Chương 75: Nghiệt ngã
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 1780 chữ
- 2021-12-31 04:58:39
Động cơ giết người của anh là gì?
Anh Minh đứng dậy đi đến trước mặt anh ta, hỏi.
Vì bạn gái cũ của tôi, Khương Tuyết.
Ninh Hải Dương ng8hiêm túc trả lời.
Hút một điếu nhé?
Anh Minh lấy thuốc lá từ trong túi ra, sau đó đưa đến trước mặt anh ta rồi hỏi.
Anh kể chi tiết kế hoạch giết người của mình cho tôi nghe đi.
Anh Minh dập tắt điếu thuốc.
Ninh Hải Dương khẽ gật đầu:
Tôi đã thầm tuyên án tử hình cho người đàn ông này, thế nên bắt đầu theo dõi ông ta, tìm cơ hội ra tay. Trải qua một tháng quan sát, tôi phát hiện vào thứ tư và thứ sáu mỗi tuần, ông ta sẽ đến câu lạc bộ Tiêu Dao Các trên núi Thuấn Canh, hơn nữa đa phần đều đến đó vào khoảng mười giờ tối, rất cố định. Sau khi thăm dò rõ quy luật này, tôi bắt đầu luyện tập bắn súng có kế hoạch trong quân doanh.
Hẳn trong bộ đội của mấy anh có rất nhiều cây súng trường, tại sao anh lại chọn cây súng lục có tầm sát thương nhỏ như vậy?
Nhằm vào chi tiết này, anh Minh bắt đầu đặt câu hỏi.
Ninh Hải Dương liếm đôi môi khô khốc, viền mắt của anh ta đã ửng đỏ. Tôi thấy vậy, đưa cho anh ta một tờ khăn giấy.
Cảm ơn anh cảnh sát.
Anh ta khách sáo nhận lấy, lau những giọt nước mắt vẫn chưa rơi, còn đang đong đầy khóe mắt, sau đó kể tiếp:
Tuy rằng hai người chúng tôi đã chia tay, thế nhưng mấy năm nay trong lòng tôi vẫn không thể chấp nhận một ai khác. Tôi cảm thấy tình yêu mà mình dành cho cô ấy đã khắc sâu vào tim, hoàn toàn không thể xóa khỏi ký ức của mình.
Tôi mất một năm, cuối cùng cũng biết được tình hình của Khương Tuyết. Nói trắng ra thì cô ấy là bà hai được người ta bao nuôi. Có lúc tôi lặng lẽ đứng ngoài cửa hàng đồ lông lén lút nhìn cô ấy. Khoảng thời gian đó, tôi chú ý thấy ngày nào trên môi cô ấy cũng nở nụ cười. Cô ấy đang sống rất hạnh phúc, tôi không nên đi quấy rầy cô ấy.
Ninh Hải Dương ngẩng đầu nhìn tôi, cảm kích gật đầu.
Phạch, tôi nhấn cái bật lửa, anh ta siết chặt cuống thuốc lá, dùng sức rít một hơi.
Khụ khụ khụ.
Trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của anh ta.
Chưa.
Tôi trả lời chắc chắn.
Đáng lắm, đáng lắm. Những điều tôi làm đều rất đáng.
Ninh Hải Dương nói với khuôn mặt mỉm cười.
Anh Minh khẽ thở dài một hơi, liếc nhìn người đàn ông đã bị tình cảm che mờ hai mắt, không nói gì.
Uống chút trà nhé?
Tôi ngẩng đầu hỏi.
Cảm ơn cảnh sát, nước lọc là được rồi.
Ninh Hải Dương vô cùng cảm kích trả lời.
Tôi xoay người đi rót một ly nước sôi để nguội ở phòng làm việc kế bên, đặt xuống trước mặt anh ta.
Anh ta nghe thấy anh Minh nói như vậy thì sững sờ, sau đó hỏi:
Ý anh là Khương Tuyết vẫn chưa quên tôi?
