Chương II. JUDITH - 04
-
Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân
- Young-Ha Kim
- 1894 chữ
- 2020-05-09 04:26:21
Số từ: 1881
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
Sắp hết xăng rồi.
Em muốn đến Bắc Cực quá. Nghe nói ở đó chỉ có tuyết và băng - trắng xóa. Toàn bọn gấu đi loanh quanh còn gió thổi với vận tốc 30 mét trên giây. Là một nơi có trời sáng suốt mùa hè và quanh năm trôi bồng bềnh trên mặt biển. Hay ghê nhỉ? Lâu lâu lại nghe băng dưới chân nứt ra lách tách rồi cả tảng băng chìm.
Anh không đùa đâu. Chúng ta bị cô lập rồi. Tuyết vẫn sẽ còn rơi nhiều mà đường thì đã bị tắc. Bây giờ muốn sống thì phải đi khỏi đây thôi.
Hình như cánh đàn ông cứ ở yên một nơi là thấy bồn chồn không yên hay sao ấy. Uống rượu cũng phải đi từ quán này sang quán khác. Anh bảo đi là đi đâu chứ? Em thích ở đây cơ. Ấm như trong quan tài. Anh đã bao giờ chui vào quan tài chưa? Ngày xưa hồi học cấp hai em từng đến một buổi tập huấn trong nhà thờ, có cả những buổi như thế đấy. Mọi người sẽ thử chui vào quan tài, rồi sau đó chia sẻ cảm xúc khi ở trong ấy. Người ta nói là làm thế để có trải nghiệm về cái chết và càng ngoan đạo tin vào Chúa Jesus hơn. Anh nghĩ xem em đã nói gì? Em bảo là vô cùng bình yên. Ấm áp quá chừng nên chẳng muốn bước ra ngoài. Có bà xơ nhìn em hỏi rằng em không sợ phải xuống địa ngục à? Em thì không nghĩ là có địa ngục. Nhưng em muốn đến Bắc Cực. Em muốn được buồn tẻ đến bất tận. Và điểm cực Bắc, thậm chí nó còn không di chuyển!
Làm gì có cái gì là Bắc Cực. Chẳng phải em đã nói toàn bộ thứ đó chỉ là một tảng băng nổi lềnh bềnh trên mặt nước thôi sao? Nếu đã không ai tìm ra nó thì cả em cũng không chạm đến nó được đâu.
Máy tắt. Đèn trong xe nhấp nháy rồi mờ tắt dần. Màn hình LCD của radio cũng dần biến mất. Chỉ có cái đèn đỏ của thiết bị chống trộm đang chớp tắt. Mọi thứ bỗng chốc tối đen như một cuộc diễn tập mất điện. Và đơn độc. Cả anh, cả Se Yeon đều không nói lời nào. Cái lạnh bắt đầu ùa vào như một đàn kiến cánh.
Ra ngoài thôi.
Em chưa muốn đi vội.
Vậy thì bao giờ?
Em muốn ở lại đây thêm chút nữa. À, hay chúng mình làm chuyện đó?
Anh nghe có tiếng dây khóa kéo đánh xoẹt rồi chiếc váy tuột xuống. Cánh tay của Judith kéo vai C về phía cô. Anh chồm qua tay phanh xe và thu người ngồi vào ghế cùng cô. Khi C đã yên vị, cô trèo lên anh, lưng đối mặt anh. Anh ôm cô từ phía sau, bắt đầu làm, chậm chạp và đơn điệu. Thi thoảng đầu Judith lại va vào trần xe làm bong bớt lớp tuyết bám trên kính chắn gió, nhưng họ vẫn không thấy được gì trước mắt. Trong lúc đó, radio phát chương trình Đố vui. Vị thính giả đầu tiên gọi điện đến có câu trả lời là Antonio Banderas. DJ thông báo sai đầy thích chí. Nhưng anh ta bảo rằng sẽ trao tặng một thẻ mua sách nên thính giả ấy cũng vui vẻ. Vị thính giả thứ hai gọi đến trả lời là Leonardo Dicaprio. DJ vỗ tay hào hứng thông báo đó là đáp án chính xác. Phần thưởng là một máy nghe đĩa CD. Nữ thính giả trả lời đúng bảo rằng nhất định sẽ mang giải thưởng tặng làm quà cưới cho người chị gái.
