• 4,018

Chương 309: Tâm sự với vương hử


Trước lúc đi, Vương Tự Bảo còn gặp phải vấn đề với thiếu niên.


Nói với tiểu cô cô, vì sao con lại muốn làm Đại tư nông? Hơn nữa, 8với lý lịch hiện tại của con, con cũng biết là con căn bản không thể ngồi lên được chức vị Đại tư nông.
Vương Tự Bảo gọi Vương Hử tới th3ư phòng của mình, năng định nói chuyện tử tế với cậu.
Thấy sự kiên trì của Vương Hử, mà cậu lại không chịu nói rõ nguyên nhân, nàng lại liên tưởng tới một số chuyện gần đây, Vương Tự Bảo loáng thoáng cảm thấy được Vương Hử đưa ra quyết định này dường như là có liên quan tới nàng.
Vì thể nàng thử dò hỏi:
Tất cả những thứ con làm đều là vì tiểu cô cô sao?
Vương Hử ngạc nhiên ngẩng cao đầu nhìn Vương Tự Bảo, cậu muốn phủ nhận nhưng lại không biết nên phủ nhận như thế nào.
Con biết bây giờ tổ phụ và Tam thúc đều rất xem trọng đệ ấy, nếu không cũng sẽ không quan tâm tới bài vở và việc học hành của đệ ấy vào những lúc mà họ đang bận việc.
Nói tới đây, Vương Hử ngước đầu nhìn Vương Tự Bảo, muốn thông qua biểu cảm của Vương Tự Bảo để xem mình đoán có đúng hay không.
Nhưng rất đáng tiếc, Vương Tự Bảo chỉ thản nhiên cười với cậu một cái, khích lệ cậu tiếp tục nói.

Hử ca nhi, con ngẩng đầu lên, nhìn tiểu cổ cô.
Vương Tự Bảo nói bằng giọng ra lệnh:
Nam nhi nhà chúng ta cho dù tới lúc nào cũng đều phải ưỡn ngực làm người.
Tiểu cổ cô không hy vọng con khiến bản thân mình trở nên thấp kém như vậy.
Vì thế nên mới có quyết định như bây giờ.
Vương Hử do dự hồi lâu mới giải thích được như thế.

Ô? Nếu như con đã nói như vậy thì ta cũng không hỏi thêm nữa.
Nàng biết bây giờ mình có muốn hỏi thì đứa trẻ này cũng sẽ không chịu nói thật với mình, Vương Tự Bảo áp dụng chiến thuật đi đường vòng.
Vương Tự Bảo nói xong khóe miệng vẫn mang theo ý cười mà nhìn Vương Hử.

Hả? Còn có nguyên nhân như thế sao?
Sao nghe từ
xảo quyệt
lại chẳng giống lời tốt đẹp gì cả nhỉ! Vương Tự Bảo gật đầu, nói vô cùng nghiêm túc:
Đúng vậy, việc kinh doanh có lúc cần phải do người xảo quyệt một chút làm mới thích hợp.
Lần này tiểu tử này không hề trốn tránh, cậu thật thà ngồi nơi đó để nàng xoa, điều này khiến tâm trạng Vương Tự Bảo rất vui.

Nhờ lời tốt lành của con, tiểu cô cô và tiểu cô phu của con nhất định sẽ bình an quay về.
Vương Tự Bảo vừa đi về phía ghế ngồi của mình vừa không quên hỏi:
Nói đi.

Con, con cũng không nói rõ được.
Chính là ngày hôm đó người dẫn chúng con tham quan lục bộ, con nghĩ tới nghĩ lui thì thấy không có chức vị phù hợp với bản thân, cũng không có chuyện gì để bản thân muốn làm.
Lát nữa ta sẽ bảo Lương Thần đưa những loại sách liên quan tới nông nghiệp tới cho con.
Từ giờ tới ân khoa tháng Chín còn chưa tới một tháng nữa, trong lòng con cũng cần phải có tính toán.
Tương lai mà muốn kế thừa phụ thân cũng sẽ rất khó khăn.

Vương Tự Bảo lại bước lên xoa đầu Vương Hử lần nữa, nàng cười nói:
Hử ca nhi, so với những đứa trẻ khác thì con đã rất ưu tú rồi.

Con, con muốn buôn bán về mảng mà Tông ca nhi không hiểu rõ, nhưng có tiểu cô cô chịu giúp đẽ ấy, tương lai nếu như Nhị thúc tới ở với chúng ta thì cũng sẽ dẫn dắt đệ ấy, không cần nghĩ cũng đã biết nhất định đệ ấy sẽ làm được.
Vậy thì so với đệ ấy, con sẽ có ưu thế gì đây?
Nói tới đây, Vương Hử nói với vẻ đau khổ:
Rất đáng tiếc, con không nổi trội về văn chương, võ công cũng không giỏi.

