• 1,002

Chương 139: Thế nào là thiện, thế nào là ác


Thực sự lúc này tôi cũng không ngủ được, cộng thêm buồn phiền từ chuyện của Huyền Quân, rồi đột nhiên nhớ đến việc xử lý8 chuyện của Tô Man. Trước khi đi tôi thả A Hoa cùng mấy người chị em ra, hỏi chuyện mới biết bọn họ đều là quỷ nộ của q3uỷ lâu, chỉ là không thuộc cùng một quy lâu với A Hoa cho nên trước khi bị bắt, hai bên không hề quen biết nhau. Nhưng 9sau khi bị bắt thì họ bắt đầu làm việc cho Tô Man, nếu không nghe lời sẽ bị hành hạ.

Chuyện mà quý cô sợ nhất c6hính là bị hành hạ, vốn đã không có năng lực gì nên cũng không lấy làm lạ khi họ dễ dàng bị Tô Man khống chế. A Hoa khó5c lóc một hồi lâu, cứ nức nở ấm ức, cứ như tôi có lỗi với cô ta vì đã tới cứu muộn vậy.
Mấy người A Hoa bỗng ngẩng đầu lên cười cực kỳ vui vẻ.
Còn tôi thì chẳng hề vui chút nào, chỉ hỏi làm sao để chuộc thân cho bọn họ.
La Quán Trinh nhìn tôi đáp:
Cô cũng coi như học hành được một thời gian rồi, một ma mới như cô mà dám ra ngoài làm việc một mình, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô định giải quyết thế nào?

Hóa ra La Quán Trinh là vì lo lắng cho tôi nên mới tới giúp, chuyện này thì không có gì phải bàn cãi thêm.
Mấy người kia nghe vậy, lập tức đứng qua một bên đợi. Tô Man cả người bủn rủn, thảm hại nằm trên giường giống như một vật triển lãm, khắp người bẩn thỉu.
La Quán Trinh cất điện thoại đi rồi nói:
Tô Man, cô phạm tội bắt cóc tống tiền, cô có thừa nhận không?

Tiếng hét đó cũng thật kinh khủng, đủ banh cả nóc nhà.
La Quán Trinh đứng qua một bên, lấy điện thoại ra bắt đầu ghi hình.
Âm thanh trong phòng vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, không biết là vì quá hưng phấn nên không nghe thấy hay vì tiếng động quá nhỏ nên không ai để ý.
Mở cửa xong, La Quán Trinh bước vào trước, tôi theo sau.
Muốn tìm được cô ta rất dễ vì trên người Tô Man có âm khí, chỗ nào có âm khí tôi đều thấy được.
Một lát sau, chúng tôi tìm đến trước cửa phòng cô ta, bên trong phát ra từng đợt tiếng hét dồn dập, chỉ nghe thôi mà tôi đã cảm thấy hơi khó thở.
Bọn họ sợ toát cả mồ hôi, ba chân bốn cẳng chạy té khỏi.
Đám người đó đi rồi, Tô Man cũng bị bắt. Sau khi tỉnh lại, cô ta nhìn tôi vẫn rất oán hận, trừ việc không nhớ gì về chuyện nuôi quỷ thì những chuyện khác cô ta đều nhớ, vừa thấy tôi là chửi, còn đòi giết tôi.
Trí nhớ về việc nuôi quỷ của Tô Man đã bị xóa bỏ, tôi đi đến trước mặt cô ta, cầm tay Tô Man lên rồi lấy dao cắt một vết trên ngón tay cô ta, dùng máu của Tô Man bôi lên người giấy thế thân của đám A Hoa, sau đó đặt chúng thành tro.
Đám người A Hoa đã được tự do rồi.
Vừa bước vào đã thấy một chiếc giường size bự có thể nắm được cả bốn năm người, hơn nữa còn trắng phau không tì vết.
Trên giường có năm người, một trong số đó là Tô Man, lúc này Tô Man còn đang quấn quít, trong bộ dạng cô ta như sắp lên cơn động kinh đến nơi vậy. Tôi lập tức quay mặt đi, La Quán Trinh thì lại đi thẳng vào.
Thấy La Quán Trinh đi qua, tôi mới nhìn về phía chiếc giường lớn.
Lúc này Tô Man mới phát hiện ra tôi, mấy người bên cạnh cô ta cũng giật mình, thậm chí có người còn muốn dứt ra, nhưng Tô Man lại không chịu, còn cố cuốn lấy đối phương.
Thấy tôi không nói gì, La Quán Trinh lườm tôi một cái rồi đi vào khách sạn trước, vào trong, cô ấy lấy cớ tìm người rồi dẫn tôi vào cùng.
Lúc đợi quầy lễ tân kiểm tra giúp chúng tôi, tôi đã phát hiện trên mặt đất có chút âm khí, La Quán Trinh đặt một phòng rồi cùng tôi đi lên tầng. Chúng tôi đi lên thì thấy trong thang máy cũng có âm khí, hơn nữa số bấm trên thang máy cũng có, lại còn là ở tầng cao nhất.
Đám A Hoa sợ La Quán Trinh, vừa nghe thấy thế vội vàng quay trở lại cạnh tôi, tôi liếc bọn họ một cái, đúng là không biết xấu hổ!
A Hoa còn đắc ý nhìn Tô Man, hiển nhiên đã trút được cơn giận.
Ánh mắt cô ta vẩn đục, quờ quạng vùng vẫy trên giường.
La Quán Trinh lấy điện thoại ra gọi cho Tề Vũ, nhờ anh ta đến xử lý Tô Man.

