• 433

Chương 57: TRUY QUÉT CHẤT CẤM



Nguy nga lộng lẫy
chính là ấn tượng đầu tiên của tôi khi bước vào nơi này. Diện tích của nơi này ít nhất là 2000 mét vuông, quán bar chia làm h8ai tầng, vị trí ở giữa là một sân khấu lớn hình tròn, bây giờ đang có màn biểu diễn múa cột. Vị trí đối diện với lối ra là một màn hình hiển thị3 điện tử LED loại lớn bao phủ toàn bộ hai tầng lầu, lúc này trên màn hình đang phát bài
Shut Up
của The Black Eyed Peas.

Trong quán ba9r chia thành khu vực VIP, khu vực ghế ngồi quầy bar và ghế sofa.

Rượu của quý khách!
Tôi đang nói thì nhân viên phục vụ bưng một chiếc khay đi đến chỗ chúng tôi.

Có mở ra hết không ạ?
Nhân viên phục vụ khách sáo hỏi.

Mời quý khách uống tự nhiên!
Nhân viên phục vụ cầm khay sau đó quay người rời đi.
Tôi nhìn bóng dáng của nhân viên phục vụ, sau đó nhỏ giọng nói với Diệp Thiến:
Những kẻ đeo ba lô trong này chỉ là thành phần khả nghi, chúng ta không thể bắt ngay được, bình thường ở những hộp đêm thế này đều sẽ có ‘giờ cuồng nhiệt’!


Không nhìn thì làm sao biết được ai là kẻ buôn chất cấm?
Diệp Thiến quay đầu lại, nhỏ giọng nói với tôi.
Tôi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và nói với cô ấy:
Bây giờ là 9 giờ, thời gian vẫn còn sớm, bình thường hộp đêm thế này gần như là phải đến khoảng 10 giờ mới có người đến, hai chúng ta kiên nhẫn đợi thêm đi.

Câu hỏi đột ngột này của cô ấy làm tôi cạn lời, tôi không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn vũ nữ múa cột chỉ mặc một bộ quần áo rất
kiệm vải
ở trên sàn nhảy.

Bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không!
Diệp Thiến nói xong câu này liền buông hai tay đang ôm lấy cánh tay của tôi ra, bước trên đôi giày cao gót, một mình đi lên tầng 2.

Hừ, chẳng lẽ anh phát hiện ra rồi?
Diệp Thiến hỏi với vẻ hơi không phục.

5 người!
Tôi giơ lòng bàn tay phải lên.

Anh đi học mà không học tử tế!
Diệp Thiến nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.

Tôi cũng bị ép đi mà?
Tôi ra sức phản bác lại.

Theo giá thị trường ở đây thì 1 gam ma túy tổng hợp bán được 800 tệ!
Diệp Thiến bổ sung rất đúng lúc.

Đúng vậy, cô nghĩ xem, ở đây nhiều người như vậy, một kẻ buôn chất cấm trong một buổi tối kiểu gì cũng bán được mấy chục nghìn tệ, số tiền này chắc chắn không thể để trong túi áo được, cho nên bọn chúng bắt buộc phải đeo ba lô trên người, dùng để đựng một lượng lớn tiền mặt.


Tôi không phát hiện ra điều gì khác thường.
Diệp Thiến trả lời với vẻ hơi thất vọng.

Cũng may là đưa tôi đi cùng, nếu không chỉ trông chờ vào cô, mấy đồng nghiệp cảnh sát hình sự của cô có khi lại chết cóng ở bên ngoài cũng nên.
Tôi buông cốc nước xuống, sau đó cười nói.

Xin quý khách đợi một lát.
Nhân viên phục vụ cúi người với chúng tôi, sau đó quay người đi đến quầy rượu.
Tôi châm một điếu thuốc lá, nhắc nhở Diệp Thiến:
Cô cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, rất dễ bị lộ.

Động tác của Diệp Thiến đã khiến khách xung quanh chú ý, cô ấy ngại ngùng gật đầu chào xã giao những người xung quanh.
Tôi lấy tay đỡ trán giả vờ uống nước và thấp giọng nói với Diệp Thiến:
Bình thường người đến đây chơi uống rượu xong sẽ ra sàn nhảy, cho nên nếu đến chơi thật sự sẽ không mang theo thứ gì rườm rà trên người. Vừa rồi khi ở cửa chính, tôi chú ý thấy quán rượu này có tủ để đồ chuyên dụng, rất nhiều người đến đây tiêu khiển đều lấy tiền mặt ra trước, sau đó để ba lô, túi xách mang theo người vào tủ để đồ đó. Cũng có nghĩa chúng ta có thể loại trừ người không mang theo thứ gì trên người.


Đi, lên tầng 2, trên đó tầm nhìn rộng hơn.
Tôi lên tiếng nói với Diệp6 Thiến đang xem biểu diễn múa cột.

Có phải đàn ông các anh đều thích xem kiểu biểu diễn này không?
Diệp Thiến đột nhiên nghiêng đầu nó5i với tôi.

Cái gì?
Diệp Thiến vừa nghe thấy liền đứng bật dậy.

