.
Tôi uống một ngụm nước chè rồi đáp.
Tôi nhận lấy điện thoại và xem qua:
Đúng, chính là hắn, tình hình vụ án về cơ bản là giống với những gì trên kênh thời sự nói đó, lúc ở Lục Hợp, hắn ta đã giết chết chị dâu mình, sau đó sang thành phố của bọn em hắn giết chết thêm một tài xế xe ôm nữa, cướp đi một chiếc xe máy.

Nếu thời sự đã đưa tin thì vụ án cũng chẳng còn là bí mật gì nữa rồi, tôi cũng không cần thiết phải che đậy nữa.

Chiếc xe máy cậu bảo tôi điều tra ấy, tôi tra ra rồi!
Anh Lưu nói rất cẩn trọng.

Sao cơ?
Nghe đến đây, tôi liền nhảy bổ lên, tỉnh cả ngủ.
Vừa nghe anh ấy nhắc đến vụ án, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất.
Anh Lưu thấy biểu cảm nặng nề của tôi liền hỏi:
Sao vậy? Vẫn chưa phá được à?


Xe máy?
Anh Lưu cau mày hỏi lại.

Vâng, là một chiếc xe máy Suzuki màu đỏ, chính là chiếc trong tấm ảnh trên thời sự đó.
Tôi mở sang trang thứ hai, vừa chỉ vào một bức ảnh chụp màn hình được đăng tải trên đó, vừa nói với anh ấy.
Tạm biệt anh Lưu xong tôi quay lại những ngày chờ đợi dài đằng đẵng. Hai ngày nay anh Minh bận tối mắt tối mũi, hầu như không mấy khi thấy anh ấy ở đơn vị. Vì khoảng thời gian gần đây, tivi, báo đài, tạp chí liên tục đưa tin về vụ án này, đặc biệt là tivi, liên tục phát đi phát lại, nhiều công dân trong thành phố rất nhiệt tình, chỉ cần nhìn thấy người nào trông giống với kẻ tình nghi là lập tức nhấc điện thoại lên tố cáo ngay, anh Minh nghe điện thoại xong là phải nhanh chóng đến hiện trường để tiến hành nhận diện ngay. Không thể không nói rằng trong vụ án này, chúng tôi đang hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Vì anh Minh, Lỗi Mập và Lão Hiền đều không ở đây, bình thường Diệp Thiến cũng không nghỉ ngơi ở đơn vị nên mấy ngày nay tôi liền trở thành người gác đêm ở phòng kỹ thuật. Giờ cũng đã là nửa đêm, điện thoại của tôi bỗng rung ầm ĩ trên đầu giường. Tôi lờ đờ dùng tay phải
mò mẫm
trên giường, sau khi gạt qua gạt lại mấy lần, cuối cùng tôi cũng chộp được chiếc điện thoại đang kêu ầm ĩ. Đèn màn hình điện thoại trong đêm làm tôi chói không mở nổi mắt, vì vậy tôi cũng không chú ý là ai gọi cho mình nữa, cứ thế đặt điện thoại lên tai mà nghe thôi.

Vâng, giờ cũng đã xác định được kẻ tình nghi rồi nhưng lại không biết hắn ta đang trốn ở đâu nữa.
Tôi trả lời trong sự bất lực.

Khoa học kỹ thuật của công an các cậu mấy năm gần đây phát triển vậy, bắt được cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, không cần lo lắng đâu.
Anh Lưu an ủi.

Ha ha, anh nói đi đâu vậy, cứ giúp em lưu ý thêm là được, không sao hết.
Tôi cười cười đáp lại.

Thức ăn mang ra đủ cả rồi, nhân lúc còn nóng chúng ta mau ăn thôi.
Anh Lưu cầm đũa hô lên.

Sao rồi, giờ anh Lưu nghĩ thông rồi hả?
Tôi đưa cho anh ấy một điếu thuốc và hỏi.

Hứ, gì mà nghĩ thông với cả nghĩ không thông chứ, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi, bao nhiêu năm rồi, đúng thật là chưa bao giờ có ai tâm sự từ tận đáy lòng với tôi đến thế đâu, tôi thích tính cách như vậy của cậu đó.
Anh Lưu cười cười, châm điếu thuốc và đáp.