Nào, nếu như tiểu cô cô đã đoán được một phần, vậy chúng ta phải nói chuyện thật tử tế rồi.
Nếu như không nói rõ ràng, Vương Tự Bảo cũng sẽ thấy bứt rứt khó chịu.

Con cũng biết đó, tiểu cô cô phải đi tìm tiểu cô phu của con.
Thấy Vương Hử không thừa nhận cũng không phủ nhận, Vương Tự Bảo tiếp tục nói:
Cho nên con suy nghĩ tới suy nghĩ lui thì cảm thấy mình không nổi trội trong các mặt, nên muốn chọn một con đường mà người khác chưa từng làm việc này, đúng không?
Vương Hử vẫn không lên tiếng.

Con biết Tông ca nhi muốn xử lý việc làm ăn buôn bán của gia tộc chúng ta, nên con muốn thay ta xử lý những ngọn núi hoang và đất hoang kia đúng không?
Thông qua từng câu hỏi, Vương Tự Bảo đã rõ suy nghĩ của cậu bé.
Sở dĩ tiểu cô cô lựa chọn Tông ca nhi xử lý việc buôn bán là bởi vì Tông ca nhi xảo quyệt hơn con.
Con xem đây có được coi là ưu điểm không?

Vương Tự Bảo giận dỗi nói:
Thể con nghĩ sao? Chỉ dựa vào việc con chẳng phân biệt được ngũ cốc mà nói muốn làm Đại tư nông là có thể làm sao? Con tưởng rằng chúng ta sẽ vì con mà thiết lập một chức vị này sao?
Nếu như ngay cả cái này mà cũng không biết, cậu còn nói bản thân không phải là suy nghĩ nông nổi, tiểu tử này rõ ràng là mắc phải bệnh thanh niên, vừa nghĩ tới là muốn làm, cậu muốn mọi người đều công nhận mình.
Thấy Vương Hử lại cúi đầu xuống, Vương Tự Bảo nói lời sâu xa:
Làm chuyện gì cũng không được suy nghĩ nông nổi, vừa nghĩ gì đó đã muốn làm.
Đứa trẻ này sau khi có chủ ý này mà cũng không nói rõ với mọi người, thể th9ì bảo mọi người làm sao ủng hộ cậu chứ.

Con biết hiện tại con vẫn chưa làm được.
Người quá thành thực sẽ bị người ta lừa gạt mà không hay biết, như thể chẳng phải sẽ lỗ chết à! Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân ta không chọn con, nhưng lại không nói chúng ta sẽ vứt bỏ con.
Biết chưa?

ỜI Con biết rồi ạ.
Vương Hử cảm thấy mình có hơi nhỏ nhen rồi.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người trong nhà đều phản đối Vương Hử thi Đại tư nông.
Tuy học tốt kiến thức cơ bản, nhưng căn bản là cậu không có kinh nghiệm về mặt này, nếu như chỉ thi những câu hỏi về mặt nông sự, đoán là tên nhóc này sẽ bị trượt mất.
Cuối cùng quyết định tiếp tục cúi đầu xuống.

Con cảm thấy người khác đều có thể vì ta mà làm những việc gì đó, nhất là Tông ca nhi đã bắt đầu làm ban sai cho ta, cho nên con vẫn luôn muốn vì ta mà làm việc gì đó đúng không?
Vương Tự Bảo tiếp tục thăm dò.

Thật ra tiểu cô cô không cần phải xin lỗi con.
Vương Hử hơi ngượng ngùng, nói:
Con biết mình không có thiên phú như Tông ca nhi, con cũng không muốn so sánh gì với đệ ấy cả.
Nhưng quả thực con rất muốn giống như đệ ấy, có thể vì tiểu cô cô mà làm việc.
Nói thật với con, lần này sợ rằng là chuyện thập tử nhất sinh, sau này còn không biết tiểu cô cô có thể quay về được hay không.
Cho nên, trước lúc đi, tiểu cô cô hy vọng con có thể nói lời thật lòng với tiểu cô cô.
Nói cách nghĩ của con cho ta nghe xem.
Vương Hử bị lời nói lúc nãy của Vương Tự Bảo ảnh hưởng, cuối cùng cậu chậm rãi lên tiếng:
Tiểu cô cô, chuyện mà người vừa nói có chỗ đúng, có chỗ không đúng.
Vương Tự Bảo gật đầu, nói lời áy náy:
Những điều đó ta cũng chỉ đoán mà thôi.
Nếu như có chỗ nào không đúng, vẫn mong Hử ca nhi tha thứ.
Đoán là cũng chỉ có Vương Tự Bảo mới có cách nói chuyện nhận lỗi với vãn bối như thế này thôi.

Con nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có trở thành Đại tư nông mới có thể vì ta mà làm nhiều việc hơn đúng không?