Sao anh vẫn chưa xuất nhỉ?
cô cất tiếng hỏi sau những cú ra vào nhàm chán kéo dài. Đến tận khi ấy C mới giật mình nhớ ra rằng anh đang làm tình với cô.
Vì không thấy thích.
Vậy thì bóp cổ em đi này. Sẽ thích hơn đấy.
C túm cổ cô từ phía sau lưng và lại bắt đầu. Nghe có tiếng khạc khạc vài bận, anh sợ cô chết mất nên cứ thế lên đỉnh ngay. Sau vài tiếng ho khan, cô nhổm dậy chuyển ra ghế phía sau.
Anh là người cả đời chẳng thể giết một ai,
cô nói.
Con người chỉ có đúng hai loại. Loại người có thể giết người và người không thể giết người. Nếu hỏi loại người nào xấu hơn thì người không thể giết người khác lại xấu xa hơn. K cũng vậy thôi. Hai người nhìn có vẻ khác nhau nhưng thật ra cũng cùng một loại cả. Những người không dám giết một ai thì chẳng thể yêu ai thật lòng.
C gật gù với lời cô rồi chìm vào giấc ngủ. Cơn mệt mỏi luôn kéo đến sau khi lên đỉnh, đầu óc anh trở nên nặng trĩu.
Anh mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, nhưng chỉ nhớ được giấc mơ cuối cùng. Trên một cánh đồng tuyết trắng có một bảng hiệu đèn neon sáng choang đề
Bắc Cực
. Cứ mỗi giây nó lại nhấp nháy một lần, trông cứ như Las Vegas. Anh tiến đến gần tấm bảng thì thấy Judith đang làm tình với một con gấu Bắc Cực. C chĩa họng súng về hướng con gấu. Con gấu ngã gục sau một tiếng
đoàng
. Judith trân trối nhìn anh giận dữ. C bước đến lật xác con gấu lên thì tự lúc nào, con gấu đã hóa thành K. K đang trừng mắt, bê bết máu. Judith trần trụi định dùng một con dao dài đâm vào mắt K. Anh trông thấy phần mũi dao thò ra sau đầu mình. Mắt ở phía trước mặt mà lại bị đâm như thế thì sao vẫn có thể nhìn được nhỉ? C thắc mắc điều đó ngay cả trong giấc mơ.
Tiếng thứ gì đó rớt xuống khiến C giật mình tỉnh giấc. Vẫn là khung cảnh tối om trong xe. Chẳng biết có phải do mồ hôi anh đang khô dần trong hơi lạnh hay không mà anh có cảm giác rét thấu xương. Tiếng động ấy lại vang lên, rồi tiếng một cành cây gãy. C mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Tuyết, bám chồng chất trên cành cây, khiến cành cây gãy và giờ đang đổ ập cả lên trần xe.
Không lạnh à?
…
Ra ngoài thôi.
…
Không nghe tiếng trả lời. C mò mẫm hàng ghế sau để tìm cô. Tay anh chẳng tìm thấy gì. Anh cố sức đẩy mạnh cửa xe bị chặn bởi hàng đống tuyết bên ngoài ra, vòng ra cốp xe lấy một cây đèn pin. Cửa hàng ghế sau xe có dấu hiệu đã mở. Anh trông thấy một lối nhỏ ngoằn ngoèo xuyên tuyết, lớp tuyết giờ đã cao tới tận đùi.
Se Yeon!
Anh gọi to và lần bước theo dấu chân. Lối nhỏ ấy chạy dài đến kinh ngạc, không thấy điểm dừng. Anh quay trở lại xe, đóng cốp và thu dọn vật dụng cá nhân còn lại. Anh khóa cửa xe, vì không thể biết cô đã đi được bao xa.
