Chương 52: Oanh Oanh Yến Yến Thúy Thúy Hồng Hồng (Thượng)
-
Tống Thì Hành
- Canh Tân
- 2299 chữ
- 2020-01-31 07:00:44
Nguồn : mê truyện
Nhóm dịch: Hany
Nhà ấm áp khác biệt hẳn với Câu Lan Ngõa xá.
Nghe được giọng nói của Ngọc Doãn, Yến Nô ngẩng lên, nở nụ cười tươi ấm áp. Tuy nhiên nhìn trên vai Ngọc Doãn còn khiêng một người, Yến Nô cả kinh, vội thả dụng cụ trong tay ra, bước nhanh nghênh đón.
- Ồ, đây không phải là Đại Lang sao?
Rất rõ ràng, Yến Nô biết La Đức.
Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn đỡ phải giải thích nhiều, cười khổ nói:
- Cửu Nhi tỷ, một lời khó nói hết, trước tiên đặt hắn xuống đã rồi ta sẽ kể tỉ mỉ cho muội nghe. Đúng rồi, còn làm phiền Nhập Cửu ca đi đến cầu Kim Lương tìm Tứ Lục thúc đến một chút. Công tử như gặp chút phiền toái, e là phải Tứ Lục thúc đến mới nói được.
Yến Nô vội đáp lời đi đập cửa phòng Dương Nhập Cửu.
Công việc nhuộm kia không thoải mái, ngày nào cũng phải bận rộn đến khuya, còn có thể nguy hại sức khỏe.
Dương Nhập Cửu dù rất tráng kiện nhưng ngày nào làm xong về cũng vô cùng mỏi mệt.
Cho nên, y đã đi ngủ sớm để tiếp tục công việc ngày hôm sau. Nhưng đối với thỉnh cầu của Ngọc Doãn, Dương Nhập Cửu dù là mệt nhọc, cũng không có bất kỳ ý kiến gì, rất sảng khoái bằng lòng, sau đó hỏi địa chỉ La Tứ Lục rõ ràng, khoác áo đi luôn. Nhị tỷ cũng thức dậy, giúp đỡ vợ chồng Ngọc Doãn.
La Đức dù đã bị đánh bất tỉnh nhưng việc chăm sóc cũng không dễ dàng.
Ngọc Doãn kể lại câu chuyện từ đầu chí cuối cho Yến Nô, thậm chí ngay cả việc hắn đi lầu Thiên Kim Nhất Tiếu cũng không giấu diếm. Yến Nô sau khi nghe xong, cũng không hề truy cứu, mà lòng còn sợ hãi gật đầu.
- Không ngờ, Tưởng Thập Ngũ kia tìm tới Lã Chi Sĩ.
Trong lời nói, nhiều ít có chút lo lắng cũng làm cho Ngọc Doãn có chút tò mò hỏi:
- Cửu Nhi tỷ, Lã Chi Sĩ kia rất lợi hại sao?
Yến Nô gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Lã Chi Sĩ là một lực sĩ ngũ đẳng, đã được thực truyền của Tiểu Quan Tác kia. Bản lĩnh Lã Chi Sĩ chưa chắc thua Tiểu Ất ca, công phu đều tập trung ở chân hắn, có thể phá đá mở bia, uy lực kinh người, cho nên mới có tên hiệu
Quỷ cước tiểu bát'. Hai năm trước, hắn từng giao tranh cùng người khác kết quả một cước đã đá gãy xương sườn đối phương khiến đối thủ đêm đó không kịp chữa trị mà bỏ mình.
Khi Phủ Khai Phong định án vốn xử quyết chém đầu hắn.
Nhưng Lý Bảo vì hắn mà sửa phương pháp, kết quả chỉ phán quyết một năm, nửa năm trước vừa được thả ra, là một kẻ lòng lang dạ sói tàn bạo trong ngõ giết heo, lần này đối thủ của Tiểu Ất ca là hắn, cần phải cẩn thận nhiều.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong, trong lòng cũng run lên.