Cũng chỉ có chức vụ này là không có ai muốn làm, cho nên con mới chịu làm đúng không?
Vương Hử càng cúi đầu thấp hơn.
Rõ ràng là cách nghĩ của cậu đã bị Vương Tự Bảo đoán trúng một phần rồi.
Cho dù là trước mặt ta.

Vâng, tiểu cô cô.
Vương Hử nhỏ giọng nói.
Sau đó cậu dần ngẩng cao đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn trốn tránh Vương Tự Bảo.
Không chỉ dựa vào nói miệng, cũng không phải chỉ dựa vào việc đọc mấy quyển sách thì có thể vượt qua.
Liên quan tới những việc làm ruộng, không có mấy năm kinh nghiệm thực tế ngoài đồng ruộng, nói trắng ra thì chỉ là lý luận suông mà thôi.

Nhưng mà tiểu cô cô, chỉ cần chịu nỗ lự6c, tương lai sẽ có ngày con nhất định có thể ngồi được vị trí đó.
Tiểu cô cô, đây là để xác định rằng con đã nghiêm túc suy nghĩ 5rồi mới đưa ra quyết định, chứ không phải nhất thời suy nghĩ nông nỗi.
Vương Hử nói xong rồi cúi đầu xuống.
Cho nên, cho dù sau này rốt cuộc con còn muốn làm Đại tư nông này nữa hay không, ta đều kiến nghị lần này con phải thi Hộ bộ trước đã.
Dù sao thì bây giờ là Hộ bộ chủ quản về mảng nông sự.

Hả? Như vậy sao?
Vương Hử ngạc nhiên nói.
Đứa trẻ này đã qua thời kỳ vỡ giọng, nên giọng lúc nói chuyện khá ẩm.
Đây cũng chính là dấu hiệu cho thấy Vương Hử đã từ thiếu niên trở thành thanh niên.
Vương Hử giống như cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi Vương Tự Bảo không truy hỏi mình nữa.
Cậu trợn đôi mắt to tròn lên nhìn Vương Tự Bảo chằm chằm hồi lâu, thấy Vương Tự Bảo thật sự không có ý muốn hỏi mình nữa, cậu mới thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Con thật sự muốn làm được một chuyện thì phải kiên định chịu được khổ mới được.

Con hiểu.
Nhưng tiểu cô cô à, con thật sự muốn làm Đại tư nông.
Vương Hử nói xong, còn nắm chặt bàn tay để thể hiện quyết tâm của mình.
Người nhất định có thể thuận lợi tìm được tiểu cô phu, người và tiểu cô phu cũng nhất định sẽ bình an quay về.

Vương Tự Bảo mỉm cười bước lên xoa đầu Vương Hử.
Vương Tự Bảo lại nói:
Theo như ta biết, lần này cũng sẽ không có chức vụ chuyên môn về nông sự đầu.
Nếu như con muốn có lợi cho việc thăng chức về sau, thì lần này bắt buộc phải thi đỗ Tiến sĩ cho ta.
Vì thế nàng hỏi:
Cụ thể là nguyên nhân gì con định không nói với tiểu cô cô sao?
Vương Hử vẫn cúi đầu không chịu ngẩng lên, đây là đang ngầm thừa nhận lời Vương Tự Bảo vừa nói lúc nãy.
Vương Tự Bảo lại thử dò hỏi:
Vậy con không nói rõ với tiểu cô cô, con nói tiểu cô cô phải giúp con thế nào đây?
Đứa trẻ trưởng thành rồi, tới lúc có cách nghĩ riêng của mình và có bí mật không muốn nói cho người ngoài rồi.
Con có cách nghĩ của con, có lý tưởng và mục tiêu đời người của bản thân, tiểu cô cô rất vui mừng vì điều này, chứng tỏ Hử ca nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi.
Nhưng mà, con nhất định phải nhớ kỹ, thành công không có bất kỳ một con đường tắt nào để đi cả.
Đây có thể là lần nói chuyện cuối cùng của hai chúng ta, cũng có thể là lần cuối cùng tiểu cô cô có thể giúp con.
Vương Hử nghe thấy lời của Vương Tự Bảo thì khóe mắt đỏ ửng.
Cậu vội nói:
Không, tiểu cô cô, người nhất định sẽ không sao.
Bởi vậy, Vương Tự Bảo cũng không thể coi Vương Hử giống như đứa trẻ không hiểu chuyện gì nữa.
Vương Tự Bảo thấy Vương Hử cúi đầu xuống thì hiểu rằng cậu không muốn nói nhiều với mình nữa, có ý muốn trốn tránh vấn đề.
Thấy dáng vẻ này của Vương Hử, khiến Vương Tự Bảo chọc cười:
Sao nào? Con còn tưởng rằng tiểu cô cô có thể ăn con sao?

Không phải.
Vương Hử lập tức phủ nhận.

Được rồi, con quay về đi.

Vậy con nói tiếp đi, sau đó sao con lại muốn làm Đại tư nông?
Vương Tự Bảo lại quay về chủ đề chính.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.