Gió thốc mạnh vào mắt C nhức nhối. Cơn bão tuyết, dù đã giảm bớt, vẫn khiến C hầu như không trông thấy đường. Một tay cầm đèn pin, tay kia xách túi của anh và của cô, C chật vật bước đi trong tuyết. Chỉ mới tiến lên được có 10 mét mà hình như đã mất gần 1 phút. Làm sao cô có thể lội tuyết mà đi trong thời tiết này? Anh bắt đầu thấy bực bội. Hình ảnh cuộc mây mưa cuối cùng với cô cùng cảnh tượng trong giấc mơ anh chợt đan xen vào nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát. Nỗ lực rẽ tuyết tìm đường khiến mồ hôi túa ra đẫm người anh, nhỏ cả xuống mắt anh. Cô ấy đi được đến đâu rồi? Anh bắt đầu thấy mệt nhoài và tự nhủ sẽ chẳng thèm quan tâm xem cô ở đâu nữa. Cô chỉ như một thực tại thối mốc đã thâm nhập vào đời sống của anh. Cô như loại nấm mốc mà nếu anh cứ sống khô khan thì hẳn đã không xuất hiện, loại nấm mốc chỉ có thể sinh sôi trong các ngóc ngách tối tăm bị quên lãng của tòa nhà. Cô lây nhiễm lên cuộc sống của anh mà không hề để ý tới suy nghĩ của anh. Anh thấy tự căm ghét bản thân vì mình đang vượt tuyết tìm kiếm cô gái đã ăn nằm cùng em trai anh ngay trong ngày tang của mẹ anh. Thật tình mình không muốn biết cô ta ở đâu và không muốn biết liệu cô ta còn sống hay đã chết. Nhưng dù nghĩ thế, C vẫn cứ từng bước từng bước tiến lên.
Khi ấy, từ phía xa, rất xa, anh bắt đầu trông thấy có ánh đèn vàng. Ánh đèn ấy theo lối con đường dần dần tiến gần về phía anh. Đó là một chiếc xe cào tuyết có treo cần xúc phía trước. Anh dùng đèn pin ra hiệu thì chiếc xe dừng lại.
Xin lỗi, anh có thấy cô gái nào đi bộ ngang đây không?
C hỏi.
Cô gái tóc dài hả?
Vâng, chính cô ấy.
Mấy công nhân cào tuyết trỏ về hướng sau lưng họ.
Cô ta leo lên một chiếc xe cào tuyết đi về hướng Won-thong rồi.
Vậy xe này đi đâu thế ạ?
Xe tôi đi theo hướng Neseol-rak, thành ra ngược đường nhau đấy.
C không chắc cô gái ấy có phải là Judith hay không nhưng anh vẫn cứ leo lên xe cào tuyết này. Khoảng hai mươi phút sau, anh xuống xe tại quán ăn trong một cây xăng và ở lại đó qua đêm. Sáng thức dậy thì đường sá đã được dọn tạm. C đang định thu dọn đồ dùng cá nhân và đứng dậy thì chợt thấy túi của cô nằm chỏng chơ ở một góc phòng. Anh lấy chứng minh thư trong túi ra xem. Ngày sinh: ngày 21 tháng Một năm 1975. Nguyên quán: Ju Mun Jin, huyện Myeong-ju, tỉnh Kang-won.
Sau khi trở về Seoul, C không còn gặp lại cô lần nào nữa. Đôi lúc anh chợt nhớ về cô, người đã bước đi trên con đường ngập tuyết trong ngày sinh nhật và biến mất về phía ngược hướng quê hương. Cuộc sống anh giờ đây trôi qua từng ngày từng ngày mà không gặp lại cô gái vừa mút kẹo Chupa Chups vừa làm tình ấy nữa. Và anh mơ lại giấc mơ về Bắc Cực ấy ngày một thường xuyên hơn. Lần nào anh cũng nã đạn vào con gấu ấy trên nền mặt trời lờ lững nơi đường chân trời, và lần nào thi thể của nó cũng hóa thành K. Chỉ có điều giờ thì Judith lại cười. Cứ như thế từng ngày trôi qua. Chẳng có gì thay đổi.