Chương 126: Nổi trên nước
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1395 chữ
- 2021-12-31 04:54:17
Ngoại hình của cô ta khiến tôi giật cả mình, liên tiếp lui mấy bước về sau mới đứng vững.
Cô ta há miệng, nhưng tiếng hú làm8 thế nào cũng không thoát ra được. Tôi lách ra sau lưng cô ta. Quý tôi gặp nhiều rồi, nhưng xấu đến mức này thì mới thấy lần đầu ti3ên. Tôi vỗ mạnh vào lưng cô ta hai cải, nữ quỷ hu hu quay đầu lại, mắt trợn trừng, mặt cũng biến thành dáng vẻ da trắng môi đỏ.
Tôi lại giật mình liên lục lùi về sau, ngã ngồi xuống đất. Lần này nữ quỷ không đáng yêu nữa rồi, cô ta vươn tay bắt tôi, móng6 tay sắc nhọn như dao. Tôi nhớ tới Cửu Tự Chân Ngôn trong sổ Phục Ma, vội bấm quyết hô to:
Xá!
.
Nữ quỷ nhoáng cái biến mấ5t, tôi lồm cồm bò dậy, vừa đứng lên đã có cảm giác cô ta đang bám trên lưng mình, không cần ngoảnh lại nhìn cũng cảm nhận được sức nặng rõ ràng. Mặt cô ta trắng khiếp hồn, dán sắt vào má tôi, mái tóc đen dài quấn chặt cổ, muốn giết chết tôi. Tôi dán lên người cô ả một tấm bùa Ngũ Lôi, ả mới vọt đi mất.
Bùa Trấn Hồn trên mặt tảng đá được vẽ bằng máu, tôi đưa tay sờ, là máu người, khả năng là máu của Quý Mạt Dương.
Nếu tảng đá này trấn áp Quý Mạt Dương, vậy tương đương với việc máu của Quý Mạt Dương trấn áp chính mình, đúng là nực cười!
Tôi dịch tảng đá sang chỗ khác, thấy một cái cửa động, tuy rằng không lớn nhưng đi xuống không thành vấn đề. Có điều, lỡ như sau đó tảng đá này bị dịch về chỗ cũ thì tôi bị nhốt trong mộ luôn à?
Tôi có cảm giác nơi này không chỉ có một mình mình, phía sau tôi còn có người, tôi bước một bước nó theo một bước, Quay đầu lại thì thấy quỷ đứng ngay ở vách tường bên kia, tôi rút bùa Ngũ Lôi ra, cô ta cúp đuôi chạy mất. Tôi lại xoay người đi tiếp vào mộ, vừa đi vừa quan sát, chẳng biết khi nào nữ quỷ đã đứng sau lưng tôi, tôi vừa quay lại đã thấy gương mặt cô ta dán sát vào, giật thót cả mình.
Tôi giật lùi về sau, đưa tay vỗ ngực. Nữ quỷ thấy tôi vỗ ngực thì bố láo hẳn, nhảy dựng lên gào vào mặt tôi một tiếng làm tôi hết cả hồn. Tôi đang định đánh cô ta một trận thì âm thanh thùng thùng từ đầu vang lên, giống tiếng gõ vào gỗ, tôi và nữ quỷ cùng tiến lên xem, cô ta nhanh chân trốn trước. Chắc là gặp phải thứ không dễ trêu vào nên ả này mới trốn đi.
Nữ quỷ đi rồi, âm thanh thùng thùng vẫn không dứt. Tôi lần theo tiếng vang, tìm thấy một gian mộ đã mở, nước chảy từ trong này ra ngoài. Tôi đứng ở cửa mộ nhìn, thấy trong mộ có một chiếc quan tài đá. Quan tài không đặt trên mặt đất mà trôi nổi trên mặt nước.
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang vọng cả đỉnh núi. Tôi thấy cô ả chạy nhanh như vậy cũng không đuổi theo mà xoay người đi tiếp.
Không biết đi bao lâu, tôi mới tìm được cửa vào ngôi mộ kia.
Cửa mộ bị phong ấn bởi một tảng đá tầm thường không hề hút mắt, mặt đá dán bùa Trấn Hồn. Tôi ngồi xuống cẩn thận quan sát, có Linh Mục thật tiện, tôi có thể nhìn thấy những thứ mà trong đêm đen người bình thường không thể thấy được. Đêm tối đối với Linh Mục như thể có ánh trăng chiếu rọi, tuy không sáng bằng ban ngày nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Quan tài... nổi trên mặt nước?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi không đời nào tin khung cảnh kỳ dị này là có thật.
Vừa cất bước tiến vào trong mộ, không ngờ quan tài để lại chìm dần vào trong nước. Đến lúc tôi bước lên bậc thang, vừa khéo cúi đầu là thấy rõ hoa văn trên mặt quan tài. Nó là một hoa văn hình long ngữ, trong sách từng viết loại đồ án này rất thịnh hành ở thời Tây Chu. Tôi đưa tay chạm thử, quan tài lại chìm xuống thêm chút nữa, nước bên dưới cũng tràn cả ra.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra cách nào, tôi đạp tảng đá văng xuống dưới núi. Nếu những tảng đá khác bị dịch lại lấp cửa động thì coi như số tôi đen vậy. Xem xét một chốc, tôi đi xuống cửa mộ. Đây là một phần mộ nước đọng. Theo lý thuyết, mộ ở đỉnh núi không thể đọng nước, trừ khi ngay từ đầu đã có người dẫn nước vào trong mộ. Tôi đi xung quanh mộ quan sát. Nơi này không phải nơi cao nhất trong mộ, bởi nước nhỏ giọt từ trên xuống dưới. Đá xây mộ ghép kín không một khe hở, mỗi tảng đều được mài bóng loáng như tiêu chuẩn cắt
gọt hiện đại, nhưng vách tường lại lộ ra hơi thở văn hóa lịch sử hàng ngàn năm tuổi.
Đi sâu vào bên trong, tiếng nước chảy ào ào vang lên,
Quái lạ, cái quan tài này tự chuyển động ư?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi quyết định rời khỏi chỗ này. Thứ nhất, đây không phải nơi tôi thấy trong mơ, thứ hai, nếu trong quan tài có thứ gì, nhỡ tội chết rồi thì ai đi tìm Quý Mạt Dương?
Men theo rìa quan tài, tôi xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên âm thanh răng rắc từ trong quan tài vang lên. Tôi quay lại nhìn thấy sương mù màu trắng rỉ ra từ bên trong, quan tài mà mở thì tôi có muốn cũng không đi được!
Nhất là khi trong quan tài vươn ra một bàn tay, tuy nắp quan chưa mở hết những cặp mắt lộ ra trong khe hở lại khiến người ta sợ hãi cực kỳ.
Hắn nhìn thấy tôi, tôi cũng nhìn thấy hắn.
Hắn rụt tay trở về, nắp quan đóng lại, sương mù cũng không trào ra nữa.
Tôi ngừng chân một lát rồi cất bước trở lại chỗ quan tài. Cái tay kia rõ ràng là tay người, chỉ có điều cặp mắt quá mức đáng sợ. Tôi muốn mở nắp quan tài, nhưng hai tay vừa đặt lên mặt quan tài thì tiếng khóc của nữ quỷ lại vang lên. Tôi quay phắt lại, nữ quỷ đứng ở cửa mộ đã biến mất không thấy, dường như đã gặp phải chuyện kinh khủng gì. Tôi đuổi sát theo sau, nhưng nữ quỷ đã bị thứ gì đó đánh tan hồn phách. Chỉ nghe tiếng cô ta kêu lên thảm thiết mà không thấy được là thứ gì ra tay.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía quan tài đá, nó đã chìm xuống, biến mất không thấy đâu. Đến lúc tôi cất bước đi vào, nước trên mặt đất ngày càng cạn, chỗ vốn đặt quan tài xuất hiện một vòng tròn. Độ cao mặt đất bằng chiều dài chân tôi, nhưng không thấy quan tài đầu nữa. Tôi đi tới chỗ quan tài từng xuất hiện, quan sát một hồi, thấy không khác gì mặt đất bình thường. Ngay cả hoa văn long ngư cũng không có, xung quanh trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.
Lạ nhỉ?
Tôi ngồi xổm xuống tìm tòi, vẫn chẳng thấy gì!
Lúc này tôi mới rời khỏi gian mộ, đi tới chỗ nữ quỷ biến mất. Bên kia còn một gian nữa, chỉ là tôi không biết nó là buồng phụ hay là mộ chủ. Đi tầm một trăm mét mới tới trước một gian mộ khác. Cửa mộ làm bằng đá, vừa nhìn tôi đã biết đây là nơi mình thấy trong mơ.
Tìm thấy cửa mộ mình muốn tìm, tôi ngoảnh lại lướt nhìn phía sau. Thật kỳ lạ, quan tài đã biến mất rồi, nhưng tôi không hề có chút dự cảm bất an nào, lạ quá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.