• 433

Chương 48: Bí ẩn nụ cười



Diệp Thiến, Tiểu Long, hai người cùng tôi đến bệnh viện xem tình hình Cao Lượng thế nào.






Cứ như vậy, chúng tôi chia làm ha8i đội nhỏ gấp rút tiến hành công tác điều tra. Theo thông tin phản hồi từ phía đồn cảnh sát thì lúc xảy ra nổ, xưởng pháo hoa này không có một b3óng người, vì thế để xác định tính chất vụ nổ lần này, công tác điều tra xung quanh bên ngoài là vô cùng quan trọng.
Cao Lượng vừa nghe vừa rớt nước mắt, sau đó anh ta ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh Minh, gật đầu kể:
Sáng nay, đội trưởng Lưu nhận được một cuộc điện thoại, tố cáo Triệu Tuấn Tân sản xuất pháo hoa trái phép. Ba năm trước nhà xưởng đó đã từng bị kiểm tra một lần rồi.


Từng bị kiểm tra một lần rồi sao?
Anh Minh ngắt lời Cao Lượng, hỏi.

Đúng vậy, lần ấy bị phạt rất nặng, chúng tôi tịch thu lượng pháo hoa có giá trị tầm hơn một triệu tệ, về sau còn phạt anh ta hai trăm nghìn tệ.
Cao Lượng nhớ kỹ lại.

Vậy ông chủ, hôm nay anh đã đi đâu? Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Anh Minh sờ cằm, lựa lời hỏi.

Ô, anh ta mà cũng là ông chủ á? Lúc mới đến đồn, khắp người anh ta toàn là lá thông, vương vãi khắp đất, ông chủ muốn ăn lá thông mà phải tự mình đi hái sao?
Giọng nói truyền tới từ phía sau chúng tôi. Tôi quay lại nhìn, vừa rồi là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, chị ta vừa cật lực lau sàn vừa chen lời. Nhìn đồng phục mà chị ta đang mặc, có thể đoán ngay được chị ta là lao công trong đồn.
Anh Minh ghét nhất là khi đang hỏi lại có người xen vào, nghe giọng nói vô duyên của chị kia, anh nhíu mày, sau đó hỏi nhân viên phòng trực ban:
Phòng tra hỏi của các anh ở đâu?


Nếu không muốn làm nữa sao anh vẫn xếp thuốc nổ vào xưởng?
Anh Minh nghiêm mặt lại, gõ bàn hỏi.

Đó là hàng tồn từ trước, tôi xếp chúng ở gian nhà phía tây, không nghĩ là nó sẽ nổ.
Triệu Tuấn Tân oan ức trả lời.

Thuốc nổ loại gì?
Anh Minh hỏi tiếp

Chẳng làm gì cả, ra ngoài đi dạo thôi.
Triệu Tuấn Tân dựa vào ghế, bình tĩnh trả lời.

Xưởng của anh có giấy tờ hợp pháp không?
Anh Minh hỏi.

Có, nhưng mà giờ tôi sắp nghỉ làm rồi.
Triệu Tuấn Tân nói rồi từ từ rút trong túi ra tờ A4 gấp ngay ngắn, đưa cho anh Minh.

Sao vậy, có gì khó nói à?
Anh Minh nhướn mày hỏi.

Không phải là khó nói, mà là tôi không biết nên nói thế nào.
Cao Lượng bối rối nói.

Anh phải biết rằng nạn nhân là người của cơ quan chấp pháp, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, tôi hy vọng anh đừng tự gồng gánh tất cả mà nên phối hợp với cơ quan công an chúng tôi để làm rõ vụ này. Anh thử nghĩ xem, hôm nay chỉ có anh và Lưu Phong đi với nhau, mà bây giờ Lưu Phong đã chết rồi, nếu như Công an chúng tôi không tra ra được manh mối nào, thì liệu phía người nhà Lưu Phong có chịu bỏ qua cho anh không?
Anh Minh phân tích tỉ mỉ tình hình hiện tại cho Cao Lượng nghe.
Anh Minh mở tờ giấy ra xem, đây là tờ giấy có in chữ
Giấy phép hoạt động kinh doanh pháo hoa
, ở chỗ
Người chịu trách nhiệm chính
ghi rõ ba chữ
Triệu Tuấn Tân
, anh Minh xem xong liền gấp lại như cũ, đặt lên bàn, nói:
Tại sao anh lại nghỉ làm?

Triệu Tuấn Tân cúi đầu trả lời:

Ba năm trước xưởng tôi từng bị kiểm tra, lần đó tôi phải bồi thường hết vốn luôn rồi, lại còn nợ thêm khoản nữa, hai năm nay tôi cố gắng trả hết nợ, nên tôi không muốn làm nữa, làm cái nghề này, rủi ro quá lớn.


