Chương 133: Tìm kiếm a hoa
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1336 chữ
- 2021-12-31 04:54:36
La Quán Trinh và tối đồng thời dừng bước, chúng tôi nhìn về phía cửa phòng nơi Tô Man ở, cả dãy hành lang trống trơn, lúc và8o chỉ mải nói chuyện nên không phát hiện chỗ nào đặc biệt, giờ mới thấy không ổn.
Nền hành lang sáng bóng đến mức c3ó thể soi gương, căn nhà này xây theo hướng Nam Bắc, mà hai bên hành lang là cửa sổ nhìn ra hướng Đông Tây. Cửa sổ rộng đến9 mấy cũng chẳng thể lọt vào bao nhiêu ánh sáng, huống hồ lúc này đang là trời tối, tuy bật đèn rất sáng nhưng bên ngoài hai6 dãy cửa sổ đều tối đen, khiến người ta có cảm giác âm u.
Trong đó cũng có ghi chép về việc dùng người giấy khống chế quỷ hồn.
Tìm được ngày sinh bát tự của quỷ, cũng chính là ngày con người biến thành quỷ sau khi chết, sau đó viết ngày sinh bát tự lên người giấy là có thể khống chế quỷ. Trong số Phục Ma nói, một khi quỷ bị khống chế, người giấy khống chế sẽ có tương quan chặt chẽ với quỷ, cơ thể và mạng đều nối liền với nhau.
Nghĩ đến La Quán Trinh làm việc nhanh nhẹn, cách đối nhân xử thể lại sắc bén bá đạo, tôi nghĩ sau này phải cách xa cô nàng một chút mới được.
Cửa đã mở, bên trong lờ mờ u ám, suy cho cùng cũng đang lúc trời tối, mà dựa vào ánh sáng trong hành lang thì không thể hoàn toàn soi sáng bên trong phòng.
Gõ cửa mấy lần nhưng không có ai ra mở, bên trong cũng chẳng có người lên tiếng. La Quán Trinh chẳng thèm đợi nữa, lấy một tấm thẻ phòng ra áp lên vách cửa, mật mã trên đó lóe lên mấy cái, cửa phòng lập tức mở ra.
Tôi nhìn sang La Quán Trinh nghi, may mà lúc mình đi học, La Quán Trinh vẫn còn nhỏ, tuổi tác của đối phương với mình không chênh lệch nhiều, chứ nếu như nhỏ hơn cô ấy này mấy tuổi thì cứ xác định là ăn hành đủ!
La Quán Trinh kiểm tra một lượt, không thấy có manh mối gì bèn quay người lại nhìn tôi:
Đêm hôm không ở trong ký túc, không biết chạy đi đâu nữa?
Tôi nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tử Dương. Lúc gọi điện, tôi còn nghĩ, mình thật là mất giá, nhưng lại cảm thấy ngu sao mà không xài, dùng cầu của Quý Mạt Dương thì
nếu đã không dây dưa nữa, hà tất phải không nỡ ra tay
! Trần Tử Dương nhanh chóng nghe máy, trong điện thoại, hồi lâu gã không nói gì, tôi đành phải mở miệng trước:
Tôi tìm Trần Tử Dương!
Tôi nhìn điện thoại rồi lại nhìn sang La Quán Trinh ở phía đối diện, đoán chừng là không có.
Chúng tôi đóng cửa phòng lại đi ra ngoài, bỗng tấm thẻ gỗ trên người tôi nóng lên, tôi lập tức quay lại nhìn cánh cửa.
Tôi thở hắt ra một hơi:
Sao nhiều âm khí thế này?
Tôi không nói lớn, chỉ thì thầm tự hỏi, dù sao cũng là đến tìm người ta tính số, ồn ào to tiếng chắc chắn sẽ đánh động Tô Man. La Quán Trinh thì nhìn chung quanh, làm một động tác tay tỏ ý rất bình thường, rồi nói nhỏ với tôi:
Suốt ngày nuôi quỷ, âm khí trên người cô ta đã sớm bộc phát rồi. Nơi cô ta xuất hiện sẽ có âm khí dao động, ở bên ngoài âm khí có thể tản đi, gặp phải dương khí sẽ bị đánh tan. Nhưng ở đây, ánh sáng hai bên không đủ, âm khí rất dễ tụ tập, dần dà sẽ ngưng tụ ngày càng nhiều.
Sao thế?
