• 4,049

Chương 274: Chuẩn bị ra trận


Có một người trong số đó quỳ lạy nói:
Cầu xin Nhiếp Chính vương tạm thời trông coi ngự tỷ giúp Hoàng thượng.
Những người còn lại cũng đồng lo8ạt quỳ nói:
Cầu xin Nhiếp Chính vương tạm thời trông coi ngự tỷ giúp Hoàng thượng!
Chu Vĩnh Hồng vốn còn muốn từ chối hai lần, nhưng tiểu Ho3àng đế hiển nhiên không nghĩ đến chuyện để ông từ chối nữa.

Hứa Chấn Hoa cười nhét ngọc tỷ vào tay ông, còn rất vui vẻ mà nói:
Giờ tr9ẫm được về với nghĩa tỷ rồi đúng không?
Nói xong thì sung sướng bỏ đi, theo sau là Hồng Phúc và các nội thị.

Chu Vĩnh Hồng thì vẫn đứ6ng yên, tay cầm hộp đựng ngọc tỷ, dở khóc dở cười.
Nàng vừa bận tổ chức bù hôn lễ cho mẹ chồng, vừa phải tranh thủ chuẩn bị một số vật dụng thiết thân cho Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê sắp phải ra trận, lần này đi không biết sẽ mất bao lâu, nên nàng phải chuẩn bị cho
hån.
Nàng bật cười, nói:
Vậy Hoa ca nhi nói tỷ tỷ nghe, đệ muốn được thưởng gì nào?

Ta...
ta có thể xuất cung đi chơi cùng tỷ tỷ không? Ta chưa được biết bên ngoài trông thế nào.
Nói xong, Hứa Chấn Hoa cũng hiểu như vậy là làm khó Vương Tự Bảo, nên lại buồn bã sửa lời:
Chắc là chỉ cần kẹo hồ lô lần trước tỷ tỷ cho ta là được rồi.

Hiện giờ thân phận của Hứa Chấn Hoa cực kỳ đặc biệt, muốn xuất cũng là rất khó.
Nếu cứ để nó nhàn rỗi thì không biết nó sẽ nghĩ linh tinh gì nữa.
Nàng cũng tin rằng không cần phải đốc thúc cậu bé này mà cậu sẽ tự hoàn thành thật tốt việc của mình.
Đây là một đứa trẻ rất kỷ luật.
Chờ khi nào trời ấm, hoa nở thì chúng ta đi chơi.
Với cả giờ đệ còn phải thủ hiếu nữa.
Vì đợt cung biến nên không ai ăn Tết được cả, theo sau đó còn là lần dẹp loạn, thanh tẩy.
Hóa ra chữ của một người lại có thể đẹp đến vậy.
Khi ở Thiều Hoa Cung, cậu chỉ được học vài chữ mà thôi.
Bình thường cũng chẳng có ai bảo cậu luyện viết, nên tới giờ cậu không viết được trọn vẹn mấy chữ.
Những việc còn lại đều để Tô Minh Nhiễm tiếp tục thu xếp, còn Vương Tự Bảo thì tới Thiều Minh Cung thăm Hứa Chấn Hoa, sáng nay nàng đã đồng ý với cậu như vậy.

Tỷ tỷ tới rồi đó à.
Hứa Chấn Hoa đã thay sang thường phục, thấy Vương Tự Bảo thì mừng rỡ nhào vào lòng nàng để làm nũng.
Cậu chớp đôi mắt to tròn, dáng vẻ muốn được khen ngợi, ngẩng đầu khoe:
Hôm nay ta hoàn thành từng bước một theo đúng những gì đã tập.
Vương Tự Bảo xoa đầu Hứa Chấn Hoa, khen ngợi:
Ta biết Hoa ca nhi giỏi nhất mà.
Hắn như thể nhìn mãi không đủ, ngón tay tỉ mỉ lướt trên mặt nàng.
Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải nén lòng mà tạm thời chia xa với nàng.
Cha con họ vừa lên nắm quyền, những chuyện cần họ xử lý thật sự rất nhiều.
Vốn hắn định thông báo chuyện Vương Tử Nghĩa, Tưởng thị và Vương Dụ Tuần sắp tới đây cho Vương Tự Bảo biết để nàng vui, nhưng mỗi lần thấy nhau, đến thời gian thân mật với nhau còn không đủ, thế là hắn mãi chưa nói được chuyện này.
Thể cũng tốt, để khi nào nhạc phụ nhạc mẫu tới thì nàng sẽ càng mừng hơn.
Mượn ánh trăng, Chu Lâm Khê ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Vương Tự Bảo.
Vì thường làm quần áo cho Chu Lâm Khê nên nàng đã trở nên thuần thục.
Nếu tập trung làm thì chỉ dăm ba ngày sẽ xong một bộ.
Nhưng quần áo của nàng thì lại phải nhờ nhóm Lương Thần với Mỹ Cảnh làm hộ.
Bảo Muội mới kèm cặp có mấy ngày mà tiểu Hoàng đế đã thành ra như vậy, nếu để lâu t5hì không biết sẽ như thế nào đây? Hứa Chấn Hoa thì mừng rỡ vì đã hoàn thành xong việc lớn, còn việc ở Thiểu Khốn Cung của Vương Tự Bảo cũng coi như chấm dứt tại đây.
Tất cả phi tần trong hậu cung của Thiều Văn Đế cũng thở phào một hơi.
Không có ai trông ở hoàng lãng, không có ai cần phải xuất gia làm ni cô, đây coi như là kết thúc viên mãn cho mọi người.
Ta sẽ chăm chỉ học chữ cùng Hồng Phúc.
Cậu bé nói xong thì cúi đầu, trong lòng thấy hơi buồn bã và không nỡ.
Vương Tự Bảo dịu dàng dắt tay Hứa Chấn Hoa đi tới bên bàn, lấy giấy bút ra rồi viết ra một vài chữ.

