Chương 15: gặp nhau
-
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
- Bồ Đề Khổ Tâm
- 4407 chữ
- 2020-05-09 04:46:24
Số từ: 4403
Nguồn: LQĐ
Độc Cô Thiên Diệp bình phục tâm trạng kích động của mình, nói: "Sao chàng lại tới đây?"
Tử Tiêu đi qua đi, ôm cổ Độc Cô Thiên Diệp, ngửi hương tóc của nàng thật sâu, nói: "Nhớ nàng, nên tới rồi. Nàng nhớ ta không?"
Độc Cô Thiên Diệp ôm thắt lưng hắn, cười khẽ nói: "Không có!"
Tử Tiêu nàng buông ra, kéo tay trái của nàng qua bên hông mình, xoay vòng tử ngọc còn có chút cực nóng, sau đó dời trận địa, dùng ngón tay cái vuốt ve lưng nàng, giọng nói ở vang lên bên tai nàng: "Nó vừa mới nói cho ta biết, nàng rất kích động, tim đập rất nhanh. Không nhớ ta, thấy ta đến đây còn kích động như vậy?"
Độc Cô Thiên Diệp lùi tay mình về, mặt hơi đỏ lên, nói: "Vừa nãy chạy trốn rất gấp, máu cung ứng không đủ, cho nên mới tim mới đập nhanh."
Tử Tiêu thấy Độc Cô Thiên Diệp còn mạnh miệng, bạc môi phủ bên tai nàng lập tức ngậm lấy vành tai của nàng, nàng sợ hãi "A!" một tiếng, quay đầu đi, giải cứu vành tai từ miệng hắn ra.
"Chàng làm gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp đánh một cái lên ngực hắn, khẽ nói.
Tử Tiêu nở nụ cười, nói: "Ta thử xem nàng có nhớ ta không? Nàng ngoài miệng nói không nhớ, ta phải tìm cách khiến nàng nói thật thôi!"
Độc Cô Thiên Diệp hung hăng vỗ vài cái lên ngực Tử Tiêu, nói: "Được rồi, nhớ chàng lắm! Vừa lòng chưa? !"
"Ừ, vừa lòng, vừa lòng!" Tử Tiêu gật đầu nói, gắt gao ôm nàng trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, thật sự rất vừa lòng!
Ngửi hương vị trên người nàng, thân thể luôn luôn vô dục vô cầu buộc chặt, cảm giác một cỗ nhiệt đi lưu thẳng xuống. Tuy rằng hắn rất muốn âu yếm nàng, nhưng hắn không có ham mê biểu diễn. Cho nên, nhẫn! Nhẫn! Nhẫn!
Độc Cô Thiên Diệp ở hắn trong lòng lại gần trong chốc lát, đứng dậy lôi kéo tay hắn hướng lý đi, nói: "Ta mang chàng đi gặp sư tổ."
"Đợi chút..." Tử Tiêu kéo nàng lại.
"Sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tử Tiêu ngăn lại bả vai của nàng, nói: "Còn có người."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn ra sau lưng hắn, nhìn thấy Thất Nguyệt mang theo một đám người chậm rãi chậm rãi đi tới bọn họ. Thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, Thất Nguyệt còn phất phất tay với nàng.
"Thất Nguyệt cũng tới rồi!" Độc Cô Thiên Diệp vẫy vẫy tay, nhìn thấy Thất Nguyệt tốc độ nhanh hơn, trong chớp mắt đi đến trước mặt nàng.
"Thiên Diệp, có nhớ ta không?" Thất Nguyệt làm một động tác vô cùng suất dừng lại trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, vui cười hỏi.
Nhìn thấy Thất Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp cũng rất vui vẻ, nói: "Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi! Sao chỉ có hai người các ngươi, Hắc Tử đâu?"
"Hắc Tử giữ nhà rồi ! Đều đi hết, dù sao cũng phải để người giữ nhà chứ !" Thất Nguyệt nói.
"Phốc xuy!" Lời nói của Thất Nguyệt làm cho nàng nghĩ tới con chó nhỏ bị xích ở cửa, vì thế nàng rất không phúc hậu nở nụ cười.