Tuy nhiên cũng có chút kỳ quái, sao Yến Nô biết rõ ràng đến thế?
Dường như nhìn thấu ý nghĩ Ngọc Doãn, Yến Nô buồn bã nói:
- Trước kia Tiểu Ất ca rất thích tàn nhẫn tranh đấu, không sợ chết, nô đương nhiên là để tâm, nên cũng biết một chút về những kẻ sừng sỏ ở Phủ Khai Phong.
Ví dụ như Trương Tam ca cấp heo hơi cho chúng ta bán cũng xuất thân lực sĩ, năm đó không kém Lý Bảo bao nhiêu. Chỉ có điều sau này đã rút lui, nên không biết nhiều...Còn Tưởng Môn Thần kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, trước đó khi chưa buôn bán, hắn ta cũng là một nhân vật Khoái Hoạt Lâm rất nổi danh. Biệt hiệu
Môn Thần
này là có từ lúc đó, cho nên đến hiện tại, rất ít người biết tên thật của hắn.
Trước kia thường có người nói trong phố xá ngọa hổ tàng long.
Nhưng bốn chữ ngọa hổ tàng long này thật lòng suy nghĩ cũng rất khó nhận ra rõ ràng.
Lần này, Ngọc Doãn xem như đã hiểu cái gì gọi là ngọa hổ tàng long rồi! Trăm vạn nhân khẩu ở phủ Khai Phong thật đúng là nơi hỗn tạp rồng rắn, chỉ có điều ai là rồng ai là rắn, thật khó mà biết được....
Tưởng Môn Thần, Trương Tam mặt rỗ!
Hai người này hắn đều biết, tuy nhiên lại không ngờ hai người này lại từng có quá khứ huy hoàng như thế.
- Vậy ta có thể thắng được La Chi Sĩ không?
Nụ cười của Yến Nô lập tức vụt tắt.
Nàng ấp a ấp úng, dường như không biết nên trả lời như nào.
Mặc dù Yến Nô có thể trả lời, nhưng nét mặt kia đã nói rõ đáp án cuối cùng cho Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn mỉm cười, ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc Ngọc Doãn cười rất đặc biệt.
Đặc biệt là cặp mắt kia, cong cong biết cười, tuy rằng giờ phút này nụ cười của hắn có chút khờ ngốc nhưng lại càng tăng thêm hương vị đặc biệt. Yến Nô thấy mà ngây người! Tuy nhiên nàng lập tức kịp phản ứng, đỏ mặt nói:
- Cứ nói đến điểm mấu chốt là Tiểu Ất ca luôn cười, thật ra Lã Chi Sĩ không lợi hại như vậy đâu, công phu kia nằm ở đôi chân, một khi xông tới, uy lực giảm đi nhiều, không đáng phải lo nghĩ.
- Ồ?
Ngọc Doãn lập tức hưng phấn:
- Nói thế tức là Cửu nhi tỷ đã có sách lược đối phó?
- Sách lược đối phó cũng không hẳn, tuy nhiên năm xưa cha từng truyền cho nô một môn Đa La Diệp Thủ, là môn pháp chính tông của Thiếu Lâm. Chân pháp kia của Lã Chi Sĩ gọi là Kim cương chân, vốn cũng là tuyệt học của Thiếu Lâm, nhưng sau này bị người ta đơn giản hóa, uy lực kém đi rất nhiều, không thể sánh được với Đại Lực Kim Cương chân chính tông.Mà nay khoảng cách luận võ còn hai mươi ngày nữa, nô có thể truyền Đa la Diệp Thủ này cho Tiểu Ất ca, chỉ cần Tiểu Ất ca có thể lĩnh hội được sự ảo diệu mượn lực hóa lực trong đó, sử dụng tốt rồi thì chưa chắc đã bại bởi Kim cương chân của Lã Chi Sĩ đâu.