Đệ phải luyện cho kỹ những chữ này, khi nào tỷ tỷ vào cung sẽ kiểm tra bài vở của đệ, nhớ chưa?
Vương Tự Bảo thấy vẫn nên sắp xếp một số việc cho đứa trẻ này làm, như vậy mới có thể làm nó phân tán sự chú ý.
Tỷ tỷ còn muốn mời một tiên sinh ôn ổn một chút để dạy đệ học, nên mấy hôm nay, đệ hãy cùng nhận mặt chữ với Hồng Phúc, biết chưa?
Vương Tự Bảo cẩn thận căn dặn vì sợ mấy ngày nữa đứa trẻ này tưởng nàng quên mất nó, hoặc là vì ghét nó nên không tới Thiều Cung.
Đứa trẻ này không hề giống những đứa bé khác mà tâm tư nhạy cảm hơn, cũng yếu đuối hơn nhiều.

Ừm, ta biết rồi.
Nhưng cũng không phải là không được.
Vương Tự Bảo lại xoa đầu cậu, nói:
Không phải là không được, đợi mấy ngày nữa, tỷ tỷ xin phép Nhiếp Chính vương rồi mới dẫn đệ ra ngoài chơi được.
Hứa Chân Hoa nghe Vương Tự Bảo nói vậy thì ánh mắt sáng ngời, hỏi với vẻ khó tin:
Thật ư? Tỷ tỷ thật sự có thể đưa ta ra ngoài chơi sao?
Vương Tự Bảo cười đáp:
Tất nhiên là thật rồi.
Nhưng mà phải chờ mấy ngày nữa đã.

Hiện giờ mối nguy mang tên Định Quốc không thể dựa vào người khác giải quyết.
Bọn họ muốn tạo uy ở Thiều Quốc, để bách tính tin tưởng thì phải lập được chiến công vang dội hơn.
Sau này hắn cũng phải khai hoang lập ấp cho Thiều Quốc nên không thể nói suông, phải trải qua vài trận chiến lớn mới tích lũy được kinh nghiệm, bởi vậy, lần xuất binh tới Định Quốc này, hắn bắt buộc phải đi theo.
Lúc này Vương Tự Bảo dường như vừa mở một cánh cửa lớn cho cậu, khiến cậu như nhìn thấy những thứ mới lạ đang chờ cậu khám phá.
Vậy là cậu thẩm quyết định sau này chữ của mình cũng phải đẹp như của Vương Tự Bảo.
Lo liệu xong việc của Hứa Chấn Hoa, Vương Tự Bảo về phủ rồi tiếp tục bận rộn.
Để làm tốt như vậy thì tỷ tỷ cũng phải thưởng cho đệ mới được.
Ừm...
thưởng gì đây nhỉ?
Vương Tự Bảo giả vờ suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu nhìn cậu bé đang mở to mắt, chờ đợi nàng nói ra phần thưởng là gì.
Cậu bé tự trách:
Đúng rồi! Ta quên mất chuyện này đấy, ta tệ quá.

Đệ mới chỉ là một đứa bé, không cần chuyện gì cũng phải lo nghĩ đâu.
Mấy hôm nay nhà tỷ tỷ còn có vài chuyện phải lo, với cả mấy hôm nữa tỷ tỷ phải tuyển một vài nữ quan nên sẽ rất bận, có thể sẽ không vào cung nhiều.
Nếu có chuyện gì, đệ cứ sai Hồng Phúc tới truyền lại cho ta.

