• 1,118

Chương 7: Đản gia ra ngoài


Số từ: 3993
Nguồn: LQĐ
Độc Cô Thiên Diệp kích động nhìn sương mù dày đặc ở bụng mình bay ra chậm rãi ngưng tụ thành một tiểu oa nhi, giống như đúc oa nhi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy trong ảo cảnh của Giáng Vực.
"Đản Đản, ngươi có thể ra ngoài ?" Độc Cô Thiên Diệp ôm cổ Đản Đản, hôn một cái trên mặ mềm mại của hắn.
Đản Đản ghét bỏ dùng tay nhỏ bé lau lau, nói: "Bẩn muốn chết, đều là nước miếng ! Còn có, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không phải người tùy tiện ai cũng có thể hôn !"
"Hắc hắc." Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ thái độ của Đản Đản, vẫn ôm hắn thật chặt như cũ, lại hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa, "Sao ngươi đi ra được?"
"Ngươi đến thần cấp, tự nhiên ta có thể đi ra." Đản Đản thản nhiên nói. Tuy mặt ngoài thoạt nhìn vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng hắn thì rất kích động, hắn đã muốn không nhớ rõ bao nhiêu năm mình không ra ngoài được.
Độc Cô Thiên Diệp mang theo Đản Đản vào Luyện Yêu Hồ, bọn Tiểu Hỏa nhìn thấy Đản Đản cũng vô cùng cao hứng.
"Đản Đản ca ca, cuối cùng huynh cũng đi ra ." Tiểu Hỏa hưng phấn mà ôm Đản Đản, trong nháy mắt lại bị Tiểu Ngân bế đi.
"Đến đến đến, để ca ca nhìn xem, là ai mang chủ nhân của chúng ta đến nơi này?"
Đản Đản bị mọi người ôm tới ôm lui, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đen. Cuối cùng nhịn không được rít gào : "Không được ôm ta, ta không phải ai cũng có thể ôm !"
"Ha ha, " Độc Cô Thiên Diệp đi qua ôm Đản Đản, nói: "Tốt lắm, ta muốn đi ra ngoài, Đản Đản ngươi muốn ở trong này hay muốn cùng ta đi ra ngoài?"
"Mang ta ra ngoài !" Đản Đản lập tức ôm cánh tay Độc Cô Thiên Diệp, hình như sợ nàng bỏ lại hắn.
Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản chặt hơn, sau đó lắc mình ra khỏi Luyện Yêu Hồ.
Độc Cô Thiên Diệp ra cửa, tìm một vòng không thấy Hỏa Kỳ, thì đi tới phòng luyện đan, quả nhiên tìm được hắn.
"Kỳ lão, ta có chuyện muốn đi ra ngoài hai ngày." Độc Cô Thiên Diệp đợi Hỏa Kỳ luyện đan dược xong nói.
"Được. Ta thấy lúc ta luyện chế đan dược thuận tay hơn trước kia nhiều, vô cùng cảm tạ ngài chỉ dẫn." Hỏa Kỳ hưng phấn nói. Không hỏi gì đối với tiểu oa nhi Độc Cô Thiên Diệp ôm trong tay.
"Kỳ lão tiền bối, ta chỉ là nói cho ngài ý nghĩ của mình, hữu dụng với ngài, ta cũng vô cùng cao hứng." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Lúc ngươi ra ngoài chú ý người Kim gia, nghe nói lúc trước Kim Phi bị người giết, giờ Kim gia đang bắt người khắp nơi." Hỏa Kỳ nói, "Ngài cứu gia chủ, lại ngộ sát Kim Tham Tiền, ta sợ người Kim gia tìm tới ngài. Xong chuyện thì nhanh chóng quay lại, ngài có thể xem Dược Lai cư như nhà của ngài."
"Ta đã biết, cảm ơn Kỳ lão."
Độc Cô Thiên Diệp mang theo Đản Đản đi đến Hàn đàm lúc trước làm bị thương Hỏa Vũ Thiên. Bởi vì nàng chưa từng tới nơi này, vị trí của nó lại hẻo lánh, tuy rằng hỏi đường, nhưng nàng vẫn tốn không ít thời gian mới tìm được.
"Nơi này quả nhiên có nhiệt độ rất thấp." Độc Cô Thiên Diệp nói, nhưng độ ấm như vậy đối với nàng, căn bản là không có cảm giác gì.