Nếu cô đã không chịu hợp tác thì tôi cũng không cần khách khí với cô nữa. Một lát nữa cảnh sát sẽ đến, tôi đã quay lại hết những hành vi phạm tội của cô rồi, nhưng còn chuyện cô nuôi quỷ thì không thể bỏ qua như vậy được. Hiện tại tôi sẽ xóa bỏ hết toàn bộ ký ức của cô về việc nuôi quỷ, khiến cô vĩnh viễn không thể hại người được nữa. Nếu như có vô tình nhớ lại, thì thử trong tay tôi là để chuẩn bị cho cô, có thể công bố cho mọi người bất cứ lúc nào.

Nói rồi, La Quán Trinh bước đến trước mặt Tô Man, cô ta giãy giụa muốn ngồi dậy định bỏ chạy. La Quán Trinh cắn rách đầu ngón tay, châm một giọt máu lên ấn đường Tô Man rồi nhanh chóng vẽ một bùa chú. Sau đó, La Quán Trinh lưu loát lẩm nhẩm trong miệng, chẳng mấy chốc đã xóa bỏ ký ức nuôi quỷ của Tô Man.
Triệu Đỉnh đưa Tô Man đi, tôi cũng chuẩn bị về, nhưng vừa xoay người thì thấy đám A Hoa vẫn còn ở đó, lại còn quỳ xuống trước mặt tôi.

Xin ân nhân hãy chuộc thân cho chúng tôi!

Tề Vũ quan sát bọn họ vài lượt rồi bật cười:
Tính chất công việc của các người mà còn trong sạch? Não có vấn đề à?

Bọn họ không dám hố hè gì nữa, Tề Vũ nói tiếp:
Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, các người cứ làm tiếp việc của mình đi. Còn người phụ nữ này là tội phạm bắt cóc, cô ta còn làm vài chuyện mà khoa học không giải thích được, cho nên chuyện này dừng lại ở đây thôi. Gặp phải cô ta mà còn chưa chết, cũng coi như các người may mắn đấy!

Mấy người đàn ông kia thì nháo nhào chạy đi mặc quần áo, La Quán Trinh cũng không làm khó bọn họ, nhưng mấy người đó cũng không rời đi, dường như định đối phó với tôi và La Quán Trinh.

Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người như vậy có khả năng vào tù bóc lịch, dù bất kể là phương diện nào, kể cả nghề nghiệp cũng không được. Không muốn rước thêm phiền phức thì ngoan ngoãn một chút, đợi lát nữa tôi tính sổ với người này xong sẽ thả các người đi!


Ân nhân, Tô Man sẽ không chịu dùng tay đầu, cô phải bảo vệ chúng tôi đó.
A Hoa kéo tay tôi khóc mãi không thôi, tôi bèn dứt khoát đẩy cô ta ra. Dù gì cũng đã từng ấy tuổi đầu rồi mà suốt ngày sướt mướt như trẻ con ấy, không thấy xấu hổ à!

Được rồi, đừng khóc nữa.

La Quán Trinh tức giận mắng tôi:
Cô đúng là lo chuyện bao đồng, miệng quỷ toàn lời dối trá, cô không biết hay sao? Bọn họ muốn cô chuộc thân thì cô chuộc hộ à, cô có bao nhiêu tiền, định bán cả mình luôn hay sao?

Tôi liếc qua La Quán Trinh một cái, không để ý đến cô ấy, quay sang A Hoa.
Tôi nhìn thẻ phòng của La Quán Trinh, cũng là của tầng trên cùng. Khi bước ra, chúng tôi được đưa tới cửa phòng, vào trong rồi thì nhân viên phục vụ mới rời đi.
La Quán Trinh mở cửa đi ra, thấy không có người mới dẫn tôi đi tìm Tô Man.
Tôi thu lại mấy Diễm quý rồi ra ngoài.
Vân Thượng thấy tôi đi ra thì vội vàng đuổi theo muốn đi cùng, tôi bước vài bước, quay lại nhìn cậu ta:
Sau này đừng đến đây nữa, tôi đã kết hôn rồi, hôm nay cậu cũng gặp người ấy đấy, đó chính là chồng tôi, vả lại.. tôi cũng không thích cậu!