Tôi không trả lời La Quán Trinh ngay mà mở cửa đi vào, tìm kiếm trong phòng Tô Man. Chung quanh chẳng có gì, tôi bắt đầu lục lọi, cúi xuống nhìn gầm giường, dưới đó cũng không có.
Cô sao vậy?
La Quán Trinh thấy tôi tìm kiếm khắp nơi, lấy làm lạ hỏi.
La Quán Trinh nói xong thì thò tay gõ cửa, nghiễm nhiên chẳng coi Tô Man ra gì.
Dù sao cô ấy cũng là thiên sư nên coi thường quỷ quái cũng không phải điều gì lạ.
Tôi không nói gì, cô ấy lại nhắc nhở:
Cô cầm sổ Phục Ma của tôi đi lâu như thế, lẽ nào trong đó không có ghi về thuật khống chế quỷ?
Tôi ngẫm lại, đúng là có.
Em vẫn chưa đánh đủ à, còn muốn đánh anh?
Trần Tử Dương nói đầy châm chọc, nếu không vì tìm Tô Man thì tôi đây cúp máy lâu rồi nhé!
Tìm anh có chuyện khác.
Lúc tôi nghiêm túc cũng rất dễ nhận ra, Trần Tử Dương im lặng hồi lâu, tới khi tôi sắp cúp máy, gã mới mở miệng hỏi tôi tìm gã có chuyện gì.
Tô Man có ở đó không?
Tôi vừa hỏi xong, Trần Tử Dương đã cúp máy.
Có thể nói, người giấy có bất cứ thương tổn nào thì quỷ cũng sẽ bị thương
Theo như số Phục Ma viết, quỷ bị thương tổn sẽ không đau đớn liên tục giống như con người mà chỉ đau đớn chốc lát sau khi bị tổn hại.
La Quán Trinh sải bước vào trong, tôi đi theo phía sau, nhưng khi đến gần cửa thì tôi dừng lại, nhìn La Quán Trinh tìm kiếm trong phòng.
Tô Man không ở đây, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, nồng nặc mùi thơm ngọt ngào mê người.
Hai bên Nam Bắc là các căn phòng trong tầng lầu ký túc, m5à căn phòng tôi và La Quán Trinh đang đứng trước cửa chính là phòng của Tô Man.
Điều kỳ lạ nhất là căn phòng này rất yên tĩnh, dường như chẳng có gì cả, nhưng trên vách cửa cùng với hai bên kéo dài lại có thể nhìn thấy âm khí trên vách tường và dưới đất, ngay cả đỉnh trần trong hành lang cũng có những tầng âm khí trôi dạt.
Tôi đứng dậy nhìn La Quán Trinh:
Lúc trước quỷ nộ A Hoa bị Tô Man bắt, tấm thẻ của cô ta ở chỗ tôi, lúc nãy vừa có phản ứng.
Tôi lấy tấm thẻ ra cho La Quán Trinh xem, nhưng còn chưa kịp đến tay cô ấy thì nó đã bay ra khỏi tay tôi, đập vào một bức tranh trong phòng. Nói là một bức tranh chi bằng nói là một tấm áp phích, một áp phích của minh tinh trẻ đang nổi, trên đó có một thanh niên anh tuấn mặc sơ mi trắng, để lộ một nửa xương quai xanh, tạo dáng khoa trương khêu gợi. Tấm thẻ rơi xuống đất lập tức bay vào tay tôi. Tôi cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, không ngờ nó đã bị vỡ một góc, có lẽ nó đã cố hết sức rồi. La Quán Trinh lập tức đi đến xé tấm áp phích xuống. Phía sau tấm áp phích là mấy cái túi vải màu đỏ, túi không lớn lắm, cỡ bằng nửa bàn tay, bên trên dính một đồng tiền, ép miệng túi lại, hình như chiếc túi bị dính keo nên không rơi xuống.
La Quán Trinh lấy cả tủi và tiên đồng xuống, phía sau là một cái rãnh lõm vào 2cm, cái tủi đó bị gắn vào cũng không lồi ra, vừa khéo tấm áp phích lại che chắn được. La Quán Trinh mở túi ra, bên trong là một người giấy áo đỏ, cô ấy tiện tay đưa cho tôi, tôi cầm lấy xem, không ngờ lại là dáng vẻ của A Hoa, tôi tò mò:
Đây là gì vậy?
La Quán Trinh nhìn tôi, ánh mắt chế giễu cực kỳ rõ ràng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.