• 433

Chương 45: Cha và con trai


Cái chết của Từ Cương khiến tôi xúc động khôn nguôi, anh ta là cha của ba đứa trẻ, không biết đã phải chịu bao gánh nặng cuộc đờ8i, đến cuối cùng vẫn chết không nhắm mắt. Lúc này tôi mới hiểu, tại sao vào khoảnh khắc khi Từ Cương ngã xuống đó, anh ta vẫn c3ố duỗi tay trái của mình ra, bởi vì Từ Cương không muốn chết, anh ta vẫn còn quá nhiều thứ cần hoàn thành. Tôi không biết mình 9đã trở nên dễ xúc động như vậy từ khi nào, có lẽ là do đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt.

Từ
cha
cứ quanh 6quẩn trong đầu tôi suốt. Kể từ khi lên đại học, gần sáu năm trời tôi và cha mình chẳng nói với nhau được mấy câu. Bất luận là c5ha tôi đã lên kế hoạch cho cuộc đời tôi với mục đích gì đi nữa thì tôi cũng không nên oán hận ông ấy nhiều như vậy. Khi một thân một mình bước vào đời, bạn sẽ nhận ra rằng, ngoài cha mẹ mình ra, bất kỳ ai cũng có thể phản bội bạn; có thể người khác nghĩ rằng bạn là kẻ vô dụng, nhưng trong mắt cha mẹ, bạn mãi là viên ngọc quý giá, không gì có thể thay thế được.

Chuông báo 5 giờ chiều vang lên, tôi chào anh Minh một câu rồi nhảy lên chiếc xe điện của mình, phi thẳng ra chợ mua thức ăn. Sau khi chọn lựa xong vài món, tôi cũng tiện thể mua thêm chai rượu gạo mà cha thích uống nhất.

Đàn ông con trai phải mạnh mẽ, không được khóc!
Cha rút mấy tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy khăn giấy, lau khóe mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Thấy tôi bình tĩnh trở lại, ông nói với tôi bằng một giọng điệu khác:
Cái khác ta không dám khoe khoang nhưng ở cơ quan công an ta vẫn có chút địa vị. Tuy cha con bệnh liệt giường, nhưng ở cơ quan công an, chỉ cần nói con - Tư Nguyên Long là con trai ta thì không ai dám coi thường con.


Cha, không cần nói nữa, bây giờ con đã hiểu rồi.
Tôi gật đầu nói.
Cha mỉm cười, nói tiếp:
Mấy năm trước khi con tốt nghiệp, Khải Minh cũng nhận chức Chủ nhiệm phòng Kỹ thuật, nên ta nói Khải Minh nhận con vào đó, như vậy ta cũng yên tâm phần nào.


Thực ra lúc con tốt nghiệp, sau đó đến nhận việc tại phòng Kỹ thuật, vừa bước vào cửa, con đã biết là cha giúp con sắp xếp.
Tôi cười nói.

Vâng.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài nhà.
Bữa tối nhà tôi hơi khác với mọi người. Thường thì đúng năm giờ chiều mẹ tôi sẽ ra ngoài làm thêm, cả đời bà làm giáo viên, bây giờ tuy đã nghỉ hưu, nhưng vì muốn lo thêm cho gia đình nên quyết định ra ngoài làm gia sư, thường tám rưỡi tối mới về nhà, vì thế bữa tối gia đình tôi thường là vào khoảng chín rưỡi tối. Đôi khi cơ quan không bận, tôi sẽ làm mấy món cơ bản trước, đừng nghĩ tôi là con trai thì không biết nấu ăn, tôi vẫn có chút tay nghề nấu nướng đấy.
Sau nửa giờ, tôi bưng lên một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa khoai tây xào thịt băm, một đĩa lạc rang và một nồi canh thịt lợn mù tạt.
Năm rưỡi, tôi cao hứng mở cửa và nói vọng vào phòng ngủ:
Cha, con về rồi!