Khoảng thời gian này, Tô Man hay đến khách sạn cùng với mấy người đàn ông kia. Mấy người đó đều làm việc trong hộp đêm, chuyên cung cấp dịch vụ phục vụ cho phái nữ.
Tử Nguyệt biết được chút ít.
Chuyện này không thể chậm trễ, nếu sớm tìm được Tô Man thì ít nhất cũng giải quyết được một việc.
A Hoa nhìn tôi, vẻ mặt đầy ấm ức:
Ân nhân...

Đủ rồi, chúng ta đi tìm Tô Man trước đã, mấy người biết cô ta ở đâu không?

Mấy Diễm quỷ nhìn nhau, thực sự là đứa nào cũng đẹp.
Nhưng do Tô Man làm việc ác trước, cũng không thể trách tôi được, nếu không làm vậy thì sẽ không thể giải trừ trói buộc cho mấy người A Hoa.
Tôi xử lý xong thì Tề Vũ cũng tới. Anh ta đến nhanh vậy khiến tôi hoài nghi anh ta theo dõi tôi và La Quán Trinh, chẳng qua trước đây tôi không biết mà thôi. Thấy nhóm Tề Vũ đến, những người đàn ông kia vội vàng giải thích, bọn họ cũng chỉ vì công việc, bản chất rất trong sạch,
Nói xong tôi xoay người rời đi, chắc hẳn Vân Thượng còn đang ngây ngẩn nên không đuổi theo. Dựa theo vị trí mà Tử Nguyệt nói, không mất bao lâu, chúng tôi đã tìm thấy khách sạn chỗ Tô Man ở, vừa vào cửa thì thấy La Quán Trinh xuất hiện.
Tôi khá bất ngờ khi gặp cô ấy ở đây nên hỏi sao cô ấy lại đến.
Tô Man nhìn chằm chằm tối đầy dữ tợn, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Dù La Quán Trinh có hỏi thể nào, cô ta cũng không nói một lời.
Cuối cùng mấy người đó nên làm gì thì làm đó, hoàn toàn không thèm để ý đến tôi và La Quán Trinh nữa, có điều hình như trong số đó có một người nhận ra tôi nên hơi sững sờ. Tôi không dám nhìn bọn họ mà chỉ nhìn về phía Tô Man.
Nhưng dường như cô ta sắp sướng muốn chết vậy, mắt nhìn tôi mà miệng vẫn hét thật to.
Lúc này Tô Man mới thấy có gì đó không bình thường, vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng một người trong số đó lại như phát điên, càng lúc càng kích động khiến Tô Man cũng trở nên điên cuồng theo, trong chốc lát cảnh tượng trở nên mất khống chế.
Bỗng tôi nhìn thấy đám Tử Nguyệt nhập vào mấy người đàn ông kia, lúc này mới hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.
Hiển nhiên La Quán Trinh cũng biết điều đó.
Tôi ngoảnh đi chừng năm sau phút, Tô Man hét muốn rách trời rồi, lúc này La Quán Trinh mới nói:
Được rồi, xuống đây hết đi.

A Hoa dẫn ba quỷ nô còn lại quỳ xuống, tôi liên trầm mặc.
Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ chế nhạo họ vài câu, vì bọn họ vô dụng, lúc tôi gặp nguy hiểm, chính bọn họ đã bỏ tôi mà đi. Cũng giống như thường ngày tôi đối tốt với mấy người Tiểu Trần bao nhiêu thì khi tôi gặp nguy hiểm, bọn nó lại trốn nhanh bấy nhiêu.
Tôi sợ, bọn họ cũng sợ, người có thể bất chấp dầu sôi lửa bỏng, không màng sống chết vì tôi cũng chỉ có Quý Mạt Dương mà thôi!
Chung quy, bọn họ vẫn không phải Quý Mạt Dương! Nhưng họ không thân không quen gì lại muốn tôi chuộc thần cho họ, về tình về lý tôi đều không nên đồng ý. Ấy vậy mà thấy bọn họ nhất loạt quỳ xuống thành một hàng, tôi lại nhận lời.
Âm thanh này cũng không có gì là lạ, chẳng qua chưa thấy ai hét lớn như vậy bao giờ thôi. Hơn nữa, tôi và La Quán Trinh cũng coi như nghe chuyện phòng the của Tô Man hai lần rồi, việc này thì đúng thật có hơi xấu hổ
Theo tiếng kêu dồn dập, La Quán Trinh lấy chiếc thẻ vạn năng của mình ra áp lên cửa,
cạch
một tiếng, cửa phòng mở ra.
Thế nhưng trong số Phục Ma có ghi, làm như vậy sẽ khiến cho người nuôi quỷ như Tô Man bị phản phệ, hơn nữa có rất nhiều tác dụng phụ, không những tổn thọ mà còn gặp xui xẻo.
Nếu chỉ một hai con quỷ thì còn được, nhưng năm sáu con, thậm chí là nhiều hơn, vậy thì cả đời sẽ gặp đen đủi, nói chung là rất có hại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.