Độc Cô Thiên Diệp kêu chúng thú ra, nói: "Các ngươi tự mình đi chơi đi. Thuận tiện canh chừng thay ta."
"Tốt." Tiểu Hỏa ôm Đản Đản, nói, "Đản Đản ca ca, muội mang huynh đi chơi. Chỗ của muội có rất nhiều đồ chơi, đều là bọn Mạc Phong ca ca mua cho muội. Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ cũng kêu bọn Mạc Phong ca ca ra ngoài đi."
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, tính tới giờ họ ở trong Luyện Yêu Hồ cũng đã lâu, đi ra hít thở không khí cũng không tệ. Vì thế nàng vung tay lên, người Mạc gia lập tức xuất hiện trong khe núi.
"Oa, đây là đại lục Không Linh sao, thoạt nhìn cũng không khác đại lục Huyền Nguyệt bao nhiêu ?" Mạc lão tam vừa ra tới, nhìn nhìn chung quanh, nói.
"Nơi này và đại lục Huyền Nguyệt thoạt nhìn như không khác gì, nhưng cậu thử vận hành huyễn lực xem nào ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Mọi người Mạc gia thử một chút, phát hiện cư nhiên không thể điều động huyễn lực trong thân thể!
"Đây là có chuyện gì ?" Mạc Chấn Đình hỏi.
"Nơi này tu luyện là linh khí, không phải huyễn khí. Cho nên ở đây không thể vận hành huyễn lực." Độc Cô Thiên Diệp giải thích.
"A, vậy không phải chúng ta đều biến thành phế vật ?" Mạc lão tam hỏi.
"Chờ mọi người đến huyễn tôn cao nhất có thể đi Công hội Linh sư tiến hành linh hóa huyễn khí, chuyển hóa huyễn khí trong thân thể thành linh khí là được rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vậy không phải rất phiền sao ?"
"Phiền còn tốt hơn thành phế vật !"
Người Mạc gia vừa cãi nhau vừa đi qua một bên, Độc Cô Thiên Diệp đi đến một tảng đá lớn bên cạnh Hàn đàm ngồi xuống, chậm rãi cảm thụ linh khí trong thiên địa, dựa theo phương pháp trên sách nói đi tìm linh khí phù hợp với mình.
Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt nên không phát hiện, khi mình đang cảm thụ, linh khí chung quanh chậm rãi bay đến bên người nàng, lơ lửng.
Lúc Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy linh khí của mình đã hòa vào thiên địa, từng tế bào trong thân thể đều mở ra thư giãn, cả người vô cùng thoải mái. Ngay lúc nàng muốn ngưng tụ linh khí bên người lại, không biết vì sao đột nhiên bị gián đoạn, linh khí chung quanh đều tan mất.
Thất bại !
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, trong mắt có chút nghi hoặc, rõ ràng nàng dựa theo phương pháp trên sách nói mà làm, vì sao lại thất bại ?
Hồi tưởng một chút quá trình của mình, lại lấy sách ra nhìn một hồi, nửa giờ sau, nàng lại bắt đầu nhắm mắt cảm thụ.
Thời gian nhoáng một cái đến buổi tối, người Mạc gia đã trở lại, trong tay còn cầm linh thú. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn bên cạnh hàn đàm, liền ở nơi xa hơn một chút dựng giá chuẩn bị nướng thịt.
Giờ đây kỹ thuật nướng thịt của bọn họ tuy rằng không thể so với Độc Cô Thiên Diệp, nhưng là cũng coi như cấp đại sư.
Chuẩn bị xong, bữa tối Độc Cô Thiên Diệp cũng trở lại từ hàn đàm. Người một nhà vui vẻ ăn bữa tối, lại dựng lều trại.
Sauk hi Độc Cô Thiên Diệp ăn cơm lại trở về bên cạnh hàn đàm tiếp tục, mỗi lần nàng đều cảm thấy sắp thành công, nhưng lại ở thất bại trong khoảng khác cuối cùng.
"Nhất định là có lỗi gì đó." Độc Cô Thiên Diệp nhớ lại quá trình cảm ứng của mình, phát hiện mình luôn ở lúc cuối cùng sắp thành công, thả lỏng thần kinh, có lẽ là lỗi ở chỗ này!