Bà cô của tôi ơi, cô phản ứng mạnh như vậy làm gì?
Tôi vội vàng đứng lên ấn cô ấy xuống ghế.

Giờ cuồng nhiệt là gì?
Diệp Thiến cau mày hỏi.
Tôi cầm chai bia lên uống thêm một ngụm nữa và giải thích:
Cái gọi là giờ cuồng nhiệt chính là thời điểm cả quán bar cuồng nhiệt. Bình thường quán bar sẽ chia ra làm ba giờ cuồng nhiệt là 10 giờ tối, 12 giờ đêm, 2 giờ sáng, cứ hai tiếng đồng hồ sẽ có một giờ cuồng nhiệt. Lúc này quán bar sẽ dùng đủ kiểu mánh khóe để thu hút khách hàng tập trung tại sàn nhảy nhảy nhót, giờ cuồng nhiệt cũng là thời điểm đàn ông và phụ nữ dễ nảy sinh tình cảm nhất.


Hừ, có quỷ mới tin anh.
Diệp Thiến lườm tôi.

Cô tìm được mấy tên buôn ma túy rồi?
Tôi uống một ngụm nước lọc trên bàn và hỏi.

Có!
Diệp Thiến lơ đãng gật đầu.

Cho tôi bốn chai bia, một ly rượu vang sủi, cảm ơn.
Tôi đặt menu rượu vào trong tay nhân viên phục vụ và order.

Sao anh lại biết rõ như vậy?
Diệp Thiến hỏi tôi với vẻ nghi ngờ.

Trước đây khi còn học ở trường, tôi đã đến quán bar mấy lần với bạn học.
Tôi thành thật trả lời.
Tôi nhận lấy menu rượu trong tay nhân viên phục vụ và đọc kỹ, khi nhìn thấy cột giá tiền, khoé miệng của tôi bất giác co rúm lại.

Má ơi, một chai bia 250ml mà tận 30 tệ? Còn đắt hơn tưởng tượng rất nhiều, quả nhiên là lợi nhuận khủng mà!
Tôi thầm mắng trong lòng.
Đương nhiên tôi chỉ có thể mắng trong lòng. Ra ngoài uống rượu chắc chắn không thể để con gái trả tiền, tôi vừa thầm tính trong ví tiền của mình có bao nhiêu, vừa vu vơ lật menu rượu.
Nhân viên phục vụ nhìn tay phải của tôi đang liên tục lật menu, càng ngày càng hưng phấn, khi lật đến trang cuối cùng thì tôi dừng động tác mình đang làm lại, bởi vì lúc này tôi còn đang nghĩ xem trong túi mình có bao nhiêu tiền. Có lẽ vì thế khiến nhân viên phục vụ hiểu nhầm, anh ta vui mừng nói với tôi:
Thưa anh, có phải anh muốn gọi một chai rượu vang Chateau Lafite không?


Mở hết ra đi!
Tôi trả lời.

Bụp, bụp, bụp!
Tôi cầm một chai bia lên uống một ngụm.

Hả?
Tôi nghe đến đây liền cúi đầu xuống nhìn, ngón tay tôi vừa khéo đang dừng lại trên một bức ảnh chụp một chai rượu có đánh dấu
40.000
.

Không phải! Không phải! Không phải!
Tôi vội vàng xua tay với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ trả lời với vẻ thất vọng:
Vậy quý khách muốn gọi đồ uống gì?


Uống rượu vang sủi không?
Tôi hỏi Diệp Thiến đang nhìn xung quanh.

Có lý!
Diệp Thiến gật đầu công nhận.

Chúng ta đã xác định được điểm này rồi, vậy thì những người đeo ba lô trên lưng rất đáng nghi. Bởi vì tuy thể tích của hàng cấm khá nhỏ nhưng giá cả lại rất cao, có lẽ một túi nhỏ ma túy tổng hợp có thể bán được với giá hơn 1.000 tệ.


Cô gái này lại lên cơn điên gì vậy?
Tôi thì thầm khi nhìn bộ dạng có vẻ đang tức giận của Diệp Thiến, sau đó tôi cũng nhanh chân đi lên tầng 2 theo cô ấy.

Xin hỏi hai quý khách muốn gọi đồ uống gì?
Tôi và Diệp Thiến vừa chọn một ghế sofa có tầm nhìn rộng thì một nhân viên phục vụ nam mặc lễ phục, thắt nơ nhanh chóng đi đến chỗ chúng tôi.

Rất nhiều người hút chất cấm vì muốn tìm cảm giác kích thích, họ sẽ chọn khoảng thời gian này để hút chất cấm, sau đó đến sàn nhảy để bung lụa, cho nên chúng ta chỉ cần chú ý đến những kẻ đeo ba lô có hành động gì đặc biệt vào lúc này không là có thể phán đoán chính xác tình hình. Ví dụ như là người đi qua đi lại trên sàn nhảy nhưng không nhảy, hoặc là người không uống rượu đi dạo quanh các phòng gian và ghế sofa, những người như vậy đáng nghi nhất. Đương nhiên là không phải tất cả kẻ buôn chất cấm đều đeo ba lô, cho nên chúng ta còn phải có cách xử lý đối với từng trường hợp cụ thể.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.