Tử Tiêu nhìn Thất Nguyệt và Độc Cô Thiên Diệp cười nói, lập tức mất hứng. Vừa nãy mình vẫn là dùng phương pháp đặc biệt mới làm cho nàng mở miệng, không nghĩ tới Thất Nguyệt vừa hỏi nàng đã nói .
"Ai nha, tiểu Đậu tử, đột nhiên ta cảm thấy không khí trở nên hơi chua, ngươi ngửi thấy không vậy?" Nhìn thấy Tử Tiêu xụ mặt, Thất Nguyệt cười nói, "Cũng không biết có phải mũi ta có vấn đề không."
Tiểu Đậu tử liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, không tiếp lời hắn. Loại lời nói này quay về rõ ràng sẽ phải chịu trừng phạt hắn mới sẽ không nói đâu! Hắn đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Xin chào nữ chủ nhân tương lai, ta là tiểu Đậu tử!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn tiểu Đậu tử, hơi kinh ngạc bọn Tử Tiêu ra ngoài còn mang theo trẻ con! Nàng sờ sờ đầu tiểu Đậu tử, nói: "Xin chào, tiểu Đậu tử!"
Tiểu Đậu tử thấy biểu tình thì Độc Cô Thiên Diệp biết nàng xem hắn thành trẻ con, phiền muộn lau mặt một phen, cường điệu: "Nữ chủ nhân tương lai, ta không phải trẻ con!"
"Hả..." Độc Cô Thiên Diệp giật mình nhìn Tử Tiêu.
Tử Tiêu giải thích: "Tuổi của Tiểu Đậu còn lớn hơn thái gia gia."
"Hả ? ! Vậy sao ?" Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy kiểu người không lớn này, vừa nãy thật đúng là nghĩ hắn một đứa trẻ.
Tử Tiêu nhún nhún vai, trả lời nói: "Sau khi hắn đến mười hai tuổi thì không trưởng thành nữa. Khi nàng có thời gian hãy xem xem có thể trị liệu cho hắn không."
"Được. Chúng ta đi về trước, ta nhìn xem có thể trị liệu không trước." Độc Cô Thiên Diệp nói. Trước kia nàng cũng chưa từng gặp ca bệnh như vậy, không biết có phương pháp không.
Thất Nguyệt nhìn quân Diễm Tự phía sau, những người đó dưới ánh mắt Thất Nguyệt hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp lễ phép đáp lại, đối với khinh bỉ trong mắt bọn họ cười cười cho qua.
"Chúng ta vào thôi." Độc Cô Thiên Diệp kéo tay Tử Tiêu nói, "Các ngươi đi theo bước chân của ta, tuy rằng nơi này ngăn không được các ngươi, nhưng nếu các ngươi xông vào, sẽ phá hư trận pháp." Nói xong nắm tay Tử Tiêu đi vào.
Trước khi đi Tử Tiêu liếc mắt nhìn quân Diễm Tự một cái, cái liếc mắt kia làm cho tập thể quân Diễm Tự rùng mình.
"Đi thôi." Thất Nguyệt nói xong đi lên theo, tiểu Đậu tử theo sát sau Thất Nguyệt. Theo sau là bọn Diễm Nhất Diễm Nhị.
Ban đầu quân Diễm Tự muốn đi lĩnh phạt, nhưng đột nhiên Tử Tiêu rời khỏi, Thất Nguyệt làm chủ nói cho quân Diễm Tự nhân cùng đến. Nếu tới một chuyến này làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, từ đáy lòng nhận Độc Cô Thiên Diệp, vậy bọn họ trở về sẽ cam tâm tình nguyện đi lĩnh phạt!
Độc Cô Thiên Diệp mang bọn Tử Tiêu vào sơn cốc, vừa mới đi qua huyễn trận thì nhìn thấy Mộng Thiên Quân nằm trên một thân cây.
"Hoan nghênh hoan nghênh !" Mộng Thiên Quân dùng dáng vẻ chủ nhân nói, nhưng người thì lại nằm trên chạc cây không có ý xuống. Hắn dùng tay gối đầu, nhìn người phía dưới: "A, quân Diễm Tự cũng đến đây sao? Có phải khoảng cách quá xa, muốn quan sát gần người không?"
Người của quân Diễm Tự bị Mộng Thiên Quân nói thì hơi không được tự nhiên, Diễm Nhất ho khan hai tiếng, nói: "Gặp qua Mộng Vương."