Tìm được nguyên nhân, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu chậm rãi điều động linh khí trong cơ thể, sau đó câu thông với hàn khí chung quanh từng chút từng chút, lại chậm rãi ngưng ra một ít linh khí, hấp dẫn hàn khí xúm lại. Chậm rãi, linh khí chung quanh càng ngày càng nhiều, phạm vi cảm ứng càng lúc càng lớn, cuối cùng tuyết chậm rãi rơi xuống.
"Tuyết rơi ?" Hữu Vô nhìn bông tuyết rơi xuống, kinh ngạc nói.
"Tỷ tỷ thành công !" Mạc Phong vỗ tay, nói.
"Thì ra thần cấp lợi hại như vậy, có thể khiến trời đất biến hóa!" Mạc lão tứ nói.
"Tu luyện cho tốt, chúng ta cũng có thể ." Mạc Trì nói, trong mắt lóe ra cuồng nhiệt.
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, tay đón được bông tuyết, mỉm cười, sau đó tuyết chậm rãi ngừng lại.
Bởi vì Đản Đản, sau khi linh khí tiến vào thân thể của nàng đều hóa thành hỗn độn khí. Khi ngưng ra, cũng không mang theo thuộc tính, nói cách khác, nàng có thể hấp dẫn bất kì linh khí nào!
Hai ngày sau, Độc Cô Thiên Diệp cũng thử câu thông với linh khí khác. Có kinh nghiệm thành công lần đầu tiên, tiến hành với thuộc tính khác cũng coi như có đường có thể tìm thấy. Hai ngày sau, trừ linh khí hỏa thuộc tính chưa thử qua, những thuộc tính khác nàng đều thử qua một lần.
Sau đó, Độc Cô Thiên Diệp nhảy vào trong hàn đàm, hấp thu hàn khí bên trong, hóa thành linh khí chảy vào đan điền. Vài ngày sau, hàn khí trong hàn đàm sắp bị Độc Cô Thiên Diệp hấp thu sạch, cuối cùng nàng cũng ra khỏi trạng thái tu luyện. Khi nàng chuẩn bị về Luyện Yêu Hồ thay quần áo, đột nhiên cảm thấy có người đang bay tới hàn đàm.
"Mỹ nhân xuất thủy đồ, cạp cạp, không nghĩ tới huynh lại có thể nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy." Người tới nhìn thấy một thân y phục ẩm ướt của Độc Cô Thiên Diệp, làm nổi bật dáng người nhìn một cái không sót gì, lên tiếng trêu chọc.
Không thể trở về thay quần áo, Độc Cô Thiên Diệp đành phải dùng linh khí hong khô quần áo.
"Sư huynh, sao lại tới đây?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du già mà không đứng đắn hỏi.
"Huynh chạy tới Đồng Sự tìm muội, kết quả bọn họ nói muội đã đến đây, huynh mới chạy tới !" Hác Bằng Du nói.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ù." Hác Bằng Du nói, "Đồng Sự và Kim gia đánh nhau. Huynh sợ ngươi ở Đồng Sự xảy ra chuyện, cho nên đến xem." Hác Bằng Du nói, "Muội không thấy được cảnh tượng kia đâu, dù thành chủ xuất động đội vệ binh cũng ngăn cản không được ."
"Sao bọn họ lại đột nhiên đánh mhau ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Tuy rằng mâu thuẫn hai nhà đã không thể hòa giải, nhưng trước khi đi không nghe nói song phương muốn động thủ mà ?
"Đồng Sự nói Kim gia hại Hỏa Vũ Thiên, Kim gia nói Đồng Sự giết Kim Phi, kết quả ầm ỹ ầm ỹ rồi đánh nhau luôn. Sau đó mâu thuẫn một trăm tám mươi năm qua cũng bị lôi ra hết."
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, nhưng cái đó và nàng cũng không có quan hệ quá lớn, đương nhiên, chuyện mình giết chết Kim Phi tình không bị người Kim gia biết được là điều kiện tiên quyết.
"Kim Phi là bị ngươi răng rắc đúng không?" Hác Bằng Du ở Độc Cô Thiên Diệp thần du thời điểm đột nhiên hỏi một câu.( Rin cô nương hảo tâm phiên dịch: khi kẻ cướp muốn uy hiếp con tin, cầm cây bút bẻ gãy phát ra tiếng kêu rang rắc => răng rắc = giết)
"Sao huynh biết ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, gián tiếp thừa nhận chuyện này.
