• 539

Chương 50: Câu chuyện của ma quỷ


Số từ: 531
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Hôm đó có hàng loạt sự kiện ngẫu nhiên xảy ra cùng lúc. Nếu chỉ thiếu một sự kiện thôi thì ma quỷ đã không viết nên câu chuyện này.
Sự kiện quan trọng nhất là hôm đó con Mận và thằng Tường vắng nhà: hai đứa nó bưng gạo qua nhà cô Thoan xay bột từ sáng sớm.
Sự kiện thứ hai là ông Năm Ve, ba thằng Ghế, qua nhà tôi kiếm ba tôi. Ba tôi ở thành phố chưa về, mẹ tôi lúc đó cũng không có nhà.
Sự kiện thứ ba là con ông Năm Ve, thằng Dưa tức là em thằng Ghế, bị bịnh còi. Thằng Dưa mười hai tuổi, bằng tuổi thằng Tường, nhưng trông nó đẹt như đứa bé tám, chín tuổi, ra đường luôn bị bạn bè cốc đầu đá đít.
Không biết nghe ai nói thịt cóc trị được bịnh còi, ông Năm Ve suốt ngày lang thang các bờ bãi để bắt cóc đem về tẩm bổ cho thằng con quặt quẹo.
Lúc ông qua nhà tôi, chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi đang ngồi đằng bàn lấy hộp chì màu vừa được thưởng cuối năm ra tô tô vẽ vẽ thì ông bước vào.
- Ba con tháng này có về không, con?
- Dạ không ạ.
- Thế mẹ con đâu?
- Mẹ con đi vắng, thưa bác.
Tôi không biết ông Năm Ve kiếm ba tôi có chuyện gì. Hỏi xong mấy câu, ông đi lòng vòng trong nhà, rồi rảo bước ra phía sau. Ông vừa đi vừa hỏi:
- Nhà con có cái siêu sắc thuốc không con?
- Dạ, con không biết ạ.
Tôi đáp, đoán ông vừa cắt thuốc bắc cho thằng Dưa chỗ ông Xung, và lò dò theo chân ông xuống nhà sau.
Ông Năm Ve mắt láo liên, chắc là muốn xem cái siêu sắc thuốc để ở đâu. Quét tới quét lui, tia nhìn của ông chạm ngay con Cu Cậu đang ngồi chồm chỗm dưới gầm giường. Cu Cậu ngủ trong hang, nghe tiếng chân người, có lẽ tưởng thằng Tường sắp cho ăn nên lạch bạch nhảy ra sát mép giường, háo hức giương mắt chờ đợi.
- Ôi, con cóc kìa! - Ông Năm Ve reo lên.
- Dạ.
Tôi buột miệng, đã định nói đó là con Cu Cậu của thằng Tường nhưng đến phút chót tôi nín thinh.
Nhớ đến cảnh thằng Tường và con Mận ngày nào cũng xúm xít bên nhau trước gầm giường chơi với con Cu Cậu hàng buổi, máu nóng bỗng dồn lên mặt khiến đầu tôi phừng phừng. Dĩ nhiên tôi biết ông Năm Ve định làm gì với con Cu Cậu nhưng nỗi ghen tức đã khiến tôi mờ mắt.
Và tôi quyết định dùng một cái kẹp dây phơi vô hình để kẹp chặt đôi môi mình lại khi ông Năm Ve hớn hở nói:
- Chẳng biết chú này ở đâu lại nhảy ra đây! Để bác bắt nó về cho thằng Dưa!
Ông cúi xuống, bàn tay lành nghề chẳng khó khăn gì để tóm lấy con Cu Cậu đang ngồi ngơ ngác.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh.