• 4,048

Chương 321: Thiết kỵ vệ


Tiếp đó hắn dùng lực hai cánh tay để kéo căng dây cung, nhắm ngay vào Nỗ Nhĩ, bắn liên tục năm mũi tên.

Người bình thường 8bắn liên tục ba mũi tên đã được coi là có kỹ thuật bắn tên cao cường rồi, Chu Lâm Khê quả thực là đã khổ luyện ra bản lĩnh bắn nă3m mũi tên liên tục như vậy.

Sự gian khổ trong đó thì không cần phải nói nhiều nữa.
Ả ta vươn đôi tay đầm đìa máu trên mặt đất cố sức để bò về phía trước.
Cuối cùng vẫn là Quyển Cầm có lòng tốt đưa Vân Đóa đi một đoạn, Vân Đóa bước từng bước tới trước mặt Nỗ Nhĩ.
Vân Đóa kề sát trên người Nỗ Nhĩ, khóe miệng ả ta khẽ cười rồi hai mắt nhắm chặt.
Tuy trên cơ thể hai người đó có rất nhiều vết thương nhưng Chu Lâm Khê vừa nhìn đã nhận ra hai người đó rồi.
Thì ra chúng đẩy hai huynh muội Nỗ Nhĩ ra chịu chết, bản thân thì đóng giả làm người của bộ lạc khác nhằm chạy trốn từ nơi khác.
Đoán là có thể nào chúng cũng không thể ngờ được lần này hắn sẽ dẫn theo thể tử cùng tới đây.
Người có thể xuất hiện ở đây vào lúc này, sao có thể là người của bộ lạc khác được chứ? Với cái tâm thái thà rằng giết nhầm cũng không bỏ sót, Vương Tự Bảo quyết định chủ động xuất kích.
Đây cũng là nhiệm vụ mà Chu Lâm Khê đã giao cho nàng.
Vương Tự Bảo nháy mắt một cái với Trình Phác Du và nhóm người Phong Tuyết.
Lúc này cũng không tiện lên đường về Thiều Kinh.
Vương Tự Bảo liền bảo người chuẩn bị thật nhiều rượu thịt, định yên tâm đón một năm mới khác biệt ở nơi này.
Đêm giao thừa, Chu Lâm Khê tới trong quân doanh để đón năm mới cùng với nhóm người Phùng Quân Đình trước.
Chỉ là không ngờ rằng, trong quá trình tiếp đất lại còn có mũi tên thứ tư và mũi tên thứ năm bắn về phía mình.
Lúc này ông ta đã không thể tránh kịp nữa, chỉ có thể tránh được chỗ hiểm, đành gắng gượng mà đón lấy.
Sau hai tiếng
phộc phộc
, hai mũi tên đó không cắm vào lưng ông ta mà lại xuyên qua từ trước ngực.
Tới lúc trời gần sáng, Vương Tự Bảo nhìn thấy một đám người mặc trang phục của bộ lạc khác đi tới nơi này.
Bọn họ vây quanh hai người trông có vẻ như là người cầm đầu đang lén lút thăm dò bốn phía.
Điều này khiến Vương Tự Bảo hoài nghi.
Lúc Chu Lâm Khê xuất hiện, Vương Tự Bảo vui mừng cưỡi ngựa Tuyết Sư tới đón hắn.

Bảo Muội, nàng không sao chứ?

Lâm Khê, chàng không sao chứ?
Hai người đồng thanh lên tiếng hỏi han.
Tiếp đó hai người lại nhìn nhau mỉm cười.

Lâm Khê, hay là, lát nữa chàng hãy sai người xem xem trong đám người lọt lưới mà chúng ta đã biết trước đó có hai kẻ đó không.
Ta cứ cảm thấy thân phận của đám người đó không hề bình thường.
Vương Tự Bảo kiến nghị.