Hác Bằng Du hắc hắc nở nụ cười, nói: "Chuyện Công hội Linh sư có một mỹ nữ đã sớm truyền khắp Xích thành, Kim Phi là một sắc quỷ nếu biết sẽ không đánh chủ ý lên muội ? Dám diệt người Kim gia ở Xích thành, trừ muội ra, tạm thời huynh không thể nghĩ được người khác."
Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp hắc tuyến, đây là đang khen nàng sao?
"Nếu Xích thành rung chuyển như vậy, muội tu luyện ở đây vài ngày, sư huynh ngươi muốn ở lại không ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Hác Bằng Du nhìn nhìn bị người Mạc gia, lấy ra giường lớn từ trong không gian, đặt dưới một gốc cây, rồi nói: "Sư phó để Huynh phụ trách an toàn của ngươi, huynh sẽ canh giữ (ngủ) ở đây. Vậy, muội tiếp tục, khi đi gọi huynh một tiếng là được!"
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn cái giường siêu cấp lớn kia, thằng nhãi này sao còn khoa trương hơn cả Tạ Phàm không rời xích đu vậy? !
"Tùy huynh !" Độc Cô Thiên Diệp nói xong lại nhảy vào trong hàn đàm.
Độc Cô Thiên Diệp lại tu luyện trong hàn đàm hai ngày. Làm quen phương thức công kích của thần cấp.
"Muội như vậy không đúng."
Khi Độc Cô Thiên Diệp đang luyện tập công kích, Hác Bằng Du luôn luôn ngủ đột nhiên nói.
"Làm sao?" Độc Cô Thiên Diệp khiêm tốn hỏi.
"Muội làm như vậy, linh khí ngưng tụ không đều, khi tấn công lực công kích sẽ giảm." Hác Bằng Du đi đến bên cạnh hàn đàm, nói với Độc Cô Thiên Diệp.
Đại bộ phận hàn khí của hàn đàm đã bị Độc Cô Thiên Diệp hấp thu, nhưng hàn khí lâu như vậy đã ảnh hưởng đến hoàn cảnh chung quanh, giờ vẫn không phải người bình thường có thể thừa nhận như cũ. Nhưng Hác Bằng Du đi tới như tản bộ trong hoa viên!
"Khi muội ngưng tụ, phải chú ý một chút, nơi này..." Hác Bằng Du cẩn thận nói cho Độc Cô Thiên Diệp xong, vạch ra sai lầm của Độc Cô Thiên Diệp lúc trước.
Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe vừa cảm thán trong lòng, sư huynh này nhìn rất không dựa vào được, không nghĩ tới còn rất tâm đắc với tu luyện, sau khi hắn hướng dẫn, chỗ nàng không rõ lúc trước đều đã hiểu rõ.
"Tỷ tỷ, chúng ta vừa mới đứng trên đỉnh núi nhìn ra ngoài..." Tiểu Hỏa ôm Đản Đản trở về, nhìn thấy Hác Bằng Du, dừng lại hỏi, "Tỷ tỷ, hắn là ai vậy?"
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Đản Đản lập tức bay qua. Độc Cô Thiên Diệp tiếp được hắn, nói với Tiểu Hỏa: "Hắn là sư huynh tỷ, đây là Tiểu Hỏa."
"Xin chào, Tiểu Hỏa tiểu muội muội !" Hác Bằng Du cười chào hỏi Tiểu Hỏa, khuôn mặt cười tươi giống cúc hoa nở rộ.
"Ngươi là sư huynh tỷ tỷ?" Tiểu Hỏa hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi có giúp tỷ tỷ đánh người xấu không?" Tiểu Hỏa lại hỏi.
"Đó là đương nhiên."
"Tỷ tỷ, sau này có người xấu đều giao cho sư huynh ngươi đi, hắn nói sẽ giúp ngươi ." Tiểu Hỏa tổng kết nói.
"Phốc " Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói Tiểu Hỏa chọc cười .
"Tốt, ca ca Huynh thích nhất là đánh người xấu." Hác Bằng Du nói.
Độc Cô Thiên Diệp xem thường Hác Bằng Du, ngươi thích nhất là ngủ được không? ! Giường lớn còn dưới tàng cây kìa!
Chiều hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du về Xích thành, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, không có chú ý tới khi bọn họ vào thành có người khẩn trương nhìn bọn họ, sau đó xoay người chạy đi.
