• 4,048

Chương 311: Trước khi đi



Vâng, hạ quan sẽ bắt tay vào làm ngay.
Tô Minh Nhiễm hơi thất vọng rời đi.

Vốn tưởng rằng mình đã suy nghĩ chuyện này rất 8chu đáo nhưng lại cứ như vậy bị Trưởng Công chúa bác bỏ.
Nói tới chăn nệm, lớp vải lót chúng ta không dùng cũng đều là bông vải quý giá.
Những bông vải này ở nhà bách tính bình thường sửa lại còn có thể làm thành đệm chăn mới.
Đợi Tô Minh Nhiễm vừa đi, cậu bèn mở lời hỏi:
Tiểu cô cô, vậy người có biệ9n pháp gì hay không?
Vương Tự Bảo vô cùng tùy ý nói:
Người ta muốn thanh danh, con cho người ta thanh danh chẳng phải là được sao6.
Vương Tổng há to miệng, giật mình hỏi:
Dễ như vậy ư?

Vậy chẳng lẽ con còn có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn hả?
Vương Tự Bảo 5nhướng mày, hỏi ngược lại.

Không thể
Vương Tông lắc đầu, sau đó lại hỏi:
Vậy làm sao để cho bọn họ thanh danh ạ?
Vương Tự Bảo cười nói:
Người ta quyên góp tiền cho chúng ta, chúng ta có thể tặng họ cờ thi đua, bảng hiệu gì gì đó, sau đó gióng trống khua chiêng kêu người đưa qua.
Đương nhiên đây đều là những chuyện xảy ra sau khi về phủ.
Ở Chiêm Sự phủ, Vương Tự Bảo vẫn còn tiếp tục dạy dỗ Vương Tông.
Mặc dù Vương Dụ Trạch từ bên ngoài đến, nhưng lúc ở Ung Quốc đã lập không ít chiến công, ngay cả chúng tướng sĩ Thiều Quốc cũng đều từng nghe nói tới.
Đến khi vào trong quân, sau khi uống một bữa rượu rồi đánh mấy trận cùng các tướng sĩ, hắn đã lập tức hoà đồng với mọi người.
Cũng may, dược hiệu của phần cầm máu sinh cơ đạt tiêu chuẩn, không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.
Điều này khiển mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Sau một khoảng thời gian dài, cho dù là nhà có tiền hơn đi chăng nữa cũng sẽ suy tàn đó! Mãi đến giờ phút này cậu mới hiểu, quả thực như tiểu cô cô nói, một khi thành người quản lý gia đình, những món tiền nhỏ trong nhà có thể không tính toán, nhưng những khoản lớn cậu nhất định phải để ý và tham gia vào.
Một gia tộc kinh doanh tốt hay không, không chỉ xem làm thế nào để kiếm tiền, mà còn phải hiểu tiết kiệm mới là lẽ phải.
Chuyện này con hiểu.
Giống như trước đây lúc ở quận Phụng Bắc Ung Quốc người cũng làm như vậy.

Đúng.
Không thể để những người đó cầm một lá cờ thi đua và một tấm bảng hiệu chúng ta cho để lừa gạt người khác cả đời được.
Để sau này không có cờ thi đua và bảng hiệu mới nhất, bọn họ cũng ngại nói với người khác rằng mình đã từng quyên góp.
Nghe xong, Vương Tông cười
hì hì
.
Những thứ đồ nhìn như vô dụng ở các nhà có tiền nói không chừng lại vô cùng có ích với dân chúng bình thường.
Cũng chẳng hạn như bộ y phục trên người con này, có phải con mặc một mùa rồi sẽ không mặc nữa phải không?

Đồng thời, ở trên tường bên ngoài Chiêm Sự phủ, chúng ta còn tuyên truyền rộng rãi về những người quyên góp nhiều.
Thế nào, không phải chúng ta cho bọn họ đủ thể diện mà họ mong muốn rồi sao?
Vương Tông gật mạnh.
Bằng không nữ nhân trong nhà phung phí, dù trong tay con có núi vàng núi bạc cũng không chống đỡ được.
Thật ra những việc này đều có thể tìm được ghi chép, con trở về có thể tra một chút.
Giỏi thật, chi phí sinh hoạt mỗi tháng của cả nhà bằng tổng lợi nhuận của mấy cửa hàng của nhà bọn họ ở bên ngoài.
Nếu cửa hàng bên ngoài kinh doanh không tốt thì chẳng phải không bao lâu nữa, bạc nhà bọn họ sẽ vào chẳng bằng số ra, cho đến lúc tiêu hết tiền bạc tích góp được trước kia trong phủ sao.
Vì vậy lần phẫu thuật này tiến hành tương đối thuận lợi.
Bởi vết thương trên mặt không thể băng bó, cuối cùng hoàn toàn dựa vào phần cầm máu sinh cơ để làm máu ngừng chảy.
Còn có những miếng da thuộc chúng ta không cần này, mang ra bên ngoài cũng đều là đồ tốt.
Ngay cả quần áo hạ nhân trong phủ chúng ta không mặc và không dùng, trên thực tế trong mắt những dân chúng bình thường, đều là những thứ cực tốt.
Vương Tông gật đầu,
Đúng là vậy.

