• 4,048

Chương 323: Khang quốc rối loạn


Tuy nàng không biết những chuyện liên quan tới làm ruộng, nhưng tối thiểu năng vẫn biết cấu tạo và tính chất của đất đai8 không giống nhau thì loại cây nông nghiệp phù hợp để trồng cũng hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên, cũng không p3hải là mảnh đất không thể trồng được cây lương thực thì mảnh đất đó không thể sử dụng được.
Còn có những mảnh đất hoang hoàn toàn ngược lại, bởi vì quá gần nguồn nước nên trở thành vùng ngập úng.
Trường hợp này Vương Tự Bảo biết chút ít, có thể đào ao bùn để nuôi cá, tôm và các loại thủy sản, nếu như làm tốt thì lợi nhuận sẽ không hề nhỏ.
Điều quan trọng nhất trong việc trồng trọt đó là ánh nắng mặt trời và lượng nước.
Thông qua khoảng thời gian thăm hỏi ngắn ngủi, bọn họ cũng đã biết sự quan trọng của việc tìm kiếm nguồn nước.
Sau khi Chu Lâm Khê biết chuyện này thì lập tức gửi thư cho Chu Vĩnh Hồng, để phụ thân hắn nhanh chóng hạ hoàng bảng để triệu tập những người am hiểu về thăm dò nguồn nước.
Việc làm này giúp Vương Tự Bảo không ít, không để nàng tìm người đi khai hoang lung tung.
Nếu như có thể, bây giờ việc họ cần làm đó là lúc Bắc Khang và Nam Khang chống lại nhau thì làm thế nào để làm một hoàng trước, mượn cơ hội này để giành lấy
bát canh
Khang Quốc này.
Trên thực tế, lần này càng có lợi với Ung Quốc hơn, lãnh thổ của họ tiếp giáp nhiều nơi với Khang Quốc, chỉ cần lựa chọn một điểm đột phá thì rất dễ dàng để mở rộng lãnh thổ của mình.
Nếu như tìm được lo9ại cây công nghiệp phù hợp, không những có thể để núi hoang, đất hoang có thể sản xuất mà còn có thể trở nên màu mỡ hơn6.
Còn có thể tạo ra hình thức vườn sinh thái..., cuối cùng, không những có thể biến đất hoang trở thành đồng ru5ộng phì nhiêu mà còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Có những mảnh đất và đồi núi sở dĩ bị bỏ hoang là bởi vì không có nguồn nước.
Những vùng này cho dù muốn cải tạo cũng không thể.
Ả ta không những giết chết đứa con vừa mới chào đời không lâu của Đại công chúa Khánh quốc, Khánh Linh Lung và Hạ Thần Dục, mà cuối cùng còn đồng quy vu tận với Hạ Thần Dục.
Việc này khiến Vương Tự Bảo không khỏi cảm thán, lực tàn phá của bệnh thần kinh quả thực là cực lớn mà! Tuy sau đó Hạ Thần Dục không chết nhưng lại bị Khánh Linh Lung ghi hận, giam lỏng trong phủ công chúa.

Đúng.
Tiếp đó Chu Lâm Khê lại nói với giọng điệu tương đối nặng nề:
Nếu như lần này các quốc gia đều gia nhập vào cuộc chiến loạn vậy thì Thiều Quốc chúng ta sẽ rất nguy hiểm.
Vương Tự Bảo suy nghĩ rồi nói:
Vậy chi bằng nghĩ mọi cách để hai miền Bắc Nam họ hòa hoãn, chẳng phải cục diện này sẽ bị phá rồi sao?
Nghe được lời này của Vương Tự Bảo nói, tâm trí Chu Lâm Khê bỗng bừng sáng.
Đúng nhỉ! Hắn và phụ thân hắn chỉ nghĩ tới việc một khi Nam Bắc Khang Quốc đối đầu thì bọn họ phải làm thế nào? Nhưng vẫn không hề nghĩ tới việc, liệu có thể khiến hai bên không đối đầu nhau nữa không, chỉ cần làm được thì họ có thể giải quyết được nguy cơ lần này.
Cứ như thế, Thái tử Khang Quốc Khang Nguyên Trí trở thành người đứng mũi chịu sào mà Khang Linh Lung muốn tiêu diệt.
Sau khi nhận được tin này, Khang Nguyên Trí chạy trốn tới phía Bắc xa xôi của Khang Quốc.
Bắc Khang đối với Ung Quốc mà nói không hề có lợi ích gì lớn, tại sao họ lại liên minh với Bắc Khang chứ?

Quả thực là đúng như vậy.
Nhưng mà, đây chẳng phải là một cơ hội rất tốt để Ung Quốc xuất binh tới Khang Quốc hay sao?
Trước đây, thời kỳ Ung Quốc thịnh vượng đã có không ít chủ ý muốn tiêu diệt Khang Quốc.
Bây giờ cậu thường xuyên thay y phục của dân thường để cùng với hai phó tư nông kia tới ruộng đất nhà mình lao động với các tá điền.
Cũng nghe từ kiến nghị của Vương Tự Bảo, cậu thu thập hạt giống ở khắp nơi, lựa chọn sử dụng đủ loại các ruộng đồng để tiến hành thử nghiệm giống.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp triều đình Nam Khang người người đều cảm thấy bất an, cho dù còn có người vẫn bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra.
Có một số người ở gần Bắc Khang, lại bất mãn với Khang Linh Lung nên đã thuận thể nương nhờ Bắc Khang.