Tiểu Long về rồi hả!
Cha trả lời với giọng hơi đau đớn.
Tôi nghe thấy âm thanh từ phía nhà vệ sinh, vội vàng đặt đồ ăn trong tay xuống và chạy đến nhà vệ sinh.
Kẹt
, tôi mở cánh cửa gỗ ra, thấy cha đang cắn răng ngồi trên bồn vệ sinh, cố gắng chống chiếc gậy gỗ, rồi từ từ kéo chiếc quần lên một cách khó khăn.
Tôi mặc tạp dề ngồi bên mép giường, sau đó mở chai rượu gạo mà cha thích uống nhất.
Rót hai ly rượu đầy, tôi đặt một ly vào tay ông, rồi mình cũng cầm một ly.

Không nói lời nào sao?
Cha chậm rãi cầm ly rượu đưa lên trước mặt, hơi tinh nghịch nói.

Sao ạ? Không phải là vì điều này sao?
Nghe cha nói vậy, tôi hơi kinh ngạc.

Nếu khỏe mạnh, có lẽ khi đó ta đã không bắt con phải như vậy.
Cha
giật
lấy chai rượu từ tay tôi, tự rót một ly rồi uống sạch.
Uống xong, ông cúi đầu, bần thần một lúc nhìn mấy món ăn vẫn đang bốc hơi nóng trên chiếc bàn vuông, rồi dùng đôi tay chà xát vào má mình, sau đó nói với tôi:
Cả đời làm công an, ngoài một vài người bạn bè thân thiết trong ngành ra thì lĩnh vực khác ta cũng không quen biết. Năm đó khi nhận vụ án thi thể trôi sông thì xảy ra tai nạn giao thông, lúc bác sĩ thông báo từ nay về sau ta không còn đi lại được nữa, điều đầu tiên ta nghĩ đến là: vậy con trai sẽ phải làm thế nào, từ nay về sau ta làm sao chăm sóc con đây.

Tôi vội đứng dậy chạy đến vỗ lưng cha, giúp ông thấy dễ chịu phần nào. Cha ho đỏ cả mặt, lại xua xua tay với tôi.
Một lúc lâu sau, cha mới ngừng ho, ông tựa vào đầu giường, mắt dõi theo ánh đèn mờ ảo trên trần nhà, bỗng chốc quá khứ lại ùa về:
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp ở cơ quan công an đến thăm ta, sau đó ta kể với họ về những gì mình đang lo lắng, mọi người đều an ủi nói rằng khi nào con lớn, hãy gửi con vào ngành, bọn họ sẽ giúp ta chăm sóc, hướng dẫn cho con. Nghe họ nói vậy, ta thấy như thế cũng tốt. Con là đứa trẻ nghịch ngợm, sợ rằng khi ta không ở cạnh, con sẽ đi lầm đường. Ta cũng sợ rằng, nếu con làm nghề khác, con sẽ bị đồng nghiệp cười chê vì có một người cha tàn tật như ta.

Nghe cha giãi bày, tôi không kìm được, những giọt lệ từ hai khoé mắt cứ tuôn không ngừng.
Tôi nghe cha nói vậy thì ngẩn ra một lát, sau đó cụng ly với cha, im lặng một lúc, tôi áy náy nói với ông:
Cha, con xin lỗi
.

Ực
, tôi làm một hơi cạn sạch, vị cay của rượu như một ngọn lửa lan từ cổ họng xuống dạ dày tôi.
Cha vẫn cầm ly và lặng lẽ quan sát tôi, không nói một lời nào.
Tôi đặt ly xuống, hơi nghi hoặc nhìn biểu cảm thất thần của ông, tôi nói:
Cha, sao cha không uống?

Nghe tôi nói vậy, ông mới trở lại bình thường,
Ừ, uống chứ!

Ực
, ông uống ngụm rượu rồi lau miệng, cười nói với tôi rằng:
Nếu bây giờ mẹ con về, bà ấy sẽ lột da hai cha con ra mất.

Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, cười nói:
Giờ mới hơn sáu giờ, còn lâu mẹ mới về, một tiếng nữa là cha con ta uống xong rồi.


Làm một chén?
Cha tôi kinh ngạc.