Hác Bằng Du trở về Công hội Linh sư, Độc Cô Thiên Diệp trở về Đồng Sự. Xung đột lần trước cũng không tạo thành nhiều tổn thất cho Đồng Sự, bởi vì cuối cùng thành chủ ra mặt hòa giải. Dù sao hai đại gia tộc nếu thật sự động thủ, phỏng chừng toàn bộ thành thị sẽ bị phá hủy!
Độc Cô Thiên Diệp lặng yên trở về Dược Lai cư của Hỏa Kỳ, nhìn thấy Hỏa Kỳ còn đang luyện đan.
"Kỳ lão."
"Đã trở lại sao?" Hỏa Kỳ nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp hoàn hảo vô khuyết, hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghe gia chủ nói người Kim gia đang tìm Độc Cô Thiên Diệp, hình như là muốn báo thù cho Kim Tham Tiền, qua lâu như vậy còn chưrở về, còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì .
"Kỳ lão, ta về nói cho ngươi một tiếng, ta phải rời khỏi Xích thành ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Rời khỏi?" Hỏa Kỳ hơi kinh ngạc, hỏi, "Sao lại rời khỏi vào lúc này?"
"Xích thành không có Ngát Hương hoa, ta phải đến nơi khác tìm. Ta không tin toàn bộ đại lục Không Linh ngay cả một đóa Ngát Hương hoa cũng tìm không thấy." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Một khi đã như vậy, ta cũng không giữ ngươi. Nhưng hôm nay trời đã tối thế này, vẫn là ngày mai lại đi." Hỏa Kỳ nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, trở về phòng mình.
Hỏa Vũ Thiên biết Độc Cô Thiên Diệp phải đi, suốt đêm lại đây nhìn Độc Cô Thiên Diệp, cho Độc Cô Thiên Diệp bản đồ của đại lục Không Linh, thuận tiện nói một chút tin tức hắn có.
"Lần xuất hiện cuối cùng của Ngát Hương hoa là năm năm trước là hội đấu giá của Tiền các – chi nhánh Phượng Hoàng thành." Hỏa Vũ Thiên nói.
"Đại lục Không Linh cũng có Tiền các sao?" Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe đến Tiền các, còn tưởng rằng mình ở đại lục Huyền Nguyệt.
"Có." Hỏa Vũ Thiên nói, "Tiền các là thương lượng lớn nhất đại lục Không Linh, kinh doanh đan dược, linh khí, hội đấu giá ."
"Ông chủ Tiền các có phải họ Cù hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Sao Đại sư biết?"
"Bởi vì đại lục Huyền Nguyệt cũng có Tiền các." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cảm ơn Đồng Sự gia chủ mang đến tin tức cho Huynh."
Sau khi Hỏa Vũ Thiên rời đi, Hỏa Dật và Hỏa Vũ lại tới, đợi sau khi bọn họ đi, nàng mới nghỉ ngơi một chút.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng mọi ngõ ngách của Xích thành. Dưới ánh trăng, một cánh cửa đóng đã lâu của Kim gia chậm rãi mở ra.
"Cung nghênh lão tổ tông xuất quan !" Người Kim gia nhìn thấy người từ bên trong đi ra, đồng thanh nói.
Lão tổ tông Kim gia - Kim Nghiêu đã sắp 500 tuổi, mấy năm gần đây luôn bế quan đánh sâu vào Thần hoàng, thất bại rất nhiều lần, cuối cùng giờ cũng như nguyện. Hắn nhìn những người nghênh đón mình, cau mày hỏi: "Phi nhi đâu?"
"Hồi lão tổ tông, Phi nhi hắn, mấy ngày hôm trước hắn bị người giết chết." Kim gia chủ Kim Bằng bi thống nói.
Hắn sớm biết lão tổ tông đi ra mà không nhìn thấy Kim Phi nhất định sẽ hỏi, trước khi bế quan, lão tổ tông thương yêu nhất chính là Kim Phi, nay biết Kim Phi chết oan chết uổng, không biết sẽ phát hỏa thế nào.
Quả nhiên, Kim Nghiêu nghe thấy Kim Phi bị người giết, nhất thời giận không thể áp chế, hỏi: "Là ai? Ai dám lớn gan như vậy, giết thiếu gia Kim gia ta ? !"
"Không biết hung thủ là ai." Kim Bằng nói.
"Phanh!" Căn phòng Kim Nghiêu phía sau bị Kim Nghiêu tức giận đánh vào, nháy mắt sụp xuống.
