• 378

Chương 7: Hồi 6


Số từ: 2136
Biên soạn: Đại Lân
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nói về Nguyện nhũ mẫu mang Kim Huê chạy trốn, đi chưa được mấy dặm đã mỏi mệt quá chừng, khá thương cho tiểu thơ, đào tơ liễu yếu, chưa từng ra khỏi khuê môn, nay đường bộ xông pha nên hai chân đau rát, mặt mũi đỏ phừng. Ráng chạy một hồi nữa, Kim Huê kêu nhũ mẫu mà nói rằng:
- Ta đi không đặng, xin hãy tạm nghỉ cho bớt mỏi đã.
Nhủ mẫu ngó trước mà nói:
- May lắm, trước mặt có miếu Đông Cô kia, hãy chạy ráng tới đó sẽ nghỉ.
Hai người cùng ráng đi một hồi nữa. Lúc ấy Nhơn Quí nghỉ trong miếu sắp ra đi, xảy thấy hai người đàn bà xăm xăm chạy đến thì nghĩ thầm rằng: "Có khi người nhà Liễu viên ngoại theo bắt ta đây." Nói rồi chạy trở vô miếu chui xuống dưới gậm thần tượng mà nằm.
Khi ấy Liêu Kim Huê cùng Nguyện nhũ mẫu vào miếu, thấy bốn phía không ai. Nguyễn nhũ mẫu mới nói với tiểu thơ rằng:
- Tiểu thơ có lòng từ thiệt, thấy Tiết Lễ nghèo nàn lạnh lẽo, nên động lòng thương mà cho áo, chẳng dè lầm phải cái hồng y, đến nỗi lão gia ngó thấy, tưởng tiểu thơ có tư tình, nên mới ra nỗi nước này, nay tôi cùng tiểu thơ đi lánh nạn, song không có bà con thân thích, thì biết trú vào đâu?
Kim Huê nói:
- Tại tôi làm cho nhũ mẫu cũng phải cực, như tôi có thác cũng cam lòng, khá thương cho Tiết Lễ là người vô can, cũng vì tôi mà mang họa, không biết có trốn khỏi đặng chăng?
Hai người cùng nhau bàn bạc, Nhơn Quí ở dưới bàn thần tượng nghe đặng rõ ràng thì nghĩ thầm rằng: "Té ra tiểu thơ thấy ta cơ hàn thì thương xót mà cho áo nên lụy đến thân, mà ra cực khổ như vậy, thôi để ta ra lạy tạ ơn người, dầu có thác nữa, ta cũng đành chịu." Nói rồi chui ra, quì trước mặt tiểu thơ mà nói rằng:
- Tiểu thơ thương kẻ nghèo nàn mà cho áo, vì tôi không rõ, nên tôi mặc ra ngoài để cho lão gia ngó thấy mà làm lụy đến tiểu thơ, đều là tội tôi cả, xin tiểu thơ dung thứ.
Kim Huê thấy Nhơn Quí quì trước mặt mình mà nói thì hổ thẹn mười phần. Nhũ mẫu liền đỡ Nhơn Quí dậy mà hỏi rằng:
- Quan nhơn quê quán ở đâu?
Nhơn Quí thưa:
- Tiểu tử ở Tiết gia trang, vì cha mẹ mất sớm, gia tài tan hết, nghèo khổ vô cùng, nên mới phải đem thân đi làm mướn, không dè lại làm đến họa này.
Nguyện má má nói:
- Việc này cũng vì tiểu thơ thương quan nhơn lạnh lẽo, nên mới sanh ra cực khổ chừng này, nay không chỗ dựa nương, may gặp quan nhơn đây, xin đưa bọn ta về Sơn huyệt tạm ở ít ngày, đợi chừng việc an, sẽ đền ơn ấy, có đặng cùng chăng?
Nhơn Quí thưa:
- Tôi mang ơn tiểu thơ rất lớn, dẫu khô xương nát thịt cũng chưa đủ báo đền, song tôi nhà cửa không có, giường chiếu cũng không, một mình ở nơi hang hổ, tôi e tiểu thơ khó bề chịu đặng. Vả kẻ qua người lại, lo cho miệng thế gian, xin tiểu thơ xét lại.
Nhũ mẫu nói:
- Quan nhơn phân rất phải, song hiện nay tiểu thơ không chốn nương thân, vậy cũng phải tùy quyền mới đặng.
Nói rồi day lại hỏi Kim Huê:
- Tiểu thơ nghĩ thế nào?
Kim Huê nói:
- Ta nay tứ cố vô thân, cũng phải tùng quyền như vậy, rồi sau sẽ tính.
Nhũ mẫu nói:
- Tiết Lễ sợ ở nơi hang hổ không được phân biệt, nên có ý ngại ngùng, đó cũng là lòng thiệt thà của Tiết Lễ. Song ta coi Tiết Lễ ngày nay tuy bần hàn, nhưng cũng có ngày xuất đầu lộ diện. Vạy ta muốn chủ trương đem việc chung thân của tiểu thơ mà hứa cho y thì có lệ an đặng, tiểu thơ nghĩ thế nào?