Lâm Khê, chàng cảm thấy Ung Quốc liệu có đồng ý kết liên minh với Bắc Khang không?
Sau khi đọc xong mật hàm mới nhất mà Chu Lâm Khê đưa cho mình, Vương Tự Bảo ngẩng đầu hỏi Chu Lâm Khê đang xử lý công việc khẩn cấp trên xe ngựa.
Chu Lâm Khê không ngẩng đầu, hắn trả lời không chút do dự:
Không đâu.
Vương Tự Bảo khẽ nhíu mày nói:
Dứt khoát như thế sao?
Chu Lâm Khê ngoảnh đầu, nhìn Vương Tự Bảo rồi cười nói:
Tục ngữ có câu, không có lợi thì không dậy sớm.
Đồng thời, ông còn chọn ra hai người vốn xuất thân từ làm ruộng để bọn họ đảm nhiệm chức vị Phó tư nông chính lực phẩm, cùng với Vương Hử quản lý nông sự.
Biết được việc này từ trong bức thư Vương Dụ Tuần gửi đến, lần này Vương Hử khá giống người có thể làm được việc lớn.

Không phải là Vĩnh Thịnh để không muốn, mà là không thể.
Chu Lâm Khê kiên nhẫn phân tích cho Vương Tự Bảo nghe,
Bắc Khang tổng cộng mới có tám thành trấn, nếu so với hai mươi thành trấn của Nam Khang thì quả thực là hạt cát trong sa mạc.
Hợp tác với Bắc Khang không khác nào là chỉ dựa vào binh lực của Ung Quốc để đối phó với Nam Khang cả.
Tới lúc đó, cả Khang Quốc đều trở thành lãnh thổ của Ung Quốc rồi.
Cho nên, nếu như ta là Vĩnh Thịnh đế, ta cũng sẽ không hợp tác với Bắc Khang.

Còn Khánh Linh Lung hiển nhiên là cũng theo gót Trịnh Tương Quân, ả ta cũng đã bước một bước lớn trên con đường bệnh thần kinh này.
Ở ta không những gan to tày trời hạ độc giết chết cha ruột của mình mà còn đăng cơ làm nữ hoàng, học theo nam nhân mở hậu cung.
Đây cũng là vấn đề mà hiện tại Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê đang cân nhắc.
Căn bản là họ cũng không thể nào hợp tác với Bắc Khang.
Trong số những người này có rất nhiều người đều trở thành công thần trụ cột của Thiều Quốc về sau.
Lại nói về Khang Linh Lung, nữ nhân này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Nghĩ tới đây, Chu Lâm Khê nhíu mày.
Nhất thời hắn cũng không thể tìm được cách phá giải.
Bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội này tấn công Ung Quốc, đảo loạn cơ hội tốt này của Ung Quốc.
Mà Mẫn Quốc tiếp giáp với Nam Khang nói không chừng cũng sẽ thừa thế mà giành lấy một
bát canh
, thậm chí còn muốn làm lớn nữa.
Ngày sau bọn họ đừng nói tới việc mở rộng lãnh thổ, đoán là cơ hội để làm lớn, làm mạnh cũng không có rồi.
Nếu như có thể bọn họ thật sự vẫn không hy vọng trận hỗn chiến của đại lục Hồng Vũ bắt đầu sớm như vậy.
Ai ngờ được rằng, mới chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, Ung Quốc, Thiều Quốc và cả Khang Quốc đều trước sau xảy ra phản loạn.
Duy chỉ có Định Quốc dần dần lớn mạnh.
Vương Hử và mấy đồ đệ kia của nàng và cả người được Lữ gia cử đến đều đã thuận lợi vượt qua kỳ thi ân khoa, đồng thời đã lựa chọn chức vị phù hợp với bản thân để đi nhậm chức rồi.
Chu Vĩnh Hồng đã vì Vương Hử mà thiết lập riêng một chức vị Tư nông chính ngũ phẩm.
Thành Tùng Lâm và Ung Quốc và cả Thiểu Quốc đều là láng giềng.
Vì để sống sót, vì để giữ vững chính quyền của mình, Khang Nguyễn Trí cấp tốc gửi thư tới Thiệu Quốc và Ung Quốc, bày tỏ ý muốn liên minh.
Nếu không, sau này bọn họ tất sẽ trở thành mục tiêu giành giật tiếp theo của Định Quốc và Ung Quốc.
Như thế thì Thiều Quốc an phận có thể sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng.
Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên ả ta làm đó là lập đại nguyên soái binh mã của Khang Quốc là Lư Bắc Phong làm nam Hoàng hậu.
Vì để ngồi vững vị trí nam Hoàng hậu của mình, Lư Bắc Phong thống lĩnh đại quân tiến về phía Bắc chuẩn bị tiêu diệt đồng đảng của Khang Nguyên Trí để lập uy cho mình.
Nàng còn phải người đi đón mấy quản sự tương đối có kinh nghiệm về nông trang ở Ung Đô tới, nàng tính sau này sẽ nhờ họ giúp mình quản lý nông sự.
Ngoài ra, còn hy vọng họ có thể giúp đỡ và ủng hộ Vương Hử.
Vì để phân biệt, triều đình Khang Quốc bị Khang Linh Lung nắm giữ được gọi là Nam Khang, chính quyền mà Khang Nguyễn Trí mới lập ra được gọi là Bắc
Khang.
Không thể không nói còn có một số người thông minh, đưa cả nhà chạy tới Thiều Quốc.
Như vậy chuyện Chu Vĩnh Hồng phô trương hoan nghênh Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần ở ngoại thành Thiều Kinh đã mang lại hiệu quả tốt đẹp.
Đương nhiên, điều này cũng cần tìm những người thật sự có kinh nghiệm mới được.
Cùng với Chu Lâm Khê, Vương Tự Bảo đi một vòng, đại khái coi như cũng đã có suy nghĩ sơ bộ về việc cải tạo những núi hoang và đất hoang kia như thế nào.
Nàng mơ hồ cảm thấy không chừng trận hỗn chiến của đại lục Hồng Vũ chỉ cần chạm một cái là bùng nổ ngay.