Tại sao?

Thấy cậu bé có vẻ thất vọng, Vương Tự Bảo vội vàng giải thích:
Giờ đang là quốc tang, các cửa hàng bên ngoài đều không được phép mở cửa.
Hơn nữa bây giờ còn chưa qua tháng Hai, bên ngoài cũng chẳng có gì hay ho cả.
Những đại thần trong triều cho phép nàng dùng nữ tử làm quan cũng đều có giới hạn nhất định.
Vì tốn nhiều thời gian tham gia vào đại điển đăng cơ của tiểu Hoàng đế, nên phải đến khi trời gần sáng Chu Lâm Khê mới về nhà.
Mấy ngày nay phu thê họ đều bận tới nỗi không nói được với nhau câu nào.
Ngoài ra, sâu trong lòng hắn cũng tràn đầy nhiệt huyết, muốn bảo vệ đất nước, đánh đuổi ngoại xâm, muốn lập nên nghiệp lớn, để Vương Tự Bảo cũng được tự hào theo.
Vì cực kỳ hiểu Chu Lâm Khê nên Vương Tự Bảo không hề ngáng chân hắn, cũng không nói những chuyện giữ hắn lại đây.
Cho dù Chu Lâm Khê không nói với Vương Tự Bảo, cho dù nhóm binh tướng đi trước đã xuất phát, thì với một người nắm bắt thông tin nhanh nhạy như Vương Tự Bảo, chuyện như thế làm sao có thể giấu nổi nàng? Nàng chỉ âm thầm nghĩ cách và giúp đỡ hẳn một cách thiết thực nhất mà thôi.
Vừa bận bịu, Vương Tự Bảo vừa liên tục suy nghĩ về bài thi tuyển nữ quan cho mấy ngày tới.
Câu hỏi tất nhiên không thể là về những điều trong tứ thư ngũ kinh, mà phải sát với đời sống nhân dân, nhất là những vấn đề trong cuộc sống của phụ nữ và trẻ em.
Nàng sẽ cố gắng không đụng chạm đến vấn đề quốc gia.
Trên thực tế, khi mọi người khóc tang Thiều Văn Đế, ông đã băng hà được hơn nửa tháng rồi.
Nếu là tháng Hai ở Ung Đô thì trời đã ẩm từ lâu rồi, nhưng Thiều Kinh nằm ở phương Bắc nên đương nhiên phải lạnh hơn Ung Đô, tiết khí cũng muộn hơn Ung Đô.
Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, Hứa Chấn Hoa mới nhận ra vừa rồi mải vui mừng mà quên mất phải mười ngày nữa mới hết thời gian thủ hiểu.
Mấy ngày nay Vương Tự Bảo cũng đau đầu suy nghĩ, không biết nên dạy dỗ đứa trẻ này theo hướng nào đây? Nhưng chung quy lại vẫn nên dạy dỗ bình thường thì hơn.
Nàng hy vọng cậu bé có thể bình an sống tới già.
Khi thấy những nét chữ đẹp đẽ mà Vương Tự Bảo viết ra, Hứa Chấn Hoa cứ nhìn chằm chằm không thôi.
Trong lúc Chu Lâm Khê không hề biết, Vương Tự Bảo đã vung ra hai mươi vạn lượng bạc, sai người thu mua không ít lương thực, Ngoài ra, nàng còn bỏ tiền mua rất nhiều thuốc trị thương, vải trắng sạch sẽ làm vải băng bó, để những chiến sĩ bị thương bằng vết thương lại.

Vương Tự Bảo đã cùng Lữ Duyên và Chu Lâm Khê nói về chuyện rất nhiều quân lính trên chiến trường không chết vì ngoại thương, mà chết vì vết thương không được xử lý sạch sẽ, dẫn tới việc nhiễm trùng.

Vì Lỡ Duyên am hiểuy thuật nên lời ông nói càng khiến người ta tin phục hơn.

Lần này Vương Tự Bảo đã bàn bạc rất kỹ với Lữ Duyên, lại nhiều lần dặn dò nhất định phải giữ cho vết thương thật sạch, phải để nơi nghỉ ngơi của người bị thương thật sạch sẽ.

Nếu giải quyết tốt vấn đề của thương binh thì sẽ tăng được sĩ khi của quân đội, đồng thời cũng giữ lại được nhiều binh sĩ dày dặn kinh nghiệm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.