Thịt lợn luộc, xương sườn xẻ, canh chua cá, gà cay, thêm một bát canh thịt băm nấu cải nữa.

Tít tít tít, nhâ5n viên phục vụ đứng một bên bấm nhanh trên chiếc máy đặt món.

Ha ha, con người em chỉ thích gì nói đó, không thích vòng vo tam quốc.
Tôi nhả khói thuốc, bắt chéo chân lên, đáp.

Tôi thấy những lời cậu nói lần trước cũng khá có lí.
Anh Lưu lại chuyển chủ đề.

Người anh em, có tiện nói chuyện không?
Đối phương cố ý nén thấp giọng xuống.
Do vẫn đang trong cơn buồn ngủ nên nhất thời tôi không nghe ra giọng của người bên kia đầu dây, rồi tôi lại đưa điện thoại lên trước mặt, cố gắng mở to mắt nhìn màn hình điện thoại, đập vào mắt tôi là hai chữ
Anh Lưu
. Sau khi nhận ra thân phận của đối phương, tôi lại tiếp tục đặt điện thoại lên tai và nói:
Anh Lưu, anh cứ nói đi.


Anh ra kia mua quyển
Ngạn ngữ
ấy, trên đó chắc chắc là hữu ích hơn những gì em nói nhiều.
Tôi lắc đầu cười.
Anh Lưu bị tôi chọc cho phì cười:
Này chú em, cậu đúng là hài hước mà. À phải rồi, vụ án của các cậu đã phá xong chưa?

Anh Lưu cầm điện thoại lên nhìn kỹ càng một lúc rồi nói:
Xe máy Suzuki đời GSX125, cũng là loại xe máy rất hay gặp trên thị trường. Vết lấm tấm màu trắng trên xe này là gì vậy?
Anh Lưu chỉ vào bức ảnh và hỏi.

Là hình dán mà mấy đứa con của nạn nhân dán lên.
Tôi ngóc đầu nhìn vào chỗ tay anh Lưu chỉ rồi trả lời.

Xin hỏi hai anh có cần dùng thêm đồ uống gì nữa không ạ?
Nhân viên phục vụ dừng tay và hỏi.

Người anh em, uống rượu không?
Anh Lưu hỏi tôi.

Chiếc xe này còn có đặc trưng gì nữa không?
Anh Lưu trả điện thoại lại cho tôi rồi hỏi.

Đặc trưng? Hình như hết rồi!
Tôi cau mày cố nhớ lại, đáp.

Haizz, nếu kẻ tình nghi lột hết những hình dán trên chiếc xe này đi thì căn bản không còn cách nào để tìm nữa rồi. Tôi biết công an các cậu có thể tra được số động cơ và số khung xe của chiếc xe, nhưng đây đều là những thứ được đánh bên trong xe, nếu nhìn từ bên ngoài sẽ không có cách nào phân biệt được, vậy nên cũng chẳng có ý nghĩa mấy, trừ phi đem xe máy đi sửa may ra còn có thể nhìn thấy.
Anh Lưu lắc đầu nói.
Nghe đến đây, tôi lập tức nghĩ đến một chi tiết, nhưng tôi không biết nói ra có hợp lí hay không nữa.

Mong là thế, nhưng mà năng lực trốn chạy của kẻ tình nghi cũng ngày càng cao siêu, không dễ tóm được thế đâu.
Tôi phì phèo khói thuốc, đáp.

À đúng rồi, kẻ tình nghi mà các cậu muốn bắt có phải là cái tên Hà gì gì đấy đã giết một người ở thành phố Lục Hợp, xong lại sang bên Vân Tịch các cậu giết thêm một người nữa mà trưa nay thời sự đưa tin đúng không?
Anh Lưu nói rồi lôi điện thoại ra ấn mở trang chủ kênh thời sự Tencent.

Theo tình hình hiện tại, kẻ tình nghi đang chạy về phía thành phố Động Sơn, nếu anh có bạn ở bên đó thì giúp em lưu ý nhé.
Nhìn vẻ mặt của anh ấy, tôi cũng đã yên tâm triệt để rồi.