Liễu Kim Huê nghe nói thì nghĩ thầm rằng: "Ngay khi ta cho áo cũng đã có ý này, đây nhũ mẫu nhắc đến thì rất hợp tâm." Nghĩ rồi cúi đầu không nói, nhũ mẫu thấy vậy biết ý liền nói với Nhơn Quí rằng:
- Quan nhơn vì ở chung trong hang không đựoc phân biệt, vậy ta muốn đem việc chung thân của tiểu thơ mà hứa với quan nhơn, chẳng hay ý quan nhơn thế nào?
Nhơn Quí nghe nói hoảng kinh mà thưa rằng:
- Nhũ mẫu chớ phán điều ấy, mà thêm nặng tội cho tiểu tử. Vả tiểu thơ là nhành vàng lá ngọc, còn tiểu tử là kẻ nghèo nàn, việc ấy không nên, xin nhũ nương xét lại.
Nhũ mẫu nói:
- Quan nhơn nói sai, việc nhơn duyên là do nơi trời định, bần phú có kể chi, xin đừng từ chối nữa.
Nhơn Quí không nghe, cứ khăng khăng một mực mà từ chối hoài. Nhũ mẫu thấy vậy nổi giận mà nói rằng:
- Người thiệt là người táng tận lương tâm, tiểu thơ ta vì ngươi mà chút nữa thiệt mạng, nay trốn ra đây không chỗ gởi mình, muốn để ở với ngươi, lại toan bề xua đuổi thiệt không phải là lòng người!
Nhơn Quí nói:
- Tôi thiệt không dám bụng ấy, song nay nhũ nương trách quá lời, vậy thôi xin vâng lệnh.
Nhũ mẫu nói:
- Nay quan nhơn đã theo y lời, thì phải đem tiểu thơ về San cốc.
Nhơn Quí vâng lời, rồi lại gần tiểu thơ mà nói rằng:
- Từ đây về đến hang còn xa xôi lắm, e tiểu thơ đi không nổi, vậy tôi xin ra sức cõng tiểu thơ cho đỡ mỏi, tiểu thơ nghĩ thế nào?
Nhũ mẫu nói luôn rằng:
- Tốt lắm! Đặng vậy thì tốt lắm!
Còn Kim Huê thì nghĩ thầm rằng: "Nay ta đã gá nghĩa với y, cũng chẳng hề gì mà thẹn, vả đường xa như vậy, ta đi bộ chắc cũng không xong."
Khi ấy Nhơn Quí cõng tiểu thơ mà chạy như tên, nhũ mẫu không sao theo kịp, Nhơn Quí liền cặp nhũ mẫu qua tay tả mà chạy, giây phút đã đến hang. Liễu tiểu thơ bước xuống, đi ngay vào dọn dẹp sạch sẽ, rồi kêu nhũ mẫu mà nói rằng:
- Ta coi đây không có gạo, vậy hãy đưa tiền cho người đi mua về dùng đỡ.
Nhũ mẫu lấy ra một lượng bạc đưa cho Nhơn Quí. Nhơn Quí tiếp lấy đi mua đồ.
Nói về Vương Mậu Sanh, nhơn đi buôn bán về ngang qua thấy hai người đàn bà ở đó thì nghĩ thầm rằng: "Chỗ hang này là của Tiết đệ mình ở đã lâu, nay sao lại có hai người đàn bà nào ở đó?" Còn đương suy nghĩ, bỗng đâu Nhơn Quí đi chợ về, anh em gặp nhau mừng rỡ. Mậu Sanh hỏi:
- Hiền đệ về bao giờ, và có hai người đàn bà nào đó?
Nhơn Quí nói:
- Xin ca ca vào đây, rồi tôi kể chuyện cho mà nghe.
Mậu Sanh liền quảy gánh bước vào. Nhơn Quí để đồ xuống, lật đật kêu Kim Huê mà nói rằng:
- Người này là kết nghĩa anh em với tôi, tiểu thơ nên ra chào đi.
Kim Huê bước ra thi lễ rồi Nhơn Quí mới thuật lại các việc cho Mậu Sanh nghe, Mậu Sanh mừng rỡ nói rằng:
- Nay em thời vận đã thông, phước tinh phụ giúp, hôm nay cũng là ngày tốt, phải tính việc thành thân đi.
Nhơn Quí nói:
- Ca ca ôi! Tôi nay không có một vật chi thì làm sao mà tính đặng.
Mậu Sanh nói:
- Việc ấy không khó, để ta về sắm sữa đem qua.
Nhũ mẫu nói:
- Đây là hai lượng bạc, xin nhờ người mang về tri biện giùm.
Mậu Sanh lãnh bạc nói với Nhơn Quí rằng:
- Để ta về sửa soạn, biểu nội nhơn tôi đem qua trước.