Tử Tiêu giương mắt nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Đa tạ."
"Ha ha, khách khí, khách khí!" Thái độ của Mộng Thiên Quân với Tử Tiêu thì không tệ, "Ai bảo ta đồng ý với muội muội ta chứ!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, vừa nãy còn không hiểu ra sao, giờ mới hiểu bọn họ nói gì. Nhưng với việc Mộng Thiên Quân thấy bất công vì mình bị tổn thương, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Ta không nghĩ người khác nên làm gì cho ta." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chúng ta về đi. Nhìn xem cho tiểu Đậu tử, sau đó cùng sư tổ đi hỏa diệm sơn Lạp Mã."
"Được." Tử Tiêu gật đầu nói, Mộng Thiên Quân cũng nhảy xuống từ trên cây.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Tử Tiêu, mang bọn họ đi gặp Niệm Vân.
Niệm Vân và Bạch Đồng đang nói chuyện trong đại sảnh, vừa thấy Tử Tiêu, ông lập tức đứng lên, hành lễ với Tử Tiêu nói: "Tham kiến chí tôn đại nhân. Không biết chí tôn đại nhân giá lâm, Niệm Vân không tiếp đón từ xa, mong chí tôn đại nhân thứ tội!"
Tử Tiêu nhìn thấy Niệm Vân, cũng hơi kinh ngạc. Lúc trước hắn cũng không biết sư tổ Độc Cô Thiên Diệp là Đậu tướng quân trước kia.
"Đậu tướng quân, không nghĩ tới ngươi đến nơi này tiêu diêu tự tại ! Nơi này ngày quá không tệ chứ ?" Tử Tiêu nói, "Ha ha, không nghĩ tới ngươi cư nhiên là sư tổ của tiểu Diệp nhi!"
Niệm Vân vừa nghe lời này thì biết quan hệ của Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp không giống với, lại thấy bọn họ nắm tay, lập tức hiểu được .
"Ha ha, cảm ơn Chí tôn đại nhân khích lệ! Xin mời Chí tôn đại nhân ngồi!" Niệm Vân cười to, dẫn Tử Tiêu ngồi lên.
"Không cần, ta ngồi cùng tiểu Diệp nhi là được." Tử Tiêu nói, "Tiểu Diệp nhi ở đâu, ta sẽ ở đó, đây là hứa hẹn của ta với nàng."
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới đột nhiên Tử Tiêu lại nói như vậy, hơi ngượng ngùng, nói: "Sư tổ, ngài nhìn xem cho tiểu Đậu tử, hắn là chuyện gì xảy ra vậy?"
Niệm Vân đã sớm chú ý tới tiểu Đậu tử, trong một đám người trưởng thành, dáng vẻ của hắn rất nổi bật.
Tử Tiêu không ngồi chủ vị, tự nhiên ông cũng không dám ngồi, đi vào ghế bên cạnh ngồi xuống, bảo tiểu Đậu tử đưa tay cho ông. Ông cẩn thận kiểm tra một chút, nói: "Tiểu Đậu tử trừ thân thể không lớn còn có bệnh trạng khác không?"
Tiểu Đậu tử lắc đầu, nói: "Không có, cái khác rất bình thường."
"Cái này kỳ lạ." Niệm Vân thu tay mình lại, nói, "Ngươi không chỉ có bên ngoài không lớn, cơ năng khác của thân thể cũng dừng lại ở giai đoạn hơn mười tuổi, theo lý thuyết, theo tuổi tăng trưởng sẽ càng ngày càng không thoải mái, nhưng ngươi lại phản ứng gì cũng không có. Kỳ lạ, kỳ lạ!"
"Sư tổ, tiểu Đậu tử thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Niệm Vân lắc đầu, nói: "Ta cũng tra không ra. Thật có lỗi!"
Ánh sáng trong mắt Tiểu Đậu tử ảm đạm một ít, cười cười, nói: "Không sao, ta đã quen rồi."
Độc Cô Thiên Diệp nghe ra cô đơn và bất đắc dĩ trong lời nói của tiểu Đậu tử, nhìn thấy tươi cười chua sót của hắn, đi tới nói: "Nhất định có biện pháp ! Có thể cho ta xem thử không?"
