Chương 55: Người đàn ông “mệnh khổ”
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 1517 chữ
- 2021-12-31 04:57:51
Vay được tiền rồi, tôi tìm tất cả các nguồn bán hàng mà tôi biết, vì năm đó làm ăn được, tôi có hơn một triệu đơn hàng nên bắt đầu tăng cường sản x8uất không kể ngày đêm. Cho đến lúc chuẩn bị giao hàng thì trưởng phòng Vương của phòng quản lý đô thị dẫn người đến niêm phong nhà máy của tôi.
Lúc đó tôi muốn tìm Lưu Phong ba mặt một lời, nhưng hắn nhất định không chịu thừa nhận việc đã lấy tiền của tôi, cũng không thừa nhận là cái9 nhà máy này là do hắn bảo tôi làm. Lưu Thần biết được việc này không nhỏ, nên cũng phủi mông bỏ chạy luôn rồi. Khi tôi bước từ trại tạm giam ra, t6ôi cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.
Vừa nói, Triệu Tuấn Tân vừa khóc, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Anh Minh nhìn hắn không nói gì.
Tri5ệu Tuấn Tân nghẹn ngào nói:
Kể từ lúc ra khỏi trại tạm giam, bên cho vay nặng lãi tìm đến tận nhà tôi, ép tôi phải trả tiền, bọn chúng còn bắt luôn cả con trai tôi. Những kẻ này đều là loại sống lăn lộn trong xã hội, liếm máu trên dao chẳng thấy tanh, nếu tôi vẫn không có cách giải quyết, nói không chừng chúng sẽ còn bắt vợ tôi đi rồi bán cô ấy ra tỉnh khác làm gái ngành.
Nói đến đây, Triệu Tuấn Tân không cầm được nước mắt.
Triệu Tuấn Tân nuốt nước bọt, nhắm hờ mắt lại rồi lại từ từ mở ra, hắn bình ổn lại tâm lí rồi nói tiếp:
Lúc đó tôi bước lên cầu, đột nhiên trong đầu có một thôi thúc muốn nhảy xuống, nhưng lí trí nói với tôi không được nhảy, bây giờ tôi chưa thể chết, bởi vì nợ còn chưa trả hết, nếu như tôi cứ như vậy chết đi, mấy kẻ cho vay nặng lãi nhất định sẽ không bỏ qua cho vợ con tôi, cho dù chết, tôi cũng phải đợi đến lúc trả hết nợ mới được chết.
Khi tôi đang muốn bước xuống cầu, tôi nhìn thấy ở chân cầu thang lên cầu có người mở gánh xăm hình, vậy nên tôi đã để họ xăm lên cổ tay một chữ
nhẫn
, để nó luôn nhắc nhở tôi rằng, cho dù thế nào, tôi cũng phải gắng gượng.
Vợ tôi lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng sau cũng nghe tôi khuyên bảo, cô ấy đã đồng ý với yêu cầu của tôi.
Sau khi li hôn, tôi mang theo một con dao, hẹn tất cả các chủ nợ lại để thương lượng với bọn chúng. Tôi nói với chúng, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa, vợ con rời bỏ, chỉ còn lại cái thân tàn này thôi, nếu như bọn chúng tin tôi thì hãy để tôi tiếp tục làm nhà máy pháo hoa này, dù gì thì trong tay tôi vẫn còn nguồn buôn bán. Còn nếu như bọn chúng không đồng ý, tôi sẽ cắt cổ tự tử trước mặt chúng. Thật ra, trong lòng tôi rất rõ, những kẻ này cần tiền chứ cũng chẳng cần cái mạng nhỏ của tôi. Kết quả, chúng chẳng còn cách nào khác, phải đồng ý với yêu cầu của tôi. Trong số đó có một ông chủ họ Vương đã lợi dụng quan hệ giúp tôi làm giấy phép kinh doanh. Cứ như vậy, tôi bắt đầu kiếm tiền trả nợ. Thời gian đó, tôi ăn ngủ trong nhà máy, nỗ lực vì một ngày nào đó có thể trả hết nợ.
Nói rồi, Triệu Tuấn Tân từ từ mở tay áo, cúi đầu nhìn xuống cổ tay phải, im lặng một lúc rồi nói:
Khi Trương Linh sống cùng lão già kia, tôi cũng từng liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy không nghe điện thoại, sau đó còn đổi số điện thoại khác. Hành động này của cô ấy khiến tôi rất buồn, tôi không biết tại sao cô ấy phải đối xử với tôi như vậy. Cũng may thỉnh thoảng con trai vẫn liên lạc với tôi, điều đó đã an ủi tôi phần nào. Con trai cho tôi biết, Trương Linh vẫn chưa đăng ký kết hôn với người đàn ông kia, tôi lại cảm thấy bản thân mình vẫn còn hi vọng, vì vậy tôi tính toán để nhanh chóng trả hết nợ, như vậy tôi có thể khiến cô ấy quay về bên tôi một lần nữa.