Được, ta sẽ bảo Quyển Cầm đi xem sao.
Thật ra Chu Lâm Khê không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ rằng một lúc sau thì nghe thấy Quyển Cầm cao giọng nói:
Chủ tử, tìm thấy Cáp Cát và đại trưởng lão rồi ạ.
Tại nơi đây, ta vô cùng áy náy.
Nào, ta cạn trước một ly.
Vương Tự Bảo ngửa đầu uống hết ly rượu này.

Hay!
Các hán tử của Hộ Bảo quản reo hò lên một tiếng rồi cũng một hơi cạn hết ly rượu trong tay mình.
Có thể coi như đôi huynh muội đồng thời cũng là tình nhân này được chết cùng một nơi rồi.
Chu Lâm Khê không để ý tới chuyện của hai người họ nữa, bắt đầu tìm kiếm thủ lĩnh của bộ lạc Tra Nhĩ là Cáp Cát và đại trưởng lão kia.
Nhưng mà tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy hai người đó.
Vương Tự Bảo thì dẫn theo Lương Thần, Mỹ Cảnh, chuẩn bị đầy đủ rượu thịt để tới Hộ Bảo quản, đích thân thăm hỏi đội ngũ của mình.

Chủ tử, chúng ta hiếm có lúc mới được đón năm mới với người, ly rượu này thuộc hạ kính người.
Thống lĩnh Phong Vân của Hộ Bảo quản giơ ly rượu lên cao để kính Vương Tự Bảo.
Nữ tử thế gia thường phải xã giao tiệc tùng, căn bản là không thể không có tửu lượng.
Những người khác cũng làm theo.
Nghĩ tới những huynh đệ đã chết đi, tâm trạng của họ cũng nặng trĩu.
Tiếp theo, Vương Tự Bảo đón lấy ly rượu mà Lương Thần đã rót đầy, nàng giơ ly rượu lên nói với mọi người:
Mấy năm nay mọi người vất vả huấn luyện, luyện tập để có được bản lĩnh đầy mình, nhưng lại không được hưởng sự đãi ngộ của một anh hùng giống như các tướng sĩ trên chiến trường.
Lại nói về phía Vương Tự Bảo, đúng là nàng không hề rảnh rỗi.
Thỉnh thoảng sẽ có cá lọt lưới đi qua từ phía bọn họ.
Lần này, nàng không hề lưu tình, bảo người của Hộ Bảo quản đi tới để đánh chết toàn bộ những người đó, một kẻ cũng không tha.
Lực đạo như thế này, ngay cả Nỗ Nhĩ cũng không thể không thấm tán dương Chu Lâm Khê.
Sau khi trúng tên, Nỗ Nhĩ gào lên, ngã xuống nền tuyết, tạo ra một hố to thật sâu.
Vì để ngăn chặn Nỗ Nhĩ giở trò, Chu Lâm Khê bước lên phía trước, không hề chần chừ một chút nào, hắn lại bắn liên tiếp ba mũi tên về phía Nỗ Nhĩ.
Vương Tự Bảo lại cầm ly rượu lên, cao giọng nói:
Ly rượu thứ ba này, ta muốn kính người nhà của mọi người, cảm tạ họ đã đứng phía sau âm thầm ủng hộ mọi người.
Ta vẫn cạn trước ly này.

Ta chủ tử!
Vốn nghĩ rằng sau khi cạn ba ly rượu, Vương Tự Bảo sẽ bỏ ly xuống.
Không ngờ rằng nàng lại đứng lên nói:
Ly rượu thứ tư này, ta vẫn muốn kính các vị đang ngồi ở đây.
Cũng không ngờ rằng sau khi bọn chúng thành công đột phá vòng vây lại gặp phải người chặn đường.
Nếu như cũng đã trừ khử được hai kẻ này rồi, vậy thì Chu Lâm Khê cũng thấy thoải mái hơn.
Hắn để một nhóm người ở lại để thu dọn chiến trường, một nhóm người tiếp tục phóng hỏa đốt rừng, còn hắn thì cùng Vương Tự Bảo và những người còn lại đi về phía Long Khẩu Quan.

Hay là chúng ta cũng kính chủ tử vậy.
Có người kiến nghị.
Vương Tự Bảo mỉm cười xua tay từ chối mọi người kính rượu mình.
Tiếp đó sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc, nói:
Ta đề nghị, ly đầu tiên chúng ta sẽ kính từng huynh đệ trong mấy năm nay đã mất mạng vì phu thê hai chúng ta! Mong bọn họ được an nghỉ dưới đó, kiếp sau được đầu thai ở nơi tốt.
Nói xong, Vương Tự Bảo chậm rãi đổ ly rượu xuống mặt đất.
Tới lúc hai người họ đến Long Khẩu Quan thì chỉ còn hai ngày nữa là tới lễ tết.
Bởi vì Long Khẩu Quan vừa trải qua một trận chiến hóa, nhà nào cũng thương vong rất nhiều người.
Vậy nên nơi đây không hề có không khí vui mừng.
Mấy người ngầm hiểu ý, lập tức dẫn theo đội ngũ, lặng yên không một tiếng động bước lên vây quét truy sát.
Những người đó vừa nhìn thấy nơi đây vẫn có mai phục, bị dọa đến phải lập tức chạy thục mạng về phương hướng khác.
Bọn chúng còn dùng chút vốn liếng tiếng Trung Nguyên để nói:
Chúng ta không phải là người của bộ lạc Tra Nhĩ, chúng ta là người của bộ lạc Cáp Đại.

Tha mạng! Chúng ta không liên quan gì tới bộ lạc Tra Nhĩ!
Bọn chúng không nói như thể còn đỡ, vừa nói như thể há chẳng phải là không đánh mà tự khai rồi sao? Khắp Man Cương mà nói, có mấy người biết bộ lạc Tra Nhĩ ẩn nấp ở trong rừng rậm Mê Huyễn chứ? Bọn họ lần này là theo gót Vân Đóa tới đây, hành động lại bí ẩn như thế, người như thế nào mới biết được lần này bọn họ tới là để đặc biệt đối phó với bộ lạc Tra Nhĩ chứ? Vì thế, Vương Tự Bảo hét to:
Một kẻ cũng không tha! Giết tất bất luận tội!

Vâng! Chủ tử!
Đám người đó thấy không thể lừa được họ, liền anh dũng chống cự.
Trong đó còn có hơn mười người dưới sự điều khiển của một người lớn tuổi cao gầy, đột nhiên nổi lên, xông về phía Vương Tự Bảo mà đánh giết.
Vương Tự Bảo nhếch khóe miệng, chỉ dựa vào mười mấy người mà muốn đối phó nàng sao? Nàng đứng nguyên chỗ cũ không hề cử động, đột nhiên phía sau nàng có hơn một trăm người xông ra, vây quanh lấy mười mấy kẻ này lại.
Không lâu sau, những kẻ này đã biến thành một đống bùn nhão.
Chu Lâm Khê thầm nói
nguy rồi
, hai người này chắc chắn là nhân lúc hỗn loạn đã dùng mưu kế gì đó để chạy thoát rồi.
Hắn sơ ý quá.
Vì thể hắn lập tức dặn dò người mai phục ở xung quanh mở rộng phạm vi truy tìm, nhất định phải tìm thấy hai người này.
Người của họ đã tìm trong rừng rậm Mê Huyễn mấy lần rồi, trước sau đều không tìm thấy.
Đoán là bọn chúng còn biết con đường khác thông ra ngoài.
Vương Tự Bảo suy nghĩ, nàng luôn thấy khá nghi ngờ về việc không lâu trước đó đã đánh giết đám người mặc trang phục của bộ lạc khác.
Ta vẫn không thể tìm thấy Cáp Cát và đại trưởng lão của chúng.
Ta nghi ngờ đại trưởng lão đó mới là kẻ thao túng tộc Tra Nhĩ.
Chu Lâm Khê khá lấy làm tiếc về chuyện này.
Bỏ qua cho hai người đó khác gì thả hổ về rừng, nhất là đại trưởng lão đó.
Nghe thấy tiếng xé gió từ phía9 sau truyền tới, Nỗ Nhĩ quên cả bàn đạp ở hai bên yên ngựa, hắn đạp lên lưng ngựa, mượn lực để nhảy lên thật cao.
Ông ta 6làm mấy động tác xoay người với độ khó cao trên không, khó khăn lắm mới tránh được ba mũi tên.
Vốn nghĩ rằng đã đại công 5cáo thành, ông ta còn nhếch khóe miệng lên thật cao.
Cho nên Lữ Duyên đã đích thân đào tạo Vương Tự Bảo từ nhỏ những lễ nghĩa liên quan tới bàn rượu và nâng cao tửu lượng của nàng.
Việc đang làm thì Vương Tự Bảo sẽ làm, nàng giơ ly rượu lên, một hơi cạn sạch.