Tiểu Đậu tử gật gật đầu, đưa tay mình ra, nói: "Được."
Độc Cô Thiên Diệp thử một chút, dùng phương pháp bình thường thật sự tra không ra có gì đặc biệt, nàng thu tay, nhìn tiểu Đậu tử, nói: "Quả thực dùng phương pháp bình thường tra không ra cái gì. Ta muốn dung phương pháp khác, có lẽ có thể tra ra nguyên nhân, nhưng quá trình này rất đau đớn, hơn nữa có lẽ kết quả vẫn như vậy. Ngươi muốn thử không?"
Tiểu Đậu tử không chút do dự, gật đầu nói: "Muốn!"
Độc Cô Thiên Diệp lấy một viên đan dược ra cho hắn ăn, nói: "Thứ này làm cho thân thể ngươi hạ nhiệt độ, bảo vệ nội tạng ngươi. Lát nữa ta sẽ dùng hỗn độn lực bao vây thần hỏa chạy một vòng trong thân thể ngươi, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân."
Tiểu Đậu tử ăn đan dược, nói: "Sao cũng được, ta tin tưởng ngươi!"
Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, cười rất vui vẻ, nàng biết, hắn thật sự tiếp nhận nàng rồi.
"Ngươi điều động hỗn độn lực trong thân thể của ngươi bảo vệ ngũ tạng lục phủ đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, mở ra tay phải mình, "Xích" một tiếng, một đốm lửa xuất hiện trong tay nàng.
Viêm vừa ra tới, nhiệt độ trong phòng chợt tăng lên, mọi người không thể không vận linh lực chống cự. Tuy Độc Cô Thiên Diệp đã khống chế nhiệt độ, nhưng Viêm vừa mới tiến hóa Thần hỏa, còn chưa thể tự khống chế, cho nên nhiệt độ lập tức tăng rất cao.
"Bạch Đồng, ngươi đi xuống trước đi." Niệm Vân thấy Bạch Đồng ứng phó hơi cố hết sức, nói.
Bạch Đồng biết thực lực của mình, hành lễ với mọi người, sau đó lui đi ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi ngưng tự hỗn độn lực bao vây Viêm lại, chờ Viêm bị bao lại hoàn toàn, nhiệt độ trong phòng mới hạ xuống. Nàng nhìn thoáng qua tiểu Đậu tử, thấy hắn đã chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi, sau đó áp tay vào bàn tay hắn, đánh Viêm vào trong thân thể hắn.
Viêm vừa tiến vào thân thể tiểu Đậu tử, hắn lập tức cảm thấy mình giống như muốn bốc cháy lên, mồ hôi không ngừng rơi xuống. Độc Cô Thiên Diệp dán tay lên tay hắn, nhắm mắt, cho thần thức của mình đi theo Viêm chạy trong thân thể hắn.
Những người khác trong phòng nín thở nhìn hai người, sợ mình thở mạnh sẽ quấy nhiễu bọn họ.
Quân Diễm Tự nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp có hỗn độn lực, trong lòng kinh ngạc một phen. Đa số tinh lực của bọn họ dùng trên việc chú ý hành động của Ngu Hành, thật ra cũng không hiểu biết Độc Cô Thiên Diệp.
Mọi người thấy vẻ mặt tiểu Đậu tử đau đớn, trong mắt hơi đau lòng. Tuy Tiểu Đậu tử vẫn không lớn, nhưng mọi người trong Cửu Thiên Huyền Giới rất thích hắn, đau lòng vì hắn. Nhìn hắn mỗi ngày vụng trộm đau lòng, mọi người đều muốn bệnh của hắn nhanh chóng được chữa khỏi.
Thần thức Độc Cô Thiên Diệp đi theo Viêm chạy trong thân thể tiểu Đậu tử, vẫn không phát hiện điều gì khác thường, khi đi vào trái tim của hắn, đột nhiên phát hiện trên đó có một tầng băng mỏng, nàng lại nhìn nhìn khí quan khác của hắn, phát hiện trên đó cũng có một tầng băng, chuyện này làm nàng hoảng sợ. Nàng điều chỉnh nhiệt độ của Viêm lên cao một chút, phát hiện toàn bộ thân thể tiểu Đậu tử cơ hồ đều bị băng đông lại!