Nếu cô ấy thật sự quên anh, sao chúng tôi còn có thể tìm được ảnh chụp chung của hai người từ trong vali của cô ấy chứ?
Tôi đứng bên cạnh anh ta giải thích.
Thật sao? Cô ấy vẫn chưa bỏ bức ảnh đó?
Ninh Hải Dương ngạc nhiên và mừng rỡ.
Ở đây, đầu tiên cô ấy tìm công việc phục vụ trong một quán cơm, thế nhưng bởi vì ngoại hình quá xinh đẹp nên thường bị khách hàng ức hiếp. Trong cơn tức giận, tôi bảo cô ấy nghỉ việc. Tiếp đó, cô ấy lại tìm đến một cửa hàng bán đồ lông và làm nhân viên bán hàng ở đó.
Nói đến đây, Ninh Hải Dương nuốt nước bọt.
Anh Minh liếc mắt nhìn anh ta, sau đó xoay người nói với tôi:
Tiểu Long, đi rót cho anh ta một ly nước.
Tiếp đó đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiến dừng tay lại.
Ninh Hải Dương không cười nữa. Anh ta bình tĩnh một lúc, sau đó trả lời:
Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, cứ rảnh là tôi liền đến chỗ ở của Khương Tuyết. Lần nào tôi cũng nghe thấy âm thanh người đàn ông đó đánh chửi Khương Tuyết. Trái tim tôi đau thắt, tôi muốn cứu cô ấy, cho dù sau này cô ấy không ở bên cạnh tôi, tôi cũng phải cứu cô ấy. Ý nghĩ này nảy lên trong lòng tôi và mãi bồi hồi không thể xóa bỏ.
Người đàn ông này có thế lực rất lớn trong thành phố Vân Tịch. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách nhưng vẫn không ăn thua gì. Cuối cùng trong đầu của tôi chỉ còn một cách cuối cùng, đó chính là giết chết ông ta. Nếu ông ta chết, thế thì Khương Tuyết sẽ được giải thoát.
Nhìn thấy cử động của Ninh Hải Dương, mấy người chúng tôi đều không nói gì. Người hút thuốc lần đầu đều là như vậy, sau khi ho ra tiếng thì cảm giác đau khổ trong lòng cũng sẽ tiêu tan theo.
Hồi lâu sau, Ninh Hải Dương ném đầu thuốc lá xuống, mở miệng kể tiếp:
Từ hôm đó trở đi, tôi biết Khương Tuyết hoàn toàn không vui vẻ gì. Tôi đến tìm cô ấy một lần nữa, cô ấy kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết. Hóa ra người đàn ông này muốn cô ấy sinh đứa con trai cho mình, thế nhưng tiếc là hai thai của Khương Tuyết đều là con gái. Bởi vì nạo thai, cô ấy còn đánh mất khả năng sinh nở. Khi nghe đến đây, tôi thật sự rất tức giận, bèn khuyên cô ấy bỏ người đàn ông kia đi. Thế nhưng Khương Tuyết nói cho tôi biết, người đàn ông này không đồng ý. Nghe thấy cô ấy nói như vậy, tôi cũng cảm thấy rất bất lực. Bởi vì tôi chỉ là một tên lính quèn, hoàn toàn không thể làm được gì cho cô ấy. Không biết là vì lý do gì, từ hôm đó trở đi, Khương Tuyết cũng không chịu đến gặp tôi nữa.
Cô ấy không muốn làm anh đau lòng.
Anh Minh nhìn Ninh Hải Dương, than nhẹ một tiếng.
Ừng ực, ừng ực, uống hai ngụm nước lớn, Ninh Hải Dương lau miệng, sau đó bình phục tâm trạng của mình:
Năm đầu tiên làm lính, trong bộ đội quản lý rất nghiêm ngặt, về cơ bản thì tôi và Khương Tuyết gặp nhau rất ít. Nhớ lúc đó tôi vừa kết thúc cuộc huấn luyện nửa năm dành cho tân binh, cơ quan cho tôi nghỉ ba ngày. Khi tôi cầm một nghìn tệ đến tìm Khương Tuyết, cô ấy lại nói lời chia tay với tôi, nói bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh một ông chủ rất giàu có.