Đa La Diệp Thủ?
Ngọc Doãn chưa từng nghe nói đến, nhưng Đa La Diệp Chỉ thì có nghe nói.
Nhưng đó lại là chiêu thức trong tiểu thuyết Kim Dung đời sau, có khả năng rất lớn là xuất phát từ bịa đặt. Về phần Đại Lực Kim Cương Chân? Ở hậu thế lại nghe nhiều nên biết rõ, nhưng uy lực rốt cuộc đến mức nào thì Ngọc Doãn lại không rõ lắm.
Hắn cũng không thể đánh đánh giết giết mang tâm lý phức tạp giống như trong tiểu thuyết võ hiệp.
Giống như kiếp trước sở học của hắn là tập đánh đàn, xuất phát từ phái Thục Sơn Cầm, tên gọi tắt là phái Thục Sơn, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ bị người ta chê cười gọi hắn là
Thục Sơn kiếp hiệp
. Đương nhiên, giữa hai phái Thục Sơn, kém xa vạn dặm, không thể nói giống nhau. Nhưng lúc này đây trong lòng Ngọc Doãn lại nổi lên sự hiếu kỳ.
Giờ tý, đêm sâu.
Bầu trời lại nổi cơn mưa phùn đầu hạ lả lướt, mưa rơi khắp nơi thấm nhuần vạn vật nhưng càng tăng thêm sự thanh sạch u tĩnh.
Trong tiểu viện rất yên tĩnh.
Ngọc Doãn và Yến Nô ngồi dưới mái hiên, bất giác đã ngồi sát gần nhau.
- Thiếu Lâm Tự kia còn có các tuyệt học như Long Trảo Thủ, Đại Vi Đà Xử, Hỏa Diệm Đao không?
Hai gò mà xinh đẹp của Yến Nô lộ ra nhan sắc mê người.
- Thật ra Long Trảo Thủ có, nhưng Đại Vi Đà Xử và Hỏa Diệm Đao là công phu gì vậy? Ta chưa từng nghe cha nhắc tới hai loại công phu này.
- Vậy Bàn Nhược Chưởng thì sao?
- Không rõ lắm!
- Đúng rồi, ta nhớ còn có Đại Lực Kim Cương Chỉ vân...vân, chẳng lẽ cũng không có?
- Đại Lực Kim Cương Chỉ thì có.
Yến Nô nghi hoặc trả lời:
- Tuy nhiên Đại Lực Kim Cương chỉ là công phu căn cơ của Long Trảo Thủ, không phải là võ học cao thâm gì. Tiểu Ất ca, huynh nghe nói công phu này từ đâu vậy?
- Cái này...
Ngọc Doãn cười ha hả không trả lời vấn đề của Yến Nô.
Tuy nhiên qua sự giao lưu này, dường như bầu không khí đã trở nên hài hòa rồi.
Yến Nô cảm giác, cảm thấy giữa nàng và Ngọc Doãn có chút ngăn cách, nhưng lần nói chuyện này đã khiến sự ngăn cách lập tức trở nên vơi bớt đi.
Ngồi trên ghế đẩu có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể thiếu nữ trên người Yến Nô.
- Cửu nhi tỷ, muội dùng hương phấn gì vậy?
- Gì?
- Rất thơm.
Gương mặt Yến Nô lập tức đỏ bừng, giơ cánh tay nhỏ nhắn đánh Ngọc Doãn một cái:
- Tiểu Ất ca một lần đi ngõ giết heo mà lại học được miệng lưỡi trơn tru, thật ghét...Nô không thích dùng những thứ kia, dù gì cũng hơi đắt tiền.
Ngọc Doãn biết không cô gái nào là không thích son phấn.
Nhưng Yến Nô không xa xỉ dừng những vật phẩm đó, thậm chí ngay cả túi thơm cũng không đeo.
Thỉnh thoảng hái được một đóa hoa cắm trên tóc mai đã khiến nàng vô cùng thỏa mãn rồi.