"Nhất định có ngọn nguồn!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn băng bị Viêm nướng ra, nghĩ. Nàng lại chạy một phen trong thân thể tiểu Đậu tử, ở chỗ nguồn huyễn lực của hắn phát hiện một bông tuyết nhỏ, bông tuyết nhỏ kia hé ra hợp lại, như là đang ngủ.
Độc Cô Thiên Diệp muốn đi sát vào nhìn, nhưng nghĩ đến bây giờ Viêm còn chưa thể khống chế nhiệt độ của mình, nguồn huyễn lực lại là nơi rất yếu ớt trên thân thể con người, chậm rãi lui về.
Rút Viêm ra thân thể tiểu Đậu tử, Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm thật dài, nhìn tiểu Đậu tử mồ hôi đầm đìa, hỏi: "Ngươi thế nào?"
Tiểu Đậu tử thấy Độc Cô Thiên Diệp có chút mỏi mệt, nói: "Ta còn tốt."
Lúc vừa mới bắt đầu quả thực thân thể hắn như bị đốt cháy, cực nóng khó nhịn. Sau đó thân thể giống như tự động hạ nhiệt độ, thân thể không khó chịu như vậy nữa.
"Thiên Diệp, thế nào? Điều tra ra sao?" Vẻ mặt Thất Nguyệt chờ mong nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, lại lắc lắc đầu. Như vậy làm cho Thất Nguyệt cùng quân Diễm Tự nóng nảy. "Ngươi vừa gật đầu vừa lắc đầu là có ý gì? Ôi chao ôi chao, nói nhanh lên đi!"
Tử Tiêu rót nước cho Độc Cô Thiên Diệp, trừng mắt nhìn bọn Thất Nguyệt một cái, đưa cốc nước đến bên môi nàng, dịu dàng nói: "Uống miếng nước trước."
Vừa nãy ở trong thân thể tiểu Đậu tử, thần thức của nàng vẫn căng thẳng cao độ, sợ có chút sai lầm, sẽ tổn thương tiểu Đậu tử, cho nên giờ quả thực hơi mệt. Nàng uống nước Tử Tiêu đưa tới, nói: "Toàn thân Tiểu Đậu tử bị một tầng băng bao lại, hẳn là cái tầng băng kia đông thân thể hắn lại, cho nên mới sẽ xuất hiện thân thể ngừng lớn lên."
"Tầng băng?" Thất Nguyệt kinh ngạc hỏi, "Trong thân thể hắn sao có thể có tầng băng?"
"Ta tìm một vòng trong thân thể hắn, ở chỗ nguồn huyễn lực của hắn nhìn thấy một bông tuyết nhỏ. Cảm thấy nó hẳn là có linh thức, nhưng giống như đang hôn mê." Độc Cô Thiên Diệp uống xong cốc nước, nói, "Viêm vừa vừa mới tiến hóa thần hỏa, còn chưa thể tự mình khống chế, vì không tổn thương tới tiểu Đậu tử, nên không tiến hành một bước tra xét."
"Tiểu Đậu tử, sao trong thân thể ngươi lại có thể có thứ đó ?" Thất Nguyệt hỏi.
Tiểu Đậu tử lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết nữa!"
"Có thể lấy ra không?" Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp mỏi mệt, đau lòng không thôi.
"Giờ ta cũng không biết, xem xem sách cổ mới được." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Như vậy đã tốt lắm, ít nhất đã biết nguyên nhân." Tiểu Đậu tử cũng chú ý tới mỏi mệt trong mắt Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Làm ngươi chịu khổ, cảm ơn ngươi!"
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Cảm tạ cái gì, ta cũng không làm gì mà! Chờ ta tìm được phương pháp, lại trị nó cho ngươi." Nói xong nhìn Niệm Vân, nói: "Sư tổ, con về nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta xuất phát đi."
Niệm Vân nhìn mặt Độc Cô Thiên Diệp tái nhợt, nói: "Con muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày không?"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, tình hình lúc này đã không thể chấp nhận nàng lãng phí thời gian !