Nói rồi ra đi. Mậu Sanh về đến nhà, kêu vợ thuật các chuyện. Mao Thị nghe nói mừng rỡ lật đật sửa soạn đồ đi trước, đến nơi Nhơn Quí ra đón vào. Mao thị cùng tiểu thơ tương kiến, chuyện vãn trong hồi lâu, rồi cùng nhau đi sửa soạn sắp dặt. Còn Mậu Sanh đi mua đồ về ghé nhà lấy thêm giường, ghế, mền, gối, chén, dĩa đem đến. Lại có đem theo hai lượng bạc làm lễ mừng. Nhơn Quí tiếp lấy bạc, cảm ơn vợ chồng Mậu Sanh. Rồi đó Mậu Sanh thay áo đi gánh nước, quơ củi, còn nhũ mẫu thì dọn dẹp cổ bàn, sắp đặt đâu đó, kế trời vừa tối. Nhơn Quí thay đổi y phục ra làm lễ trời đất, tối trở vào dọn dẹp, vợ chồng đi nghỉ.
Từ đó, Nhơn Quí nhờ có 300 lượng bạc của tiểu thơ mà tiêu dùng, được mấy tháng đã gần hết, vợ chồng ngồi bàn luận về việc làm ăn. Nhơn Quí nói:
- Thôi, để mai ta làm việc này sẽ có tiền xài.
Bữa sau Nhơn Quí đi kiếm tre đem về. Kim Huê thấy vậy hỏi "Phu quan dùng tre làm gì?" Nhơn Quí nói:
- Phía bên kia núi nhiều chim nhạn lắm, ta tính sắm cung tên để bắn nhạn bán lấy tiền.
Nhơn Quí vừa làm xong bỗng thấy hai con nhạn bay qua. Nhơn Quí lắp tên, chờ nhạn kêu, bắn một mũi nhằm yết hầu liền sa xuống (bắn cách ấy gọi là khai khẩu nhạn). Kim Huê thấy mừng rỡ vô cùng.
Từ đó, mỗi ngày Nhơn Quí đi bắn nhạn bán được đủ tiền chi dụng trong nhà. Ngày kia Nhơn Quí lại đến chân núi để bắn, gặp hai con nhạn bay qua, vừa muốn giơ cung lên bắn, bỗng nghe tiếng người kêu tên mình mà nói rằng: "Bắn như vậy, cũng chưa giỏi, để ta bắn nhạn sống cho mà coi." Nhơn Quí nghe kêu day lại coi, thấy một người đầu đội mão tứ sắc, mình mặc áo có lãng y, oai phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường. Nhơn Quí không biết là ai, mới hỏi rằng:
- Phép bắn nhạn sống làm sao, bắn cho ta coi thử?
Tướng ấy nói:
- Đại ca quên tiểu đệ rồi sao?
Nhơn Quí đứng nhìn hoài cũng không nhớ, mới hỏi:
- Vậy chớ ngừoi là ai?
Tướng ấy nói:
- Tiểu đệ là bạn đồng học với ca ca, tên là Châu Thanh đây mà.
Nhơn Quí nghe nói mừng rỡ, ném cung tên chạy lại mà hỏi rằng:
- Châu hiền đệ ơi, vậy chớ Châu hiền đệ đó sao? Anh em mới xa cách mấy năm mà nhìn không biết, anh thiệt mau quên quá. Vậy chớ hiền đệ ở đâu mấy năm nay?
Châu Thanh nói:
- Em mấy năm nay có người ở Giang Nam rước làm giáo sư, nay nghe huyện Long Môn có treo bảng chiêu binh nên em tính về đầu quân. Còn ca ca võ nghệ cao cường sao chẳng đi để lập công trạng.
Nhơn Quí liền thuật những sự nghèo khổ cho Châu Thanh nghe và hỏi rằng:
- Em về đây, thì ngụ ở đâu?
Châu Thanh nói:
- Em ở nhà của kế mẫu em tên là Uông má má, không ngờ anh lại nghèo đến bực này. Nay em muốn anh cùng đi đầu quân để kiến công lập nghiệp, chẳng biết ca ca nghĩ thế nào?
Nhơn Quí nói:
- Em nói phải lắm, song anh mắc có vợ, một là không tiền chi dụng, hai là khó chốn nương thân, thì anh còn đi sao đặng?
Châu Thanh hỏi:
- Anh có vợ rồi sao? Em mừng cho, song em tưởng nam nhi chi chí, công danh là việc trọng. Nếu anh chịu cùng đi với em, thì lộ phí khỏi lo và em còn dư ít lượng bạc, xin để nhà cho chị tiêu dụng.
Nhơn Quí nói:
- Cám ơn hiền đệ hảo tâm như vậy thì chắc là đặng.
Châu Thanh mừng rỡ, liền lấy ba lạng bạc giao cho Nhơn Quí và hẹn rằng:
- Anh về sửa soạn ngày mai sẽ thượng lộ.
Nhơn Quí tiếp bạc, từ giã đi về.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiết Nhơn Quý chinh đông.