"Sao có thể không biết là ai?"
"Khi Phi nhi gặp chuyện không may, hộ vệ bên người toàn bộ tử vong, hơn nữa không ai nhìn thấy hắn bị ai giết." Kim Bằng nói. Cho dù có, lấy tác phong làm ác Kim gia xưa nay, người khác cũng sẽ không đến nói cho bọn họ!
"Mệnh bài của Phi nhi đâu?" Kim Nghiêu lãnh nghiêm mặt hỏi.
"Ở đây." Kim Bằng lấy ra một cái bình sứ, bên trong là mệnh bài bể thành bột phấn của Kim Phi.
Kim Nghiêu đổ một ít bột phấn vào lòng bàn Huynhy, giống như thấy cảnh bị Kim Phi đốt thành tro, lửa giận trong mắt hừng hực cháy lên. Hắn nhỏ một giọt máu lên Huynhy, sau khi bột phấn dính máu thế nhưng tràn một vòng kim quang, sau đó một đạo hư ảnh xuất hiện giữa không trung. Hình ảnh đúng là một màn trước khi Kim Phi bị giết.
"A " Kim Phi ôm hạ thể, lăn trên mặt đất hai vòng, trên mặt trắng bệch dính tro bụi, có vẻ hết sức chật vật. Tuy rằng người trong viện nghe không được thanh âm, nhưng xem hình ảnh cũng biết lúc này Kim Phi thống khổ thế nào.
Một nữ tử phi thân xuống, nói hai câu với hai người bên cạnh Kim Phi, sau đó một phen hỏa bay ra.
Hình ảnh tới đây là hết, mệnh bài bột phấn của Kim Phi cũng biến mất.
"Lão tổ tông, đây là?" Một vãn bối hỏi.
"Bí kỹ của Kim gia chúng ta, chỉ cần là cấp bậc thần hoàng trở lên có thể thông qua mệnh bài nhìn thấy một khắc trước khi hắn chết." Kim Bằng nói, "Mỗi người các ngươi cũng giống vậy."
Kim Nghiêu nhìn thấy hình ảnh trước khi Kim Phi tử vong, lửa giận trong mắt càng đầy thêm, tựa hồ không nghĩ qua là có thể làm toàn bộ Kim gia bốc cháy lên.
"Nữ nhân kia là ai?"
"Nàng kêu Độc Cô Thiên Diệp, là một người đến từ một không gian thấp. Nghe nói là luyện đan sư cấp 8." Kim Bằng nói. Bởi vì chuyện của Kim Tham Tiền, hắn đã điều tra Độc Cô Thiên Diệp.
"Giờ nàng ở nơi nào?"
"Đồng Sự."
"Đồng Sự ? Sao nàng có thể thông đồng với Đồng Sự ?" Kim Nghiêu hỏi. Không nghĩ tới nàng vừa mới đến đại lục Không Linh có thể thông đồng với đối thủ một mất một còn của bọn họ.
"Chuyện là như vầy..." Kim Bằng nói chuyện Độc Cô Thiên Diệp đi vào đại lục Không Linh đè chết Kim Tham Tiền, gián tiếp cứu Hỏa Dật, còn có bọn họ thiết kế Hỏa Vũ Thiên rơi xuống hàn đàm, bị thương được nàng cứu đều nói ra.
"Không nghĩ tới nàng không chỉ giết Tham Tiền, còn giết Phi nhi, nếu không phải lão tổ tông ngài đến cấp Thần vương, chân tướng Phi nhi tử vong không thể bị phát hiện." Kim Bằng nói xong, đau khổ nói thêm một câu.
Không nghĩ tới tôn tử của hắn chết thảm như vậy, bị cắt đường con cháu, còn bị một phen hỏa đốt thành tro tàn!
"Theo ta đến Hoả gia, hôm nay dù phải diệt Đồng Sự, cũng phải bầm thây vạn đoạn nữ nhân kia cho ta!" Kim nghiêu nói.
"Dạ."
Người Kim gia lĩnh mệnh, đang muốn đi đến Đồng Sự, một cái vệ vội vàng chạy vào.
"Báo cáo gia chủ, nữ nhân ngài bảo chúng tôi giám thị suốt đêm rời khỏi Xích thành."
"Nàng chạy về hướng nào?" Kim Bằng hỏi.
"Hướng đông bắc."
"Đuổi theo!"
_Hết Chương 7_
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt.