• 192

Chương 20: Nhập học ( Thượng)



Học viện Thiên luân. Một học viện lớn nhất Việt Nam , do một đám quý tộc giàu có bậc nhất ở địa phương thành lập! Giá học phí đắt đỏ vô cùng, tuy nhiên các học sinh sẽ nhật được chiếu cố tốt nhất để bồi dưỡng thành tài, nơi quy tụ của các tiểu thiên tài khắp đất nước.


Trước cổng, một cặp nam nữ mặc đồng phục học viên đang từ từ đi tới, nam thì cao 1 mét 8 dài đến khôi ngô tuấn tú, khốc soái lẫm liệt, nữ thì nhìn xinh đẹp đáng yêu lại hiền dịu cùng với đôi chân trắng đẹp thẳng tắp mượt mà làm biết bao học sinh xung quang phải ghé mắt nhìn!

Hai người họ hiển nhiên chính là Hoắc Minh và Hiến Anh.


Nhìn kìa, nhìn xem họ là ai mà đẹp trai quá vậy?
Các nữ sinh thì hai mắt sáng chói tụ lại hỏi lẫn nhau. Lại nhìn qua Hiến Anh với ánh mắt hận thù.


Quoa cô ấy xinh thật đấy tụi mày, tiếc quá hoa đã có chủ rồi
Một tên mặc đồng phục quý tộc học sinh màu trắng nhẹ nhàng nói, thoạt nhìn hắn vẫn rất đẹp trai, nhưng cơ thể lại gầy gò ốm yếu bù lại cơ trí không lường.


Vậy sao không đập chậu cướp hoa? Mày cũng đâu thiếu tiền mua nàng về?
Thằng kế bên hỏi.


mày đánh lại được nó sao ? Nếu muốn thì mày cứ thử đi tao cũng không cản mày.
thằng cơ trí nói


Thế mày đợi một chút nữa thì liền chống mắt lên nhìn tao đem một bông hoa hồng chứa đầy tiền đô tao không tin rằng cô ta liền không mê tiền, phải biết cha tao là một quan lớn của chính phủ ! Ta cũng chơi quá nhiều con rồi, nhưng con này thì chưa!
thằng ăn chơi thiếu gia dâm tà thèm thuồng nhìn Hiến Anh


Vậy đừng trách tao không cảnh báo mày mà phải biết tao không bao giờ nói sai!
Nói xong , tên cơ trí cũng đi ra vào trường bỏ lại đám ăn chơi tan tác thiếu gia.



Vào trong học viện , Hoắc Minh dắt tay Hiến Anh đi vào một ký túc xá riêng mà hắn đặt từ trước!

Thả một số hành lý rồi lại dắt Hiến Anh đến lớp.

Vào một lớp , lần lượt các học sinh cả nam lẫn nữ đều tìn về phòng học của mình!

Các phòng học thì sử dụng bàn đôi, đậm phong cách Việt Nam, và vì thế hắn cũng chọn cho mình dãy bên bàn giáo viên , ở hàng số 3 và cùng Hiến Anh ngồi xuống !

Đợi một hồi, tiếng chuông vang lên :
reng… reng!
.


Thì tự lúc nào các học sinh cũng đã ngồi vào chỗ mình đâu vào đó . Thỉnh thoảng, đám học sinh nữ cũng hướng hắn nhiều nhìn một chút ước ao, nhưng đây là trường quý tộc thiên tài nên các nàng cũng chỉ thấy hắn đẹp trai nhưng không đến mức vừa thấy là câu xin làm bạn gái.

Song.. Một người mặc áo khoác trắng váy đen với đôi chân dài đi vào, cô ấy cũng nhìn rất xinh đẹp .

Cô ấy đi lên rồi xoay người nhìn đám học sinh.

Thì lúc này cả lớp lập tà lập toạng đứng lên nói :
Chúng em kính chào cô ạ!



Chào các em, hoanh nghênh đến với , học viện Chúng ta cùng làm quen nào có tên là Đỗ Thị Kim Ngân!
Cô Ngân cũng viết tên mình lên bảng sau đó nói :
mời các em ngồi xuống!
rồi cô đi vào bàn giáo viên ngồi!


