• 1,002

Chương 14: Hiện rõ hình dáng


Tôi lấy hết can đảm đi về phía Tô Man, phát hiện hai mắt Tô Man thuần một màu trắng, hoàn toàn không có tròng đen.

Tô Man cười nhếch mép nhìn tôi, sắc mặt cô ta tái nhợt, khóe miệng kéo rộng ra tới mang tai, trông càng thêm đáng sợ.

Tôi đứng yên ở giữa hành lang nhìn Tô Man, không dám bước tới. Tô Man cất giọng cười
hì hì
quái dị, lao về phía tôi, tôi hoảng hốt giơ tay lên chặn lại, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, Tô Man bị đánh văng ra.

Tôi mở tay ra, nhìn Tô Man, trên người cô ta bắt đầu nhả khói đen, mặt dân méo mó.

Tôi khó hiểu nhìn chiếc vòng trấn hồn, xem ra chiếc vòng này là một của quý.

Có vòng trấn hồn trợ giúp, tôi dốc hết can đảm đi về phía Tô Man.

Tô Man bắt đầu thở, như một con dã thú đang hà hơi, nhưng hơi thở của cô ta rất lạnh, mặc dù tôi không nhìn thấy khí lạnh màu trắng nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.

Là cái lạnh buốt từ tim ra đến sau lưng.

Tô Man như một vũng bùn bắt đầu đứng dậy, nhìn tôi và khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cười rộ lên.

Tôi bị thu hút bởi tiếng cười của Tô Man, nhưng lại không phát hiện cô ta đã đi đâu, cô ta đã đột nhiên biến mất.

Tôi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Quay đầu nhìn dãy hành lang, có cảm giác hình như khác hẳn lúc mình đến.

Tôi muốn quay lại phòng 707, nhưng vừa xoay người thì cảm thấy đằng sau dường như có thứ gì đó đè lên vai tôi, tôi bất chợt quay lại, sau lưng không có gì cả, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó đang ở phía sau.

Tim tôi như muốn giật thót lên tới trên cổ họng, liền quay người chạy về phòng 707, cho dù phía sau là gì tôi cũng không muốn thấy nữa.

Đến trước cửa phòng 707, tôi mở cửa, cô gái nào đó đang ngồi ở trong, trông thấy tôi cô ấy đứng dậy hỏi:
Cô đến rồi à?


Tôi khó hiểu nhìn cô gái, nhìn kỹ xung quanh gian phòng, gần như không cần phải suy nghĩ gì thêm, đây không phải là 707.

Mặc dù cách bài trí giống nhau, nhưng thật là thật, giả là giả, luôn luôn có thứ gì đó sẽ lộ ra ngoài.


Cô là ai? Tại sao lại mạo danh cô ấy?


Bị tội vạch trần, đối phương bèn hiện nguyên hình, gương mặt trong sáng của cô ta bắt đầu vặn vẹo, cho đến mặt mũi dữ tợn, cuối cùng tôi mới nhìn rõ mặt cô ta.

Tô Man, chính là cô ta.


Bây giờ cô ấy đã bị tôi bắt rồi. Muốn cứu cô ấy thì ngoan ngoãn qua đây.
Tô Man kêu tôi lại, tôi bước từng bước sang, nhưng khi vừa mới bước vào thì vòng trần hồn đột nhiên vang lên từng tiếng chuông, tôi cúi đầu

nhìn. Tô Man lập tức lao về phía tôi, cô ta há to cái miệng đỏ ngòm muốn cắn tôi, tôi ngẩng đầu đã không kịp nữa. Nhưng chính ngay lúc này, một tiếng
âm
vang lên, Tô Man bị hất bay ra. Tôi ngẩng đầu, trước mắt là

sương thơm dày đặc, bóng người lay động, không phải gã quỷ kia thì là ai?


Anh chịu ra rồi?
Tôi hỏi Hương Vụ, Hương Vụ quay lại nhìn tôi, tôi kinh ngạc phát hiện có thể nhìn rõ mặt hắn rồi, khôi ngô tuấn tú giống hệt người tôi thấy trong quan tài đồng xanh.

Chú thích của dịch giả: Từ đoạn này trở đi, nữ chính lấy luôn đặc điểm để đặt tên cho làn sương thơm là Hương Vụ.

Nhưng vẻ mặt hắn không được vui, cứ lạnh lùng nhìn tôi đăm đăm.

Tô Man từ phía sau lao tới, cố ý muốn làm hại Hương Vụ, kết quả chỉ với một cái vung tay của Hương Vụ, Tô Man liền hóa thành tro bụi.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tô Man trước khi hồn bay phách tán, tôi thán phục từ tận đáy lòng:
Đỉnh quá!


Hương Vụ lạnh lùng nhìn tôi:
Thật ngu ngốc, cô ta dẫn cô vào cô liền vào à?


Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, ai mà chẳng tò mò chứ?


Hům!


Hương Vụ rất ngạo mạn, căn bản không hề giải thích với tôi.

Hắn quay người nhìn khắp phòng, tôi nghĩ thầm, nếu có thể biến thành người thì tốt rồi, thực ra là một làn hương lượn lờ bay cũng không sao, chỉ có điều ở trước mặt tôi, hắn luôn là một lớp sương mù dày đặc, lúc tôi

nhìn hắn quả thật cũng khó khăn lắm.

Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì thân thể Hương Vụ biến thành thực thể, từ trạng thái sương mù dần dần đồng đặc lại, trở thành một người đàn ông mặc trang phục cổ đại.

Dường như hắn cũng không nghĩ đến sự biến hoá của cơ thể mình, đưa tay lên nhìn hai tay rồi quay lại nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tôi chợt cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi ập tới, luôn cảm thấy hắn không tốt lành gì.


Anh nhìn tôi làm gì?
Tôi hỏi một câu không đầu không cuối.

Hắn quay đầu nhìn quanh, đáp:
Ở đây là một không gian ma quái. Một khi bước vào, trừ phi ma quỷ chế tạo ra không gian này chết đi, bằng không cô sẽ không thể ra ngoài
.


Vậy sao anh không nhắc tôi sớm, để tôi vào rồi anh mới nói.
Không phải tôi oán trách, mà là chỉ muốn nói với hắn, lần sau phải nhắc tôi sớm hơn.

Hương Vụ quay lại, ánh mắt hung dữ:
Còn dám cứng miệng?


Tôi bày ra vẻ mặt vô tội, tính tình cũng không dễ chịu gì cả!


Ly Thương, cô vẫn luôn khiến người ta cảm thấy tức giận như thế!


Nói xong hắn biến mất, tôi không thấy hắn đâu liền vội vàng gọi:
Hương Vụ.



... Bản tôn không phải tên Hương Vụ!
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên bên tai, nhưng tôi đã không thấy hắn đâu nữa rồi.


Vậy anh tên là gì? Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao không gian ma quái này vẫn chưa biến mất? Chẳng phải nữ quỷ chết rồi sao? Lẽ nào chưa chết?
Có lẽ tôi hỏi nhiều quá, Hương Vụ nhất thời không trả lời được.

Hắn ta không trả lời, tôi cũng không hỏi tiếp nữa.

Nhưng tôi rất tò mò về không gian ma quái này, bèn quan sát trong phòng, cố tìm cách thoát ra ngoài.

Tôi đi đến cửa nhìn thử trước, phát hiện không thể nào thoát ra bằng cửa được.

Nhưng xung quanh đều là giường, tôi cũng nhìn dưới gầm giường rồi, không có lối thoát.

Tôi nhìn ra phía cửa sổ. Đây là tầng một, có lẽ sẽ ra được.

Bước tới cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn xuống, quả nhiên là lầu một. Vẫn có thể nhìn thấy bãi cỏ bên dưới, đêm nay có trăng, rọi sáng cả một khoảng sân.

Tôi nhấc chân trèo qua bệ cửa sổ, định từ cửa sổ thoát ra, nhưng khi tôi sắp ra được bên ngoài thì lại do dự, thu chân lại, lấy một đồng xu trên người, ném xuống.

Đồng xu rơi trên mặt đất rồi vẫn không ngừng lại, tiếp tục rơi xuống.

Mãi vẫn không thấy tiếng vang.

Biết ngoài cửa sổ không phải lầu một, đột nhiên tôi không dám lại gần nữa, quay lại tìm lối thoát khác, thấy cửa phòng đã mở, nữ quỷ lúc trước tôi nhìn thấy ở trường học kéo một mái tóc dài lướt qua cửa.

Tôi kinh ngạc bước tới, trong hành lang yên lặng vắng vẻ, lại thấy một nữ quỷ tóc dài đang đi về phía cuối hành lang.

Thấy cô ta đi qua, tôi bèn đi theo sau, cửa để rời khỏi tòa nhà ký túc xá mở ra, nữ quỷ theo đó đi ra ngoài.

Cô ta không dừng lại, vẫn tiếp tục đi ra khỏi trường học, rẽ sang một góc, tiếp tục đi.

Tôi đi theo cô ta suốt cả quãng đường, cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng đi đến một nơi trống trải, xung quanh không bóng người, cũng chẳng có gì cả.

Khoảng cách giữa chúng tôi không xa, cô ta quay lại, tôi khá bất ngờ khi thấy khuôn mặt cô ta hơi quen thuộc.

Đợi đến khi tôi nhìn rõ mặt mũi cô ta trông như thế nào thì cô ta đã đến trước mặt tôi, giơ tay lên định bóp chết tối. Móng tay cô ta vừa đen vừa dài, thấy nó sắp duỗi tới, tôi vội vàng nâng tay dùng vòng trấn hồn ngăn

lại kết quả nữ quỷ thật sự sợ vòng trấn hồn của tôi, lập tức lùi ra sau. Kỳ lạ đó là, vì chiếc vòng trần hồn này mà mặt cô ta bốc lên hơi nước.

Nữ quỷ đưa hai tay ôm mặt gào thét.


Quỷ nộ to gan, dám mạo phạm bản tôn!


Hương Vụ hiện ra bên cạnh tôi, tôi nhìn sang phía hắn, lúc này hắn khoác trên mình trang phục cổ đại, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng, nhưng hắn đứng trước mặt tôi không giống quỷ mà giống một con người hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.