Nay lúc tan làm con ghé qua chợ mua ít thức ăn, toàn thứ cha thích ăn đó, lát con vào bếp nấu chút, nhanh thôi.
Tôi vừa giúp ông gấp lại góc chăn vừa nói.
Nghe xong, ông nhìn tôi một lúc lâu, rồi gật đầu nói với tôi:
Được! Tối nay cha con ta uống một bữa cho ra trò.

Chúng tôi ở miền Nam, không có hệ thống sưởi nên nhiệt độ hơi lạnh, khó khăn lớn nhất đối với cha tôi là đi vệ sinh. Mặc dù một chân của ông đã có cảm giác, nhưng vẫn không thể so với người bình thường được, đứng lâu sẽ vô cùng đau đớn. Vì vậy mỗi lần đi vệ sinh xong, ông phải ngồi nghỉ trên bồn cầu một lúc lâu mới có thể lẫm chẫm trở lại giường. Khoảng cách chưa đầy 5 mét mà ông phải dựa tường lấy hơi ít nhất hai lần.
Sau khi đưa cha về giường, tôi lại đổ một ít nước nóng vào chậu rửa mặt và lấy khăn ấm lau từng chút mồ hôi trên trán ông. Cha tôi ngồi đó, vui vẻ nhìn hành động của tôi.

Cha, tối nay chúng ta làm một chén nhé?
Tôi cất chiếc khăn, ngồi xuống giường và cười nói.
Nói xong, cha vỗ vỗ ngực.
Nhìn thấy động tác khôi hài của cha, tôi toét miệng cười, cảm thấy dễ chịu phần nào.
Cha lại nhìn tôi nói:
Vậy nên ta quyết định, đợi khi con lớn, nhất định phải để con vào trường cảnh sát. Để con hiểu biết trước về ngành từ khi còn nhỏ, ta thường dạy cho con những kiến thức liên quan đến ngành, thực ra mục đích chủ yếu là muốn con có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận ngành cảnh sát.

Vì sức khỏe của cha không được tốt nên mẹ cấm cha uống rượu, nhưng tôi biết rằng cha lại rất thích khoản này.
Mỗi lần anh Minh mát xa cho cha, anh lại lén rót một chút cho cha uống đỡ thèm. Tôi nhớ có một lần ở nhà tôi đang rất khát nước, khi ấy cha tôi đang ngủ, tôi thấy dưới gối có chai nước vội vồ lấy tu, rồi bị sặc tới mức cả ngày sau vẫn chưa tỉnh táo lại, lúc ấy tôi đã vô tình phát hiện ra bí mật nhỏ của cha.
Cha nhìn tôi cười và không nói gì. Tôi lại rót cho cha một ly nữa.

Cha, để con!
Nhìn nét mặt đau đớn và những đường gân xanh trên trán cha, tôi không kìm được nước mắt.

Tiểu Long, không cần đâu, cha tự làm được.
Cha vừa thở hổn hển vừa xua tay nói với tôi.
Tôi lau nước mắt, không nói lời nào, ngồi xổm xuống chỉnh lại quần giúp cha, sau đó phủi bụi trên người cha rồi cẩn thận đỡ cha về giường.

Con trai, thật ra người phải nói xin lỗi là cha mới đúng.
Nói xong, cha uống cạn ly rượu.

Cha, cha đừng nói vậy, con biết cha muốn tốt cho con.
Tôi trả lời.
Nghe vậy cha lắc đầu, dựa vào giường nói:
Năm đó ép con học trường cảnh sát là cha ích kỷ, thật ra nói muốn con nối nghiệp cha chỉ là cái cớ thôi, nguyên nhân thực sự không phải là như vậy.

Nói đến đây ông cầm cả chai rượu lên tu một hơi.

Cha, đừng uống nữa.
Tôi chạy đến giành lấy chai rượu đặt xuống trước mặt mình.

Khụ khụ khụ!
Có lẽ vừa rồi uống nhiều quá nên ông bị ho sặc sụa.

Con hiểu như vậy cũng được.
Cha vui vẻ nói với tôi.


Hơn một năm nay anh Minh thật biết cách hành con.
Tôi dẩu miệng lên phàn nàn với cha.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.