Bắt đầu điểm danh! Cô sẽ đọc tên, tên đến ai thì người đó giơ tay nói dạ có cho cô nhé!



Lan Anh..



Dạ có!



Hoắc Minh!



Ở đây!



Hiến Anh!



Có!




Hôm nay các em đến đông đủ! Thì hôm nay cô sẽ cho các em về ký túc xá sớm để ngày mai bắt đầu học nhé!
Cô Ngân hiền dịu đứng trên vục nói.

Mà nói gì thì nói thì kiếp trước hắn từng gặp cổ rồi, rất chăm học sinh, và nàng cực ghét đám ăn chơi thiếu gia, yêu thích những thứ đáng yêu,học sinh ngoan và là thiên kim tiểu thư bậc nhất của một đại gia tộc nên cũng không cần bị ép gả gì cả,và nàng vô cùng thông minh lanh lợi do nàng đào tạo được thiên tài.


Trong lớp tán gẫu một số chuyện với Hiến Anh một hồi thì chuông trường lại reo biểu thị tan học.

Vì không có việc gì quá gấp cho nên hắn cũng ngồi trong lớp ghi nhớ danh tự của các đồng học xung quanh, khoảng tầm 1 phút thì một nhóm học sinh gồm 5 nam đi tới.

Hoắc Minh cũng tranh thủ mở bảng hệ thống ra chỉnh sửa một số thứ.

Trong đó có một tên nhìn khá là đẹp trai tài tử cầm một bó bông hồng đi tới, hắn nhìn chăm chú lấy ngồi đầu bàn Hiến Anh,lơ đi Hoắc Minh quỳ một chân xuống thân tình nói :
Mỹ lệ thiên sứ có phải người được trời phái xuống để bầu bạn với Dương Kiến Hoa cô độc này không?


Quang cảnh có chút mỹ lệ, lấy bề ngoài cùng gia sản đủ để làm biết bao nữ nhân điên cuồng,thế nhưng nên nhớ ,đây là học viện thiên tài , thì mọi việc quá khứ đều bị tra rõ rõ ràng ràng nên các nữ sinh xung quanh chỉ thấy kinh tởm thì thào nói:
Lại là hắn, đúng là cặn bã ,mới mấy hôm đi với em nào thì bây giờ lại đi gạ em khác, lũ thiếu gia đúng là vô năng



Đúng đấy đúng đấy, hắn làm người ta mang bầu mà không chịu trách nhiệm đâu!


Hiến Anh vốn đang chăm chú đọc sách lấy thêm kiến thức, thi quay sang nhìn Dương Kiến Hoa lạnh nhạt nói:
Không hứng thú!
rồi quay lại vào việc đọc sách.

Hơn nữa hồi nãy nàng cũng nhìn thấy một tờ ngân phiếu với chữ số 2000000 VND trên bó hoa hồng, cho nên nàng cũng chán ghét quay đi.


Mỹ lệ thiên sứ, xin hãy nhận lấy món quà tình ái của ta, nếu người không nhận thì Kiến Hoa ta đây sẽ quỳ đến khi nào người nhận mới thôi!
Dương Kiến Hoa cũng khựng lại nói, không nghĩ rằng cô ta không tham tiền hoặc là có lẽ không thấy tờ ngân phiếu phải dụ dỗ thêm mới được.


Vậy thì quỳ đấy đi, ta không quan tâm,đừng làm phiền đọc sách!
Chăm chú đọc sách Hiến Anh cũng không muốn để ý tới hắn nữa, dù sao tờ chi phiếu ấy nàng cũng đết cần.

Đơn giản, nàng là một nữ võ tướng,coi như để ý cái đẹp cũng không đương tiền như mạng,càng không vì tiền tài phản bội vốn là đức tính của nàng,huống hồ nàng trung thành tuyệt đối và không muốn cho chủ thượng nhà mình mất mặt!


Dương Kiến Hoa sắc mặt cũng đen lại,dù sao những lần trước hắn làm đều thành công ,cho nên hắn cũng không biết đến ứng đối tiếp như thế nào! Hắn cũng không ngờ rằng lời hoa mỹ lãng mạn vẫn là nhiều tiền thì nàng cũng không để ý hắn một cái.