Ninh Hải Dương nói tới đây thì siết chặt hai tay, trừng mắt nhìn về phía trước, không nói tiếp.
Sau thời gian nửa điếu thuốc, anh ta thả lỏng tay, kể tiếp bằng chất giọng trầm thấp:
Lúc đó tôi hỏi cô ấy tại sao, cô ấy nói cho tôi biết mình rất cần tiền. Mẹ của cô ấy đã bị nhiễm trùng đường tiểu, cần tiền để lọc máu, ba người em trai của cô ấy cần tiền đi học, lớn lên thì cần cưới vợ sinh con, cô ấy không muốn cả đời đều bị người ta gọi là con nhóc nhà quê. Tôi luôn biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, thế nhưng tôi không biết từ lúc nào cô ấy đã trở nên thực dụng như vậy. Lời hai người chúng tôi từng thề ước đã trở nên không đáng một đồng trong lời cô ấy. Thế nhưng tôi không trách cô ấy, cô ấy có nỗi khổ của riêng mình. Mỗi người có một cách sống khác nhau, tôi không cho cô ấy được thứ cô ấy muốn, thế nên tôi chỉ có thể chọn rời đi. Bởi vì tôi thật sự rất yêu cô ấy.
Thế nhưng, vào một buổi tối nửa năm trước, nhân cơ hội ra ngoài chạy bộ, tôi đi đến khu nhà mà cô ấy và người đàn ông kia ở. Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh người đàn ông kia đánh chửi Khương Tuyết. Bây giờ tôi vẫn nhớ đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn lúc đó của cô ấy.
Ninh Hải Dương nói xong thì nhắm hai mắt lại, không muốn tiếp tục nhớ đến nữa.
Rít một hơi đi, như vậy anh sẽ dễ chịu hơn một chút.
Tôi đưa một điếu thuốc lá đến trước mặt anh ta và nói.
Cảm ơn cảnh 3sát, tôi không biết hút thuốc.
Được, vậy anh nói đi, bắt đầu nói từ ba năm trước khi anh và Khương Tuyết đến thành phố Vân Tịch của chúng9 tôi.
Anh Minh châm thuốc, hướng dẫn anh ta.
Ninh Hải Dương hơi cúi đầu, sau đó kể:
Tôi và Khương Tuyết lớn lên bên nhau, có thể nói là t6hanh mai trúc mã, hai người chúng tôi đã tự hẹn ước với nhau. Ba năm trước, tôi vừa tốt nghiệp đại học liền tòng quân, được phân công đến làm cảnh 5sát trong đội cảnh sát vũ trang ở thành phố Vân Tịch, Khương Tuyết cũng theo tôi đến đây.
Trong doanh trại của chúng tôi quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể mang súng trường cỡ lớn ra ngoài, cũng chỉ có súng lục là tiện hơn một chút.
Ngoại trừ súng, lúc gây án anh còn cầm theo thứ gì không?
Anh Minh lại hỏi.
Tôi còn cầm kính viễn vọng nhìn ban đêm trong doanh trại của chúng tôi ra ngoài.
Cây kính viễn vọng này dùng để làm gì?
Buổi tối đặt trên tháp canh, dùng để quan sát phạm nhân trong trại tạm giam.
Anh làm thế nào để mang nó ra ngoài?
Đêm tôi gây án cũng là ngày chú em có quan hệ khá thân thiết với tôi trực ban. Tôi nói lấy nó để ra ngoài xem sao trời, cậu ấy liền cho tôi cầm ra ngoài. Dù sao thứ này không phải là đồ cấm, vì vậy cũng không có ai hỏi đến.
Ninh Hải Dương ngoan ngoãn trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.