Giờ nàng đã chống đối Ngu Hành trực tiếp, cuộc sống an an ổn ổn mà nàng muốn đã thành hy vọng xa vời. Làm thống trị giả của thế giới này, lực lượng của hắn mạnh như vậy, tùy thời sẽ phát hiện nàng, nàng phải mau chóng làm cho mình mạnh lên!
"Vậy được rồi. Hôm nay về nghỉ ngơi cho tốt, khôi phục tinh thần lực của con." Niệm Vân nói, "Ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, con cứ yên tâm đi."
"Cảm ơn sư tổ." Độc Cô Thiên Diệp nói xong rời đi, Tử Tiêu đi theo nàng luôn.
"Các vị, ta cho người chuẩn bị một viện cho các ngươi, chỗ ở đơn sơ xin hãy bao dung." Niệm Vân nói xong, mang bọn họ đi nghỉ ngơi .
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu về viện của nàng. Vừa đến phòng, Tử Tiêu đã ôm lấy nàng, nói: "Có mệt không?"
"Còn tốt." Độc Cô Thiên Diệp ôm lại Tử Tiêu, vùi đầu mình vào ngực hắn, ngửi hương tùng quen thuộc trên người hắn, trái tim vẫn hơi nóng nảy chậm rãi tĩnh lại.
Tử Tiêu dùng tay phải vuốt ve đầu nàng, nói: "Đi ngủ một giấc đi, khôi phục cho tốt."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, đi vào bên giường, cởi giầy, ngẩng đầu hỏi Tử Tiêu: "Chàng thì sao?"
Tử Tiêu ngồi vào mép giường, nhìn thấy biểu tình hậu tri hậu giác của Độc Cô Thiên Diệp, lập tức đẩy nàng ngã xuống giường, đá rơi giầy mình, ôm nàng, giọng nói hơi nặng nề: "Đương nhiên ta ngủ cùng nàng!"
Bị Tử Tiêu đè nặng, Độc Cô Thiên Diệp không khỏi đỏ mặt, tuy rằng hai người cũng từng ngủ cùng giường, nhưng tư thế mờ ám như vậy là chưa từng có. Nàng đẩy hắn một chút, nói: "Chàng mau đi xuống!"
"Không!" Tử Tiêu nói xong, hôn xuống môi đỏ mọng cua3 Độc Cô Thiên Diệp, nhấm nháp ngọt ngào nhung nhớ đã lâu.
"Ngô." Độc Cô Thiên Diệp bị Tử Tiêu hôn, cảm nhận được nỗi nhớ của hắn, đau lòng của hắn, dịu dàng của hắn. Cảm giác mê muội này, làm cho nàng nhịn không được phát ra một tiếng than ái muội.
Tử Tiêu nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp phát ra thanh âm, hôn càng điên cuồng, đầu lưỡi truy đuổi cái lưỡi thơm tho trong miệng của nàng, nhưng này đã không thỏa mãn được hắn. Hắn hơi nghiêng thân mình đi một chút, tay phải đặt lên mềm mại của nàng, cảm giác no đủ đẫy đà tràn ngập tay hắn, làm cho hạ phúc hắn một đoàn tà hỏa, phút chốc bốc lên dựng lên, cho đến não bộ, lửa nóng kia, làm cho hắn khó có khống chế mình.
Độc Cô Thiên Diệp cũng cảm thấy thân thể hắn khác thường, mặt tái nhợt nháy mắt đỏ bừng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đôi môi nàng hơi sưng đỏ, hai mắt mỏi mệt, tựa đầu chôn ở gáy của nàng, miệng thở hổn hển, giọng khàn khàn nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài một lát."
Nói xong, Tử Tiêu lập tức xoay người đứng lên, ngay cả hài cũng không mang đã đi ra ngoài. Hắn sợ mình còn như vậy sẽ khống chế không được bản thân !
Độc Cô Thiên Diệp nằm ở trên giường, quay đầu nhìn bóng dáng hốt hoảng trốn đi của Tử Tiêu, đột nhiên cười. Lại nhìn giầy của hắn còn để bên giường, trong mắt đều là ý cười.
"Ngốc thật!" Độc Cô Thiên Diệp cười nói một câu, sau đó ôm chăn nhắm mắt ngủ.
Bởi vì phải khống chế Viêm, nàng quả thực mệt chết đi, chờ Tử Tiêu bình phục lại quay về, nàng đã ngủ sâu.