Hết cách Dương Kiến Hoa đành phải nói tiếp :
Hiến Anh, hi vọng em nghĩ kỹ lại, hãy vì tương lai của em a, chúng ta sẽ hạnh phúc sinh hoạt ,muốn gì anh liền cho, chứ đừng đi theo tên tiểu tử nghèo đằng kia!


Những lời nói vô cùng buồn nôn, vẻ chán ghét trên mặt Hiến Anh ngày càng nồng, chưa kể hắn còn dám mắng chủ thượng của nàng là quỷ nghèo nên Hiến Anh cũng phẫn nộ nói:
Chuyện của ta không mượn ngươi quan tâm, ta ở đâu đó là quyền của ta, còn ngươi nói tiểu tử nghèo thì dẫu hắn nghèo ta cũng theo hắn đến cuối đời! Và đừng gọi ta Hiến Anh, ta cùng ngươi không có quen biết!
Nói xong ,Hiến Anh tức giận quay lại nhìn sách, nàng hiện tại ở lại chỉ vì Hoắc Minh chưa rời đi mà thôi.

Vì nàng nói khá lớn tiếng,nên các nữ đồng học xung quanh cũng nghe rõ rõ ràng ràng, cho nên thay vì vẻ ghen tị vẻ đẹp của nàng thì thêm hâm mộ phẩm chất của nàng thật cao quý.


Không quan hệ, ta thích ngươi,ta vẫn quỳ ở đây đến khi ngươi đáp ứng mới thôi
Dương Kiến Hoa da mặt dày như con ruồi bu ngo ngoe nói.


Kệ hắn đi Hiến Anh,mình đi!
Lúc này Hoắc Minh cũng đứng dậy, lấy tay đặt lên vai rồi đưa đầu vào nói thầm.


Ưm anh Minh!
Hiến Anh cũng vui mừng , mang lên mình đồ vật đứng lên.

Sau đó hai người dần bước ra khỏi lớp để lại nhóm cặn bãm nam 5 người và ánh mắt hâm mộ của nữ sinh ,nam sinh khác.


Chết tiệt!
Dương Kiến Hoa tức giận đấm vào bàn thật mạnh một cái,hắn cũng đứng lên đi ra ngoài ý đồ tìm Hiến Anh nói rõ, cùng biết nàng ký túc xá.

4 thằng con lại cũng lập tập theo sau như tay sai.

Thấy chuyện chính cũng xong xuôi , các học sinh xung quanh cũng không để ý nữa mà là xì xào bàn tán lẫn nhau.

….
Quay lại khu ký túc riêng đó, Hoắc Minh dắt tay Hiến Anh đi dạo ở một nơi khá là trống ,nói đúng là sân riêng của ký túc xá,nên căn bản trừ hắn và Hiến Anh thì không còn ai khác.


Ký túc này được hắn đặt riêng, vì phải biết võ tướng hệ thống cho phép hắn triệu hồi thêm ,cho nên cần chỗ cho bọn họ trú và học tập một số hiện đại kiến thức.

Dạo chơi thư giãn một hồi, thì một nhóm cao ráo khỏe mạnh nam sinh với 10 người đến và bao vây hai người lại.

Đứng đầu chính là Dương Kiến Hoa.


Hiến Anh, em đã suy nghĩ kỹ chưa!
Dương Kiến Hoa đi tới với giọng nói đe dọa.


Rồi!
Hiến Anh thản thiên nói,giọng nói không có bất kỳ sợ hãi cảm xúc.


Vậy đến..
...
Ta Vẫn bên cạnh hắn!



Đã như vậy đừng có mà hối hận! Tụi mày, lên đập gãy xương nó cho tao, nội quy trường thứ 126 : Cho phép đánh nhau nhưng miễn không chết! Cho nên đánh đập cho tới khi nào nó cút khỏi Hiến Anh của tao!
Dương Kiến Hoa tức giận gào lên.

Phía sau hắn 9 người lần lượt lao lên vây Hoắc Minh lại.