Vậy vì sao không gom hết những thứ chúng ta không cần này lại, để mấy người khéo tay sửa lại rồi tặng cho những ai có nhu cầu chứ.
Thừa dịp cậu bé còn chưa tỉnh ngủ, nàng cũng không từ biệt lão nương và bà bà nhà mình, lặng lẽ rời khỏi Thiểu vương phủ với đôi mắt rưng rưng.
Bởi Vương Tự Bảo mới ở cữ xong không lâu, nghĩ cho thân thể của mình, nên mặc dù sốt ruột, nàng cũng không cậy mạnh mà cưỡi ngựa.
Chúng ta còn có thể cung cấp công việc kiếm tiền cho nạn dân, nhưng tuyệt đối không nuôi kẻ rảnh rang.
Bằng không những người đó nhàn rỗi buồn tẻ sẽ gây chuyện thị phi, cũng miễn cho nhiều người mắc phải thói hư tật xấu hết ăn lại năm.

Vương Tự Bảo lại tiếp tục nói:
Hơn nữa, cờ thi đua, bảng hiệu của Chiêm Sự phủ chúng ta còn phải tùy thời thay đổi kiểu dáng.
Lần này là như vậy, lần sau lại đổi kiểu khác.
Chuyện này khiến Vương Dụ Tuần rất hâm mộ.
Nếu bên quan văn uống vài bữa rượu, đánh mấy trận là có thể giải quyết vấn đề thì hắn đã xắn tay áo lên từ sớm rồi.
Những con số nhỏ con không nên quá tính toán chi li, nhưng những khoản lớn thì nhất định phải hiểu rõ trong lòng mới được.

Được ạ.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Vương Tông vẫn đồng ý.
Sau khi quay về phủ tra sổ sách, cậu liền bị những khoản chi tiêu hàng tháng của cả các chủ tử và hạ nhân trong phủ dọa sợ hết hồn.
May mà kỹ năng vẽ của Vương Hử không tệ, nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu cậu.
Vương Tự Bảo hôn An ca nhi mấy cái.
Tối hôm trước nàng ôm An ca nhi lên giường của mình, tự tay làm tất cả mọi việc.
Bởi luyến tiếc hài tử, Vương Tự Bảo gần như không sao nhắm mắt được mà cứ như vậy nhìn chằm chằm An ca nhi.
Đến ngày thứ ba, bởi Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện đã vô cùng thông thạo trình tự phẫu thuật, mặc dù ban đầu vì thân phận Lâm Uyển Yên đặc biệt, vết sẹo lại còn ở trên mặt, nên hai người còn hơi căng thẳng.
Nhưng cũng may tâm lý của Lâm Uyển Yến khá tốt, Chu Vĩnh Hồng làm người ta sợ nhất cũng không có ở đây.
Đợi đến ngày hẹn, trời còn chưa sáng Vương Tự Bảo đã thức dậy.
Nói một cách chính xác hơn, căn bản là nàng không ngủ.
Trước khi đi nàng còn có chuyện lớn phải giải quyết.
Nàng tìm Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện tới, thương lượng với bọn họ ngày mai dùng thời gian một ngày để chuẩn bị, sáng sớm ngày mốt làm phẫu thuật cho Lâm Uyển Yên.
Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, cho dù là nạn dân cũng vậy.
() Vĩnh nghiệp điền: Ruộng đất tư nhân, không cần giao nộp thuế.
Vương Tông gật đầu bảo:
Dạ.

Quần áo chúng ta từng mặc có những bộ ban thưởng cho hạ nhân, có những bộ bị hỏng thì sẽ trực tiếp vứt đi hoặc là thiêu hủy!
Điểm này Vương Tông không chú ý tới.

Nhưng con có biết, chất liệu của bộ quần áo này đáng giá bao nhiêu bạc không?

Không biết ạ!
Vương Tông thành thật nói.
Nàng muốn ghi nhớ thật kỹ tướng mạo và nhất cử nhất động của đứa nhỏ này.
Đều nói trẻ con thay đổi mỗi ngày, lần sau lúc gặp lại con trai, còn không biết nó sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Bởi sắp tới Lâm Uyển Yên phải cách ly, ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương, cho nên không thể chăm sóc An ca nhi nữa.
Cuối cùng trọng trách này lại rơi vào người Tưởng thị, Đại tẩu Triệu thị của Vương Tự Bảo cũng có thể giúp một tay.

Còn gì nữa không ạ?
Mỗi lần ở cùng Vương Tự Bảo, Vương Tông đều có thể học được rất nhiều tri thức chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy, nhưng lại khá thực dụng.