Đó là một cô gái tốt!
Trong lòng Ngọc Doãn thầm nói với mình:
Không thể phụ Yến Nô...
Đúng lúc này, trong phòng vọng đến tiếng rên khẽ.
- Đại Lang tỉnh rồi!
Yến Nô cảm nhận được khoảng cách với Ngọc Doãn càng lúc càng gần, có chút mờ ám, khi nghe được âm thanh rên rỉ kia, nàng như con nai bị làm giật mình, lập tức bật dậy xoay người đi vào gian phòng, Ngọc Doãn gãi gãi đầu cũng đứng lên.
Trong lòng vẫn còn chút tức giận, La Đức này sớm không tỉnh muộn không tỉnh lại tỉnh vào lúc này, thật sự là làm hỏng cảnh đẹp mà.
Tuy nhiên lại không bộc lộ ra ngoài mặt.
Ngọc Doãn và Yến Nô đi vào trong nhà, thấy La Đức đang gắng gượng xuống giường.
- Đại Lang, trên người ngươi có thương tích, đừng đứng lên, cần phải nằm xuống mới được...Ta đã phái người đi tìm Tứ Lục thúc rồi, đoán chừng cũng sắp tới, ngươi đừng lộn xộn, nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi Tứ Lục thúc tới rồi nói sau.
Lời vừa thốt ra, La Đức lập tức kinh ngạc đứng bật dậy.
Ngọc Doãn vội vàng nâng hắn lên, đã thấy La Đức ra sức giãy dụa:
- Ai kêu ngươi nhiều chuyện, ta chết thì có liên quan gì đến ngươi? Đừng cản ta, để ta đi...Tiểu Ất ca, van xin ngươi để ta đi.
Nói xong La Đức lại khóc lên.
Ngọc Doãn không biết phải làm sao, nhưng hai cánh tay to vẫn giữ chặt La Đức.
- Tên khốn ngươi sao lại nhiều chuyện như thế?
Phiền toái của ngươi còn không giải quyết được, còn đi quản chuyện của ta? Ngươi buông ta ra, nếu không ta chửi đó.
La Đức giãy không thoát được tay Ngọc Doãn, chửi ầm lên.
Chẳng qua gã nói không phải là khẩu âm quan thoại Khai Phong, cộng thêm nói quá nhanh nên Ngọc Doãn nghe không hiểu. Nhưng hắn cũng không hiểu vì sao Yến Nô giận giữ, chỉ thấy Yến Nô bước lên giơ tay ra tát La Đức một cái khiến La Đức ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn Yến Nô không dám hó hé gì.
- Ngươi làm gì vậy?
Tiểu Ất ca hiện nay tuy có chút phiền phức nhưng lại không giống ngươi kêu trời trách đất chẳng khác gì phụ nữ. Bất kể thế nào, Tiểu Ất ca cũng đang cố gắng, hơn nữa cũng chưa bao giờ từ bỏ.
Ngươi chỉ là bị một người phụ nữ lừa gạt mà bộ dạng kia còn không bằng đám vô lại đầu đường xó chợ…
Đừng cho rằng tính tình Tiểu Ất ca tốt thì ngươi thích làm gì thì làm. Nếu không phải nể mặt Tứ Lục thúc, chúng ta đã chẳng thèm quan tâm tới ngươi rồi. Bản lĩnh không học được một phần, nhưng thủ đoạn tiêu tiền thì học được mười phần. Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào gì mà nói Tiểu Ất ca? Ít nhất mỗi một đồng tiền chúng ta kiếm được đều sạch sẽ, dựa vào sức lực của bản thân. Có giống như tên khốn kiếp nhà ngươi chạy tới quán kỹ nữ ăn chùa, còn bị người ta đánh lê lết..Tiểu Ất ca, huynh mặc kệ hắn, để hắn đi đi, khỏi phải làm bẩn nhà chúng ta.