Không thành vấn đề, nhưng mà tôi cũng không dám đảm bảo sẽ có kết quả đâu.
Anh Lưu nói thêm.
Hôm đó, tôi và anh Lưu ngồi bên bàn thức ăn mãi đến tận nửa đêm, sau đó chúng tôi lại đến quán bia ăn đồ nướng tiếp, trông anh Lưu ăn mặc không đàng hoàng, lớn hơn tôi có mấy tuổi thế thôi, nhưng người ta đã là thanh niên sở hữu hàng chục triệu tệ rồi đấy, hơn nữa tất cả số tiền này đều dựa vào một mình anh ấy tích góp bòn gọt từng đồng một mà có.
Tuy rất giàu nhưng anh ấy không hề kiêu căng, cũng rất hào phóng, lại rất có lòng với tôi, thật sự phải nói là chúng tôi cảm thấy gặp được nhau hơi muộn.

Tra, tra, tra ra gì rồi cơ?
Vốn dĩ tôi chẳng ôm hi vọng gì, nghe anh Lưu nói vậy thì sao tôi có thể không phấn khích cho được!

Đúng thế, giờ tôi đang đứng cạnh chiếc xe đó đây.
Anh Lưu nói rất khẽ.
Với tính cách của anh ấy, tôi sớm đã đoán được anh ấy sẽ nói như thế mà, nhưng tôi vẫn hơi hoài nghi:
Công an bọn em huy động nhiều lực lượng cảnh sát vậy mà vẫn không có kết quả, cách này thật sự ổn chứ?


Công an các cậu đi hỏi thì ai mà chả sợ tự rước phiền phức vào người, đương nhiên sẽ không chịu nói rồi, nhưng nếu như là tôi đi hỏi thì lại khác, chỉ cần bọn họ biết, chắc chắn sẽ liên lạc với tôi! Nếu cậu tin anh cậu thì lát nữa cậu gửi ảnh chiếc xe với các thông tin liên quan cho tôi, tôi tự có cách. Huống hồ còn có cả một trăm nghìn tệ tiền thưởng của công an các cậu nữa, như vậy lại càng có hi vọng hơn.
Anh Lưu vỗ ngực nói với tôi.

Thôi, lát anh còn phải về Lưu Phủ nữa mà, phải chú ý an toàn chứ.
Tôi khước từ.

Vậy được rồi, cho chúng tôi hai lon nước ngọt, cảm ơn.
Anh Lưu nói xong, đưa lại menu cho nhân viên phục vụ.
9
Haha, không ngờ hai chúng ta lại có nhiều điểm chung đến thế đấy, tôi cũng thích ăn đồ ăn Tứ Xuyên.
Anh Lưu cười cười.

Phục vụ.
Anh Lư6u búng tay ra hiệu.

Ở đâu ạ? Anh mau nói vị trí cho em đi, giờ em thông báo luôn cho đồng nghiệp của em qua xem sao.
Tôi vô cùng khẩn thiết hỏi anh ấy.


Cậu không cần vội đâu, giờ kẻ tình nghi mà các cậu cần tìm không có ở đây. Chiều nay tôi nhận được một cuộc điện thoại của một người bạn ở Động Sơn, nói là có một người đẩy một chiếc xe máy đến chỗ cậu ấy đòi đổi màu sơn, thế là cậu ấy mới chú ý đến số động cơ và số khung máy, sau đó lén gọi điện thoại cho tôi. Vừa hay hôm nay tôi có việc cần làm bên Động Sơn nên chạy qua đây luôn, tôi cũng đã xem lại băng ghi hình giám sát trong xưởng của cậu ấy rồi, người đẩy xe đến không phải là tên Hà gì gì đấy các cậu muốn tìm đâu, hình như là tên nào đó được hắn ủy thác đẩy đến thôi. Hơn nữa tên này giục đòi làm gấp, sáng sớm mai sẽ đến lấy xe. Theo phân tích của tôi thì kẻ tình nghi này chắc lại chuẩn bị bỏ trốn tiếp đây.
Anh Lưu cẩn thận phân tích.


Có cách nào điều ra rõ thân phận của tên đó không ạ?
Tôi vội vàng hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.