Tử Tiêu đi đến bên giường, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của mình. Nữ nhân khác hắn nhìn cũng không nhìn một cái, nhưng nàng thì chỉ cần một cái hôn, khiến cho hắn không kềm chế được. Hắn đá giầy mình bên giường một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nhìn gương mặt Độc Cô Thiên Diệp ngủ say, hắn nằm bên người nàng, ôm nàng lâu vào trong lòng mình. Nhẹ nhàng mà hôn lên trán nàng, nói câu: "Yêu tinh!"
Thân mình Độc Cô Thiên Diệp giật giật, giống như tỉnh lại chưa tỉnh, tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn, lại nặng nề ngủ.
Khi tỉnh lại Độc Cô Thiên Diệp đã là ngày hôm sau . Còn chưa mở to mắt đã ngửi đến một cỗ tùng hương thản nhiên, nàng nhịn không được cong khóe miệng.
"Nàng tỉnh?" Giọng của Tử Tiêu vang lên từ đỉnh đầu.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy Tử Tiêu cúi đầu nhìn mình, gật gật đầu, nói: "Giờ là lúc nào?"
"Buổi sáng ngày hôm sau. Sư tổ nàng đã phái người lại đây nói, nàng thu thập xong là có thể đi rồi." Tử Tiêu nói, "Cảm giác thế nào?"
"Tốt lắm." Độc Cô Thiên Diệp nói. Vẫn ngửi mùi hương của hắn, làm nàng ngủ thật sự an ổn. Nàng đã lâu không có ngủ yên như vậy, cho nên mới có cảm giác ngủ đã lâu.
"Chúng ta rời giường thôi." Tử Tiêu nói.
"Được." Độc Cô Thiên Diệp cong thắt lưng, nhìn thấy Tử Tiêu vẫn không nhúc nhích, hỏi: "Sao chàng còn không dậy?"
"Tay của ta." Tử Tiêu cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp nghe hắn nói, mới phát hiện tay hắn còn làm gối đầu cho mình, nàng xoay người đứng lên, nói: "Ha ha, không chú ý."
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ của nàng, một phen kéo nàng đến nằm trên người mình, một bàn tay ôm bả vai của nàng, một bàn tay vỗ đầu nàng, đôi môi thật sâu hôn lên.
"Ta còn chưa đánh răng đâu!" Độc Cô Thiên Diệp ngửa đầu về phía sau, ý đồ rời khỏi môi hắn, miệng kháng nghị.
"Ta không ngại." Tử Tiêu mãnh liệt đuổi theo, không chịu buông nàng.
"Ta để ý, chàng cũng chưa đánh răng!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vậy vừa vặn cùng nhau." Tử Tiêu nói xong, làm sâu cái hôn này. Chờ hắn cảm thấy mỹ mãn, mới buông nàng ra. Nhìn thấy nàng nổi giận, cười nói: "Hôn chào buổi sáng!"
"Chàng cũng không ghét bỏ!" Độc Cô Thiên Diệp trừng hắn.
"Chỉ cần là nàng, dù thế nào ta cũng không ghét bỏ!" Tử Tiêu nói, "Nàng còn nằm trên người ta, có phải có ý tưởng gì không? Khụ khụ, ta không ngại ở dưới đâu. Chẳng qua chuyện này nhất thời hoàn thành không được, sư tổ nàng sẽ chờ đến vội."
Nói xong hắn cười ha ha, Độc Cô Thiên Diệp tức giận đến đánh một cái lên ngực hắn, hắn đau thét lớn một tiếng.
"Hừ, cho ngươi miên man suy nghĩ!" Hai tay Độc Cô Thiên Diệp nhấn một cái trước ngực hắn, đỡ mình đi lên. Nhưng khi xuống tay dung lực lớn ‘một chút’, khi buông tay lại đánh một chút.
Tử Tiêu ôm ngực mình, nói: "Tiểu Diệp nhi, nàng muốn mưu sát chồng hả? !"
Nhìn thấy dáng vẻ khoa trương của hắn, Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được bật cười. Mang giầy, thu thập xong thì đi ra ngoài tìm Niệm Vân .
Hỏa Linh Châu, ta đến đây!
_hết chương 15_