Anh thấy vụ nổ này là sự cố hay do ai cố tình làm?
Anh Minh hỏi một cách giảo hoạt.

Cái này...
Đột nhiên bị anh Minh hỏi như vậy, Cao Lượng hơi lưỡng lự.
Vậy là anh ta đã trúng ngay bẫy của anh Minh. Chắc Cao Lượng đang nghĩ làm sao kể lại câu chuyện một lần nữa, nhưng không ngờ anh Minh lại hỏi thẳng quan điểm của anh ta về vụ án chứ không theo trình tự bình thường. Nếu Cao Lượng trả lời thẳng thắn thì sự tình cũng không có vấn đề gì khúc mắc; nhưng nếu trả lời ấp a ấp úng, hẳn là có chuyện mờ ám. Bây giờ làm gì có đơn vị chấp pháp nào mà không có bí mật che đậy thiên hạ, như nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, vân vân... Nếu như nạn nhân Lưu Phong và chủ xưởng pháo hoa Triệu Tuấn Tân có thù hằn với nhau, thì có thể phán đoán vụ nổ do Triệu Tuấn Tân sắp đặt để sát hại Lưu Phong, đây là mục đích chính câu hỏi của anh Minh.

Lúc đó tôi nhắc anh ấy rồi, nhưng anh ấy không nghe, nên tôi cho rằng vụ nổ này có lẽ liên quan đến điếu thuốc của đội trưởng Lưu.
Cao Lượng ủ rũ trả lời.
Có lẽ có người sẽ thắc mắc tại sao Cao Lượng lại có vẻ mặt như vậy, là một người chấp pháp, hậu quả của hành động vi phạm quy tắc rất nghiêm trọng. Giả dụ như Lưu Phong không ngậm điếu thuốc mà đi điều tra xưởng pháo hoa một cách nghiêm túc, lúc này xảy ra nổ thì Lưu Phong không những không bị truy cứu trách nhiệm, còn có thể được trao tặng bằng khen. Nhưng nếu Lưu Phong vi phạm quy tắc, cuối cùng điều tra ra vụ nổ là do điếu thuốc của anh ta thì dù Lưu Phong đã chết, nhưng cũng khó thoát khỏi trách nhiệm bồi thường hậu quả tổn thất nhà xưởng.
Sự chênh lệch giữa hai điều này thật là một trời một vực, chả trách Cao Lượng ấp úng.

Bình thường anh bảo quản số thuốc nổ này như thế nào?
Anh Minh hỏi.

Tôi cất chúng trong chiếc hộp thủy tinh chuyên dụng, để cả hạt chống ẩm trong đó, sau đó đậy thật kín.
Câu trả lời của Triệu Tuấn Minh khớp với các bước trong sách hướng dẫn an toàn.

Vậy tại sao lại phát nổ được?
Anh Minh hỏi.

Vậy lần Triệu Tuấn Tân bị kiểm tra đó có liên quan gì đến Lưu Phong không?
Anh Minh hỏi.

Chắc là không, lần đó là trưởng phòng Vương đích thân dẫn đội đến.
Cao Lượng lắc đầu trả lời.

Ừm, anh nói tiếp đi.
Anh Minh vắt chéo hai chân nói.
Bác sĩ nhìn thấy mấy người chúng tôi, biết ý bưng khay thuốc ra ngoài.

Chúng tôi là cảnh sát thuộc Công an thành phố Vân Tịch, có mấy câu hỏi muốn hỏi anh.
Anh Minh lấy thẻ cảnh sát ra, lịch sự nói.

Được, xin cứ hỏi tự nhiên, chúng ta đều là người chấp pháp, có gì tôi sẽ trả lời rõ.
Cao Lượng lấy gối đặt phía sau lưng, tựa vào gối, nói với chúng tôi.

Còn điều chưa kể đúng không?
Anh Minh tối sầm mặt lại, lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Cao Lương nghe vậy, hơi cúi xuống, gật đầu trả lời một cách khó xử:
Xin lỗi, tôi không cố ý giấu đâu. Lúc bước vào nhà xưởng, đội trưởng Lưu vẫn chưa dập điếu thuốc trên tay.


Cái gì? Anh ta ngậm thuốc đi vào trong á? Thế khác gì ngậm thuốc đi vào cây xăng?
Tôi hết sức kinh ngạc, là người chấp pháp, sao lại có thể phạm một lỗi ngớ ngẩn như vậy.

Cái này tôi cũng không biết, tôi đã để như vậy nhiều năm rồi mà chẳng sao, tôi không rõ tại sao nó lại phát nổ.
Triệu Tuấn Tân nói xong liền vươn hai tay ra.

Anh nói sơ qua về tình hình xưởng pháo hoa đi.
Anh Minh chuyển chủ đề.

Còn tình hình gì nữa, tháng trước tôi đã giải tán công nhân, hiện nay trong xưởng chỉ có mình tôi, tôi định thanh toán nốt chút tiền còn lại rồi ra ngoài đi làm thuê.
Triệu Tuấn Tân trả lời, giọng có chút cô quạnh.

Chúng tôi vừa nhận được tố cáo, cũng đang rảnh rỗi nên lái xe đi luôn. Khi vừa đến cổng nhà xưởng, đội trưởng Lưu kêu tôi quay đầu xe, còn anh ấy vào trong xem thế nào, tôi nghe thấy đội trưởng Lưu đứng trong sân gọi to hai tiếng, đang chuẩn bị xuống xe thì phía trong nhà xưởng đột nhiên phát nổ.
Cao Lượng trả lời với ánh mắt mơ hồ, bất định.

Anh còn điều gì chưa kể đúng không?
Anh Minh nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi đúng chỗ hiểm.

Khụ khụ khụ!
Cao Lượng nghe vậy giả vờ ho mấy tiếng, che đi sự bối rối của mình.

Chủ nhiệm Lãnh, trên tầng hai, tôi dẫn anh lên.
Chàng trai trẻ nhiệt tình dẫn đường cho chúng tôi.
Do vẫn chưa xác định được tính chất của vụ án nên tạm thời chưa thể biết được Triệu Tuấn Tân có phải là nghi phạm không, nên chỉ có thể đưa đến phòng tra hỏi để điều tra tình hình.

Triệu Tuấn Tân, sáng nay anh đi đâu?
Anh Minh vừa gõ điếu thuốc xuống bàn, vừa hỏi.
Trong phòng bệnh Bệ9nh viện Nhân dân Số một - thành phố Vân Tịch, Cao Lượng ngồi bên mép giường với tay phải băng bó, lúc đó một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang tha6y thuốc cho anh ấy.

Cao Lượng, anh không sao chứ?
Anh Minh vừa bước vào phòng đã lên tiếng hỏi.
Cao Lượng nghe thấy vậy thì ng5ẩng đầu lên nhìn chúng tôi - lúc này đang mặc đồng phục cảnh sát – anh ta nhe răng cười đáp:
Cũng may mạng lớn, không thì hôm nay đã đi chầu Diêm Vương rồi.


Ngoài ra còn gì nữa không?
Anh Minh nghiêm túc hỏi.
Cao Lượng nghe vậy, giơ tay trái lên thề với chúng tôi:
Anh cảnh sát, tôi xin thề, tôi đã kể hết những gì mình biết rồi.

Anh Minh không hỏi nữa, gập cuốn sổ điều tra lại, ba chúng tôi lái xe về đồn cảnh sát thành phố. Triệu Tuấn Tân - chủ xưởng pháo hoa vẫn đang bị giữ trong đồn.
Mở cửa phòng trực ban liền thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế, hắn khoác chiếc áo màu xanh da trời, mặc một chiếc quần thể thao màu sẫm, đi đôi giày thể thao màu trắng, đầu bù tóc rối, trông thật nhếch nhác.

Anh là Triệu Tuấn Tân - chủ xưởng pháo hoa phải không?
Anh Minh đứng trước mặt anh ta hỏi.

Đúng vậy!
Anh ta thận trọng nhìn chúng tôi, gật đầu trả lời.

Là loại thuốc nổ đen phổ biến nhất.
Triệu Tuấn Tân xoa xoa tay trả lời.

Số lượng bao nhiêu?
Anh Minh châm một điếu thuốc rồi hỏi tiếp.

Chắc chỉ mấy chục cân thôi, số lượng cụ thể tôi cũng không rõ.
Triệu Tuấn Tân nhíu mày nhớ lại.

Tuổi anh như vậy, chắc cũng kết hôn rồi, người nhà đâu cả rồi?
Anh Minh dừng bút lại hỏi.


Ly hôn từ ba năm trước rồi.
Triệu Tuấn Tân thở dài.


Do lần trước bị điều tra xưởng à?
Khóe miệng anh Minh hơi nhếch lên.


Đúng vậy, sau khi bị kiểm tra, tôi nợ như chúa chổm, suốt ngày bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, như vậy còn ai dám sống cùng tôi nữa?
Triệu Tuấn Tân tự giễu nói.

Thấy Triệu Tuấn Tân như vậy, dù có hỏi tiếp cũng chẳng được gì, anh Minh dừng bút, kết thúc tra hỏi.


Được rồi, vậy hôm nay chúng ta tạm kết thúc tại đây, có chuyện gì chúng tôi sẽ liên lạc với anh sau.
Anh Minh đứng dậy nói.


Được, không thành vấn đề.
Triệu Tuấn Tân trả lời sảng khoái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.