Tiểu tử! Chịu chết đi!
Một tên nam sinh lấy tay của bản thân vung tới một quyền.

Đến gần Hoắc Minh,tên nam sinh xấu xí ấy mới đắc ý cười nhào:
Sợ thì quỳ xuống xin tha đi ,hahaha..hả?
Đang đánh tới thế nhưng bị Hoắc Minh nhẹ nhàng đón đỡ , làm hắn cũng giật mình.


Tao thấy mình quá hiền rồi nên tụi bây mới được nước làm tới!
Cầm lấy nắm đấm tên to xấu nam sinh, lập tức Hoắc Minh cũng thuận thế xoay mạnh một cái.

Vừa xoay thì nguyên bản đang gồng mình đánh tới nam sinh cánh tay bị vặn ngược ra phía sau, chưa hết Hoắc Minh còn vặn thêm 1 vòng …


a...a ..a mau buông ra..a!
Tên nam sinh ấy đau đớn la lên, tính kéo cánh tay ra nhưng hắn kéo không được liền vội xoay qua hắn đồng bạn nói:
Cứu tao! A...a!



Thấy thế 8 tên cung đồng thời lao vào, có thằng thì lấy ra dùi cui điện mà đập tới.

Nhưng trong lúc đó, Hoắc Minh đã vặn nát cánh tay rồi giật mạnh ra , thì tên nam sinh xấu xí đó đứt lìa cánh tay, máu phun ra như nước.

Sau đó Hoắc Minh lấy cánh tay bị kéo ra từ tên nam sinh vung mạnh ra những thằng xung quanh hắn.

Vì lực quá mạnh ,nên cùng lúc chấn nát hàm răng của 8 thằng đấy, và họ cũng thuận thế bay ra ngoài với cái mồm đầy răng vỡ và máu.


Tao đã cố gắng nhẹ tay vậy mà vẫn chưa gì đã nằm đấy!
Hoắc Minh cười lạnh một cái đi tới đạp gãy chân những tên nam sinh làm chúng đau đớn gào thét:
A...A….chân của ta,răng của ta!


Bọn họ vốn là dân thường dùng tiền thuê tới bảo kê thiếu chủ của bọn họ, nhưng nào ngờ gặp được cao thủ như này,nếu biết bị đánh thành như vậy thì họ cũng ngàn lần cách xa.

Hoắc Minh cũng ghét bỏ quăng cánh tay bị gãy của nam sinh đó xuống đất.


Bây giờ tới mày!
Hoắc Minh mỉm cười nhìn Dương Kiến Hoa chầm chậm đi tới.

Đang đứng nhìn Dương Kiến Hoa tỉnh hồn lại, sau đó không do dự xoay đầu bỏ chạy.

Đang chạy, thì một cây dao bay tới ghim vào chân của hắn làm hắn té đi.


Rất tiếc, nhưng tao không biết nhân từ là gì đối với kẻ địch!
Hoắc Minh chạy tới đang bị thương Kiến Hoa...nhìn hắn rồi nói:
Sẽ không lấy mạng mày,nhưng là một bài học, mà cũng đừng có tìm trả thù,vì lần sau ta sẽ đạp vỡ tim mày thay vì chân!


Nói xong Hoắc Minh cũng bắt đầu giơ chân lên thì trong bóng tối một người bỗng dưng lao ra vừa nói :
Dừng chân!


Nhưng Hoắc Minh cũng làm bộ không nghe mà đạp thẳng ngay chân giữa của hắn ( Trym đó) .


A...a
Một âm thanh tan nát cõi lòng vang lên,đang nằm sấp Kiến Hoa cố gắng xoay người lại rồi lấy tay chụm lại đũng quần đầy máu của hắn.

Hiện ra trong bóng tối người là một cái nữ, hơn nữa khá xinh đẹp loại kia lắc đầu :
Không xong!



Tốt giờ thì tha cho ngươi đó,thằng thái giám!
Mở miệng châm chọc một câu, Hoắc Minh quay sang nhìn nữ nhân kia nói:
Don xác bọn họ đi nhé!
rồi đi về ký túc xá của mình.
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tổng Hợp Hệ Thống.