Nếu như hai miền Nam, Bắc Khang Quốc chống lại nhau, vậy thì liệu các quốc gia khắp đại lục Hồng Vũ có cùng hành động không, thậm chí ngay cả Mẫn Quốc trước giờ không hề được coi trọng cũng sẽ vì tự bảo vệ mình mà đứng ngoài chứ?
Vương Tự Bảo hỏi vấn đề mà mình đang lo lắng.
Lúc này, Khang Quốc là vấn đề nan giải cho mọi người mà.
Vương Tự Bảo không cần hỏi cũng biết công công và phu quân mình không hề muốn hợp tác với Bắc Khang, lúc này có khả năng là họ đang nghĩ nhiều về việc làm thế nào nhân cơ hội này để mở rộng lãnh thổ.
Nhưng hiển nhiên, mọi người đều coi thường sức chiến đấu của Khang Linh Lung.
Sau khi xưng để, thủ đoạn của ả ta khá cứng rắn, không những giết chết mấy đệ đệ và muội muội, mà rất nhiều người phản đối đều bị ả ta tru di cửu tộc.
Thứ nữa, đó là hao binh tốn tướng, lỡ như Định Quốc đột nhiên phát binh Ung Quốc, Ung Quốc muốn trong thời gian ngắn tập hợp đủ binh mã để ngăn chặn Định Quốc thì chỉ như lấy trứng chọi đá.
Còn có điểm quan trọng nhất, rõ ràng là Ung Quốc xuất binh để đối phó Nam Khang, tại sao lại phải hợp tác với Bắc Khang, để Bắc Khang chiếm lợi ích có sẵn? Vậy thì chỉ bằng mượn cơ hội này trực tiếp xuất binh, thuận thế còn có thể chiếm đoạt luôn cả Bắc Khang.
Phải nói chuyện này thật sự là có liên quan tới Vương Tự Bảo.
Trịnh Tương Quân được Vương Tự Bảo thả về Khang Quốc quả không phụ sự kỳ vọng của Vương Tự Bảo, ả ta đã làm ra một chuyện lớn chấn động cả Khang Quốc.
Sợ rằng đây là ông trời đang giúp đỡ Định Quốc.
Cho nên, sự việc lần này khiến Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê không thể không lấy lại tinh thần để cẩn thận ứng phó.
Trước đó không lâu hắn đã tự xưng để ở thành Tùng Lâm, đối đầu với Khang Linh Lung.
Cứ như vậy, Khang Quốc bị chia thành hai quốc gia Nam, Bắc.
Đối với Thiều Quốc bọn họ thì lại không có lợi, Thiều Quốc và Khang Quốc chỉ tiếp giáp một bộ phận ở Bắc Khang, họ không thể được chia
bát canh
Nam Khang.
Nhưng mà, đoán là Định Quốc tuyệt đối sẽ không để Ung Quốc trở mình dễ dàng như thế được, sẽ không để họ trở thành bá chủ thủ lĩnh đại lục Hồng Vũ một lần nữa được.
Trong thư hồi âm mà Vương Tự Bảo gửi cho Vương Hử, nàng còn bảo cậu nhất định phải cẩn thận ghi chép lại từng việc thử nghiệm trồng cây, sau này những tư liệu bậc nhất này đều sẽ rất hữu dụng.
Vương Tự Bảo vốn còn muốn cùng Chu Lâm Khê khảo hạch tình hình quan viên làm quan ở con đường này, nhưng bởi vì nhận được một thông tin quan trọng nên họ không thể không nhanh chóng trở về Thiều Kinh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.