Hay!
Người phía dưới ồn ào theo.
Mời người qua xác nhận.

Thật ư?
Chu Lâm Khê kinh ngạc nhìn Vương Tự Bảo.
Lần hành động này hắn dẫn theo thê tử nhỏ tới, không ngờ rằng lại có tác dụng lớn như vậy.
Vương Tự Bảo không khỏi dương dương tự đắc, khóe miệng giương cao.
Vốn dĩ quả thực Nỗ Nhĩ muốn giở trò, nhưng thông minh lại bị thông minh hại.
Hai mắt ông ta trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Lâm Khê, ngay sau đó ông ta phun máu, chết không thể thảm hơn.

Ca ca!

Vương Tự Bảo cũng không dây dưa quá nhiều với đối phương, tránh việc để đám người này chạy thoát.
Nàng phất tay lên, nói với những người còn lại:
Toàn bộ đều lên hết cho ta, một tên cũng không tha!

Vâng!
Lối đánh chèn ép về mặt số lượng như thế này tuyệt đối chiếm ưu thế, rất nhanh thôi đã kết thúc trận chiến này.
Sau đó, lại có một số tàn binh lẻ tẻ bại tướng chạy tới, rất nhanh lại bị người của họ giải quyết rồi.
Cùng lúc Vân Đóa cũng đang đối địch, nhìn thấy Nỗ Nhĩ bị trúng tên rồi ngã xuống đất, ta liều mạng xông về phía hắn.
Cho dù trong quá trình này ả ta liên tục bị thêm những vết thương mới nhưng vẫn tiếp tục bước lên phía trước giống như người bình thường.
Lúc tới gần hổ lớn, Vân Đóa ngã nhào xuống đất.
Nhưng Vương Tự Bảo nhạy cảm vẫn có thể nhìn thấy được nét buồn từ ánh mắt của Chu Lâm Khê.
Vì thế nàng bước lên dò hỏi:
Sao thế? Để Nỗ Nhĩ chạy thoát rồi sao?

Không phải.
Nỗ Nhĩ và Vân Đóa đều mất mạng rồi.
Tại đây ta cam đoan, sau này mọi người nhất định sẽ có cơ hội thăng chức giống như các chiến sĩ liều chết trên chiến trường, thậm chí mọi người còn sẽ có được tương lai tốt hơn họ nữa.

Lần này tiêu diệt được bộ lạc Tra Nhi, mọi người cũng sẽ có quân công.
Vương Tự Bảo nói tới sau cùng, khóe miệng bất giác giương cao.

Nàng không thể để các huynh đệ đi theo mình đóng góp không công, không nhận được bất cứ lợi ích nào được.


Hay! Ta chủ tử!
Câu nói này của Vương Tự Bảo khiến mọi người có mặt đều sục sôi trong lòng.

Bọn họ thuộc tư quân của Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo, theo lý mà nói thì không có bất cứ cơ hội thăng tiến nào.

Bây giờ nghe chủ tử muốn giúp họ trở thành đội ngũ chính thức như vậy, có người còn rơi nước mắt vì kích động và vui mừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.