• 779

Chương IV. MIMI - 04


Số từ: 2271
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày khai mạc triển lãm.
Đúng vào lúc tất cả các nghệ sĩ tham gia tập trung lại để dự tiệc nhẹ thì Mimi xuất hiện trên lối vào. Cô choàng khăn san đen, mặc áo khoác đen dài đến tận gót chân. Đôi bông tai rực rỡ rủ xuống từ tai cô. Tất cả mọi người chợt lặng đi như nín thở.
Tiếp theo lời phát biểu khai mạc của tay giám tuyển, Mimi bước đến trước tác phẩm của anh và đứng xoay người hướng về phía khán giả. Đứng dưới ánh đèn sân khấu và vây quanh là tiếng nhạc hoành tráng, cô nhìn xuống đám đông như một nữ hoàng rồi lui vào gian phòng bên cánh sân khấu. Đèn mờ dần và nghe vẳng có tiếng mở cửa. Cô xuất hiện trở lại. Khi tiếng bước chân cô ngưng lại, đèn lại được bật sáng. Ánh sáng nhảy nhót trên tấm thân trắng muốt của cô rồi phản xạ lại theo nhiều hướng. Đằng sau cô, trong video của C, là hình ảnh của chính Mimi đang trình diễn với cơ thể quằn quại trên tấm bạt, toàn thân phủ màu xanh. Cô quay đầu lại, khẽ liếc tác phẩm của anh rồi bắt đầu trình diễn, một con dao bạc lóe sáng trên tay phải cô khi cô bước lên tấm bạt bày sẵn. Hệt như con mèo mơ ngủ, cô chậm rãi trườn đến giữa tấm bạt tay phải giơ cao, rồi như thể bị giật mình chém thẳng con dao xuống.
Roạt.
Âm thanh của tiếng bạt rách toang vang vọng khắp khán phòng. Sự yên ắng nặng nề tỏa ra từ khán giả. Ánh đèn bạc rọi xuống từ bên trên làm nổi bật cô như một khách thể trên tấm bạt trắng tinh.
Cô đang biểu diễn múa kiếm chăng? Động tác của cô vô cùng chậm nhưng đôi khi lại nhanh đến không ngờ, hệt như vũ điệu của một loài chim dữ. Chẳng mấy chốc tấm bạt đã bị rạch vụn thành từng mảnh, nhưng cô vẫn dồn sức tập trung vào việc rạch tiếp, cơ thể cô uốn lượn như sóng dâng.
Đến khi không còn gì để phá hủy thêm nữa thì cô nhổm người dậy. Đứng thẳng người trên tấm bạt tả tơi, như tượng một nữ thần, cô dùng tay trái túm lấy mái tóc dài mượt mà, quyến rũ của mình. Rồi sẵn dao cầm trên tay phải, cô bắt đầu thô bạo cắt đi mái tóc. Những sợi tóc đen óng run rẩy rụng đầy trên tấm bạt trắng. Một cơn ớn lạnh tỏa khắp người C từ chóp ngón chân. Anh rùng mình. Anh nhìn qua Mimi tới tác phẩm video của mình. Trong băng ghi hình, Mimi đang chuyển động dữ dội, mái tóc cô óng ả màu sắc. Đôi chân anh rụng rời. Trong khi đó, Mimi thực tại đang mải miết với việc cắt cho xong mái tóc của cô. Khi nó chỉ còn là những cọng lởm chởm, Mimi buông dao xuống. Rồi cô nhẹ nhàng bước về lại căn phòng mình vừa cởi bỏ quần áo. C thấy Judith trong cái bóng phía sau của Mimi. Trong hình bóng một Mimi đang bước về Bắc Cực, anh nghĩ về Judith bước đi trong làn tuyết rồi biến mất ngay ngày sinh nhật của nàng. Một tràng pháo tay e dè đang vang lên từ phía khán giả nhưng anh không thể nào đứng tại đó được nữa.
Anh loạng choạng bước ra khỏi phòng trưng bày lang thang quanh phường Insa. Anh đang nghĩ có lẽ phải tìm một quán trà nào đấy làm một tách trà xanh nóng ấm thì nghe có tiếng Mimi từ phía sau lưng.

Tôi đã bẻ lái về hướng mình sắp ngã. Giờ nếu tôi đạp mạnh pedal thì sẽ có thể đi được xa lắm đấy, tới nơi nào đó khác.
Mimi đang đội một chiếc mũ màu đen.
Nhưng anh thì không.

Anh quay lại nhìn Mimi. Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy trên con đường một chiều lướt qua họ, đèn pha nháy liên hồi.

Anh không biết à? Chúng ta cùng một loại với nhau thôi.


Thế sao?


Để tôi nói cho anh biết lý do tại sao cả đời làm nghệ thuật tôi chưa bao giờ đồng ý quay phim, mà lại đồng ý hợp tác cùng với anh nhé?