Còn có thể để những nhà có tiền quyên góp tất cả đồ không dùng tới của mình cho Chiêm Sự phủ.
Vương Tông nhìn bộ cảm bào của mình, đây là quần áo trong phủ mới làm mùa Hè năm nay, hôm nay cũng là lần thứ hai cậu mặc.
Hiện tại cơ thể cậu đang phát triển, dù cho cậu muốn tiết kiệm thì đến sang năm cũng không mặc được nữa.
Xem ra bản thân vẫn còn chỉ vì cái lợi trước mắt.
Vương Tô3ng cùng đi với Vương Tự Bảo thì ngồi không yên.
Như vậy Chiêm Sự phủ cũng không cần đi mua đồ mới, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.

Dạ, Tông Nhi thụ giáo.
Nói xong, Vương Tông khom người hành lễ với Vương Tự Bảo.
Sau khi xử lý xong một số chuyện của Chiêm Sự phủ, Vương Tự Bảo cùng Vương Tông trở lại Thiều Vương phủ.
Sau này, các nạn dân tuyệt đối không được cho rằng quyên góp là bổn phận phải thực hiện.
Ta tính sau khi bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn thì để họ tới đó làm việc, coi như là tiền bạc và lương thực giúp đỡ bọn họ vượt qua khó khăn trước đây.

Những thứ chúng ta cho là đồ vô dụng, trên thực tế còn có thể có công dụng khác.
Ví dụ như những quần áo chúng ta không mặc tới này có thể dùng để làm hà bao, làm mặt ngoài chăn nệm gì gì đó.

Đồ ngốc, sau này con còn phải quản lý sản nghiệp thay gia tộc, sao con có thể không thèm để ý đến những chuyện có liên quan tới tiền tài này chứ?

Đó chẳng phải là chuyện các nữ quyến hậu trạch nên quan tâm sao?
Vương Tông hơi tủi thân.
Vương Tự Bảo dạy dỗ:
Nếu sau này con thật sự quản lý tiền của thay gia tộc thì đây cũng là một việc phải lưu ý.
Thật ra Lâm Uyển Yên cũng chỉ làm một chưởng quỹ phụ trách vung tay, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ vẫn phải do Lan Hương ma ma giúp đỡ trông nom.
Sau khi chuyện trong nhà được sắp xếp thỏa đáng, Vương Dụ Trạch cũng đã điểm đủ một vạn binh mã, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.
Trước đó vài ngày, Vương Dụ Trạch được phong làm Định Dũng Đại tướng quân chính nhị phẩm, đồng thời gia phong Định Dũng Hậu chính nhị phẩm.
Phải nói vẫn là bên võ tướng tương đối dễ dung nhập hơn.
Dù sao cũng không ngủ được, Vương Tự Bảo bèn dứt khoát đứng dậy, dùng cọ vẽ vẽ lại từng đường nét của An ca nhi sau khi sinh được hơn một tháng.
Thật đáng tiếc khi một khoảng thời gian dài sắp tới nàng không thể ở bên An ca nhi, đương nhiên cũng không thể tự tay vẽ tranh cho đứa trẻ này được.
Nếu bà bà nhà mình không phải trông coi An ca nhi, Vương Tự Bảo bèn dứt khoát giao việc bếp núc trong phủ vào tay Lâm Uyển Yên.
Miễn cho bà bà nhà mình cảm thấy khó chịu, luôn nghĩ tới bảo bối tôn tử.
Mai sau ta còn dự định lấy một phần núi hoang và đất hoang làm thành ruộng đất có tính chất tương tự như vĩnh nghiệp điền
.
Thu nhập tương lai của nơi đó đều dùng để làm từ thiện.
Hơn nữa chủ tử nhà nào lại mặc một bộ y phục tới mấy năm chứ? Vậy không phải là để cho người khác chê cười chết sao.

Đúng vậy, phủ chúng ta hàng năm bốn mùa mỗi người đều phải làm vài bộ quần áo mới, ngay cả những nha hoàn, bà tử kia mỗi mùa mỗi người còn có hai bộ quần áo theo mùa nữa.

Vậy con có biết, sau khi những quần áo này không được dùng tới nữa thì sẽ giải quyết thế nào không?
Vương Tự Bảo tiếp tục hỏi.
Chiêu này của tiểu cô có đúng là thâm độc.
Vương Tự Bảo lại nghiêm mặt nói:
Đương nhiên những điều ta vừa nói chỉ là một mặt của việc kiếm tiền.
Đến khi tới vùng ngoại ô, tướng lĩnh của Hộ Bảo quản đã tập kết xong.

Do Quyển Cầm đã theo Chu Lâm Khê tới Man Cương, nên lần này chủ soái thống lĩnh đổi thành Phong Tuyết, phó thống lĩnh là Trình Phác Du.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.