Nhưng tôi không thể ngờ được, ngay tháng trước, Trương Linh đã đăng ký kết hôn với lão già đó, còn đổi cả họ của con trai tôi. Sau khi biết tin này, tôi vô cùng tuyệt vọng, tôi cảm thấy tất cả những nỗ lực, cố gắng của mình đều là vô nghĩa. Tất cả mọi chuyện đều là do Lưu Phong gây ra, tôi hận hắn, chính hắn khiến vợ con tôi rời xa tôi, cũng chính hắn biến tôi thành cái bộ dạng như bây giờ. Bây giờ, về cơ bản, tôi đã trả hết nợ, nhưng tôi cũng đã mất đi những thứ quan trọng nhất của mình, tất cả là do Lưu Phong gây ra, vì thế món nợ giữa tôi và hắn bắt buộc phải trả sạch, hắn phải chết! Nhất định phải chết!
Triệu Tuấn Tân trợn trừng mắt, run rẩy toàn thân, uất hận gào lên.
Tôi nhìn khuôn mặt đau khổ không bút mực nào tả được của hắn, trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu, tôi thật sự cảm thấy thương hắn, từ tận đáy lòng.
Triệu Tuấn Tân khóc một lúc rồi nói tiếp:
Tôi yêu vợ con tôi, tôi là một thằng đàn ông, tôi không thể để vợ con tôi gặp chuyện, nếu như có chuyện gì thì lẽ ra người đàn ông mới là người phải đứng ra gánh vác. Vì thế, tôi nghĩ sẽ diễn một vở kịch cho đám chủ nợ xem, để vợ ly hôn với tôi và mang theo con trai đi, như vậy mấy tên chủ nợ sẽ không tìm vợ con tôi gây chuyện nữa.
Khi anh Minh muốn xen vào vài câu, thì Triệu Tuấn Tân lại nghiến răng nói tiếp:
Đầu năm nay trường con trai tôi tổ chức một cuộc thi thí nghiệm hóa học, lúc ấy tôi luôn đi cùng nó. Từ đó tôi cũng biết rằng kim loại natri sẽ cháy ở trong nước, vì thế tôi liền nghĩ ra một cách. Tôi đã thử rất nhiều lần ở nhà, cách này có thể đốt cháy thuốc nổ trong âm thầm, thần không biết quỷ không hay.
Tính toán xong cả rồi, tôi đi ra quán net tìm một thằng nhóc biết gọi điện thoại qua mạng, nhờ nó giúp tôi gọi báo cho Lưu Phong, dụ hắn cắn câu, tôi trốn ở rừng thông phía bắc nhà máy quan sát nhất cử nhất động của hắn. Khi hắn đến, tôi gọi điện thoại đang đặt ở bên cạnh thuốc nổ, như vậy điện thoại vừa rung, kim loại natri sẽ rơi vào thùng chứa mà tôi đã chuẩn bị trước, và cả nhà xưởng đã phát nổ. Lưu Phong cuối cùng cũng bị tôi giết chết.
Triệu Tuấn Tân nói đến đây, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Vẫn nhớ đêm hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu, một mình lảo đảo trên đường lớn, nhìn nhà người ta có đôi có cặp, lòng tôi đau như bị dao cứa, thật sự y như bị dao cứa.
Nói xong câu này, Triệu Tuấn Tân khóc đến nghẹn lời, tôi không thể nào hiểu được tâm trạng lúc đó của hắn, nhưng qua biểu cảm của Triệu Tuấn Tân, tôi có thể cảm nhận được, có lẽ con tim hắn rất đau, rất rất đau.
Nửa năm sau, vợ tôi Trương Linh tìm đến tôi, cô ấy nói không muốn cứ tiếp tục như vậy, cô ấy quen một ông chủ giàu có, có thể chăm sóc cô ấy và con trai tôi. Tôi cũng biết rằng nửa năm nay cô ấy sống khổ, nghe cô ấy nói vậy, tôi rất buồn, nhưng tôi cũng chẳng có lí do gì để phản đối cả. Tiền tôi kiếm mỗi tháng trừ việc dùng để trả nợ ra thì cũng chỉ đủ nuôi sống một mình tôi, tôi chẳng có điều kiện để yêu cầu cô ấy phải làm những gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nói đến đây, Triệu Tuấn Tân hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô hồn hướng về phía trước, nói:
Anh đã nói với Trương Linh và con trai việc anh trả hết nợ chưa?
Anh Minh ngẩng mặt lên hỏi.
Vẫn chưa, trước nay chưa bao giờ tôi nói với họ về chuyện này. Gia đình tôi ra nông nỗi này cũng là do chuyện này gây ra, tôi không muốn khiến họ phải buồn.
Triệu Tuấn Tân lắc đầu trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.