Cô nói đi.


Mùa đông năm ngoái tôi từng tham gia biểu diễn tại lễ khai trương hiệu cà phê của một nhà thơ nữ nọ. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là công việc tôi vẫn làm từ trước đến giờ. Xong việc tôi cùng những người đó uống vài ly rồi ra về. Bên ngoài gió thổi rất mạnh. Tôi đi bộ qua hết ba trạm xe buýt rồi mà không ngừng lại. Tôi không biết tại sao. Cứ đi miết như vậy thôi. Khi ấy có một anh chàng nọ tiến đến hỏi rằng tôi có thích Klimt hay không. Đương nhiên tôi trả lời rằng có thích. Đó là một anh chàng lập dị. Tôi đã dành hai ngày sống cùng anh ta và rồi quyết định sẽ tự sát. Tôi bỏ ngoài tai các phương án anh ta đưa ra và nhất quyết chọn cách cắt cổ tay trong bồn tắm. Lý do ư? Chẳng có lý do cụ thể nào hết. Người ta thường nghĩ những người đi đến quyết định tự tử ắt hẳn phải có lý do to tát nào đấy, nhưng thật ra không phải. Cũng có thể là do buổi trình diễn hôm ấy. Suốt hơn mười năm trời tôi vẫn đinh ninh rằng mình đang tạo ra nghệ thuật chân chính, nhưng rồi hôm ấy đột nhiên lại thấy không phải vậy. Tôi bỗng có cảm giác mình chưa từng nhìn lại bản thân dù chỉ một lần. Cảm giác như cả đời tôi chỉ mãi đang chạy trốn. Trốn chạy hết nơi này đến nơi khác, hết thứ này đến thứ khác. Tôi đã nói hết những chuyện đó với anh chàng ấy. Anh ta không nói lời nào, chỉ ôm tôi vào lòng, lắng nghe tôi nói. Rất ấm áp và nhẹ nhàng đến mức tôi ngửi thấy mùi của cái chết. Rốt cuộc tôi cũng biết được mình đang chạy trốn điều gì.

Cô tựa lưng vào một vách tường, mắt đăm đăm vào tấm áp phích treo giữa không trung, đoạn nói tiếp.

Tôi xả nước vào bồn, cởi đồ và ngắm hình hài mình trong gương soi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không nhận ra chính mình nữa. Tôi bước vào bồn, tay cầm con dao anh ta đưa cho, rồi đột nhiên lại muốn soi gương lần nữa. Tôi bước ra soi. Cứ như vậy đến ba lần. Anh ta đứng trên ngưỡng cửa phòng tắm cười dịu dàng. Anh ta nói thế này, Tôi đã bảo việc này không dễ rồi còn gì. Thôi đừng làm nữa, lau mình ra ngoài đi. Đưa dao lại cho tôi. Tôi đưa con dao lại cho anh ta và xả hết nước trong bồn tắm. Tôi lau mình xong, vừa bước ra ngoài thì một cơn chóng mặt ập đến. Tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay anh ta. Anh ta không hề chợp mắt chút nào. Tôi cảm thấy như mình vừa được tái sinh. Khi đó anh ta bảo, Để sau này đến gặp tôi cũng không muộn. Giờ thì cô nên nghỉ ngơi đi. Anh ta bảo rằng tôi nên nghỉ ngơi. Rằng tôi nên nghĩ lần này là lần cuối cùng và rằng hãy thử một lần làm việc gì đó mà cả đời mình đã từ chối, nếu có. Tôi bèn kể hết chuyện đời mình cho anh ta nghe và tâm sự rằng muốn được tận mắt xem lại màn trình diễn của mình. Rồi lúc đó, anh ta đã cho tôi biết tên của anh. Khi nhận được lời mời từ anh bạn giám tuyển của anh, nghe thấy trong danh sách nghệ sĩ tham gia có tên anh, tôi đã mừng húm.


Vậy thì sao cô lại đòi lấy lại cuốn băng?


À thì, chắc là do tôi thấy sợ chuyện bị thu vào trong một vật có thể sao chép mình lại mãi mãi chăng? Và càng không thể chịu đựng được khi nó lại nằm trong tay anh chứ không phải ai khác. Đáng lẽ anh phải ngủ với tôi chứ. Như vậy có phải đã dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta không.

Cứ thế họ nhìn nhau hồi lâu trong yên lặng rồi Mimi bước ngang qua anh. Anh không hề quay nhìn lại. Anh quay trở lại phòng trưng bày. Tại cổng vào, anh thấy một người vô cùng quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi dáng dấp ấy là ai. Anh ta khẽ gật đầu chào anh và anh cũng chào đáp lại. Nhưng anh vẫn không thể nhớ ra đó là ai. Anh bước ngang qua anh ta về phía tác phẩm của mình. Một người khác đang đứng đó, chăm chú nhìn tác phẩm của anh. Người này thì C biết.

Cậu làm gì ở đây thế?


Đến nói với anh một chuyện,
K đáp, mắt vẫn không rời khỏi tác phẩm của C.

Chuyện Se Yeon à?


Không phải tôi muốn đổ lỗi cho anh. Chỉ là muốn kể cho anh câu chuyện từ phía tôi thôi.


Ừ, chuyện đó không do lỗi của ai cả.


Lúc phát hiện mùi sữa tắm của anh trên người cô ấy, tôi đã không nổi giận, cũng không phiền điều gì cả. Chỉ thấy hơi mệt mỏi.
Mắt K đỏ ngầu. Mạch máu nơi thái dương hắn hằn lên, giần giật, C nghĩ trông em trai anh giống như một bức tranh siêu thực.

Nhưng giờ xem xong tác phẩm của anh, tôi thấy thật kinh tởm. Tôi vừa xem vừa thấy kinh tởm bản thân và kinh tởm cả anh, kẻ đã làm nên thứ đó. Tôi không biết anh có hiểu không. Việc một người như Se Yeon có tồn tại quanh đây hay không cũng không quan trọng. Đằng nào thì anh cũng vẫn luôn sống như thể cả thế giới đang xoay quanh anh, còn tôi vẫn cứ lái xe kiếm miếng ăn. Chỉ không biết cái mạng sống rẻ mạt này khi nào mới chấm dứt. Hôm nay tôi đã rất muốn thử phóng hết tốc độ. Trước đây lúc nào tôi cũng rút chân thôi không nhấn ga nữa vào phút chót, nhưng giờ tôi muốn cứ ấn mãi đến cùng.


Nếu cậu thật sự muốn làm thế thì tôi cũng đâu thể nói gì hơn.


Cũng đoán là anh sẽ nói thế. Thôi, tôi ghé vào để nói một chuyện thế này thôi. Anh nhớ lần nhà cháy chứ?


Đương nhiên rồi.


Anh đã thức cả đêm để khóc vì lũ bướm đã cháy rụi. Khi nhà cháy, tôi đang ở nhà, nhưng khi đi học về việc đầu tiên anh làm lao vào hỏi về lũ bướm chứ không hề nghĩ gì tới tôi.

Chuyện là thế đấy. C cười chua chát.

Hôm đó tôi đi học về sớm. Tôi đã lấy một con bướm của anh rồi đốt. Trong lúc nó dần bị thiêu rụi từ cánh đến toàn thân, tôi chẳng hề suy nghĩ gì. Tôi hưng phấn và sảng khoái - giờ nghĩ lại thấy hệt như cảm giác lần đầu ngủ với đàn bà. Cũng có thể do biết rõ đó là những con bướm anh rất nâng niu chăng? Cứ thế tôi đốt một, rồi hai con bướm, ngọn lửa bùng lên khắp phòng tự lúc nào. Tôi cứ tiếp tục đốt mà không mảy may nghĩ đến chuyện mình sẽ bị lửa thiêu. Mãi đến một lúc sau tôi mới phát hiện lửa đã nuốt chửng bức tường, lan đến tận trần nhà thì mới tháo chạy ra ngoài. Khi anh trở về, kêu khóc, gào thét tìm lũ bướm, tôi thấy lo sợ và căng thẳng nhưng một mặt lại thấy thật thỏa mãn.


Sao bây giờ cậu lại đến đây mà nói chuyện này?


Vì nó luôn đau đáu trong lòng tôi.


Đừng bận tâm nữa. Dù sao chúng cũng chết cả rồi.


Se Yeon chắc cũng thế nhỉ.

K buông câu nói cuối cùng và rời phòng trưng bày. C không giữ hắn lại, mặc dù tự nhiên thấy khó chịu vì đã để K đi dễ dàng như thế.
Khi về tới căn hộ, C bật lại cuốn video trình diễn của Mimi. Đúng như cô nói, bây giờ thì C đã có thể tái tạo cô đến trăm, đến ngàn lần.
Anh xem cuốn băng đến tận quá khuya. Cơn buồn ngủ kéo đến. Cơn mệt mỏi không thể chịu đựng nổi cùng sự chán ngán ngập đầy trên khoảng cách giữa anh và màn hình. Anh ngủ thiếp đi một lát, lúc thức dậy tìm nước uống thì thấy màn hình 17 inch vẫn đang sáng giữa căn phòng tối. Vô khối đường sọc lộn xộn cắt ngang màn hình. Vào khoảnh khắc ấy, căn hộ của anh là một hang động tối tăm, sâu hun hút, và chiếc màn hình xanh xao cô đơn ấy là Mimi, đồng thời cũng lại là Judith.
Anh bấm nút tua băng. Họng anh khô khốc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân.